Trường mâu trong lúc đánh xuống, từ trong hư vô một cỗ kì dị lực lượng nhanh chóng xuất hiện, theo sau hướng tới mũi mâu quấn quanh.
Cỗ lực lượng này, bên trong chứa đầy khí tức phá hư, hủy diệt, sát lục, mục nát, giống như đại biểu cho một loại lực lượng bá đạo nhất trong chư thiên vạn giới.
Lý Phàm chỉ cảm thấy bản thân trong lúc này dường như đã trở lại thời kì thãi cổ xa xưa, hóa thân thành một vị chiến thần, tay nắm đồ đao chém giết vô số tiên nhân.
Một cỗ khoái cảm do lực lượng bạo tăng đem tới làm hắn không khỏi huyết mạch sôi trào, mâu thế trong tay sử ra càng thêm dữ dội hơn ba phần.
Oanh long long...!
Nước biển bắn tung tóe lên cao, cùng với đó là vô số máu thịt xương cốt của Đại Bạch Sa bị đập nát.
Một mâu của Lý Phàm quét qua, đã đem sáu trong mười con Đại Bạch Sa đánh cho thi cốt vô tồn, sức mạnh lúc này đã hoàn toàn siêu việt Tiên Thiên cảnh giới...
Lũ Đại Bạch Sa còn lại huýt lên thê lương, vội vã hướng tới bốn phía bơi ra. Nhân loại trước mắt này, không hiểu sao trong phút chốc đã trở nên vô cùng cường đại. Bọn chúng còn muốn dây dưa, chính là muốn chết!
"Còn muốn chạy! Nằm xuống hết cho ta."
Lý Phàm vừa từ trên cao hạ xuống mặt biển, nhìn thấy bốn con Đại Bạch Sa còn lại đang muốn chạy trốn, không khỏi quát lên một tiếng, trường mâu trong tay lại vung lên, hướng tới một con Đại Bạch Sa trong số đó hung hăng đâm tới.
Huýt...!
Chỉ là hắn vừa ra tay, bỗng chốc cảm thấy mặt biển xung quanh trở nên cuồng bạo dị thường, theo sau một thân hình to lớn từ giữa lòng biển phi ra, nhắm về phía bản thân lao tới.
Đây là một đầu Đại Bạch Sa toàn thân trắng bóc, thân dài hai trượng, trong ánh mặt trời phản xạ lên ngân quang chói lọi.
Đầu Đại Bạch Sa này hai mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Lý Phàm. Trong lúc lao tới liên tục mở miệng huýt dài, từ trong miệng nó một khối thủy cầu bất ngờ phun ra, hướng tới Lý Phàm bắn tới.
Phanh...!
Lý Phàm tiện tay vung mâu đập nát thủy cầu, nhưng cũng cảm thấy hai tay tê rần, cả người đạp đạp mấy bước lùi lại, từ bắp đùi trở xuống đã bị phản lực làm cho chìm xuống mặt nước.
"Uy lực thật mạnh."
Lý Phàm trong lòng khẽ động, vội vã ngưng thân đề phòng. Mà đầu Đại Bạch Sa trắng tuyết kia, sau khi dùng thủy cầu đẩy lùi Lý Phàm, cũng không ngừng lại mà nhanh như chớp bơi tới gần hắn. Trong lúc nó bơi tới, cả cơ thể càng lúc càng biến to ra. Đợi tới khi chỉ còn cách Lý Phàm ba trượng, đầu Đại Bạch Sa này đã biến thành một con quái vật to tới năm trượng, cơ thể toát lên ngân quang chói lọi, vây trên lưng giống như một lưỡi đao khổng lồ dựng lên, ánh lên hàn quang lạnh lẽo.
Hai mắt Đại Bạch Sa nhìn chằm chằm Lý Phàm, theo sau huýt lên một tiếng, cả thân hình to lớn chợt bắn lên khỏi mặt nước, mồm há rộng để lộ ra hàm răng như vô số những lưỡi loan đao sắc bén, nhàm phía đầu lâu Lý Phàm cắn xuống.
"Yêu vật này, đã gần như đột phá Thần Lực Cảnh rồi!"
Lý Phàm sắc mặt ngưng trọng, nhưng hắn cũng không chọn lui bước mà ngược lại trường mâu trong tay càng nắm chắc hơn, dưới chân bước ra ba bước xông thẳng về Đại Bạch Sa.
