Nhanh nhanh!
Trong lòng điên cuồng gào thét, trường mâu trong tay Lý Phàm vung lên loạn xạ, hướng tới bất cứ vật gì cản đường hắn mà quật tới. Trong cổ mộ hiện giờ vô cùng hỗn loạn, người và khôi lỗi tranh đấu loạn xạ, khi nhìn thấy Sinh chi môn hiện ra thì càng điên cuồng hơn, kẻ nào cũng đều liều mạng tiến về phía trung tâm.
Oanh oanh...!
Một mâu đánh bay mấy tên khôi lỗi cản đường, Lý Phàm nhìn về phía Sinh chi môn chỉ còn cách có hơn hai mươi trượng mà trong lòng không khỏi lo lắng.
Hiện giờ phía trên Sinh chi môn, đã hiện ra năm bảy đạo bạch tuyến, là do năm tên Phi Nhân Cảnh cao thủ cùng với hai kẻ Cương Nhu cảnh thành công tiến vào tạo thành. Hiện giờ danh ngạch chỉ còn có ba suất. Nếu Lý Phàm hắn không nhanh chóng tiến vào vậy sẽ phải ngã xuống tại đây a.
Chỉ là tuy khoảng cách chỉ còn hai mươi trượng nhưng mật độ khôi lỗi ở đây lại dày đặc vô cùng, muốn tiến vào phạm vi Sinh chi môn không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lý Phàm hiện giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể vừa chiến đấu vừa đau khổ tiến lên từng bước.
Chiến cục cứ thế diễn ra thêm một nén hương nữa, mà số bạch tuyến trên Sinh chi môn đã lên tới tám đường. Điều này càng làm những kẻ chưa tiến vào được trở nên điên cuồng. Kẻ nào cũng như không cần mạng lao lên tấn công đám xích hồng khôi lỗi. Mà những kẻ tiến tới gần phạm vi Sinh chi môn, cũng bị những tên kia xông tới vây công, đành bất đắc dĩ mà phải lùi lại phía sau.
"Cứ thế này thì không được rồi, phải tìm ra một cách khác mới được!"
Lý Phàm cắn răng thầm nghĩ. Hiện giờ chưa nói tới đám khôi lỗi kia, dù hắn có tiến vào được gần Sinh chi môn cũng bị những tên kẻ còn lại đánh văng đi ra, dù sao bọn chúng cũng chưa vào được sao lại cho một kẻ tiến vào làm mất đi một danh ngạch chứ.
Vì vậy hiện giờ cũng chỉ còn tìm ra một đường khác mà tiến tới gần Sinh chi môn mà thôi. Nghĩ như vậy, Lý Phàm vừa chiến đấu vừa nhìn ngó xung quanh. Một lúc sau, hai mắt hắn lóe sáng, sắc mặt cũng hiện lên một vẻ vui mừng. Tiện tay đánh văng con khôi lỗi trước mặt ra ngoài, dưới chân Lý Phàm điểm nhẹ, không tiến tới mà ngược lại lùi về phía sau.
Cách hắn về phía sau hơn mười trượng, là một chiếc đầu thạch xa lớn hơn ba trượng. Lý Phàm nhìn qua, biết đầu thạch xa này còn có thể sử dụng, vì vậy cũng không chần chừ, chỉnh hướng đầu thạch xa nhắm về khu vực Sinh chi môn, theo sau tung người leo lên đầu thạch xa, ngồi vào chỗ để đặt đã tảng. Cuối cùng hắn vung trường mâu, một chém chặt đứt dây nối, cả người tức khắc được đầu thạch xa bắn thẳng lên không trung, giống như một viên đạn pháo bình thường, xuyên phá không gian mà nhắm tới Sinh chi môn lao tới.
Tốc độ quá nhanh làm Lý Phàm hai mắt phải nhắm chặt lại, ôm chặt tiểu Bạch trong lòng. Bên tai hắn, chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít vù vù cùng với những tiếng la hét mắng chửi hỗn loạn kéo theo...
Oanh...!
Tầng thứ chín mươi lăm Càn Khôn Tháp, trong một khu vực sơn mạch chập chùng.
Trên một ngọn núi tại trung tâm sơn mạch, một nhóm người đang yên lặng tĩnh tọa. Chính là bốn người Tinh Thần Biến cường giả đã đến đây từ sớm.
