Biển lớn mênh mông, trăm ngàn năm vẫn chưa từng thay đổi. Trời xanh, nước biếc, cả không gian như nằm trong lòng một viên ngọc bích khổng lồ. Đây đó, một vài con cá nhảy lên quẫy nước, đem lại cho bầu không khí tịch mịch này một chút sinh khí nhỏ nhoi.
Trên biển, một chiếc bè gỗ vẫn đang lững lờ trôi theo dòng nước, thỉnh thoảng gặp phải một vài cơn sóng to lại khiến cả thân bè rung lên, rất gian nan mới có thể cưỡi sóng vượt qua.
Trên bè, một thanh niên dáng ngươi cao lớn, thân trên để trần đang ngồi bệt tại sàn bè, một tay cầm một bầu rượu, tay kia cầm một thanh trường mâu, thỉnh thoảng lại nhắm xuống nước đâm vài cái. Mỗi một lần như vậy, khi mâu rút lên phía mũi mâu bao giờ cũng đều giắt lại một con cá, đang khổ sở quẫy đạp mong muốn thoát ra.
Bên cạnh thanh niên, một con tiểu lang toàn thân tuyết trắng ngồi chổm hổm bên cạnh, hai mắt đau đáu nhìn vào từng con cá được thanh niên tiện tay vứt vào một chiếc xô sắt trên bè, ánh mắt không giấu nổi cái nhìn thèm thuồng.
Thanh niên thấy vậy cười khà, đưa bầu rượu lên miệng tu một ngụm dài, thở ra một hơi sảng khoái lẩm bẩm nói:
"Cũng đã đi hơn ba ngày rồi, không biết khi nào thì tới được Kim Sa Đảo."
"Nếu như hải đồ kia là đúng, trước chiều tối nay chúng ta có thể tới nơi rồi."
Lời thanh niên vừa dứt, một tiếng nói già nua chợt vang lên bên tai hắn. Theo sau trên bàn tay phải của thanh niên, nơi ấn ký hình tiểu tháp nho nhỏ, một quang đoàn bất ngờ từ đó chui ra, trong khoảnh khắc đã biến thành một lão nhân mặc hoàng bào, mỉm cười nhìn hắn.
"Quy lão!"
Thanh niên thấy vậy vội vàng đứng dậy, cúi người hành lễ.
Lão nhân cũng không chói từ thản nhiên tiếp nhận, đợi khi thanh niên đứng thẳng lên mới từ từ mở miệng:
"Từ lúc ở tiểu đảo vô danh kia đi tới nay cũng được ba ngày. Nếu theo đúng hải đồ thì Kim Sa Đảo còn cách chúng ta không xa, chiều tối nay là có thể tới nơi."
"Vâng!"
Thanh niên trên mặt chợt hiện lên một vẻ vui mừng, gật đầu đáp.
"Ừ!"
Lão nhân gật gật đầu, bất chợt hai mắt tỏa ra một luồng hoàng quang sáng rực, nhìn chăm chú vào thanh niên, một lúc sau mới trầm trầm hỏi:
"Nguyên lực toàn thân đã chuyển hóa hoàn toàn thành hủy diệt chi lực rồi chứ?"
"Vâng, cũng đã chuyển hóa được tám chín phần mười rồi."
Thanh niên cười cười đáp.
Hai người này, chính là Lý Phàm và Quy lão. Lúc trước sau khi chiến một trận với đàn Đại Bạch Sa, Lý Phàm cảm ứng được hủy diệt chi lực, có cơ sở đột phá Thần Lực Cảnh. Vì vậy sau khi cuộc chiến kết thúc hắn bèn cùng với Quy lão tiến tới một tòa đảo hoang. Sau khi dùng thời gian gần ba ngày rốt cuộc cũng thành công chuyển hóa được đa phần nguyên lực trong cơ thể thành hủy diệt chi lực, chân chính đột phá Thần Lực Cảnh. Mà sau đó hắn bèn rời khỏi đảo hoang, tiếp tục hành trình tiến tới Kim Sa Đảo.
"Vậy là tốt rồi. Nếu như có thể chuyển hóa hoàn toàn thành hủy diệt chi lực, thực lực của ngươi còn có thể tăng lên gấp đôi so với bây giờ."
Lão nhân trên mặt hiện lên một vẻ hài lòng, ôn hòa nói.
"Hiện tại thực lực của tiểu tử so với khi ở Tiên Thiên đã mạnh hơn không chỉ mười lân rồi. Chỉ là tiểu tử cảm giác hủy diệt chi lực này thực sự rất bá đạo, khó thuần phục. Cảm giác vận chuyển không được ôn nhuận thông suốt như hắc sắc nguyên lực tinh thuần trước kia."
Thanh niên bình tĩnh đáp, theo sau hướng tới Quy lão hỏi.
