Cái gì thần, cái gì tiên, động đến gia hương ta, cũng chỉ có một kết cục... chết.
Lý Phàm nhủ thầm trong lòng, dường như trong một khắc này ngoài thù hận của bản thân ra, hắn dường như đá tìm ra được một lý do để mình tiếp tục tu luyện.
Khẽ thở dài, hắn cũng không nhìn tới trúc giản nữa mà thu vào trong giới chỉ. Nếu Hưng Đạo Vương đã nói trước khi chưa tới Tinh Thần Biến thì không nên tham ngộ vậy bản thân tốt nhất nên làm theo.
Ba ngày sau, Lý Phàm ở tại trong hang động, chuyên tâm củng cố cảnh giới Tiên Thiên của mình. Lần này nhờ cơ duyên trúc giản hấp thu thiên địa nguyên khí mà bản thân may mắn đột phá lên được cảnh giới Tiên Thiên, so với dự tính của hắn còn sớm hơn nhiều. Chẳng qua cũng vì vậy mà cảnh giới hiện tại chưa ổn định, cần một thời gian để củng cố.
Vì vậy trong ba ngày này, bản thân mỗi ngày Lý Phàm đều dành ra phần lớn thời gian để ngồi xếp bằng thổ nạp, tìm hiểu kĩ càng những thay đổi trong cơ thể. Tiên Thiên cảnh giới xét trên một phương diện nào đó đã không còn là nhân loại thuần túy rồi. Ví dụ như nhân loại bình thường, dù là Tông Sư đỉnh phong cao thủ cũng chỉ sống được trăm tuổi là hết cỡ. Nhưng một khi đột phá Tiên Thiên, vậy thọ mệnh bàn thân sẽ tăng lên hai tới ba trăm năm. Trong mắt người bình thường, đã có thể coi là lão yêu quái được rồi.
Cứ như vậy Lý Phàm tu luyện trong ba ngày, đến ngày thứ tư hắn rời khỏi sơn động mà bắt đầu tiến sâu vào trong vùng băng giá này. Giới diện này là tầng thứ mười bốn của Càn Khôn Tháp, do chưa đủ một trăm người nên gương mặt khổng lồ kia cũng chưa xuất hiện để ban bố nhiệm vụ, do vậy Lý Phàm cũng không biết giới này được gọi là gì.
Chỉ là quang cảnh tại đây phần lớn là vạn dặm tuyết trắng, băng sơn trập trùng bất tận, cũng không thấy có một chút thực vật cây cỏ nào tồn tại, không gian một mảnh lạnh lẽo đìu hiu.
Đến trưa, Lý Phàm leo lên một ngọn băng sơn tương đối cao, dõi mắt nhìn toàn bộ cảnh vật cô tịch phía dưới mà không khỏi thở dài, quay sang tiểu Bạch trên lưng nói khẽ:
"Dường như mấy trăm dặm quanh đây cũng chỉ có ta và tiểu tử ngươi thôi a!"
Tiểu Bạch nghe vậy hai mắt to tròn khẽ chớp chớp, sủa lên mấy tiếng giống như đáp trả.
Thấy vật Lý Phàm khẽ cười cười vỗ vỗ đầu tiểu Bạch, theo sau đang muốn rời khỏi đây bất chợt lỗ tai khẽ động, trong mờ hồ hắn dường như khe thấy được một tiếng nổ vang lên. Chỉ là khoảng cách còn tương đối xa nên vọng tới bên người thì đã trở nên rất nhỏ.
"Là ở đâu?"
Lý Phàm xoay người lại, ánh mắt nhìn xuống một vùng trắng xóa dưới chân núi. Bất chợt mắt hắn sáng lên, nhìn về một phía hơn ba mươi dặm về hướng đông.
Chỗ đó hiện tại từng trận từng trận tuyết trắng bốc cao, trong mờ hồ còn nghe thấy cả âm thanh tranh đấu.
"Có người? Cũng không biết là ai trong chín người kia?"
Lý Phàm dưới chân khẽ động lao đi, trong đầu không khỏi tự hỏi. Trong toàn bộ người vào cổ mộ, vào được đến tầng thứ mười bốn này ngoài hắn ra cũng chỉ còn chín người nữa, hiện tại chắc là một trong chín người kia. Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tốc độ Lý Phàm lao đi cũng không quá nhanh chóng. Tuy nói trong giới diện này tìm được một người liên thủ thì sẽ tốt hơn, nhưng thực sự không biết tên gia hỏa trước mắt tính tình như nào, không bằng cú từ từ tiếp cận rồi quan sát sau vậy.
