Bên trong Càn Khôn Tháp, tầng chín mươi sáu.
Bốn người Lý Dĩ Uyên phi hành nửa ngày trời, cuối cùng cũng tiến được vào sâu bên trong trung tâm của phiến không gian này, là một mảnh thành quách liên miên trập trùng, kéo dài tới hơn vạn trượng, dường như nơi này trước kia, là một tòa siêu cấp thành thị vô cùng khổng lồ. Nhưng hiện giờ, tường đổ gạch nát, đông phong thổi qua, tất cả chỉ còn là những phế tích thê lương cũ nát.
Ở giữa trung tâm thành trì, là một tòa cung điện vô cùng rộng lớn, diện tích không ngờ chiếm tới một phần mười toàn bộ tòa thành, rộng tới hơn nghìn trượng. Cung điện toàn thân được làm bằng hắc ngọc đen bóng, từ xa nhìn lại giống như một con viễn cổ quái thú, tỏa ra một trận áp lực cực lớn. Mà phía trên từng vách tường, là từng đạo phù văn dày đặc, bên trên là một loại cổ triện vô cùng xa xưa, man hoang mà thần bí, giống như là ngôn ngữ của Cổ Việt Tộc thời cổ đại.
Bốn người Lý Dĩ Uyên bay tới gần tòa thành thì từ từ hạ xuống, đưa mắt nhìn lên kiến trúc khổng lồ trước mắt, không khỏi phải hít vào một ngụm lương khí.
"Đây là... là Hắc Tinh Thiên Thạch, là thần thạch từ tinh không rơi xuống, trân quý vô cùng, một chút bé bằng móng tay cho vào vũ khí cũng đủ để rèn lên sơ cấp nguyên bảo, thật không ngờ ở đây lại nhiều tới như vậy, được người ta dùng để xây dựng cả một tòa thành."
Đột nhiên đại hán Xích Thổ Môn kêu lên thất thanh, tay chỉ vào mặt tường với bộ dáng không thể tin nổi.
Ba người kia nghe vậy cũng cẩn thận quan sát, theo sau sắc mặt tất cả đều không hẹn mà trở nên cực kì đặc sắc.
"Hắc Tinh Thiên Thạch, tuy không phải là một loại đỉnh cấp tài liệu, nhưng cũng rất trân quý. Vậy mà mấy người Cổ Việt Tộc này lại dùng để xây dựng thành trì, không thể không nói thật sự là đại thủ bút, đại thủ bút. Muốn không phục cũng không được."
Tử y thanh niên Phong Lôi các cảm thán nói, loại thủ đoạn bậc này, cũng làm cho hắn chấn kinh không nhỏ.
"Đi thôi, chúng ta nên vào bên trong xem xét. Nếu gặp phải hung hiểm gì quá lớn thì đành lui lại, đợi môn phái đến vậy."
Lĩ Dĩ Uyên nhìn một lúc, theo sau lạnh lùng nói. Dứt lời, nàng cũng không đợi ba người kia có phản ứng gì, dưới chân khẽ điểm, cả người hóa thành một bóng trắng tiến sâu vào trong cung điện.
Ba người đại hán ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hẹn mà cùng bất giác nở nụ cười khổ, theo sau cũng đành bất đắc dĩ nhanh chóng đuổi theo.
Còn có cách nào sao, một đại mĩ nữ vừa lạnh lùng, hơn nữa tu vi còn cao hơn bốn người bọn họ một bậc, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mà thôi.
Bốn người từ cửa chính đại điện tiến vào, dọc đường đi trông thấy vô số kiến trúc xa hoa lộng lẫy, cái gì "cung vàng điện ngọc" nếu đem ra so sánh với sự bài trí của nơi này cũng thật là quá mức thấp kém rồi.