Chỉ thấy hiện giờ quần áo bốn người nhiều chỗ đã bị tổn hại, còn có vết máu dính vào. Hơn nữa ngoài Lý Dĩ Uyên, ba kẻ còn lại bộ dạng cũng vô cùng chật vật, dường như ở trên đường đi đã ăn phải đau khổ không nhỏ.
Thanh niên hắc y trong miệng phun ra một luồng trọc khí, khẽ thở dài một hơi, theo sau ánh mắt nhìn về ba người còn lại thấp giọng nói:
"Thật không ngờ bên trong Càn Khôn Tháp này còn có thứ tồn tại như Ngư Tinh, may mà mới chỉ là ấu kỳ. Nếu không mấy người chúng ta phen này chết chắc."
"Hừ! Súc sinh kia tuy mới chỉ là ấu kỳ nhưng thần thông không nhỏ, nghe đồn khi trưởng thành có thể thôn tinh phệ nguyệt. Tuy lần này chúng ta có thể đem nó giết chết, nhưng pháp bảo toàn thân cũng đã bị hư hỏng một phần. Nếu gặp phải yêu vật hung ác như vậy nữa, ta đây cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra được a."
Đại hán Xích Thổ Môn hừ lạnh đáp. Trên má trái hắn có một vết thương sâu hoắm, mấu tươi từ bên trong vẫn rả rích chảy ra ngoài.
"Càn Khôn Tháp này còn có bốn tầng cuối cùng. Nếu theo ta đoán không sai thì tầng chín mươi chín chắc chắn có giữ cao cấp linh bảo Bồ Lao Chi Chung. Nếu lấy được thứ này, ta hoàn toàn có thể nắm chắc đột phá lên một hai tầng cảnh giới nữa. Chỉ là Càn Khôn Tháp này hiện nay độ hung hiểm đã viễn siêu tưởng tượng của chúng ta. Nếu mà đi tiếp, thật sự cũng đúng như lời Thổ huynh nói, không biết có thể giữ được cái mạng nhỏ này không."
Tử bào thanh niên Phong Lôi Các mở miệng nói, theo sau nhìn về phía Lý Dĩ Uyên nãy giờ vẫn bất động ngồi một bên khẽ hỏi:
"Không biết Lý cô nương có ý kiến thế nào. Nếu như cảm thấy quá nguy hiểm, ta kiến nghị chúng ta nên dừng lại tại đây, chờ người của môn phái mỗi người đến tiếp ứng là hơn. Tuy bảo vật quý giá thật, nhưng nếu vì vậy mà đánh mất cái mạng nhỏ, thật sự là không đáng a."
Lý Dĩ Uyên nghe hắn nói vậy, đôi mày thanh tú phía sau mặt nạ khẽ nhíu lại. Trong bốn người tại đây, nàng là người có tu vi cao nhất, hơn nữa trên đường đi đã mấy lần hiển lộ thần thông kinh người, vì vậy ba tên kia trong mơ hồ đã coi nàng là người dẫn đầu.
"Theo tình hình hiện giờ chúng ta nên tiến tiếp tới tầng chín mươi sáu. Tầng chín mươi sáu chỉ cách tầng chín lăm một bậc, nếu có nguy hiểm thì cũng không hơn được bao nhiêu. Lấy tu vi bốn người chúng ta, chắc hẳn có thể đủ ứng phó. Còn nếu khó khăn quá lớn, chúng ta có thể sử dụng Phá Giới Phù để quay ngược lại về tầng này, chờ đợi đồng môn đến vậy."
Lý Dĩ Uyên suy nghĩ một lúc, theo sau lạnh lùng nói.
"Lý cô nương nói cũng rất có lý, vậy cứ làm theo lời cô nương đi."
Ba người còn lại khẽ trầm tư, theo sau nhất tề gật đầu. Vì vậy bốn người cũng không dây dưa thêm, mỗi người lấy ra từ ngực một tấm kim hoàng sắc phù văn, theo sau bàn tay kết quyết, nhất thời không gian một mảnh rung động, mà thân ảnh bốn người cũng triệt để tiêu thất tại tầng này.
Tầng chín mươi sáu.
