Bên cạnh Vương Hồng Dương, một hắc bào lão giả nghe thấy lời này của Lý Phàm không khỏi sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
"Tiểu tử ngươi, khẩu khí thật lớn. Vậy để lão phu đến xem xem, ngươi bằng vào cái gì mà muốn thiếu gia nhà ta lăn ra ngoài."
Lời nói vừa dứt, hắc bào lão giả dưới chân bước ra một bước đã tới trước mặt Lý Phàm, năm ngón tay hợp lại thành trảo vươn ra, hướng tới yết hầu Lý Phàm trảo tới. Hắn vừa ra tay, là sử tới hiểm chiêu độc địa, rõ ràng muốn một trảo đào ra hầu kết Lý Phàm, đem tên thanh niên không biết trời cao đất dày này khiến cho vĩnh viễn câm lặng.
Ở giữa trảo tâm, không khí mơ hồ bị nén thành một khối. Từ trong lòng bàn tay lão giả, một đầu tiểu hắc hổ chân chân thực thực do nguyên khí tạo thành thần kỳ hiện ra, hướng tới bên ngoài gầm vang một tiếng.
Hầu...!
Lý Phàm đối diện với trảo thế hung ác như vậy, sắc mặt đanh lại, cả người nguyên khí kịch liệt sôi trào, muốn thi triển ra Thiên Tội Chi Thể để chống đỡ.
Nhưng chưa đợi hắn kịp hành động, một tiếng nói già nua mang theo vẻ trào phúng đã vang lên, kéo theo đó là một bàn tay nhăn nheo mà trắng nhởn vươn ra, chặn lại trảo chiêu kia lại.
"Hổ Đại lão thất phu, một cao thủ Thần Kết đỉnh phong như ngươi lại mặt dày ra tay với một tiểu bối, ta thật sự cũng cảm thấy xấu hổ thay cho lão thất phu ngươi a."
Oanh...!
Tiếng nói vừa dứt, chưởng trảo hai bên đã kịch liệt va chạm, một tiếng nổ lớn như trời xanh gầm rống vang lên làm chấn động không gian. Kéo theo đó, một luồng kình phong dữ dội từ trung tâm va chạm xông ra, làm tửu lâu vốn đã tàn tạ nay lại càng thêm rách nát.
"Lê Hàn, hừ!"
Lão giả áo đen bị người tới ngăn chặn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, không cam lòng lùi lại phía sau.
Mà bên cạnh Lý Phàm lúc này, đã hiện ra một thân ảnh cao ngạo mà cổ lão, chính là Lê bá vừa từ tầng hai đi xuống. Mà Trương bá, cũng đồng dạng đứng bên cạnh thủ hộ Vũ Thanh Phong.
"Lê Hàn, Trương Hâm. Kẻ này xuất ngôn bất kính với thiếu chủ nhà ta, lại không phải người của Hạc Vân Tông ngươi. Bọn ngươi chẳng lẽ nghĩ bảo vệ hắn mà giao chiến với hai người chúng ta?"
Trông thấy cả hai người Lê, Trương đều có mặt, hai lão già áo đen sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng trao nhau một cái ánh mắt, theo sau âm trầm mở miệng.
"Hừ! Người này là bằng hữu của thiếu gia nhà ta, tất nhiên bọn ta cần phải bảo vệ hắn. Hơn nữa thiếu gia nhà ngươi vừa ra tay đả thương tam thiếu gia nhà ta, chuyện này cũng cần hảo hảo tính toán đó."
Trương Bá nghe vậy không chút sợ hãi, cười lạnh đáp.
"Hai lão thất phu các ngươi xác định muốn giao chiến?"
Hai lão già áo đen nghe vậy biến sắc, giận dữ quát to.
Lê bá hai người đang muốn trả lời, bất chợt một giọng nói mang theo hơi rượu lè nhè vang lên:
"Giao chiến thì đã sao. Hai cái lão già này các ngươi dám bước tới một bước thương tổn Lý đại ca, hôm nay bản thiếu gia nhất định cho các ngươi cùng tên chó con kia banh xác tại đây."
