Lý Phàm thở dài một hơi thu hồi tâm tư, đoạn đưa mắt nhìn ra biển rộng xanh thẳm xung quanh.
Người ta thường nói, chưa nhìn thấy biển, sẽ vĩnh viễn không biết được biển lớn đến nhường nào.
Núi cao vạn trượng, biển sâu vạn dặm, đều là sự thần kỳ mà vĩ đại của tạo hóa, con người so với núi cao biển sâu, cũng chỉ giống như một con kiến hôi nho nhỏ.. Nhưng khi nhìn một tòa cự sơn vạn trượng, lòng người sẽ không nhịn được mà nghĩ đến một điều:
"Đứng trên đỉnh núi kia nhìn xuống, sẽ như thế nào?"
Còn đại hải lại khác. Đối diện với biển cả mênh mông vô bờ, đừng nói cái gì là khát vọng chinh phục. Suy nghĩ đầu tiên, sẽ là "Làm sao để sống sót đây?"
Đúng vậy!
Sống sót.
Đối diện với đại hải, điều đầu tiên mà những phàm nhân nghĩ tới là sống sót.
Thập vạn đại sơn, cũng chỉ cần một người dẫm lên mà chinh phục. Nhưng Đông Hải vô bờ, lại cần tới ngàn vạn người mới có thể thận trọng khám phá.
Lý Phàm nhìn đại hải mênh mông trước mắt, trong lòng không nhịn được mà nổi lên một tia cảm giác trầm trọng hoang mang.
Sinh linh như kiến hôi, đối diện với tự nhiên mênh mông, thực sự vẫn rất nhỏ bé.
Lúc này, bên tai hắn chợt vang lên giọng nói già nua của Quy lão:
"Đông Hải phương nam trải dài ba vạn chín nghìn dặm, phương bắc kéo lên bốn vạn hai nghìn dặm. Nước sâu không đáy, thủy quái hàng đàn. Càng tiến tới thì lại càng hung hiểm, đừng nói phàm nhân, dù là Tinh Thần Biến thì cũng không dám tiến sâu vào trong lòng biển."
"Đại hải này yêu thú nhiều lắm sao?"
Lý Phàm quay sang Quy lão khẽ hỏi.
"Ừ!" Quy lão gật gật đầu, bình thản đáp:
"Nam Hoang đại lục tuy lớn, diện tích so ra lại chỉ bằng một phần mười đại hải, thử nghĩ xem trong đó sẽ có bao nhiêu yêu thú chứ, thực sự như là lá rụng về thu, mưa rơi về hạ, nhiều không đếm xuể."
"Vậy lần này chúng ta tiến tới Kim Sa đảo, không biết đã nằm trong hải phận sâu bên trong của yêu thú chưa?"
Lý Phàm trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi tiếp.
Quy lão nghe vậy, híp mắt cười cười, khàn khàn đáp:
"Kim Sa Đảo, tuy nằm trên Đông Hải, nhưng lại thực sự không thuộc về Đông Hải."
"Sao?"
Lý Phàm ngạc nhiên la lên. Nằm trên Đông Hải nhưng lại không thuộc Đông Hải, đây là cái ý gì.
"Nói thế nào nhỉ, Kim Sa Đảo thực sự là nằm tại một phiến không gian khác, không thuộc Nam Hoang. Mà nơi tiếp xúc giữa phiến không gian đó với Nam Hoang lại nằm tại Đông Hải. Vì vậy người thường thường nói Kim Sa Đảo thuộc Đông Hải, điều này thật ra không phải. Thực sự Đông Hải cũng có hai tòa sa đảo, gọi là Hoàng Sa và Trường Sa, đều thuộc Nam Hoang ta. Hai tòa đảo này, kết hợp với Kim Sa đảo được gọi chung là Tam Sa quần đảo."
Quy lão không nhanh không chậm nói, giải thích cho Lý Phàm một lượt. Mà Lý Phàm nghe xong, không khỏi như người mù thấy được ánh sáng, như trời đêm tháy được trăng tròn. Trong thoáng chốc, trong đầu dường như trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
"Vậy phiến không gian kia, là từ nơi nào tạo thành. Chẳng nhẽ là..."
Lý Phàm đang định hỏi Quy lão, bất chợt nghĩ tới điều gì đó khẽ biến sắc, kinh ngạc hô.