Ở giữa biển khơi mênh mông, sóng gió cuồn cuộn đầy trời, một người một thú giống như hai đầu trâu điên không biết sống chết, hướng thẳng tới đối phương lao tới.
Keng keng keng...!
Lý Phàm trường mâu trong tay điểm tới chặn lại hàm răng của Đại Bạch Sa, mũi mâu và răng của yêu thú giao nhau phát ra một loạt tiếng kêu như kim thiết va chạm bình thường.
Nhưng Đại Bạch Sa khí lực xông tới quá lớn cũng đem bản thân Lý Phàm chấn sâu xuống lòng biển.
"Không tốt!"
Lý Phàm trong lòng thầm hô không ổn. Nhưng chưa đợi hắn kịp phản ứng, chợt phía sau lưng cảm thấy đau nhói, kéo theo đó là một mùi máu tanh nhàn nhạt bốc lên.
Không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã dính phải một vết thương sâu hoắm như bị trường đao chém phải.
Lý Phàm vội vã vận khởi nguyên lực khiến cho da thịt khép lại, ngăn chặn máu tươi chảy ra. Cùng lúc đó hai mắt hắn ánh lên hắc quang dày đặc, muốn xuyên qua nước biển xung quanh mà tìm thấy thân ảnh Đại Bạch Sa.
Sau lưng bị thương, chắc chắn là do đầu yêu thú này bơi lướt qua dùng vây tạo nên. Chỉ là tốc độ của nó dưới nước quá nhanh làm Lý Phàm cũng không kịp phản ứng lại.
Tê tê tê...!
Bên trái chợt vang lên một tiếng rẽ nước rất nhỏ, Lý Phàm vừa nghe thấy không chút chần chừ, trường mâu trong tay vung mạnh ra hướng tới phương hướng nơi phát ra âm thanh đập tới.
Phanh...!
Huýt...!
Một âm thanh như trống đánh vang lên, kèm theo đó là tiếng huýt dài đầy thê lương. Lý Phàm vội vã nhìn lại, chỉ thấy đầu Đại Bạch Sa kia đã bị một mâu của hắn đánh trúng phần bụng, cả người bị bắn mạnh về phía xa.
Lộn lộng mấy vòng trong nước mới vất vả đem thân hình ổn định lại được, Đại Bạch Sa nhìn chằm chằm Lý Phàm, ánh mắt vừa phẫn nộ nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Một lúc sau, nó huýt lên một tiếng không cam lòng, bèn hướng tới vùng biển phía xa bơi đi. Theo sau nó, còn hơn mười mấy con Đại Bạch Sa còn sống sót.
Lý Phàm chứng kiến đàn yêu thú rốt cuộc đình chiến bỏ đi, không nhịn được mà thở dài một hơi, bèn hướng tới mặt biển phía trên ngoi lên.
Hắn vừa mới đột phá Thần Lực, tuy có thể tạm thời câu thông Hủy Diệt chi lực khiến cho lực lượng nhất thời tăng lên, nhưng dù sao cũng không ổn định, nguyên lực trong người hiện tại vô cùng hỗn loạn, có thể mất đi khống chế bất cứ lúc nào.
Hơn nữa vừa rồi một trận chiến với mấy chục đầu Đại Bạch Sa bản thân bị thương không nhẹ, lại còn thêm việc vì muốn dừng lại trên không trong một khắc mà đem nguyên khí toàn thân kích nổ, hiện giờ Lý Phàm đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cần phải nhanh chóng lên bè, sau đó rời khỏi nơi đây mới là thượng sách.
Một lúc sau, Lý Phàm rốt cuộc cũng bơi tới bè gỗ, sau khi trèo lên, bên tai hắn chợt vang lên giọng cười ôn hòa của Quy lão:
"Ha ha ha, tiểu tử, làm tốt lắm."
"Quy lão quá khen rồi, cũng chỉ may mắn mà thôi."
Lý Phàm ngồi phịch xuống bè, cười khổ đáp. Mà tiểu Bạch ở một bên lúc này bèn chạy tới chỗ Lý Phàm, thân mặt leo lên vai hắn, đưa cái lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm khuôn mặt Lý Phàm.
"Tiểu tử thối, đợi lúc nữa ta sẽ ra ngoài kia cắt lấy một ít vây cá mập về ha."