Mọi người nghe vậy đồng loạt sửng sốt, theo sau quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói. Không nhìn không biết, vừa nhìn ngoài Lý Phàm ra, năm người có mặt tại trường đều sắc mặt đại biến, thất thanh hô to:
"Không thể!"
"Bình tĩnh"
"Thiếu gia đừng manh động."
Chỉ thấy nơi ánh mắt mọi người nhìn đến, Vũ Thanh Phong đang một tay chống bàn cố đứng cho vững, tay cầm lại câm một quả cầu hai màu đen trắng, phái trên còn mơ hồ có lôi điện vờn quanh. Hắn lúc này hai mắt lờ mờ nhìn về phía đám người lão giả áo đen, khề khà nói:
"Sao, hai lão già các ngươi có muốn chết không đây?"
"Thiếu chủ bình tĩnh."
"Mau mau lui lại."
Hai lão già áo đen trông thấy quả cầu đen trắng kia, quá sức sợ hãi, một người nhanh chóng lao tới đem Vương Hồng Dương đang sắc mặt tái mét đứng ở một bên, theo sau cả ba người vội vàng chạy ra ngoài, không lâu sau đã biến mất, chỉ còn tiếng nói âm trầm vọng lại.
"Vũ tiểu tử, xem như ngươi đủ điên cuồng. Lão phu hôm nay không chấp một kẻ say, ngày khác nhất định sẽ đến Hạc Vân Tông ngươi tính sổ."
Vũ Thanh Phong nghe thấy lời này khinh miệt hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Muốn tính thì tính luôn đi, chạy nhanh vậy làm gì, thật là nhát hơn thỏ."
Dứt lời, hắn còn cầm quả cầu đen trắng trên tay tung lên tung xuống nghịch nghịch.
Lê bá thấy vậy sắc mặt cũng tái nhợt, vội vã tới bên người Vũ Thanh Phong khẩn trương nói:
"Thiếu chủ mau mau đem vật ấy cất đi. Âm Dương Lôi Châu này không phải thứ đùa được đâu, chẳng may sơ sảy ra thì nửa cái thành này sẽ phải bay mất đó."
Vũ Thanh Phong nghe vậy mới khẽ nhăn mặt, không cam lòng thu hồi vật này lại.
Mà phía bên kia, Trương bá thấy vậy mới khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, hướng tới Lý Phàm giải thích:
"Đây là vật bảo mệnh mà tông chủ bọn ta cấp cho tam thiếu gia. Tông chủ rất yêu thương tam thiếu, vì vậy sau khi độ qua lôi kiếp bèn đem thiên lôi thu giữ, luyện chế ra một số Âm Dương Lôi Châu này, đưa cho tam thiếu bảo mệnh. Chỉ là vật này uy lực quá mức dọa người, nếu chẳng may phát nổ tại đây thì ngoài tam thiếu gia, cả nửa tòa thành này ngay cả chúng ta cũng phải bồi táng theo a."
Lý Phàm nghe vậy lúc này mới hiểu, không nhịn được mồ hôi lạnh cũng tuôn ra. Vật này nguy hiểm như vậy, mà vị tiểu huynh đệ này lại dùng nó để tung hứng, thật sự...
Lần sau dù có uống rượu, cũng không nên tìm tên này là tốt nhất.
Một lúc sau mấy người trả cho chủ quán một chút tiền bồi thường, liền hướng ra một tửu lâu khác tìm chỗ uống rượu tiếp.
Cứ như vậy nửa ngày sau, Lý Phàm dưới sự mời mọc nhiệt tình của Vũ Thanh Phong, vẫn dứt khoát chối từ, nhận lấy một phần hải đồ đến Kim Sa Đảo rổi chắp tay cáo biệt ba người một mình rời đi.
Mười ngày sau, trên Đông Hải mênh mông, một chiếc bè nhỏ bập bềnh trôi trên biển.