Những tài liệu luyện khí quý hiếm ở bên ngoài, bên trong này không ngờ lại được người ta dùng để lót nền nhà, để làm tường. Thiên tài địa bảo thì được dùng như cây cảnh bình thường. Trần nhà lại toàn là các loại thiên niên trân châu khảm đầy, tỏa ra từng luống sáng trắng lạnh lẽo...
Bốn người vừa đi vừa không khỏi chắt lưỡi tán thưởng sự giàu có của Cổ Việt Tộc trước kia, dù ngay cả Lĩ Dĩ Uyên trong lòng cũng phải chấn động không thôi. Nhất là đại hán Xích Thổ Môn, môn phái hắn có sở trường về luyện khí, nay gặp được đủ các loại tài liệu quý hiếm như vầy, thật sự là có cảm giác như đang nằm mơ.
Nếu như không vì hiếu kì xem bên trong cung điện còn có bảo bối gì nữa, e rằng hắn chắc chắn sẽ phải ở lại đây cậy từng khói gạch đá ra mang đi mới cam lòng.
Cứ như thế bốn người đi sâu vào trong cung điện, đến được đại điện chính.
Khác với vẻ hào nhoáng bên ngoài, trong đại điện không ngờ mọi thứ đều được làm bằng cự thạch bình thường, trải qua vô số năm tháng đã bị nứt nẻ khắp nơi. Nhưng vừa bước vào nơi này, bốn người bất chợt cảm giác được một luồng áp lực mà bên ngoài không hề nhận thấy, nhất là Lý Dĩ Uyên, trong lòng cảm giác bất an càng ngày càng nồng đậm.
Đại điện được xây hoàn toàn bằng đá, diện tích lớn gần trăm trượng. Bốn bức tường xung quanh là từng bức thạch điêu, bên trên khắc đủ loại dã thú thần mà, muôn hình vạn trạng, tỏa ra từng luồng khí tức man hoang hung hãn. Có một số hình điêu khắc bốn người có thể nhận ra là loại yêu thú nào, nhưng phần lớn là chưa từng gặp bao giờ. Xung quanh đại sảnh, là từng giá để binh khí lớn, bên trên có đủ các loại như mâu kích đao thương, chùy bổng cung nỏ, đầy đủ cả mười tám loại vũ khí.
Vừa nhìn thấy những giá để binh khí này, hai người hắc y thanh niên và tử bào thanh niên không khỏi kinh ngạc thốt lên:
"Không thể nào!"
"Chuyện gì vậy?"
Đại hán Xích Thổ Môn nghi hoặc hỏi hỏi, theo sau hắn cũng quay ra nhìn giá binh khí, bất chợt cặp mắt mở lớn, nghẹn ngào hô:
"Không phải chứ, con bà nó! Tất cả chỗ binh khí này, không ngờ đều là nguyên bảo."
Toàn bộ có sáu giá binh khí, mỗi giá mười tám món, cộng lại vừa đủ hơn trăm chiếc, tất cả không ngờ đều là nguyên bảo, đây là thủ bút lớn thế nào chứ?
"Tuy chỉ là nguyên bảo sơ cấp, nhưng số lượng lại nhiều như vậy. Hơn nữa xem cách chúng được đặt tại nơi này, dường như chỉ để dùng làm vật trang trí mà thôi."
Tử bào thanh niên tiện tay rút ra một thanh trọng kiếm, sau khi xem xét qua, không nhịn được thở dài một hơi cảm khán nói.
Cổ Việt Tộc này, rốt cuộc trước đây hùng mạnh như thế nào? Tuy đống vũ khí này chỉ là nguyên bảo cấp thấp, nhưng lại dùng chỉ như vật trang trí, hào khí bậc này, dù là Phong Lôi Các của hắn một trong Nam Hoang tứ đại môn phái cũng không thể nào so sánh nổi.
"Chiếc ngai vàng kia có chút cổ quái!"
Ngay lúc ba người tử bào thanh niên đang trầm mê trong một đống nguyên bảo, giọng nói lạnh lùng của Lý Dĩ Uyên bất chợt vang lên.
