Khẽ lắc đầu thu hồi lại tâm tư, Lý Phàm lúc này mới nhìn qua Hưng Đạo Di Thư trên tay, hiện giờ trúc giản này sau khi hấp thu một lượng lớn thiên địa nguyên khí, nguyên bản bề mặt vốn chỉ có bốn chữ lớn giờ đã hiện ra thêm một số đoạn văn tự. Chữ trên trúc giản là một loại cổ tự, dường như là văn tự của Cổ Việt tộc xưa kia, Lý Phàm xem qua cũng chẳng nhận biết được một chữ nào.
Chỉ là hắn cũng không hoang mang, khẽ ngưng thần, hướng tới trúc giản truyền ra một tia tình thần lực. Tinh thần lực vừa xâm nhập, trong đầu Lý Phàm, cũng hiện lên nội dung của trúc giản.
"Hưng Đạo Di Thư.
Việc trên đời, lấy nhân làm gốc.Tuấn ta tồn tại, cũng vì bách tính Nam Hoang.
Một đường chinh chiến, chém giết vô số quân Nguyên, đẩy lùi ba lần xâm lược, dẫn theo tướng lĩnh đáng sang tận Thần Châu, lập nên uy danh Nam Hoang muôn đời bất hủ. Chiến tích này, tuy không dám nhận là khoáng tuyệt cổ kim, nhưng cũng sẽ lưu truyền hậu thế, cũng là Tuấn ta bình sinh đáng tự hào nhất một việc.
Chỉ là cùng với máu tươi quân Nguyên đổ xuống, cũng kéo theo vô số anh hồn Việt tộc. Huynh đệ theo ta, cũng từng người từng người ngã xuống, xác phơi đồng nội, da ngựa bọc thây, lấy thân xác mình mà thủ vững Nam Hoang. Việc này, cũng là đau lòng lớn nhất trong cuộc đời ta.
Nhưng đánh đuổi quân Nguyên, cũng chỉ khiến cho Nam Hoang ta bình an tại thế tục, phía trên còn có vạn giới chư tiên nhìn chằm chằm như hổ đói, không đem Nam Hoang ta, Việt Tộc ta đuổi tận giết tuyệt thì không thôi. Tuấn ta chinh chiến vô số trận, cũng đã là cảm thấy sức tàn lực kiệt, thọ nguyên cũng chẳng còn lại là bao. Nhưng nếu ta chết đi, vật bách tính Nam Hoang phải làm sao bây giờ, vạn dặm bờ cõi sao có thể mặc dị tộc bất lương giày xéo?
Vì vậy Tuấn ta liều cái thân tàn này, dẫn theo huynh đệ thủ túc, tướng lĩnh dưới trướng hơn một vạn người mở ra một con đường thông thiên chi lộ, nhằm về phía chư tiên đánh tới, muốn một trận giết tới tận thiên cung, chém giết hết tấy thảy tiên nhân, hủy diệt của chúng dã tâm đem Nam Hoang ta cai trị.
Chỉ là tuy chiến ý ngất trời, chiến tâm không đổi, nhưng ta vẫn phải đau xót nhận ra, sức người sao có thể sánh nổi với sức trời.
Thiên Địa Bất Nhân Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu.
Thánh Nhân Bất Nhân Dĩ Bách Tính Vi Sô Cẩu.
Chúng ta những phàm nhân này, dù là thánh giả thì sao, thánh nhân lại thé nào, so với chúng tiên trên cao cũng chỉ là một con kiến hôi không khác mấy.
Tiên chính là trời.
Tiên chính là đất.
Dưới tiên nhân, tất cả chỉ là chó rơm mặc người giày xéo.
Tuấn ta dẫn theo hơn một vạn người, đánh tới trời xanh, cuối cùng cũng chỉ giết được mấy trăm tiên nhân cấp thấp, mà toàn quân ngoài ta đứng thẳng được ra, tất cả đều là một đường ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ tiên giới, anh hồn vất vưởng thiên cung.
Bi ai thay!
Ngu ngốc thay!