"Cái này là tất nhiên rồi. Hủy diệt chi lực, là một trong số những loại lực lượng bá đạo nhất thế gian này, là lực lượng kết hợp giữa thiên đạo và nhân đạo, không ương ngạnh mới là lạ."
Quy lão dường như cũng không bất ngờ, bèn từ từ giải thích.
"Thiên đạo? Nhân đạo? Những cái này là gì?"
Lý Phàm nghe thấy Quy lão nhắc tới vấn đề này không khỏi tò mò hỏi. Từ trước tới nay ngoài lúc nhỏ tu luyện còn được phụ thân chỉ dạy cho đôi chút, còn lại đều do hắn tự thân tìm hiểu. Vì vậy đối với cái gì Đại Đạo chí cao mà người ta thường nhắc tới, Lý Phàm không khỏi mịt mờ.
Nay có cơ hội được Quy lão nói tới, hắn nhất định sẽ không bỏ qua mà phải tìm hiểu một phen.
Mà Quy lão bên kia sau khi nghe thấy Lý Phàm hỏi cũng không trả lời ngay, mà đi đi lại lại quanh bè. Một lúc sau ông mới dừng bước, quay qua Lý Phàm trầm trầm nói:
"Vấn đề này đáng lẽ đối với tu vi của tiểu tử ngươi hiện giờ thì không nên tìm hiểu làm gì. Nhưng nếu ngươi đã hỏi, lão phu cũng sẽ nói ra một lần, để giúp tiểu tử ngươi có định hướng đối với con đường tu luyện sau này."
Dứt lời, Quy lão hai tay chắp sau lưng đi ra phía trước bè, hai mắt nhìn về đại hải mênh mông rộng lớn xung quanh, giọng nói trầm tràm mà vang vọng thản nhiên vang lên:
"Người xưa thường nói, thành tựu Đại Đạo, sẽ được trường tồn. Đạo Thân Cảnh, chính là vĩnh sinh bất diệt, vô sinh vô tử, bất nhập chư thiên, nằm ngoài vạn giới. Vì vậy mà phàm là sinh linh có được linh trí, đều liều mạng tu đạo, mong có một ngày thành tựu Đạo Thân. Chỉ là Đại Đạo vô thường, mông lung mờ ảo, ai có thể nói rõ được tu như thế nào là đúng?
Hậu nhân sau này, vì thấy tu luyện như thế quá hư vô mà bèn nghĩ ra một cách, chia Đại Đạo thành nhiều tiểu đạo khác nhau. Trong đó hai đạo lớn nhất chính là Thiên Nhân nhị đạo.
Thiên Địa Bất Nhân Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu,
Thánh Nhân Bất Nhân Dĩ Sinh Linh Vi Sô Cẩu.
Thiên Đạo, Nhân Đạo, khác nhau đều ở một chữ tình.
Thiên địa vô tình, ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, phong vũ lôi điện, băng hàn sí nhiệt, quanh minh hắc ám, Thái Sơ Mạt Nhật... đều được coi là Thiên Đạo.
Nhân đạo vi thánh. Lấy chữ tình mà thành đạo. Tình ở đây, không chỉ bao hàm tình cảm ái nộ, mà là tất cả thất tình lục dục hỷ nộ ái ố ai lạc cụ, sắc thinh hương vị xúc pháp... đều được coi là Nhân đạo.
Tại sao nói Thiên Đạo Vô Tình, Nhân Đạo cũng vô tình. Cái này là muốn nói người tu đạo nếu tu theo Thiên Đạo thì thường lãnh khốc như trời, thâm trầm như biển. Coi vạn vật như nhau, không yêu không ghét không thương không tiếc. Trong mắt người tu Thiên Đạo, dù là giết một người để thành đạo hay giết cả trăm vạn người để thành đạo đều là như nhau. Còn người tu Nhân Đạo, đừng tưởng nhân đạo hữu tình, so ra Nhân đạo còn vô tình hơn cả Thiên Đạo. Bản tâm lấy tình nhập đạo, nhưng càng hữu tình bao nhiêu, đợi tới khi để đắc dạo thì sẽ càng tàn nhẫn bấy nhiêu. Bởi vì người tu Nhân Đạo, lấy tình nhập đạo, vong tình để thành đạo. Ha ha ha, so ra cũng chỉ là một lũ đạo đức giả, còn không bằng Thiên Đạo."
Quy lão nói một tràng dài, càng nói giọng điệu càng kích động, đến cuối cùng đã gần như là gầm lên với trời xanh. Thiên địa biến sắc, biển động rú rền, trong đất trời dường như chỉ còn mỗi một âm thanh ấy.
"Vậy thiên đạo nhân đạo đều không tốt, chúng ta phải tu cái gì?"
Lý Phàm đứng bật dậy, hai mắt hắc quang lẫm liệt nhìn Quy lão gào lên.