"Sao? A trên chiếc ngai kia không ngờ còn có người ngồi!"
Hắc y thanh niên khẽ a lên một tiếng, kinh ngạc nói. Từ lúc vào đây, tâm trí của hắn cũng như hai người kia đều bị giá chứa nguyên bảo thu hút, cũng không chú ý tới phía trên đại điện này còn có một ngai vàng, hơn nữa còn có người ngồi bên trên.
Đây là một chiếc ngai xây hoàn toàn bằng đá đen, phía trên điêu khắc cửu long tranh châu, ngoài ra còn có thêm vô số cổ tự được chạm khắc quanh ngai vàng.
Mà ở giữa ngai vàng, là một bóng dáng cao lớn đang ngồi.
Đây là một nam tử trung niên mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, một dầu tóc xõa ngang vai. Trên mình y mặc áo vải thô, hai tay để trên ngai vàng, hai mắt đen kịt nhìn xuống đại điện phía dưới. Từ trên người nam tử này, toát ra một luồng khí chất hoang dã mà tôn quý, hung bạo mà trầm lắng, giống như một vị viễn cổ chiến thần toàn thân sát khí tung hoành, nhưng sau một khắc lại trở nên trầm lặng như vạn năm cự thạch. Hai thứ khí chất đối lập đến cực điểm, làm người đối diện sinh ra một cảm giác vô cùng áp bức.
Mà trước mặt đại hán, là một thanh đại phủ lớn tới một trượng được găm trên nền đá. Toàn thân đại phủ cũng giống như được làm bằng huyền thiết bình thường, phía trên lưỡi phủ nhiều chỗ rạn nứt, mơ hồ còn thấy được một vài vết máu loang lổ quấn quanh. Giống như trải qua vô vàn chinh chiến, thứ lưu giữ lại cũng chỉ còn huyết tích của kẻ địch mà thôi. Từ trên thân phủ, một luồng sát khí mơ hồ quấn quanh, nhưng không thể nào thoát khỏi đại phủ mà tỏa ra được không gian xung quanh.
Đại hán Xích Thổ Môn vừa nhìn thấy đại phủ này, hai mắt không ngờ trở nên đỏ hồng, theo sau cũng bất chấp tất cả hét lớn một tiếng phi thân về phía ngai vàng, một tay vươn ra muốn chụp lấy đại phủ này.
"Ha ha vô danh đại phủ là của ta, là của Thổ Bác ta."
Đúng lúc đại hán chộp tới đại phủ, mi mắt Lý Dĩ Uyên bỗng kịch liệt nhảy dựng, theo sau vẻ mặt biến sắc thất thanh hô lớn:
"Cẩn thận! Người kia chính là khôi..."
Oanh long long...!
Lời nói của Lí Dĩ Uyên còn chưa dứt, bỗng chốc một tiếng nổ lớn vang lên, cả đại điện giống như bị một người khổng lồ đập xuống một quyền, rung lên dữ dội.
Mà nguyên bản đại hán ảo vải đang ngồi trên ngai vàng, bất chợt hai mắt hắc quang biến mất, thay vào đó là một màu huyết sắc bốc lên. Theo sau hắn mở miệng gầm lên một tiếng kinh thiên, một quyền vươn ra, hướng tới đại hán Xích Thổ Môn hung hăng đấm tới.
Quyền đầu vừa xuất, không gian xung quanh triệt để băng hoại tạo ra từng mảng tối đen kịt, cuồng phong gào thét, một cỗ ý chí đi theo quyền đầu như từ thượng cổ trở về đột ngột hàng lâm xuống nhân gian, bá đạo kiệt luân, hung mãnh vô địch.
Giống như chiến thần trùng sinh, hoang thú đạp phá, ác ma đội mồ sống dậy.
Một quyền này như xuyên phá thời không, sau khoảnh khắc đã chạm tới trước mặt đại hán Xích Thổ Môn...