Ta một đời nhất đại quân thần, lại trong lúc cuối đời đem toàn bộ huynh đệ thủ hạ của mình đẩy vào chỗ chết.
Nhưng ta không hối hận, và ta tin huynh đệ ta cũng không hối hận. Chúng ta tuy đã ngã xuống, nhưng anh hồn bất diệt vẫn mãi mãi thủ vững Nam Hoang, hướng về Việt Tộc mà mỏi mắt trông chờ kẻ đồ tiên xuất hiện.
Hậu nhân của ta, nếu ngươi đã có thể xem được những dòng này, vật ngươi chắc chắn là có được huyết mạch tộc ta, vậy chứng tỏ Việt Tộc còn chưa diệt, mà ta nơi hoàng tuyền địa phủ cũng có thể yên lòng.
Hậu nhân của ta, ta để lại bản di thư này, bên trong ngoài nói về tao ngộ của chúng ta khi xưa, còn có thành tựu cả đời Tuấn ta về trận pháp, chính là Đồ Tiên Đại Trận.
Trận pháp này, là vào một khắc mà trước khi ta ngã xuống đã lĩnh ngộ ta, đem nó khắc vào trúc giản này. Uy lực tuy không dám nói có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng là hy vọng lớn lao để chém giết chư tiên. Chỉ là trận pháp này quá mức huyền ảo, vì vậy nếu ngươi tu vi chưa tới tầng thứ tám Tinh Thần Biến, trải qua Thiên Phạt Chi Kiếp thì đừng nên xem, không sẽ ảnh hưởng tới tâm thần của ngươi.
Cuối cùng hậu nhân của ta, ta cũng chỉ còn một lời muốn nhắc nhở ngươi.
Chư Tiên không trừ, Nam Hoang tất diệt!"
Lý Phàm tay cầm trúc giản, thần tình ngơ ngác. Nội dung trong đây, thật sự là quá mức tưởng tượng với hắn, nhưng càng hơn nữa, là sự bi thương và bất khuất thấm đẫm trong mỗi văn tự.
Vì bách tính Nam Hoang, mà dẫn theo huynh đệ đánh tới tiên giới trên cao.
Vì bách tính Nam Hoang, mà hơn một vạn anh hùng ngã xuống.
Vì bách tính Nam Hoang, mà máu nhuộm trời xanh, anh hồn vất vưởng thiên cung.
Đây là sự tình oanh liệt tới mức nào, thảm thiết tới bực nào.
Mà bản thân mình, không ngờ trong người lại có huyết mạch của Việt Tộc di lưu, nói cách khác chính là một hậu nhân của những người này.
Điều này, làm trong lòng hắn nhất thời nổi lên một niềm tự hào khó tả.
Lý Phàm hai tay run run đặt trúc giản lên một tảng đá sạch sẽ, theo sau quỳ xuống, hướng tới trúc giản thành kính lạy ba lạy, tự nói:
"Lý Phàm ta từ trước tới giờ không lạy trời chẳng phục đất, chỉ có cúi đầu trước phụ mẫu thân sinh. Nhưng hôm nay ta tại đây thành kính quỳ lạy trúc giản này, cũng giống như quỳ lạy anh hồn của các vị tiền bối. Tấm lòng của các vị, làm cho Lý Phàm ta tự thấy hổ thẹn không bằng. Tuy ta không biết vì sao chúng tiên muốn hủy diệt Nam Hoang đại lục này, nhưng xin các vị cứ yên tâm, dù ta có phải thật sự là hậu nhân của Việt Tộc hay không, Nam Hoang này là gia hương ta, là nơi ta sinh ra. Quản tới bọn hắn là cái gì chúng tiên chúng thần, chỉ cần chạm tới gia hương ta, Lý Phàm ta nhất định sẽ cùng bọn chúng không chết không thôi. Ta tình nguyện dùng sinh mạng và linh hồn của mình để gìn giữ Nam Hoang. Con đường Táng Thiên này nếu đã phải đi, vậy Lý Phàm ta nhất định sẽ bước đi không hề hối hận..."