"Tu cái gì? Ha ha ha tu cái gì? Chúng ta không tu đạo, mà là diệt đạo..."
Trên biển, một chiếc bè gỗ vẫn đang lững lờ trôi theo dòng nước, thỉnh thoảng gặp phải một vài cơn sóng to lại khiến cả thân bè rung lên, rất gian nan mới có thể cưỡi sóng vượt qua.
Trên bè, một thanh niên dáng ngươi cao lớn, thân trên để trần đang ngồi bệt tại sàn bè, một tay cầm một bầu rượu, tay kia cầm một thanh trường mâu, thỉnh thoảng lại nhắm xuống nước đâm vài cái. Mỗi một lần như vậy, khi mâu rút lên phía mũi mâu bao giờ cũng đều giắt lại một con cá, đang khổ sở quẫy đạp mong muốn thoát ra.
Bên cạnh thanh niên, một con tiểu lang toàn thân tuyết trắng ngồi chổm hổm bên cạnh, hai mắt đau đáu nhìn vào từng con cá được thanh niên tiện tay vứt vào một chiếc xô sắt trên bè, ánh mắt không giấu nổi cái nhìn thèm thuồng.
Thanh niên thấy vậy cười khà, đưa bầu rượu lên miệng tu một ngụm dài, thở ra một hơi sảng khoái lẩm bẩm nói:
"Cũng đã đi hơn ba ngày rồi, không biết khi nào thì tới được Kim Sa Đảo."
"Nếu như hải đồ kia là đúng, trước chiều tối nay chúng ta có thể tới nơi rồi."
Lời thanh niên vừa dứt, một tiếng nói già nua chợt vang lên bên tai hắn. Theo sau trên bàn tay phải của thanh niên, nơi ấn ký hình tiểu tháp nho nhỏ, một quang đoàn bất ngờ từ đó chui ra, trong khoảnh khắc đã biến thành một lão nhân mặc hoàng bào, mỉm cười nhìn hắn.
"Quy lão!"
Thanh niên thấy vậy vội vàng đứng dậy, cúi người hành lễ.
Lão nhân cũng không chói từ thản nhiên tiếp nhận, đợi khi thanh niên đứng thẳng lên mới từ từ mở miệng:
"Từ lúc ở tiểu đảo vô danh kia đi tới nay cũng được ba ngày. Nếu theo đúng hải đồ thì Kim Sa Đảo còn cách chúng ta không xa, chiều tối nay là có thể tới nơi."
"Vâng!"
Thanh niên trên mặt chợt hiện lên một vẻ vui mừng, gật đầu đáp.
"Ừ!"
Lão nhân gật gật đầu, bất chợt hai mắt tỏa ra một luồng hoàng quang sáng rực, nhìn chăm chú vào thanh niên, một lúc sau mới trầm trầm hỏi:
"Nguyên lực toàn thân đã chuyển hóa hoàn toàn thành hủy diệt chi lực rồi chứ?"
"Vâng, cũng đã chuyển hóa được tám chín phần mười rồi."
Thanh niên cười cười đáp.
Hai người này, chính là Lý Phàm và Quy lão. Lúc trước sau khi chiến một trận với đàn Đại Bạch Sa, Lý Phàm cảm ứng được hủy diệt chi lực, có cơ sở đột phá Thần Lực Cảnh. Vì vậy sau khi cuộc chiến kết thúc hắn bèn cùng với Quy lão tiến tới một tòa đảo hoang. Sau khi dùng thời gian gần ba ngày rốt cuộc cũng thành công chuyển hóa được đa phần nguyên lực trong cơ thể thành hủy diệt chi lực, chân chính đột phá Thần Lực Cảnh. Mà sau đó hắn bèn rời khỏi đảo hoang, tiếp tục hành trình tiến tới Kim Sa Đảo.
"Vậy là tốt rồi. Nếu như có thể chuyển hóa hoàn toàn thành hủy diệt chi lực, thực lực của ngươi còn có thể tăng lên gấp đôi so với bây giờ."
Lão nhân trên mặt hiện lên một vẻ hài lòng, ôn hòa nói.
"Hiện tại thực lực của tiểu tử so với khi ở Tiên Thiên đã mạnh hơn không chỉ mười lân rồi. Chỉ là tiểu tử cảm giác hủy diệt chi lực này thực sự rất bá đạo, khó thuần phục. Cảm giác vận chuyển không được ôn nhuận thông suốt như hắc sắc nguyên lực tinh thuần trước kia."
Thanh niên bình tĩnh đáp, theo sau hướng tới Quy lão hỏi.
"Cái này là tất nhiên rồi. Hủy diệt chi lực, là một trong số những loại lực lượng bá đạo nhất thế gian này, là lực lượng kết hợp giữa thiên đạo và nhân đạo, không ương ngạnh mới là lạ."