Mà ngay lúc Lý Phàm tiến tới chỗ có giao động tranh đấu, tại tầng thứ chín mươi sáu Càn Khôn Tháp, Huyết Hồn khôi lỗi đã bình yên ngồi tại ghế. Mà trước mặt hắn, thanh đại phủ kia cũng đã cắm trở lại chỗ cũ.
Tê tê tê...!
Bỗng nhiên không gian trong đại điện nổi lên một hồi ba động, theo sau bất thình lình một thông đạo đen nhánh lớn tới hai mươi trượng chợt vô thanh vô tức hiện ra.
Từ giữa thông đạo, một con thiết mã lớn tới mười trượng, toàn thân hỏa diễm bốc cháy hừng hực đang chậm rãi bước ra. Trên lưng thiết mã, là hơn mười bóng người có nam có nữ, trong đó người cầm đầu là một nam tử mày kiếm mắt phượng, đầu đội kim quan, trên người khoác chiến bào cửu long thực nhật. Hắn vừa ra khỏi không gian thông đạo, hai mắt chợt hướng tới toàn bộ đại điện quét ra một vòng, cuối cùng gắt gao ngưng tụ lại trên thân hình Huyết Hồn khôi lỗi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:
"Một con khôi lỗi cổ xưa có chiến lực ngang với cao thủ Bàn Mệnh Pháp Thân, thú vị, thú vị!"
Người này, nếu Lý Dĩ Uyên có mặt tại đây chắc chắn sẽ nhận ra được, chính là Đồng Thánh nổi danh lừng lẫy khắp Thiên Ngân học viện, được tôn xưng là cao thủ đệ nhất của lớp trẻ, tu vi một thân đạt tới cảnh giới tầng thứ mười của Tinh Thần Biến: Thiên Địa Chưởng Khống.
Kẻ này, chính là nghe đồn mẹ hắn trước đây đạp nhầm thần tích, mộng với chư thần giao hoan, cuối cùng sinh ra hắn đặt tên là Gióng.
Gióng này thủa thiếu thời từng vì đại Lê vương triều ra sức một lần, chém giết trăm vạn quân giặc, cuối cùng được hoàng đế đương thời ban cho hoàng tộc trấn bảo Thiên Hỏa Thiết Huyền Mã, một ngày có thể vượt qua ngàn vạn dặm. Không những thế hắn còn có được cơ duyên đoạt được một đoạn Như Ý trúc, cuối cùng rèn thành một thanh vũ khí siêu việt nguyên bảo, đạt tới cảnh giới linh bảo Như Ý Tử Kim Bổng. Hắn mười lăm tuổi đạt tới Thần kết cao thủ, mười bảy tuổi đột phá Tinh Thần Biến, bảy mươi tuổi đã là Tinh Thần Biến đỉnh phong cảnh giới Thiên Địa Chưởng Khống, là Nam Hoang đại lục một vạn năm qua đệ nhất thiên tài, được tụng xưng danh hiệu Đồng Thánh.
Lúc này phía sau lưng Đồng Thánh, một thanh niên toàn thân mặc thanh sam, sau lưng đeo một thanh mộc kiếm kiểu dáng cổ xưa tiến tới mấy bước, nói nhỏ:
"Đại sư huynh, đã kiểm tra qua. Nơi này tuy còn sót lại khí tức của Lý sư muội nhưng cũng rất nhạt, bọn họ dường như không còn tại đây nữa."
Đồng Thánh nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không nói gì mà hai mắt vẫn tập trung vào khôi lỗi phía xa. Dường như bản thân hắn đối với Huyết Hồn khôi lỗi này cảm giác rất hứng thú.
"Đại sư huynh, liệu Lý sư tỷ có gặp phải nguy hiểm gì không? Khôi lỗi trước mắt này có vẻ rất mạnh. Dù sư tỷ đi cùng với ba tên kia, nhưng cũng có tránh khỏi không bị thương a."
Bên trái Đồng Thánh, một thiếu nữ mặc tử y chợt mở miệng, thần tình có vẻ lo lắng. Dường như nàng đối với vị Lý sư tỷ kia có tình cảm rất tốt.