Bốn người Lý Dĩ Uyên phi hành nửa ngày trời, cuối cùng cũng tiến được vào sâu bên trong trung tâm của phiến không gian này, là một mảnh thành quách liên miên trập trùng, kéo dài tới hơn vạn trượng, dường như nơi này trước kia, là một tòa siêu cấp thành thị vô cùng khổng lồ. Nhưng hiện giờ, tường đổ gạch nát, đông phong thổi qua, tất cả chỉ còn là những phế tích thê lương cũ nát.
Ở giữa trung tâm thành trì, là một tòa cung điện vô cùng rộng lớn, diện tích không ngờ chiếm tới một phần mười toàn bộ tòa thành, rộng tới hơn nghìn trượng. Cung điện toàn thân được làm bằng hắc ngọc đen bóng, từ xa nhìn lại giống như một con viễn cổ quái thú, tỏa ra một trận áp lực cực lớn. Mà phía trên từng vách tường, là từng đạo phù văn dày đặc, bên trên là một loại cổ triện vô cùng xa xưa, man hoang mà thần bí, giống như là ngôn ngữ của Cổ Việt Tộc thời cổ đại.
Bốn người Lý Dĩ Uyên bay tới gần tòa thành thì từ từ hạ xuống, đưa mắt nhìn lên kiến trúc khổng lồ trước mắt, không khỏi phải hít vào một ngụm lương khí.
"Đây là... là Hắc Tinh Thiên Thạch, là thần thạch từ tinh không rơi xuống, trân quý vô cùng, một chút bé bằng móng tay cho vào vũ khí cũng đủ để rèn lên sơ cấp nguyên bảo, thật không ngờ ở đây lại nhiều tới như vậy, được người ta dùng để xây dựng cả một tòa thành."
Đột nhiên đại hán Xích Thổ Môn kêu lên thất thanh, tay chỉ vào mặt tường với bộ dáng không thể tin nổi.
Ba người kia nghe vậy cũng cẩn thận quan sát, theo sau sắc mặt tất cả đều không hẹn mà trở nên cực kì đặc sắc.
"Hắc Tinh Thiên Thạch, tuy không phải là một loại đỉnh cấp tài liệu, nhưng cũng rất trân quý. Vậy mà mấy người Cổ Việt Tộc này lại dùng để xây dựng thành trì, không thể không nói thật sự là đại thủ bút, đại thủ bút. Muốn không phục cũng không được."
Tử y thanh niên Phong Lôi các cảm thán nói, loại thủ đoạn bậc này, cũng làm cho hắn chấn kinh không nhỏ.
"Đi thôi, chúng ta nên vào bên trong xem xét. Nếu gặp phải hung hiểm gì quá lớn thì đành lui lại, đợi môn phái đến vậy."
Lĩ Dĩ Uyên nhìn một lúc, theo sau lạnh lùng nói. Dứt lời, nàng cũng không đợi ba người kia có phản ứng gì, dưới chân khẽ điểm, cả người hóa thành một bóng trắng tiến sâu vào trong cung điện.
Ba người đại hán ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hẹn mà cùng bất giác nở nụ cười khổ, theo sau cũng đành bất đắc dĩ nhanh chóng đuổi theo.
Còn có cách nào sao, một đại mĩ nữ vừa lạnh lùng, hơn nữa tu vi còn cao hơn bốn người bọn họ một bậc, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mà thôi.
Bốn người từ cửa chính đại điện tiến vào, dọc đường đi trông thấy vô số kiến trúc xa hoa lộng lẫy, cái gì "cung vàng điện ngọc" nếu đem ra so sánh với sự bài trí của nơi này cũng thật là quá mức thấp kém rồi.
Những tài liệu luyện khí quý hiếm ở bên ngoài, bên trong này không ngờ lại được người ta dùng để lót nền nhà, để làm tường. Thiên tài địa bảo thì được dùng như cây cảnh bình thường. Trần nhà lại toàn là các loại thiên niên trân châu khảm đầy, tỏa ra từng luống sáng trắng lạnh lẽo...