"Đúng vậy! Nơi này là do lịch đại thái thượng trưởng lão của Thiên Ngân học viện xây dựng nên một phiến không gian để làm nơi trú ẩn cho học viện. Mà Kim Sa Đảo cũng không nằm quá sâu trong Đông Hải, chỉ nằm gần mặt ngoài, cũng là để hàng năm còn có người có thể vượt biển tầm sư, gia nhập học viện."
"Dựng nên một phiến không gian, đến lúc nào thì ta mới có được bản lĩnh đó chứ."
Lý Phàm lẩm bẩm thấp giọng nói, trong lòng cũng cảm khái không thôi. Hắn hiện nay mới chỉ là một tên võ giả Huyền Võ Biến, còn chưa chính thức được coi là người tu đạo. Muốn đạt tới cảnh giới kia, cũng không biết phải tới năm nào tháng nào.
"Ha ha càn không vô tận, vũ trụ vô biên. Người tu đạo, cần phải lấy cái tâm vô kỵ mà tiến tới phía trước. Không cần biết bao nhiều thời gian, cũng không cần biết bao nhiêu hung hiểm, chỉ cần ngươi có tâm liều mạng, muốn đạt tới cái tầng thứ kia, cũng không hẳn là vô vọng."
Quy lão ánh mắt lóe lên một tia tinh mang, nhìn Lý Phàm cười cười nói.
"Đa tạ Quy lão nhắc nhở, tiểu tử nhất định sẽ cố hết sức, quyết không để ngài thất vọng."
"Ừ!"
Quy lão gật gật đầu, theo sau không nói gì nữa.
Ẳng ẳng...!
Đúng lúc này, tiểu Bạch vẫn đang mải mê ăn cá nướng bỗng chốc nhảy bật dậy, hướng về mặt biển phía xa kêu lên mấy tiếng, bộ dáng thận trọng đề phòng.
Hai người Quy lão và Lý Phàm thấy vậy bèn quay đầu nhìn theo, vừa nhìn không khỏi sắc mặt khẽ ngưng lại.
Chỉ thấy nơi mặt biển phía xa, từng cái "cánh buồm" máu trắng dần dần xuất hiện. Dưới ánh mặt trời, những "cánh buồm" này phản xạ lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo mà âm trầm.
Trong thoáng chốc, những "cánh buồm" này đã tới gần, Lý Phàm nheo mắt nhìn rõ, không khỏi hít vào một ngụm lương khí.
Giữa mặt biển xanh thẳm, hơn trăm "cánh buồm" chen chúc tiến tới, phía dưới chúng, là hàng loạt bóng đen khổng lồ đang nhanh chóng bơi lại gần, thân hình khổng lồ của những bóng đen kia, cũng làm cho mặt biển nổi lên một hồi sóng gió nho nhỏ.
Đây đâu phải cái gì "cánh buồm", mà rõ ràng là một đàn cá mập, một đàn Đại Bạch Sa khổng lồ, đang hung ác lao đi trong lòng biển.
Mà cái bè nho nhỏ của Lý Phàm lúc này, không biết do vô tình hay hữu ý mà lại xui xẻo nằm trên đường đi của chúng.
Đợi tới khi đàn Đại Bạch Sa tới gần, Lý Phàm mới quan sát được rõ ràng hình thể của chúng.
Thân dài ba trượng (chín mét), lưng màu xám bạc, bụng màu trắng, vây trên lưng sắc bén như đao. Một đôi mắt đen tròn to đầy hung tợn, phía dưới là cái mồm rộng với hàm răng sắc bén như vô số những lưỡi dao trắng nhởn tụ tập lại. Từ trên người chúng, một trận sát khí âm lãnh từ từ truyền ra, làm trong không khí lan tỏa ra một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Đám Đại Bạch Sa này, thực sự là một đám quái vật của đại dương!
Lý Phàm nhìn thấy hơn trăm con Đại Bạch Sa đang nhanh chóng tiếp cận, dù hắn tâm ổn như núi cũng không khỏi sắc mặt biến đổi. Đám bạch sa này tuy mỗi con chỉ là Tiên Thiên cảnh, nhưng hung ác vô cùng, hơn nữa lại còn ở tại dưới biển. Nếu so với đàm Bắc Cực Bạo Hùng mà hắn và Lý Dĩ Uyên cùng đối mặt khi trước, sự hung hiểm hiện giờ chỉ có hơn chứ không kém.
Ngay lúc Lý Phàm đang lo lắng, bất chợt bên tai hắn, giọng nói già nua của Quy lão đã lại thản nhiên vang lên:
"Ngươi không phải muốn đột phá Thần Lực sao? Giết hết chúng đi, ngươi sẽ đạt tới Thần Lực."