Trên bè, một thanh niên dáng người cao lớn, tóc xõa trên vai, nửa thân trên để trần đang ngồi nướng cá, mà bên cạnh, một con tiểu lang lông trắng đang há miệng ngồi chờ, hai mắt ánh vàng nhìn chăm chăm vào xiên cá trên tay thanh niên.
Thanh niên đối với việc này vẫn làm như không thấy, một tay cầm xiên, tay kia vận khởi nguyên lực khiến cả bàn tay biến thành đỏ ửng, hướng tới xiên cá truyền ra một luồng nhiệt lực.
Cứ như vậy ba khắc sau, xiên cá đã chín vàng, một mùi thơm nồng đậm bốc lên. Thanh niên gạt mồ hồi trên trán, tiện tay vứt xiên cá cho tiểu lang bên cạnh. Mà tiểu lang nọ thấy vậy vui vẻ vẫy vẫy đuôi, nhanh chóng lao tới đớp lấy.
"Thật là đồ tham ăn mà. Ngươi rốt cuộc là sói hay lợn dây."
Thanh niên thấy vậy khẽ cười, ấn nhẹ lên đầu tiểu lang nói.
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên không gian trước mặt một trận lóe sáng, một lão già mặc kim bào bỗng nhiên vô thanh vô tức hiện ra.
Lão già vừa xuất hiện, hai mắt nhìn qua tiểu lang, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, theo sau mới để ý tới thanh niên, từ từ nói:
"Thế nào, đã có cảm giác được nguyên lực thuộc tính trong thiên địa chưa?"
Thanh niên nghe vậy xấu hổ gãi gãi đầu, bẽn lẽn nói:
"Thật sự là xấu hổ, tiểu tử vẫn chưa cảm giác thấy được chút gì."
Lão già dường như cũng đoán trước được việc này, không chút thất vọng mà chỉ khẽ vuốt vuốt chòm râu, bình tĩnh đáp:
"Không sao cả, hành trình từ đây tới Kim Sa Đảo còn hơn tháng nữa. Chỉ cần trước lúc lên đảo ngươi cảm ứng được thuộc tính nguyên lực trong thiên địa, qua đó đột phá Thần Lực cảnh là được."
Thanh niên gật gật đầu, lẩm bẩm đáp:
"Cũng chỉ mong như thế."
Hai người một sói này, chính là nhóm người Lý Phàm.
Lại nói mười ngày trước hắn lấy được hải đồ từ tay Vũ Thanh Phong, theo sau bèn hướng tới Đông Hải Kim Sa Đảo xuất phát. Chẳng qua cũng như Quy Lão dự đoán, phàm nhân không người nào biết Kim Sa Đảo ở đâu. Vì vậy Lý Phàm chỉ còn cách đóng một cái bè, mua thêm một chút vật tư, rồi một người một lang tự mình dùng bè vượt biển.
Mà trong quãng thời gian này, Quy Lão cũng thỉnh thoảng hiện thân, dạy hắn cách cảm ứng nguyên lực thuộc tính trong thiên địa, nhờ đó mà đột phá Thần Lực Cảnh.
Nguyên lực trong thiên địa này có rất nhiều loại riêng biệt như ngũ hành, như phong lôi, như băng hàn vân vân. Người tu luyện dưới Thần Lực, chỉ có thể hấp thu nguyên lực hỗn tạp nhất. Mà sau khi đột phá Tiên Thiên, tẩy rửa cơ thể, mới bắt đầu thử lần mò qua nguyên lực hỗn tạp này mà tiếp xúc với các hệ nguyên lực riêng biệt đó.
Mà cách Quy lão dạy Lý Phàm cũng rất đơn giản, mỗi ngày bắt khoảng ba mươi năm mươi con cá, sau đó tự thân dùng nguyên lực để nướng. Trong lúc nguyên lực dần dần tiêu hao này, mà thử tiếp xúc với nguyên lực thuộc tính.
Vì vậy mấy ngày nay, Lý Phàm mỗi ngày vất vả mệt nhọc mà tiểu Bạch bên cạnh hắn, thì lại càng lúc càng béo a.