Khắp nơi là từng mảng kiến trúc bị tàn phá. Cung điện, thành quách, nhà cửa trải dài khắp tầng này, nhưng không ngoại lệ tất cả đều ở trong tình trạng đổ nát hoang tàn. Một luồng khí tức thê lương mà mục nát lan tỏa khắp phiến không gian, thỉnh thoảng có từng trận gió lạnh rít gào chạy qua, mang thêm cho khung cảnh một luồng khí tức đìu hiu tử tịch.
"Đây là tầng chín mươi sáu sao?"
Không gian một trận dao động, theo sau thân ảnh bốn người Lý Dĩ Uyên mờ ảo hiện ra, nhìn về phía quang cảnh đổ nát xung quanh thấp giọng lẩm bẩm.
"Ta từng tại cổ thư biết được thời kì xa xưa có một chủng tộc gọi là Cổ Việt Tộc, đã từng là bá chủ toàn bộ Nam Hoang đại lục này, xây dựng nên một nền văn minh vô cùng huy hoàng phồn thịnh. Cũng không biết trải qua bao nhiêu tháng năm sau, cuối cùng cũng biến mất trong dòng sông dài của lịch sử. Theo kiến trúc trước mặt chúng ta hiện nay, dường như rất giống với kiểu kiến trúc của Cổ Việt Tộc mà ta đọc được trong cổ thư."
Thanh niên hắc y Thủy Huyền Môn nhìn đống phế tích trước mặt, đột nhiên mở miệng nói.
"Vậy sao? Ta cũng từng nghe nói qua về Cổ Việt Tộc này. Chỉ là không ngờ trong Càn Khôn Tháp, lại còn lưu giữ một phiến không gian tàn tích của chủng tộc này."
Tử y thanh niên cũng nói.
"Cái này là tất nhiên!"
Đại hán Xích Thổ Môn đang đứng một bên chợt đáp, theo sau nhìn về ba người còn lại từ từ nói:
"Di tích này là của Cổ Việt Tộc Thạch Sanh để lại, mà trong truyền thuyết Cổ Việt Tộc Thạch Sanh chính là một trong những thủ hộ thần của Cổ Việt Tộc. Vì vậy nếu trong này có một phần tàn tích của Cổ Việt Tộc thật ra cũng không phải là điều gì quái lạ."
"Hiện giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh chóng xuất phát thôi."
Lý Dĩ Uyên đang đứng một bên chợt cắt ngang nói. Không hiểu vì sao từ khi bước vào phiến không gian này, trong lòng nàng dâng lên một dự cảm nguy hiểm mơ hồ, dường như tại tầng chín mươi sáu này, có một thứ tồn tại đủ để khiến nàng vẫn lạc.
Ba người đại hán nghe Lý Dĩ Uyên nói bèn quay ra nhìn nhau, theo sau cũng không nói thêm điều gì nữa, bốn người nhất tề bay lên, hướng tới phía sâu trong trung tâm phế tích mà bay tới.
Mà lúc này phía bên ngoài Càn Khôn Tháp, cách viễn cổ di tích hơn hai ngàn dặm, một không gian thông đạo bất chợt hiện ra giữa bầu trời, theo sau từ bên trong, một con thiết mã toàn thân hỏa diễm bùng cháy ngùn ngụt, lớn tới mười trượng nhanh chóng lao ra.
Toàn thân thiết mã được vô số những khối kim loại đen bóng, bên trên khắc đầy phù văn tổ hợp thành. Mà phía trên lưng ngựa, là hơn mười thân ảnh cả nam lẫn nữ ung dung đứng thẳng. Đứng đầu là một người đầu búi tóc, đội kim quan, ngoài phủ giáp đường nghê, thắt bảo đới, mình mặc chiến bào thêu hình cửu long thực nhật, ngoài khoác áo giáp long diện liên hoàn, mi như kiếm, mắt như sao, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn phi phàm, giống như là những vị thiên thần được miêu tả từ trong thần thoại bước ra.
Hắn đứng thẳng trên đầu thiết mã, toàn thân toát ra một loại ý vị duy ngã độc tôn, đội trời đạp đất, hoàn vũ mênh mông vô địch thủ, càn khôn thiên địa chi bá chủ, là một nhất đại kiêu hùng không ai sánh kịp.
Người này hai mắt như hai ngọn hỏa diễm bốc cháy hừng hực, nhìn về phía viễn cổ di tích nơi xa, thấp giọng tự nói:
"Bồ Lao Chi Chung, nên đến tay ta rồi!"