Người ta thường nói, chưa nhìn thấy biển, sẽ vĩnh viễn không biết được biển lớn đến nhường nào.
Núi cao vạn trượng, biển sâu vạn dặm, đều là sự thần kỳ mà vĩ đại của tạo hóa, con người so với núi cao biển sâu, cũng chỉ giống như một con kiến hôi nho nhỏ.. Nhưng khi nhìn một tòa cự sơn vạn trượng, lòng người sẽ không nhịn được mà nghĩ đến một điều:
"Đứng trên đỉnh núi kia nhìn xuống, sẽ như thế nào?"
Còn đại hải lại khác. Đối diện với biển cả mênh mông vô bờ, đừng nói cái gì là khát vọng chinh phục. Suy nghĩ đầu tiên, sẽ là "Làm sao để sống sót đây?"
Đúng vậy!
Sống sót.
Đối diện với đại hải, điều đầu tiên mà những phàm nhân nghĩ tới là sống sót.
Thập vạn đại sơn, cũng chỉ cần một người dẫm lên mà chinh phục. Nhưng Đông Hải vô bờ, lại cần tới ngàn vạn người mới có thể thận trọng khám phá.
Lý Phàm nhìn đại hải mênh mông trước mắt, trong lòng không nhịn được mà nổi lên một tia cảm giác trầm trọng hoang mang.
Sinh linh như kiến hôi, đối diện với tự nhiên mênh mông, thực sự vẫn rất nhỏ bé.
Lúc này, bên tai hắn chợt vang lên giọng nói già nua của Quy lão:
"Đông Hải phương nam trải dài ba vạn chín nghìn dặm, phương bắc kéo lên bốn vạn hai nghìn dặm. Nước sâu không đáy, thủy quái hàng đàn. Càng tiến tới thì lại càng hung hiểm, đừng nói phàm nhân, dù là Tinh Thần Biến thì cũng không dám tiến sâu vào trong lòng biển."
"Đại hải này yêu thú nhiều lắm sao?"
Lý Phàm quay sang Quy lão khẽ hỏi.
"Ừ!" Quy lão gật gật đầu, bình thản đáp:
"Nam Hoang đại lục tuy lớn, diện tích so ra lại chỉ bằng một phần mười đại hải, thử nghĩ xem trong đó sẽ có bao nhiêu yêu thú chứ, thực sự như là lá rụng về thu, mưa rơi về hạ, nhiều không đếm xuể."
"Vậy lần này chúng ta tiến tới Kim Sa đảo, không biết đã nằm trong hải phận sâu bên trong của yêu thú chưa?"
Lý Phàm trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi tiếp.
Quy lão nghe vậy, híp mắt cười cười, khàn khàn đáp:
"Kim Sa Đảo, tuy nằm trên Đông Hải, nhưng lại thực sự không thuộc về Đông Hải."
"Sao?"
Lý Phàm ngạc nhiên la lên. Nằm trên Đông Hải nhưng lại không thuộc Đông Hải, đây là cái ý gì.
"Nói thế nào nhỉ, Kim Sa Đảo thực sự là nằm tại một phiến không gian khác, không thuộc Nam Hoang. Mà nơi tiếp xúc giữa phiến không gian đó với Nam Hoang lại nằm tại Đông Hải. Vì vậy người thường thường nói Kim Sa Đảo thuộc Đông Hải, điều này thật ra không phải. Thực sự Đông Hải cũng có hai tòa sa đảo, gọi là Hoàng Sa và Trường Sa, đều thuộc Nam Hoang ta. Hai tòa đảo này, kết hợp với Kim Sa đảo được gọi chung là Tam Sa quần đảo."
Quy lão không nhanh không chậm nói, giải thích cho Lý Phàm một lượt. Mà Lý Phàm nghe xong, không khỏi như người mù thấy được ánh sáng, như trời đêm tháy được trăng tròn. Trong thoáng chốc, trong đầu dường như trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
"Vậy phiến không gian kia, là từ nơi nào tạo thành. Chẳng nhẽ là..."
Lý Phàm đang định hỏi Quy lão, bất chợt nghĩ tới điều gì đó khẽ biến sắc, kinh ngạc hô.
"Đúng vậy! Nơi này là do lịch đại thái thượng trưởng lão của Thiên Ngân học viện xây dựng nên một phiến không gian để làm nơi trú ẩn cho học viện. Mà Kim Sa Đảo cũng không nằm quá sâu trong Đông Hải, chỉ nằm gần mặt ngoài, cũng là để hàng năm còn có người có thể vượt biển tầm sư, gia nhập học viện."