Lý Phàm càng nói càng xúc động, càng nói càng cảm thấy huyết mạch sôi trào. Đến cuối cùng, hắn gần như là ngửa mặt lên trời mà gầm lên vang dội.
Táng Thiên Chi Lộ.
Quyết không hối hận...
Không hối hận...
Không hối hận...!
Chỉ là hắn cũng không hoang mang, khẽ ngưng thần, hướng tới trúc giản truyền ra một tia tình thần lực. Tinh thần lực vừa xâm nhập, trong đầu Lý Phàm, cũng hiện lên nội dung của trúc giản.
"Hưng Đạo Di Thư.
Việc trên đời, lấy nhân làm gốc.Tuấn ta tồn tại, cũng vì bách tính Nam Hoang.
Một đường chinh chiến, chém giết vô số quân Nguyên, đẩy lùi ba lần xâm lược, dẫn theo tướng lĩnh đáng sang tận Thần Châu, lập nên uy danh Nam Hoang muôn đời bất hủ. Chiến tích này, tuy không dám nhận là khoáng tuyệt cổ kim, nhưng cũng sẽ lưu truyền hậu thế, cũng là Tuấn ta bình sinh đáng tự hào nhất một việc.
Chỉ là cùng với máu tươi quân Nguyên đổ xuống, cũng kéo theo vô số anh hồn Việt tộc. Huynh đệ theo ta, cũng từng người từng người ngã xuống, xác phơi đồng nội, da ngựa bọc thây, lấy thân xác mình mà thủ vững Nam Hoang. Việc này, cũng là đau lòng lớn nhất trong cuộc đời ta.
Nhưng đánh đuổi quân Nguyên, cũng chỉ khiến cho Nam Hoang ta bình an tại thế tục, phía trên còn có vạn giới chư tiên nhìn chằm chằm như hổ đói, không đem Nam Hoang ta, Việt Tộc ta đuổi tận giết tuyệt thì không thôi. Tuấn ta chinh chiến vô số trận, cũng đã là cảm thấy sức tàn lực kiệt, thọ nguyên cũng chẳng còn lại là bao. Nhưng nếu ta chết đi, vật bách tính Nam Hoang phải làm sao bây giờ, vạn dặm bờ cõi sao có thể mặc dị tộc bất lương giày xéo?
Vì vậy Tuấn ta liều cái thân tàn này, dẫn theo huynh đệ thủ túc, tướng lĩnh dưới trướng hơn một vạn người mở ra một con đường thông thiên chi lộ, nhằm về phía chư tiên đánh tới, muốn một trận giết tới tận thiên cung, chém giết hết tấy thảy tiên nhân, hủy diệt của chúng dã tâm đem Nam Hoang ta cai trị.
Chỉ là tuy chiến ý ngất trời, chiến tâm không đổi, nhưng ta vẫn phải đau xót nhận ra, sức người sao có thể sánh nổi với sức trời.
Thiên Địa Bất Nhân Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu.
Thánh Nhân Bất Nhân Dĩ Bách Tính Vi Sô Cẩu.
Chúng ta những phàm nhân này, dù là thánh giả thì sao, thánh nhân lại thé nào, so với chúng tiên trên cao cũng chỉ là một con kiến hôi không khác mấy.
Tiên chính là trời.
Tiên chính là đất.
Dưới tiên nhân, tất cả chỉ là chó rơm mặc người giày xéo.
Tuấn ta dẫn theo hơn một vạn người, đánh tới trời xanh, cuối cùng cũng chỉ giết được mấy trăm tiên nhân cấp thấp, mà toàn quân ngoài ta đứng thẳng được ra, tất cả đều là một đường ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ tiên giới, anh hồn vất vưởng thiên cung.
Bi ai thay!
Ngu ngốc thay!
Ta một đời nhất đại quân thần, lại trong lúc cuối đời đem toàn bộ huynh đệ thủ hạ của mình đẩy vào chỗ chết.
Nhưng ta không hối hận, và ta tin huynh đệ ta cũng không hối hận. Chúng ta tuy đã ngã xuống, nhưng anh hồn bất diệt vẫn mãi mãi thủ vững Nam Hoang, hướng về Việt Tộc mà mỏi mắt trông chờ kẻ đồ tiên xuất hiện.