Bốn người vừa đi vừa không khỏi chắt lưỡi tán thưởng sự giàu có của Cổ Việt Tộc trước kia, dù ngay cả Lĩ Dĩ Uyên trong lòng cũng phải chấn động không thôi. Nhất là đại hán Xích Thổ Môn, môn phái hắn có sở trường về luyện khí, nay gặp được đủ các loại tài liệu quý hiếm như vầy, thật sự là có cảm giác như đang nằm mơ.
Nếu như không vì hiếu kì xem bên trong cung điện còn có bảo bối gì nữa, e rằng hắn chắc chắn sẽ phải ở lại đây cậy từng khói gạch đá ra mang đi mới cam lòng.
Cứ như thế bốn người đi sâu vào trong cung điện, đến được đại điện chính.
Khác với vẻ hào nhoáng bên ngoài, trong đại điện không ngờ mọi thứ đều được làm bằng cự thạch bình thường, trải qua vô số năm tháng đã bị nứt nẻ khắp nơi. Nhưng vừa bước vào nơi này, bốn người bất chợt cảm giác được một luồng áp lực mà bên ngoài không hề nhận thấy, nhất là Lý Dĩ Uyên, trong lòng cảm giác bất an càng ngày càng nồng đậm.
Đại điện được xây hoàn toàn bằng đá, diện tích lớn gần trăm trượng. Bốn bức tường xung quanh là từng bức thạch điêu, bên trên khắc đủ loại dã thú thần mà, muôn hình vạn trạng, tỏa ra từng luồng khí tức man hoang hung hãn. Có một số hình điêu khắc bốn người có thể nhận ra là loại yêu thú nào, nhưng phần lớn là chưa từng gặp bao giờ. Xung quanh đại sảnh, là từng giá để binh khí lớn, bên trên có đủ các loại như mâu kích đao thương, chùy bổng cung nỏ, đầy đủ cả mười tám loại vũ khí.
Vừa nhìn thấy những giá để binh khí này, hai người hắc y thanh niên và tử bào thanh niên không khỏi kinh ngạc thốt lên:
"Không thể nào!"
"Chuyện gì vậy?"
Đại hán Xích Thổ Môn nghi hoặc hỏi hỏi, theo sau hắn cũng quay ra nhìn giá binh khí, bất chợt cặp mắt mở lớn, nghẹn ngào hô:
"Không phải chứ, con bà nó! Tất cả chỗ binh khí này, không ngờ đều là nguyên bảo."
Toàn bộ có sáu giá binh khí, mỗi giá mười tám món, cộng lại vừa đủ hơn trăm chiếc, tất cả không ngờ đều là nguyên bảo, đây là thủ bút lớn thế nào chứ?
"Tuy chỉ là nguyên bảo sơ cấp, nhưng số lượng lại nhiều như vậy. Hơn nữa xem cách chúng được đặt tại nơi này, dường như chỉ để dùng làm vật trang trí mà thôi."
Tử bào thanh niên tiện tay rút ra một thanh trọng kiếm, sau khi xem xét qua, không nhịn được thở dài một hơi cảm khán nói.
Cổ Việt Tộc này, rốt cuộc trước đây hùng mạnh như thế nào? Tuy đống vũ khí này chỉ là nguyên bảo cấp thấp, nhưng lại dùng chỉ như vật trang trí, hào khí bậc này, dù là Phong Lôi Các của hắn một trong Nam Hoang tứ đại môn phái cũng không thể nào so sánh nổi.
"Chiếc ngai vàng kia có chút cổ quái!"
Ngay lúc ba người tử bào thanh niên đang trầm mê trong một đống nguyên bảo, giọng nói lạnh lùng của Lý Dĩ Uyên bất chợt vang lên.