Trong lòng điên cuồng gào thét, trường mâu trong tay Lý Phàm vung lên loạn xạ, hướng tới bất cứ vật gì cản đường hắn mà quật tới. Trong cổ mộ hiện giờ vô cùng hỗn loạn, người và khôi lỗi tranh đấu loạn xạ, khi nhìn thấy Sinh chi môn hiện ra thì càng điên cuồng hơn, kẻ nào cũng đều liều mạng tiến về phía trung tâm.
Oanh oanh...!
Một mâu đánh bay mấy tên khôi lỗi cản đường, Lý Phàm nhìn về phía Sinh chi môn chỉ còn cách có hơn hai mươi trượng mà trong lòng không khỏi lo lắng.
Hiện giờ phía trên Sinh chi môn, đã hiện ra năm bảy đạo bạch tuyến, là do năm tên Phi Nhân Cảnh cao thủ cùng với hai kẻ Cương Nhu cảnh thành công tiến vào tạo thành. Hiện giờ danh ngạch chỉ còn có ba suất. Nếu Lý Phàm hắn không nhanh chóng tiến vào vậy sẽ phải ngã xuống tại đây a.
Chỉ là tuy khoảng cách chỉ còn hai mươi trượng nhưng mật độ khôi lỗi ở đây lại dày đặc vô cùng, muốn tiến vào phạm vi Sinh chi môn không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lý Phàm hiện giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể vừa chiến đấu vừa đau khổ tiến lên từng bước.
Chiến cục cứ thế diễn ra thêm một nén hương nữa, mà số bạch tuyến trên Sinh chi môn đã lên tới tám đường. Điều này càng làm những kẻ chưa tiến vào được trở nên điên cuồng. Kẻ nào cũng như không cần mạng lao lên tấn công đám xích hồng khôi lỗi. Mà những kẻ tiến tới gần phạm vi Sinh chi môn, cũng bị những tên kia xông tới vây công, đành bất đắc dĩ mà phải lùi lại phía sau.
"Cứ thế này thì không được rồi, phải tìm ra một cách khác mới được!"
Lý Phàm cắn răng thầm nghĩ. Hiện giờ chưa nói tới đám khôi lỗi kia, dù hắn có tiến vào được gần Sinh chi môn cũng bị những tên kẻ còn lại đánh văng đi ra, dù sao bọn chúng cũng chưa vào được sao lại cho một kẻ tiến vào làm mất đi một danh ngạch chứ.
Vì vậy hiện giờ cũng chỉ còn tìm ra một đường khác mà tiến tới gần Sinh chi môn mà thôi. Nghĩ như vậy, Lý Phàm vừa chiến đấu vừa nhìn ngó xung quanh. Một lúc sau, hai mắt hắn lóe sáng, sắc mặt cũng hiện lên một vẻ vui mừng. Tiện tay đánh văng con khôi lỗi trước mặt ra ngoài, dưới chân Lý Phàm điểm nhẹ, không tiến tới mà ngược lại lùi về phía sau.
Cách hắn về phía sau hơn mười trượng, là một chiếc đầu thạch xa lớn hơn ba trượng. Lý Phàm nhìn qua, biết đầu thạch xa này còn có thể sử dụng, vì vậy cũng không chần chừ, chỉnh hướng đầu thạch xa nhắm về khu vực Sinh chi môn, theo sau tung người leo lên đầu thạch xa, ngồi vào chỗ để đặt đã tảng. Cuối cùng hắn vung trường mâu, một chém chặt đứt dây nối, cả người tức khắc được đầu thạch xa bắn thẳng lên không trung, giống như một viên đạn pháo bình thường, xuyên phá không gian mà nhắm tới Sinh chi môn lao tới.
Tốc độ quá nhanh làm Lý Phàm hai mắt phải nhắm chặt lại, ôm chặt tiểu Bạch trong lòng. Bên tai hắn, chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít vù vù cùng với những tiếng la hét mắng chửi hỗn loạn kéo theo...
Oanh...!
Tầng thứ chín mươi lăm Càn Khôn Tháp, trong một khu vực sơn mạch chập chùng.
Trên một ngọn núi tại trung tâm sơn mạch, một nhóm người đang yên lặng tĩnh tọa. Chính là bốn người Tinh Thần Biến cường giả đã đến đây từ sớm.