"Không sao! Tuy bọn họ bị thương là điều chắc chắn nhưng Lý sư muội sẽ không gặp phải nguy hiểm tới tính mạng. Nàng ta có Vô Sắc Cửu Tiên Liên bên người hộ thân, đừng nói là một con khôi lỗi chỉ ngang với cao thủ tầng chín Tinh Thần Biến trước mắt này, dù là bản thân ta cũng không thể nắm chắc đem nàng giết chết được."
Đồng Thánh khẽ lắc đầu, theo sau hắn cũng không nói gì nữa, dưới chân bước ra một bước thoát khỏi thân ngựa. Lúc xuất hiện lại, đã cách Huyết Hồn khôi lỗi còn không tới mười trượng.
"Một con khôi lỗi tầng chín Tinh Thần Biến, rất thích hợp trông giữa động phủ của ta. Hôm nay quyết định ra tay đem ngươi thu lấy vậy!"
Đồng Thánh khẽ cười nói, theo sau hướng tới khôi lỗi bước ra ba bước, tùy tiện mỗi bước chân đều đem không gian phụ cận dẫm thành nát bấy. Mà lúc này bàn tay hắn cũng khẽ vươn ra, một quyền nhằm thẳng Huyết Hồn khôi lỗi đấm tới.
Quyền đấu vừa xuất, thiên địa biến sắc, càn khôn chao đảo, cả đại điện dường như cũng vì một quyền này mà sinh ra từng tiếng hồi sụp đổ.
Từ giữa quyền đầu, một hư ảnh kim long hiện ra, toàn thân tỏa ra một khí tức bễ nghễ thiên hạ, hoàn vũ độc tôn, cao quý tới cực điểm.
Hầu...!
Kim long ngửa mặt lên ngâm dài một tiếng, theo sau giương nanh múa vuốt đánh tới Huyết Hồn khôi lỗi.
Huyết Hồn khôi lỗi lúc này cũng đã đứng dậy, hai mắt huyết hồng nhìn về hướng kim long đang xông tới, bất chợt hắn dưới chân đồng dạng bước ra, nắm lấy đại phủ, một búa vung lên hung ác chém tới kim long.
Oanh long long...!
Lý Phàm nhủ thầm trong lòng, dường như trong một khắc này ngoài thù hận của bản thân ra, hắn dường như đá tìm ra được một lý do để mình tiếp tục tu luyện.
Khẽ thở dài, hắn cũng không nhìn tới trúc giản nữa mà thu vào trong giới chỉ. Nếu Hưng Đạo Vương đã nói trước khi chưa tới Tinh Thần Biến thì không nên tham ngộ vậy bản thân tốt nhất nên làm theo.
Ba ngày sau, Lý Phàm ở tại trong hang động, chuyên tâm củng cố cảnh giới Tiên Thiên của mình. Lần này nhờ cơ duyên trúc giản hấp thu thiên địa nguyên khí mà bản thân may mắn đột phá lên được cảnh giới Tiên Thiên, so với dự tính của hắn còn sớm hơn nhiều. Chẳng qua cũng vì vậy mà cảnh giới hiện tại chưa ổn định, cần một thời gian để củng cố.
Vì vậy trong ba ngày này, bản thân mỗi ngày Lý Phàm đều dành ra phần lớn thời gian để ngồi xếp bằng thổ nạp, tìm hiểu kĩ càng những thay đổi trong cơ thể. Tiên Thiên cảnh giới xét trên một phương diện nào đó đã không còn là nhân loại thuần túy rồi. Ví dụ như nhân loại bình thường, dù là Tông Sư đỉnh phong cao thủ cũng chỉ sống được trăm tuổi là hết cỡ. Nhưng một khi đột phá Tiên Thiên, vậy thọ mệnh bàn thân sẽ tăng lên hai tới ba trăm năm. Trong mắt người bình thường, đã có thể coi là lão yêu quái được rồi.
Cứ như vậy Lý Phàm tu luyện trong ba ngày, đến ngày thứ tư hắn rời khỏi sơn động mà bắt đầu tiến sâu vào trong vùng băng giá này. Giới diện này là tầng thứ mười bốn của Càn Khôn Tháp, do chưa đủ một trăm người nên gương mặt khổng lồ kia cũng chưa xuất hiện để ban bố nhiệm vụ, do vậy Lý Phàm cũng không biết giới này được gọi là gì.