"Sao? A trên chiếc ngai kia không ngờ còn có người ngồi!"
Hắc y thanh niên khẽ a lên một tiếng, kinh ngạc nói. Từ lúc vào đây, tâm trí của hắn cũng như hai người kia đều bị giá chứa nguyên bảo thu hút, cũng không chú ý tới phía trên đại điện này còn có một ngai vàng, hơn nữa còn có người ngồi bên trên.
Đây là một chiếc ngai xây hoàn toàn bằng đá đen, phía trên điêu khắc cửu long tranh châu, ngoài ra còn có thêm vô số cổ tự được chạm khắc quanh ngai vàng.
Mà ở giữa ngai vàng, là một bóng dáng cao lớn đang ngồi.
Đây là một nam tử trung niên mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, một dầu tóc xõa ngang vai. Trên mình y mặc áo vải thô, hai tay để trên ngai vàng, hai mắt đen kịt nhìn xuống đại điện phía dưới. Từ trên người nam tử này, toát ra một luồng khí chất hoang dã mà tôn quý, hung bạo mà trầm lắng, giống như một vị viễn cổ chiến thần toàn thân sát khí tung hoành, nhưng sau một khắc lại trở nên trầm lặng như vạn năm cự thạch. Hai thứ khí chất đối lập đến cực điểm, làm người đối diện sinh ra một cảm giác vô cùng áp bức.
Mà trước mặt đại hán, là một thanh đại phủ lớn tới một trượng được găm trên nền đá. Toàn thân đại phủ cũng giống như được làm bằng huyền thiết bình thường, phía trên lưỡi phủ nhiều chỗ rạn nứt, mơ hồ còn thấy được một vài vết máu loang lổ quấn quanh. Giống như trải qua vô vàn chinh chiến, thứ lưu giữ lại cũng chỉ còn huyết tích của kẻ địch mà thôi. Từ trên thân phủ, một luồng sát khí mơ hồ quấn quanh, nhưng không thể nào thoát khỏi đại phủ mà tỏa ra được không gian xung quanh.
Đại hán Xích Thổ Môn vừa nhìn thấy đại phủ này, hai mắt không ngờ trở nên đỏ hồng, theo sau cũng bất chấp tất cả hét lớn một tiếng phi thân về phía ngai vàng, một tay vươn ra muốn chụp lấy đại phủ này.
"Ha ha vô danh đại phủ là của ta, là của Thổ Bác ta."
Đúng lúc đại hán chộp tới đại phủ, mi mắt Lý Dĩ Uyên bỗng kịch liệt nhảy dựng, theo sau vẻ mặt biến sắc thất thanh hô lớn:
"Cẩn thận! Người kia chính là khôi..."
Oanh long long...!
Lời nói của Lí Dĩ Uyên còn chưa dứt, bỗng chốc một tiếng nổ lớn vang lên, cả đại điện giống như bị một người khổng lồ đập xuống một quyền, rung lên dữ dội.
Mà nguyên bản đại hán ảo vải đang ngồi trên ngai vàng, bất chợt hai mắt hắc quang biến mất, thay vào đó là một màu huyết sắc bốc lên. Theo sau hắn mở miệng gầm lên một tiếng kinh thiên, một quyền vươn ra, hướng tới đại hán Xích Thổ Môn hung hăng đấm tới.
Quyền đầu vừa xuất, không gian xung quanh triệt để băng hoại tạo ra từng mảng tối đen kịt, cuồng phong gào thét, một cỗ ý chí đi theo quyền đầu như từ thượng cổ trở về đột ngột hàng lâm xuống nhân gian, bá đạo kiệt luân, hung mãnh vô địch.
Giống như chiến thần trùng sinh, hoang thú đạp phá, ác ma đội mồ sống dậy.
Một quyền này như xuyên phá thời không, sau khoảnh khắc đã chạm tới trước mặt đại hán Xích Thổ Môn...
/115
|