"Dựng nên một phiến không gian, đến lúc nào thì ta mới có được bản lĩnh đó chứ."
Lý Phàm lẩm bẩm thấp giọng nói, trong lòng cũng cảm khái không thôi. Hắn hiện nay mới chỉ là một tên võ giả Huyền Võ Biến, còn chưa chính thức được coi là người tu đạo. Muốn đạt tới cảnh giới kia, cũng không biết phải tới năm nào tháng nào.
"Ha ha càn không vô tận, vũ trụ vô biên. Người tu đạo, cần phải lấy cái tâm vô kỵ mà tiến tới phía trước. Không cần biết bao nhiều thời gian, cũng không cần biết bao nhiêu hung hiểm, chỉ cần ngươi có tâm liều mạng, muốn đạt tới cái tầng thứ kia, cũng không hẳn là vô vọng."
Quy lão ánh mắt lóe lên một tia tinh mang, nhìn Lý Phàm cười cười nói.
"Đa tạ Quy lão nhắc nhở, tiểu tử nhất định sẽ cố hết sức, quyết không để ngài thất vọng."
"Ừ!"
Quy lão gật gật đầu, theo sau không nói gì nữa.
Ẳng ẳng...!
Đúng lúc này, tiểu Bạch vẫn đang mải mê ăn cá nướng bỗng chốc nhảy bật dậy, hướng về mặt biển phía xa kêu lên mấy tiếng, bộ dáng thận trọng đề phòng.
Hai người Quy lão và Lý Phàm thấy vậy bèn quay đầu nhìn theo, vừa nhìn không khỏi sắc mặt khẽ ngưng lại.
Chỉ thấy nơi mặt biển phía xa, từng cái "cánh buồm" máu trắng dần dần xuất hiện. Dưới ánh mặt trời, những "cánh buồm" này phản xạ lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo mà âm trầm.
Trong thoáng chốc, những "cánh buồm" này đã tới gần, Lý Phàm nheo mắt nhìn rõ, không khỏi hít vào một ngụm lương khí.
Giữa mặt biển xanh thẳm, hơn trăm "cánh buồm" chen chúc tiến tới, phía dưới chúng, là hàng loạt bóng đen khổng lồ đang nhanh chóng bơi lại gần, thân hình khổng lồ của những bóng đen kia, cũng làm cho mặt biển nổi lên một hồi sóng gió nho nhỏ.
Đây đâu phải cái gì "cánh buồm", mà rõ ràng là một đàn cá mập, một đàn Đại Bạch Sa khổng lồ, đang hung ác lao đi trong lòng biển.
Mà cái bè nho nhỏ của Lý Phàm lúc này, không biết do vô tình hay hữu ý mà lại xui xẻo nằm trên đường đi của chúng.
Đợi tới khi đàn Đại Bạch Sa tới gần, Lý Phàm mới quan sát được rõ ràng hình thể của chúng.
Thân dài ba trượng (chín mét), lưng màu xám bạc, bụng màu trắng, vây trên lưng sắc bén như đao. Một đôi mắt đen tròn to đầy hung tợn, phía dưới là cái mồm rộng với hàm răng sắc bén như vô số những lưỡi dao trắng nhởn tụ tập lại. Từ trên người chúng, một trận sát khí âm lãnh từ từ truyền ra, làm trong không khí lan tỏa ra một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Đám Đại Bạch Sa này, thực sự là một đám quái vật của đại dương!
Lý Phàm nhìn thấy hơn trăm con Đại Bạch Sa đang nhanh chóng tiếp cận, dù hắn tâm ổn như núi cũng không khỏi sắc mặt biến đổi. Đám bạch sa này tuy mỗi con chỉ là Tiên Thiên cảnh, nhưng hung ác vô cùng, hơn nữa lại còn ở tại dưới biển. Nếu so với đàm Bắc Cực Bạo Hùng mà hắn và Lý Dĩ Uyên cùng đối mặt khi trước, sự hung hiểm hiện giờ chỉ có hơn chứ không kém.
Ngay lúc Lý Phàm đang lo lắng, bất chợt bên tai hắn, giọng nói già nua của Quy lão đã lại thản nhiên vang lên:
"Ngươi không phải muốn đột phá Thần Lực sao? Giết hết chúng đi, ngươi sẽ đạt tới Thần Lực."
/115
|