"Tiểu tử ngươi, khẩu khí thật lớn. Vậy để lão phu đến xem xem, ngươi bằng vào cái gì mà muốn thiếu gia nhà ta lăn ra ngoài."
Lời nói vừa dứt, hắc bào lão giả dưới chân bước ra một bước đã tới trước mặt Lý Phàm, năm ngón tay hợp lại thành trảo vươn ra, hướng tới yết hầu Lý Phàm trảo tới. Hắn vừa ra tay, là sử tới hiểm chiêu độc địa, rõ ràng muốn một trảo đào ra hầu kết Lý Phàm, đem tên thanh niên không biết trời cao đất dày này khiến cho vĩnh viễn câm lặng.
Ở giữa trảo tâm, không khí mơ hồ bị nén thành một khối. Từ trong lòng bàn tay lão giả, một đầu tiểu hắc hổ chân chân thực thực do nguyên khí tạo thành thần kỳ hiện ra, hướng tới bên ngoài gầm vang một tiếng.
Hầu...!
Lý Phàm đối diện với trảo thế hung ác như vậy, sắc mặt đanh lại, cả người nguyên khí kịch liệt sôi trào, muốn thi triển ra Thiên Tội Chi Thể để chống đỡ.
Nhưng chưa đợi hắn kịp hành động, một tiếng nói già nua mang theo vẻ trào phúng đã vang lên, kéo theo đó là một bàn tay nhăn nheo mà trắng nhởn vươn ra, chặn lại trảo chiêu kia lại.
"Hổ Đại lão thất phu, một cao thủ Thần Kết đỉnh phong như ngươi lại mặt dày ra tay với một tiểu bối, ta thật sự cũng cảm thấy xấu hổ thay cho lão thất phu ngươi a."
Oanh...!
Tiếng nói vừa dứt, chưởng trảo hai bên đã kịch liệt va chạm, một tiếng nổ lớn như trời xanh gầm rống vang lên làm chấn động không gian. Kéo theo đó, một luồng kình phong dữ dội từ trung tâm va chạm xông ra, làm tửu lâu vốn đã tàn tạ nay lại càng thêm rách nát.
"Lê Hàn, hừ!"
Lão giả áo đen bị người tới ngăn chặn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, không cam lòng lùi lại phía sau.
Mà bên cạnh Lý Phàm lúc này, đã hiện ra một thân ảnh cao ngạo mà cổ lão, chính là Lê bá vừa từ tầng hai đi xuống. Mà Trương bá, cũng đồng dạng đứng bên cạnh thủ hộ Vũ Thanh Phong.
"Lê Hàn, Trương Hâm. Kẻ này xuất ngôn bất kính với thiếu chủ nhà ta, lại không phải người của Hạc Vân Tông ngươi. Bọn ngươi chẳng lẽ nghĩ bảo vệ hắn mà giao chiến với hai người chúng ta?"
Trông thấy cả hai người Lê, Trương đều có mặt, hai lão già áo đen sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng trao nhau một cái ánh mắt, theo sau âm trầm mở miệng.
"Hừ! Người này là bằng hữu của thiếu gia nhà ta, tất nhiên bọn ta cần phải bảo vệ hắn. Hơn nữa thiếu gia nhà ngươi vừa ra tay đả thương tam thiếu gia nhà ta, chuyện này cũng cần hảo hảo tính toán đó."
Trương Bá nghe vậy không chút sợ hãi, cười lạnh đáp.
"Hai lão thất phu các ngươi xác định muốn giao chiến?"
Hai lão già áo đen nghe vậy biến sắc, giận dữ quát to.
Lê bá hai người đang muốn trả lời, bất chợt một giọng nói mang theo hơi rượu lè nhè vang lên:
"Giao chiến thì đã sao. Hai cái lão già này các ngươi dám bước tới một bước thương tổn Lý đại ca, hôm nay bản thiếu gia nhất định cho các ngươi cùng tên chó con kia banh xác tại đây."