Hậu nhân của ta, nếu ngươi đã có thể xem được những dòng này, vật ngươi chắc chắn là có được huyết mạch tộc ta, vậy chứng tỏ Việt Tộc còn chưa diệt, mà ta nơi hoàng tuyền địa phủ cũng có thể yên lòng.
Hậu nhân của ta, ta để lại bản di thư này, bên trong ngoài nói về tao ngộ của chúng ta khi xưa, còn có thành tựu cả đời Tuấn ta về trận pháp, chính là Đồ Tiên Đại Trận.
Trận pháp này, là vào một khắc mà trước khi ta ngã xuống đã lĩnh ngộ ta, đem nó khắc vào trúc giản này. Uy lực tuy không dám nói có thể hủy thiên diệt địa, nhưng cũng là hy vọng lớn lao để chém giết chư tiên. Chỉ là trận pháp này quá mức huyền ảo, vì vậy nếu ngươi tu vi chưa tới tầng thứ tám Tinh Thần Biến, trải qua Thiên Phạt Chi Kiếp thì đừng nên xem, không sẽ ảnh hưởng tới tâm thần của ngươi.
Cuối cùng hậu nhân của ta, ta cũng chỉ còn một lời muốn nhắc nhở ngươi.
Chư Tiên không trừ, Nam Hoang tất diệt!"
Lý Phàm tay cầm trúc giản, thần tình ngơ ngác. Nội dung trong đây, thật sự là quá mức tưởng tượng với hắn, nhưng càng hơn nữa, là sự bi thương và bất khuất thấm đẫm trong mỗi văn tự.
Vì bách tính Nam Hoang, mà dẫn theo huynh đệ đánh tới tiên giới trên cao.
Vì bách tính Nam Hoang, mà hơn một vạn anh hùng ngã xuống.
Vì bách tính Nam Hoang, mà máu nhuộm trời xanh, anh hồn vất vưởng thiên cung.
Đây là sự tình oanh liệt tới mức nào, thảm thiết tới bực nào.
Mà bản thân mình, không ngờ trong người lại có huyết mạch của Việt Tộc di lưu, nói cách khác chính là một hậu nhân của những người này.
Điều này, làm trong lòng hắn nhất thời nổi lên một niềm tự hào khó tả.
Lý Phàm hai tay run run đặt trúc giản lên một tảng đá sạch sẽ, theo sau quỳ xuống, hướng tới trúc giản thành kính lạy ba lạy, tự nói:
"Lý Phàm ta từ trước tới giờ không lạy trời chẳng phục đất, chỉ có cúi đầu trước phụ mẫu thân sinh. Nhưng hôm nay ta tại đây thành kính quỳ lạy trúc giản này, cũng giống như quỳ lạy anh hồn của các vị tiền bối. Tấm lòng của các vị, làm cho Lý Phàm ta tự thấy hổ thẹn không bằng. Tuy ta không biết vì sao chúng tiên muốn hủy diệt Nam Hoang đại lục này, nhưng xin các vị cứ yên tâm, dù ta có phải thật sự là hậu nhân của Việt Tộc hay không, Nam Hoang này là gia hương ta, là nơi ta sinh ra. Quản tới bọn hắn là cái gì chúng tiên chúng thần, chỉ cần chạm tới gia hương ta, Lý Phàm ta nhất định sẽ cùng bọn chúng không chết không thôi. Ta tình nguyện dùng sinh mạng và linh hồn của mình để gìn giữ Nam Hoang. Con đường Táng Thiên này nếu đã phải đi, vậy Lý Phàm ta nhất định sẽ bước đi không hề hối hận..."
Lý Phàm càng nói càng xúc động, càng nói càng cảm thấy huyết mạch sôi trào. Đến cuối cùng, hắn gần như là ngửa mặt lên trời mà gầm lên vang dội.
Táng Thiên Chi Lộ.
Quyết không hối hận...
Không hối hận...
Không hối hận...!
/115
|