Lý Phàm xoa xoa đầu tiểu Bạch cười nói.
Ẳng ẳng...!
Tiểu Bạch kêu lên hai tiếng mừng rỡ, lại càng thêm ra sức liếm mặt Lý Phàm.
Mà Quy lão lại tiếp tục lên tiếng:
"Trận chiến này ngươi trong lúc sinh tử quan đầu mà cảm nhận được hủy diệt lực lượng, qua đó mà đột phá Thần Cảnh, thực sự là một việc rất đáng mừng. Tuy nhiên ngươi hiện giờ chỉ mới bước được nửa chân vào Thần Lực Cảnh thôi. Muốn hoàn toàn đột phá, cần phải đem toàn bộ hắc sắc nguyên lực trong người ngươi chuyển hóa thành Hủy Diệt lực mới được."
"Cái này tiểu tử cũng biết. Chỉ là việc này cũng không phải ngay một lúc mà làm ngay được, cần tới một chút thời gian."
Lý Phàm nghe vậy gật gật đầu, đồng ý đáp.
"Ừ, đúng là phải tìm một chỗ yên tĩnh để chuyển hóa thật, không thể tại giữa biển khơi thế này được."
Quy lão vuốt vuốt rầu trầm trầm nó.
"Thực ra là có một chỗ rất tốt."
Lý Phàm đột nhiên nói.
"Sao! Ở đâu?"
Quy lão khẽ ngẩn ra, quay sang Lý Phàm hỏi lại.
Lý Phàm cười cười, tay vung lên đem một tấm hải đồ từ trong giới chỉ lấy ra, theo sau chỉ vào một chỗ thấp giọng nói:
"Là nơi này! Trên hải đồ ghi rõ đây là một hòn đảo hoang không có người ở, cũng không có yêu thú hung ác gì, thật ra rất thích hợp để chúng ta tạm trú tại đó mấy ngày."
"Vậy sao, vậy thì cứ làm như tiểu tử ngươi nói đi. Giờ chúng ta khởi hành đến đó."
Quy lão cũng không phản đối, gật đầu đồng ý. Mà Lý Phàm nghe vậy cũng không chần chờ, bèn đứng dậy kéo căng buồm lên, tay cầm mái chèo đem chiếc bè gỗ nhỏ hướng về một phía bơi đi...
Cỗ lực lượng này, bên trong chứa đầy khí tức phá hư, hủy diệt, sát lục, mục nát, giống như đại biểu cho một loại lực lượng bá đạo nhất trong chư thiên vạn giới.
Lý Phàm chỉ cảm thấy bản thân trong lúc này dường như đã trở lại thời kì thãi cổ xa xưa, hóa thân thành một vị chiến thần, tay nắm đồ đao chém giết vô số tiên nhân.
Một cỗ khoái cảm do lực lượng bạo tăng đem tới làm hắn không khỏi huyết mạch sôi trào, mâu thế trong tay sử ra càng thêm dữ dội hơn ba phần.
Oanh long long...!
Nước biển bắn tung tóe lên cao, cùng với đó là vô số máu thịt xương cốt của Đại Bạch Sa bị đập nát.
Một mâu của Lý Phàm quét qua, đã đem sáu trong mười con Đại Bạch Sa đánh cho thi cốt vô tồn, sức mạnh lúc này đã hoàn toàn siêu việt Tiên Thiên cảnh giới...
Lũ Đại Bạch Sa còn lại huýt lên thê lương, vội vã hướng tới bốn phía bơi ra. Nhân loại trước mắt này, không hiểu sao trong phút chốc đã trở nên vô cùng cường đại. Bọn chúng còn muốn dây dưa, chính là muốn chết!
"Còn muốn chạy! Nằm xuống hết cho ta."
Lý Phàm vừa từ trên cao hạ xuống mặt biển, nhìn thấy bốn con Đại Bạch Sa còn lại đang muốn chạy trốn, không khỏi quát lên một tiếng, trường mâu trong tay lại vung lên, hướng tới một con Đại Bạch Sa trong số đó hung hăng đâm tới.
Huýt...!
Chỉ là hắn vừa ra tay, bỗng chốc cảm thấy mặt biển xung quanh trở nên cuồng bạo dị thường, theo sau một thân hình to lớn từ giữa lòng biển phi ra, nhắm về phía bản thân lao tới.