Mọi người nghe vậy đồng loạt sửng sốt, theo sau quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói. Không nhìn không biết, vừa nhìn ngoài Lý Phàm ra, năm người có mặt tại trường đều sắc mặt đại biến, thất thanh hô to:
"Không thể!"
"Bình tĩnh"
"Thiếu gia đừng manh động."
Chỉ thấy nơi ánh mắt mọi người nhìn đến, Vũ Thanh Phong đang một tay chống bàn cố đứng cho vững, tay cầm lại câm một quả cầu hai màu đen trắng, phái trên còn mơ hồ có lôi điện vờn quanh. Hắn lúc này hai mắt lờ mờ nhìn về phía đám người lão giả áo đen, khề khà nói:
"Sao, hai lão già các ngươi có muốn chết không đây?"
"Thiếu chủ bình tĩnh."
"Mau mau lui lại."
Hai lão già áo đen trông thấy quả cầu đen trắng kia, quá sức sợ hãi, một người nhanh chóng lao tới đem Vương Hồng Dương đang sắc mặt tái mét đứng ở một bên, theo sau cả ba người vội vàng chạy ra ngoài, không lâu sau đã biến mất, chỉ còn tiếng nói âm trầm vọng lại.
"Vũ tiểu tử, xem như ngươi đủ điên cuồng. Lão phu hôm nay không chấp một kẻ say, ngày khác nhất định sẽ đến Hạc Vân Tông ngươi tính sổ."
Vũ Thanh Phong nghe thấy lời này khinh miệt hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
"Muốn tính thì tính luôn đi, chạy nhanh vậy làm gì, thật là nhát hơn thỏ."
Dứt lời, hắn còn cầm quả cầu đen trắng trên tay tung lên tung xuống nghịch nghịch.
Lê bá thấy vậy sắc mặt cũng tái nhợt, vội vã tới bên người Vũ Thanh Phong khẩn trương nói:
"Thiếu chủ mau mau đem vật ấy cất đi. Âm Dương Lôi Châu này không phải thứ đùa được đâu, chẳng may sơ sảy ra thì nửa cái thành này sẽ phải bay mất đó."
Vũ Thanh Phong nghe vậy mới khẽ nhăn mặt, không cam lòng thu hồi vật này lại.
Mà phía bên kia, Trương bá thấy vậy mới khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, hướng tới Lý Phàm giải thích:
"Đây là vật bảo mệnh mà tông chủ bọn ta cấp cho tam thiếu gia. Tông chủ rất yêu thương tam thiếu, vì vậy sau khi độ qua lôi kiếp bèn đem thiên lôi thu giữ, luyện chế ra một số Âm Dương Lôi Châu này, đưa cho tam thiếu bảo mệnh. Chỉ là vật này uy lực quá mức dọa người, nếu chẳng may phát nổ tại đây thì ngoài tam thiếu gia, cả nửa tòa thành này ngay cả chúng ta cũng phải bồi táng theo a."
Lý Phàm nghe vậy lúc này mới hiểu, không nhịn được mồ hôi lạnh cũng tuôn ra. Vật này nguy hiểm như vậy, mà vị tiểu huynh đệ này lại dùng nó để tung hứng, thật sự...
Lần sau dù có uống rượu, cũng không nên tìm tên này là tốt nhất.
Một lúc sau mấy người trả cho chủ quán một chút tiền bồi thường, liền hướng ra một tửu lâu khác tìm chỗ uống rượu tiếp.
Cứ như vậy nửa ngày sau, Lý Phàm dưới sự mời mọc nhiệt tình của Vũ Thanh Phong, vẫn dứt khoát chối từ, nhận lấy một phần hải đồ đến Kim Sa Đảo rổi chắp tay cáo biệt ba người một mình rời đi.
Mười ngày sau, trên Đông Hải mênh mông, một chiếc bè nhỏ bập bềnh trôi trên biển.