Chỉ là quang cảnh tại đây phần lớn là vạn dặm tuyết trắng, băng sơn trập trùng bất tận, cũng không thấy có một chút thực vật cây cỏ nào tồn tại, không gian một mảnh lạnh lẽo đìu hiu.
Đến trưa, Lý Phàm leo lên một ngọn băng sơn tương đối cao, dõi mắt nhìn toàn bộ cảnh vật cô tịch phía dưới mà không khỏi thở dài, quay sang tiểu Bạch trên lưng nói khẽ:
"Dường như mấy trăm dặm quanh đây cũng chỉ có ta và tiểu tử ngươi thôi a!"
Tiểu Bạch nghe vậy hai mắt to tròn khẽ chớp chớp, sủa lên mấy tiếng giống như đáp trả.
Thấy vật Lý Phàm khẽ cười cười vỗ vỗ đầu tiểu Bạch, theo sau đang muốn rời khỏi đây bất chợt lỗ tai khẽ động, trong mờ hồ hắn dường như khe thấy được một tiếng nổ vang lên. Chỉ là khoảng cách còn tương đối xa nên vọng tới bên người thì đã trở nên rất nhỏ.
"Là ở đâu?"
Lý Phàm xoay người lại, ánh mắt nhìn xuống một vùng trắng xóa dưới chân núi. Bất chợt mắt hắn sáng lên, nhìn về một phía hơn ba mươi dặm về hướng đông.
Chỗ đó hiện tại từng trận từng trận tuyết trắng bốc cao, trong mờ hồ còn nghe thấy cả âm thanh tranh đấu.
"Có người? Cũng không biết là ai trong chín người kia?"
Lý Phàm dưới chân khẽ động lao đi, trong đầu không khỏi tự hỏi. Trong toàn bộ người vào cổ mộ, vào được đến tầng thứ mười bốn này ngoài hắn ra cũng chỉ còn chín người nữa, hiện tại chắc là một trong chín người kia. Chỉ là nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tốc độ Lý Phàm lao đi cũng không quá nhanh chóng. Tuy nói trong giới diện này tìm được một người liên thủ thì sẽ tốt hơn, nhưng thực sự không biết tên gia hỏa trước mắt tính tình như nào, không bằng cú từ từ tiếp cận rồi quan sát sau vậy.
Mà ngay lúc Lý Phàm tiến tới chỗ có giao động tranh đấu, tại tầng thứ chín mươi sáu Càn Khôn Tháp, Huyết Hồn khôi lỗi đã bình yên ngồi tại ghế. Mà trước mặt hắn, thanh đại phủ kia cũng đã cắm trở lại chỗ cũ.
Tê tê tê...!
Bỗng nhiên không gian trong đại điện nổi lên một hồi ba động, theo sau bất thình lình một thông đạo đen nhánh lớn tới hai mươi trượng chợt vô thanh vô tức hiện ra.
Từ giữa thông đạo, một con thiết mã lớn tới mười trượng, toàn thân hỏa diễm bốc cháy hừng hực đang chậm rãi bước ra. Trên lưng thiết mã, là hơn mười bóng người có nam có nữ, trong đó người cầm đầu là một nam tử mày kiếm mắt phượng, đầu đội kim quan, trên người khoác chiến bào cửu long thực nhật. Hắn vừa ra khỏi không gian thông đạo, hai mắt chợt hướng tới toàn bộ đại điện quét ra một vòng, cuối cùng gắt gao ngưng tụ lại trên thân hình Huyết Hồn khôi lỗi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:
"Một con khôi lỗi cổ xưa có chiến lực ngang với cao thủ Bàn Mệnh Pháp Thân, thú vị, thú vị!"
Người này, nếu Lý Dĩ Uyên có mặt tại đây chắc chắn sẽ nhận ra được, chính là Đồng Thánh nổi danh lừng lẫy khắp Thiên Ngân học viện, được tôn xưng là cao thủ đệ nhất của lớp trẻ, tu vi một thân đạt tới cảnh giới tầng thứ mười của Tinh Thần Biến: Thiên Địa Chưởng Khống.
Kẻ này, chính là nghe đồn mẹ hắn trước đây đạp nhầm thần tích, mộng với chư thần giao hoan, cuối cùng sinh ra hắn đặt tên là Gióng.