Đây là một đầu Đại Bạch Sa toàn thân trắng bóc, thân dài hai trượng, trong ánh mặt trời phản xạ lên ngân quang chói lọi.
Đầu Đại Bạch Sa này hai mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn Lý Phàm. Trong lúc lao tới liên tục mở miệng huýt dài, từ trong miệng nó một khối thủy cầu bất ngờ phun ra, hướng tới Lý Phàm bắn tới.
Phanh...!
Lý Phàm tiện tay vung mâu đập nát thủy cầu, nhưng cũng cảm thấy hai tay tê rần, cả người đạp đạp mấy bước lùi lại, từ bắp đùi trở xuống đã bị phản lực làm cho chìm xuống mặt nước.
"Uy lực thật mạnh."
Lý Phàm trong lòng khẽ động, vội vã ngưng thân đề phòng. Mà đầu Đại Bạch Sa trắng tuyết kia, sau khi dùng thủy cầu đẩy lùi Lý Phàm, cũng không ngừng lại mà nhanh như chớp bơi tới gần hắn. Trong lúc nó bơi tới, cả cơ thể càng lúc càng biến to ra. Đợi tới khi chỉ còn cách Lý Phàm ba trượng, đầu Đại Bạch Sa này đã biến thành một con quái vật to tới năm trượng, cơ thể toát lên ngân quang chói lọi, vây trên lưng giống như một lưỡi đao khổng lồ dựng lên, ánh lên hàn quang lạnh lẽo.
Hai mắt Đại Bạch Sa nhìn chằm chằm Lý Phàm, theo sau huýt lên một tiếng, cả thân hình to lớn chợt bắn lên khỏi mặt nước, mồm há rộng để lộ ra hàm răng như vô số những lưỡi loan đao sắc bén, nhàm phía đầu lâu Lý Phàm cắn xuống.
"Yêu vật này, đã gần như đột phá Thần Lực Cảnh rồi!"
Lý Phàm sắc mặt ngưng trọng, nhưng hắn cũng không chọn lui bước mà ngược lại trường mâu trong tay càng nắm chắc hơn, dưới chân bước ra ba bước xông thẳng về Đại Bạch Sa.
Ở giữa biển khơi mênh mông, sóng gió cuồn cuộn đầy trời, một người một thú giống như hai đầu trâu điên không biết sống chết, hướng thẳng tới đối phương lao tới.
Keng keng keng...!
Lý Phàm trường mâu trong tay điểm tới chặn lại hàm răng của Đại Bạch Sa, mũi mâu và răng của yêu thú giao nhau phát ra một loạt tiếng kêu như kim thiết va chạm bình thường.
Nhưng Đại Bạch Sa khí lực xông tới quá lớn cũng đem bản thân Lý Phàm chấn sâu xuống lòng biển.
"Không tốt!"
Lý Phàm trong lòng thầm hô không ổn. Nhưng chưa đợi hắn kịp phản ứng, chợt phía sau lưng cảm thấy đau nhói, kéo theo đó là một mùi máu tanh nhàn nhạt bốc lên.
Không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã dính phải một vết thương sâu hoắm như bị trường đao chém phải.
Lý Phàm vội vã vận khởi nguyên lực khiến cho da thịt khép lại, ngăn chặn máu tươi chảy ra. Cùng lúc đó hai mắt hắn ánh lên hắc quang dày đặc, muốn xuyên qua nước biển xung quanh mà tìm thấy thân ảnh Đại Bạch Sa.
Sau lưng bị thương, chắc chắn là do đầu yêu thú này bơi lướt qua dùng vây tạo nên. Chỉ là tốc độ của nó dưới nước quá nhanh làm Lý Phàm cũng không kịp phản ứng lại.
Tê tê tê...!
Bên trái chợt vang lên một tiếng rẽ nước rất nhỏ, Lý Phàm vừa nghe thấy không chút chần chừ, trường mâu trong tay vung mạnh ra hướng tới phương hướng nơi phát ra âm thanh đập tới.
Phanh...!
Huýt...!
Một âm thanh như trống đánh vang lên, kèm theo đó là tiếng huýt dài đầy thê lương. Lý Phàm vội vã nhìn lại, chỉ thấy đầu Đại Bạch Sa kia đã bị một mâu của hắn đánh trúng phần bụng, cả người bị bắn mạnh về phía xa.