Trên bè, một thanh niên dáng người cao lớn, tóc xõa trên vai, nửa thân trên để trần đang ngồi nướng cá, mà bên cạnh, một con tiểu lang lông trắng đang há miệng ngồi chờ, hai mắt ánh vàng nhìn chăm chăm vào xiên cá trên tay thanh niên.
Thanh niên đối với việc này vẫn làm như không thấy, một tay cầm xiên, tay kia vận khởi nguyên lực khiến cả bàn tay biến thành đỏ ửng, hướng tới xiên cá truyền ra một luồng nhiệt lực.
Cứ như vậy ba khắc sau, xiên cá đã chín vàng, một mùi thơm nồng đậm bốc lên. Thanh niên gạt mồ hồi trên trán, tiện tay vứt xiên cá cho tiểu lang bên cạnh. Mà tiểu lang nọ thấy vậy vui vẻ vẫy vẫy đuôi, nhanh chóng lao tới đớp lấy.
"Thật là đồ tham ăn mà. Ngươi rốt cuộc là sói hay lợn dây."
Thanh niên thấy vậy khẽ cười, ấn nhẹ lên đầu tiểu lang nói.
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên không gian trước mặt một trận lóe sáng, một lão già mặc kim bào bỗng nhiên vô thanh vô tức hiện ra.
Lão già vừa xuất hiện, hai mắt nhìn qua tiểu lang, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, theo sau mới để ý tới thanh niên, từ từ nói:
"Thế nào, đã có cảm giác được nguyên lực thuộc tính trong thiên địa chưa?"
Thanh niên nghe vậy xấu hổ gãi gãi đầu, bẽn lẽn nói:
"Thật sự là xấu hổ, tiểu tử vẫn chưa cảm giác thấy được chút gì."
Lão già dường như cũng đoán trước được việc này, không chút thất vọng mà chỉ khẽ vuốt vuốt chòm râu, bình tĩnh đáp:
"Không sao cả, hành trình từ đây tới Kim Sa Đảo còn hơn tháng nữa. Chỉ cần trước lúc lên đảo ngươi cảm ứng được thuộc tính nguyên lực trong thiên địa, qua đó đột phá Thần Lực cảnh là được."
Thanh niên gật gật đầu, lẩm bẩm đáp:
"Cũng chỉ mong như thế."
Hai người một sói này, chính là nhóm người Lý Phàm.
Lại nói mười ngày trước hắn lấy được hải đồ từ tay Vũ Thanh Phong, theo sau bèn hướng tới Đông Hải Kim Sa Đảo xuất phát. Chẳng qua cũng như Quy Lão dự đoán, phàm nhân không người nào biết Kim Sa Đảo ở đâu. Vì vậy Lý Phàm chỉ còn cách đóng một cái bè, mua thêm một chút vật tư, rồi một người một lang tự mình dùng bè vượt biển.
Mà trong quãng thời gian này, Quy Lão cũng thỉnh thoảng hiện thân, dạy hắn cách cảm ứng nguyên lực thuộc tính trong thiên địa, nhờ đó mà đột phá Thần Lực Cảnh.
Nguyên lực trong thiên địa này có rất nhiều loại riêng biệt như ngũ hành, như phong lôi, như băng hàn vân vân. Người tu luyện dưới Thần Lực, chỉ có thể hấp thu nguyên lực hỗn tạp nhất. Mà sau khi đột phá Tiên Thiên, tẩy rửa cơ thể, mới bắt đầu thử lần mò qua nguyên lực hỗn tạp này mà tiếp xúc với các hệ nguyên lực riêng biệt đó.
Mà cách Quy lão dạy Lý Phàm cũng rất đơn giản, mỗi ngày bắt khoảng ba mươi năm mươi con cá, sau đó tự thân dùng nguyên lực để nướng. Trong lúc nguyên lực dần dần tiêu hao này, mà thử tiếp xúc với nguyên lực thuộc tính.
Vì vậy mấy ngày nay, Lý Phàm mỗi ngày vất vả mệt nhọc mà tiểu Bạch bên cạnh hắn, thì lại càng lúc càng béo a.
/115
|