Gióng này thủa thiếu thời từng vì đại Lê vương triều ra sức một lần, chém giết trăm vạn quân giặc, cuối cùng được hoàng đế đương thời ban cho hoàng tộc trấn bảo Thiên Hỏa Thiết Huyền Mã, một ngày có thể vượt qua ngàn vạn dặm. Không những thế hắn còn có được cơ duyên đoạt được một đoạn Như Ý trúc, cuối cùng rèn thành một thanh vũ khí siêu việt nguyên bảo, đạt tới cảnh giới linh bảo Như Ý Tử Kim Bổng. Hắn mười lăm tuổi đạt tới Thần kết cao thủ, mười bảy tuổi đột phá Tinh Thần Biến, bảy mươi tuổi đã là Tinh Thần Biến đỉnh phong cảnh giới Thiên Địa Chưởng Khống, là Nam Hoang đại lục một vạn năm qua đệ nhất thiên tài, được tụng xưng danh hiệu Đồng Thánh.
Lúc này phía sau lưng Đồng Thánh, một thanh niên toàn thân mặc thanh sam, sau lưng đeo một thanh mộc kiếm kiểu dáng cổ xưa tiến tới mấy bước, nói nhỏ:
"Đại sư huynh, đã kiểm tra qua. Nơi này tuy còn sót lại khí tức của Lý sư muội nhưng cũng rất nhạt, bọn họ dường như không còn tại đây nữa."
Đồng Thánh nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không nói gì mà hai mắt vẫn tập trung vào khôi lỗi phía xa. Dường như bản thân hắn đối với Huyết Hồn khôi lỗi này cảm giác rất hứng thú.
"Đại sư huynh, liệu Lý sư tỷ có gặp phải nguy hiểm gì không? Khôi lỗi trước mắt này có vẻ rất mạnh. Dù sư tỷ đi cùng với ba tên kia, nhưng cũng có tránh khỏi không bị thương a."
Bên trái Đồng Thánh, một thiếu nữ mặc tử y chợt mở miệng, thần tình có vẻ lo lắng. Dường như nàng đối với vị Lý sư tỷ kia có tình cảm rất tốt.
"Không sao! Tuy bọn họ bị thương là điều chắc chắn nhưng Lý sư muội sẽ không gặp phải nguy hiểm tới tính mạng. Nàng ta có Vô Sắc Cửu Tiên Liên bên người hộ thân, đừng nói là một con khôi lỗi chỉ ngang với cao thủ tầng chín Tinh Thần Biến trước mắt này, dù là bản thân ta cũng không thể nắm chắc đem nàng giết chết được."
Đồng Thánh khẽ lắc đầu, theo sau hắn cũng không nói gì nữa, dưới chân bước ra một bước thoát khỏi thân ngựa. Lúc xuất hiện lại, đã cách Huyết Hồn khôi lỗi còn không tới mười trượng.
"Một con khôi lỗi tầng chín Tinh Thần Biến, rất thích hợp trông giữa động phủ của ta. Hôm nay quyết định ra tay đem ngươi thu lấy vậy!"
Đồng Thánh khẽ cười nói, theo sau hướng tới khôi lỗi bước ra ba bước, tùy tiện mỗi bước chân đều đem không gian phụ cận dẫm thành nát bấy. Mà lúc này bàn tay hắn cũng khẽ vươn ra, một quyền nhằm thẳng Huyết Hồn khôi lỗi đấm tới.
Quyền đấu vừa xuất, thiên địa biến sắc, càn khôn chao đảo, cả đại điện dường như cũng vì một quyền này mà sinh ra từng tiếng hồi sụp đổ.
Từ giữa quyền đầu, một hư ảnh kim long hiện ra, toàn thân tỏa ra một khí tức bễ nghễ thiên hạ, hoàn vũ độc tôn, cao quý tới cực điểm.
Hầu...!
Kim long ngửa mặt lên ngâm dài một tiếng, theo sau giương nanh múa vuốt đánh tới Huyết Hồn khôi lỗi.
Huyết Hồn khôi lỗi lúc này cũng đã đứng dậy, hai mắt huyết hồng nhìn về hướng kim long đang xông tới, bất chợt hắn dưới chân đồng dạng bước ra, nắm lấy đại phủ, một búa vung lên hung ác chém tới kim long.
Oanh long long...!
/115
|