Chỉ thấy hiện giờ quần áo bốn người nhiều chỗ đã bị tổn hại, còn có vết máu dính vào. Hơn nữa ngoài Lý Dĩ Uyên, ba kẻ còn lại bộ dạng cũng vô cùng chật vật, dường như ở trên đường đi đã ăn phải đau khổ không nhỏ.
Thanh niên hắc y trong miệng phun ra một luồng trọc khí, khẽ thở dài một hơi, theo sau ánh mắt nhìn về ba người còn lại thấp giọng nói:
"Thật không ngờ bên trong Càn Khôn Tháp này còn có thứ tồn tại như Ngư Tinh, may mà mới chỉ là ấu kỳ. Nếu không mấy người chúng ta phen này chết chắc."
"Hừ! Súc sinh kia tuy mới chỉ là ấu kỳ nhưng thần thông không nhỏ, nghe đồn khi trưởng thành có thể thôn tinh phệ nguyệt. Tuy lần này chúng ta có thể đem nó giết chết, nhưng pháp bảo toàn thân cũng đã bị hư hỏng một phần. Nếu gặp phải yêu vật hung ác như vậy nữa, ta đây cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra được a."
Đại hán Xích Thổ Môn hừ lạnh đáp. Trên má trái hắn có một vết thương sâu hoắm, mấu tươi từ bên trong vẫn rả rích chảy ra ngoài.
"Càn Khôn Tháp này còn có bốn tầng cuối cùng. Nếu theo ta đoán không sai thì tầng chín mươi chín chắc chắn có giữ cao cấp linh bảo Bồ Lao Chi Chung. Nếu lấy được thứ này, ta hoàn toàn có thể nắm chắc đột phá lên một hai tầng cảnh giới nữa. Chỉ là Càn Khôn Tháp này hiện nay độ hung hiểm đã viễn siêu tưởng tượng của chúng ta. Nếu mà đi tiếp, thật sự cũng đúng như lời Thổ huynh nói, không biết có thể giữ được cái mạng nhỏ này không."
Tử bào thanh niên Phong Lôi Các mở miệng nói, theo sau nhìn về phía Lý Dĩ Uyên nãy giờ vẫn bất động ngồi một bên khẽ hỏi:
"Không biết Lý cô nương có ý kiến thế nào. Nếu như cảm thấy quá nguy hiểm, ta kiến nghị chúng ta nên dừng lại tại đây, chờ người của môn phái mỗi người đến tiếp ứng là hơn. Tuy bảo vật quý giá thật, nhưng nếu vì vậy mà đánh mất cái mạng nhỏ, thật sự là không đáng a."
Lý Dĩ Uyên nghe hắn nói vậy, đôi mày thanh tú phía sau mặt nạ khẽ nhíu lại. Trong bốn người tại đây, nàng là người có tu vi cao nhất, hơn nữa trên đường đi đã mấy lần hiển lộ thần thông kinh người, vì vậy ba tên kia trong mơ hồ đã coi nàng là người dẫn đầu.
"Theo tình hình hiện giờ chúng ta nên tiến tiếp tới tầng chín mươi sáu. Tầng chín mươi sáu chỉ cách tầng chín lăm một bậc, nếu có nguy hiểm thì cũng không hơn được bao nhiêu. Lấy tu vi bốn người chúng ta, chắc hẳn có thể đủ ứng phó. Còn nếu khó khăn quá lớn, chúng ta có thể sử dụng Phá Giới Phù để quay ngược lại về tầng này, chờ đợi đồng môn đến vậy."
Lý Dĩ Uyên suy nghĩ một lúc, theo sau lạnh lùng nói.
"Lý cô nương nói cũng rất có lý, vậy cứ làm theo lời cô nương đi."
Ba người còn lại khẽ trầm tư, theo sau nhất tề gật đầu. Vì vậy bốn người cũng không dây dưa thêm, mỗi người lấy ra từ ngực một tấm kim hoàng sắc phù văn, theo sau bàn tay kết quyết, nhất thời không gian một mảnh rung động, mà thân ảnh bốn người cũng triệt để tiêu thất tại tầng này.
Tầng chín mươi sáu.