Lộn lộng mấy vòng trong nước mới vất vả đem thân hình ổn định lại được, Đại Bạch Sa nhìn chằm chằm Lý Phàm, ánh mắt vừa phẫn nộ nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Một lúc sau, nó huýt lên một tiếng không cam lòng, bèn hướng tới vùng biển phía xa bơi đi. Theo sau nó, còn hơn mười mấy con Đại Bạch Sa còn sống sót.
Lý Phàm chứng kiến đàn yêu thú rốt cuộc đình chiến bỏ đi, không nhịn được mà thở dài một hơi, bèn hướng tới mặt biển phía trên ngoi lên.
Hắn vừa mới đột phá Thần Lực, tuy có thể tạm thời câu thông Hủy Diệt chi lực khiến cho lực lượng nhất thời tăng lên, nhưng dù sao cũng không ổn định, nguyên lực trong người hiện tại vô cùng hỗn loạn, có thể mất đi khống chế bất cứ lúc nào.
Hơn nữa vừa rồi một trận chiến với mấy chục đầu Đại Bạch Sa bản thân bị thương không nhẹ, lại còn thêm việc vì muốn dừng lại trên không trong một khắc mà đem nguyên khí toàn thân kích nổ, hiện giờ Lý Phàm đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cần phải nhanh chóng lên bè, sau đó rời khỏi nơi đây mới là thượng sách.
Một lúc sau, Lý Phàm rốt cuộc cũng bơi tới bè gỗ, sau khi trèo lên, bên tai hắn chợt vang lên giọng cười ôn hòa của Quy lão:
"Ha ha ha, tiểu tử, làm tốt lắm."
"Quy lão quá khen rồi, cũng chỉ may mắn mà thôi."
Lý Phàm ngồi phịch xuống bè, cười khổ đáp. Mà tiểu Bạch ở một bên lúc này bèn chạy tới chỗ Lý Phàm, thân mặt leo lên vai hắn, đưa cái lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm khuôn mặt Lý Phàm.
"Tiểu tử thối, đợi lúc nữa ta sẽ ra ngoài kia cắt lấy một ít vây cá mập về ha."
Lý Phàm xoa xoa đầu tiểu Bạch cười nói.
Ẳng ẳng...!
Tiểu Bạch kêu lên hai tiếng mừng rỡ, lại càng thêm ra sức liếm mặt Lý Phàm.
Mà Quy lão lại tiếp tục lên tiếng:
"Trận chiến này ngươi trong lúc sinh tử quan đầu mà cảm nhận được hủy diệt lực lượng, qua đó mà đột phá Thần Cảnh, thực sự là một việc rất đáng mừng. Tuy nhiên ngươi hiện giờ chỉ mới bước được nửa chân vào Thần Lực Cảnh thôi. Muốn hoàn toàn đột phá, cần phải đem toàn bộ hắc sắc nguyên lực trong người ngươi chuyển hóa thành Hủy Diệt lực mới được."
"Cái này tiểu tử cũng biết. Chỉ là việc này cũng không phải ngay một lúc mà làm ngay được, cần tới một chút thời gian."
Lý Phàm nghe vậy gật gật đầu, đồng ý đáp.
"Ừ, đúng là phải tìm một chỗ yên tĩnh để chuyển hóa thật, không thể tại giữa biển khơi thế này được."
Quy lão vuốt vuốt rầu trầm trầm nó.
"Thực ra là có một chỗ rất tốt."
Lý Phàm đột nhiên nói.
"Sao! Ở đâu?"
Quy lão khẽ ngẩn ra, quay sang Lý Phàm hỏi lại.
Lý Phàm cười cười, tay vung lên đem một tấm hải đồ từ trong giới chỉ lấy ra, theo sau chỉ vào một chỗ thấp giọng nói:
"Là nơi này! Trên hải đồ ghi rõ đây là một hòn đảo hoang không có người ở, cũng không có yêu thú hung ác gì, thật ra rất thích hợp để chúng ta tạm trú tại đó mấy ngày."
"Vậy sao, vậy thì cứ làm như tiểu tử ngươi nói đi. Giờ chúng ta khởi hành đến đó."
Quy lão cũng không phản đối, gật đầu đồng ý. Mà Lý Phàm nghe vậy cũng không chần chờ, bèn đứng dậy kéo căng buồm lên, tay cầm mái chèo đem chiếc bè gỗ nhỏ hướng về một phía bơi đi...
/115
|