Khắp nơi là từng mảng kiến trúc bị tàn phá. Cung điện, thành quách, nhà cửa trải dài khắp tầng này, nhưng không ngoại lệ tất cả đều ở trong tình trạng đổ nát hoang tàn. Một luồng khí tức thê lương mà mục nát lan tỏa khắp phiến không gian, thỉnh thoảng có từng trận gió lạnh rít gào chạy qua, mang thêm cho khung cảnh một luồng khí tức đìu hiu tử tịch.
"Đây là tầng chín mươi sáu sao?"
Không gian một trận dao động, theo sau thân ảnh bốn người Lý Dĩ Uyên mờ ảo hiện ra, nhìn về phía quang cảnh đổ nát xung quanh thấp giọng lẩm bẩm.
"Ta từng tại cổ thư biết được thời kì xa xưa có một chủng tộc gọi là Cổ Việt Tộc, đã từng là bá chủ toàn bộ Nam Hoang đại lục này, xây dựng nên một nền văn minh vô cùng huy hoàng phồn thịnh. Cũng không biết trải qua bao nhiêu tháng năm sau, cuối cùng cũng biến mất trong dòng sông dài của lịch sử. Theo kiến trúc trước mặt chúng ta hiện nay, dường như rất giống với kiểu kiến trúc của Cổ Việt Tộc mà ta đọc được trong cổ thư."
Thanh niên hắc y Thủy Huyền Môn nhìn đống phế tích trước mặt, đột nhiên mở miệng nói.
"Vậy sao? Ta cũng từng nghe nói qua về Cổ Việt Tộc này. Chỉ là không ngờ trong Càn Khôn Tháp, lại còn lưu giữ một phiến không gian tàn tích của chủng tộc này."
Tử y thanh niên cũng nói.
"Cái này là tất nhiên!"
Đại hán Xích Thổ Môn đang đứng một bên chợt đáp, theo sau nhìn về ba người còn lại từ từ nói:
"Di tích này là của Cổ Việt Tộc Thạch Sanh để lại, mà trong truyền thuyết Cổ Việt Tộc Thạch Sanh chính là một trong những thủ hộ thần của Cổ Việt Tộc. Vì vậy nếu trong này có một phần tàn tích của Cổ Việt Tộc thật ra cũng không phải là điều gì quái lạ."
"Hiện giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên nhanh chóng xuất phát thôi."
Lý Dĩ Uyên đang đứng một bên chợt cắt ngang nói. Không hiểu vì sao từ khi bước vào phiến không gian này, trong lòng nàng dâng lên một dự cảm nguy hiểm mơ hồ, dường như tại tầng chín mươi sáu này, có một thứ tồn tại đủ để khiến nàng vẫn lạc.
Ba người đại hán nghe Lý Dĩ Uyên nói bèn quay ra nhìn nhau, theo sau cũng không nói thêm điều gì nữa, bốn người nhất tề bay lên, hướng tới phía sâu trong trung tâm phế tích mà bay tới.
Mà lúc này phía bên ngoài Càn Khôn Tháp, cách viễn cổ di tích hơn hai ngàn dặm, một không gian thông đạo bất chợt hiện ra giữa bầu trời, theo sau từ bên trong, một con thiết mã toàn thân hỏa diễm bùng cháy ngùn ngụt, lớn tới mười trượng nhanh chóng lao ra.
Toàn thân thiết mã được vô số những khối kim loại đen bóng, bên trên khắc đầy phù văn tổ hợp thành. Mà phía trên lưng ngựa, là hơn mười thân ảnh cả nam lẫn nữ ung dung đứng thẳng. Đứng đầu là một người đầu búi tóc, đội kim quan, ngoài phủ giáp đường nghê, thắt bảo đới, mình mặc chiến bào thêu hình cửu long thực nhật, ngoài khoác áo giáp long diện liên hoàn, mi như kiếm, mắt như sao, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn phi phàm, giống như là những vị thiên thần được miêu tả từ trong thần thoại bước ra.
Hắn đứng thẳng trên đầu thiết mã, toàn thân toát ra một loại ý vị duy ngã độc tôn, đội trời đạp đất, hoàn vũ mênh mông vô địch thủ, càn khôn thiên địa chi bá chủ, là một nhất đại kiêu hùng không ai sánh kịp.
Người này hai mắt như hai ngọn hỏa diễm bốc cháy hừng hực, nhìn về phía viễn cổ di tích nơi xa, thấp giọng tự nói:
"Bồ Lao Chi Chung, nên đến tay ta rồi!"
/115
|