Quy lão dường như cũng không bất ngờ, bèn từ từ giải thích.
"Thiên đạo? Nhân đạo? Những cái này là gì?"
Lý Phàm nghe thấy Quy lão nhắc tới vấn đề này không khỏi tò mò hỏi. Từ trước tới nay ngoài lúc nhỏ tu luyện còn được phụ thân chỉ dạy cho đôi chút, còn lại đều do hắn tự thân tìm hiểu. Vì vậy đối với cái gì Đại Đạo chí cao mà người ta thường nhắc tới, Lý Phàm không khỏi mịt mờ.
Nay có cơ hội được Quy lão nói tới, hắn nhất định sẽ không bỏ qua mà phải tìm hiểu một phen.
Mà Quy lão bên kia sau khi nghe thấy Lý Phàm hỏi cũng không trả lời ngay, mà đi đi lại lại quanh bè. Một lúc sau ông mới dừng bước, quay qua Lý Phàm trầm trầm nói:
"Vấn đề này đáng lẽ đối với tu vi của tiểu tử ngươi hiện giờ thì không nên tìm hiểu làm gì. Nhưng nếu ngươi đã hỏi, lão phu cũng sẽ nói ra một lần, để giúp tiểu tử ngươi có định hướng đối với con đường tu luyện sau này."
Dứt lời, Quy lão hai tay chắp sau lưng đi ra phía trước bè, hai mắt nhìn về đại hải mênh mông rộng lớn xung quanh, giọng nói trầm tràm mà vang vọng thản nhiên vang lên:
"Người xưa thường nói, thành tựu Đại Đạo, sẽ được trường tồn. Đạo Thân Cảnh, chính là vĩnh sinh bất diệt, vô sinh vô tử, bất nhập chư thiên, nằm ngoài vạn giới. Vì vậy mà phàm là sinh linh có được linh trí, đều liều mạng tu đạo, mong có một ngày thành tựu Đạo Thân. Chỉ là Đại Đạo vô thường, mông lung mờ ảo, ai có thể nói rõ được tu như thế nào là đúng?
Hậu nhân sau này, vì thấy tu luyện như thế quá hư vô mà bèn nghĩ ra một cách, chia Đại Đạo thành nhiều tiểu đạo khác nhau. Trong đó hai đạo lớn nhất chính là Thiên Nhân nhị đạo.
Thiên Địa Bất Nhân Dĩ Vạn Vật Vi Sô Cẩu,
Thánh Nhân Bất Nhân Dĩ Sinh Linh Vi Sô Cẩu.
Thiên Đạo, Nhân Đạo, khác nhau đều ở một chữ tình.
Thiên địa vô tình, ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, phong vũ lôi điện, băng hàn sí nhiệt, quanh minh hắc ám, Thái Sơ Mạt Nhật... đều được coi là Thiên Đạo.
Nhân đạo vi thánh. Lấy chữ tình mà thành đạo. Tình ở đây, không chỉ bao hàm tình cảm ái nộ, mà là tất cả thất tình lục dục hỷ nộ ái ố ai lạc cụ, sắc thinh hương vị xúc pháp... đều được coi là Nhân đạo.
Tại sao nói Thiên Đạo Vô Tình, Nhân Đạo cũng vô tình. Cái này là muốn nói người tu đạo nếu tu theo Thiên Đạo thì thường lãnh khốc như trời, thâm trầm như biển. Coi vạn vật như nhau, không yêu không ghét không thương không tiếc. Trong mắt người tu Thiên Đạo, dù là giết một người để thành đạo hay giết cả trăm vạn người để thành đạo đều là như nhau. Còn người tu Nhân Đạo, đừng tưởng nhân đạo hữu tình, so ra Nhân đạo còn vô tình hơn cả Thiên Đạo. Bản tâm lấy tình nhập đạo, nhưng càng hữu tình bao nhiêu, đợi tới khi để đắc dạo thì sẽ càng tàn nhẫn bấy nhiêu. Bởi vì người tu Nhân Đạo, lấy tình nhập đạo, vong tình để thành đạo. Ha ha ha, so ra cũng chỉ là một lũ đạo đức giả, còn không bằng Thiên Đạo."
Quy lão nói một tràng dài, càng nói giọng điệu càng kích động, đến cuối cùng đã gần như là gầm lên với trời xanh. Thiên địa biến sắc, biển động rú rền, trong đất trời dường như chỉ còn mỗi một âm thanh ấy.
"Vậy thiên đạo nhân đạo đều không tốt, chúng ta phải tu cái gì?"
Lý Phàm đứng bật dậy, hai mắt hắc quang lẫm liệt nhìn Quy lão gào lên.
"Tu cái gì? Ha ha ha tu cái gì? Chúng ta không tu đạo, mà là diệt đạo..."
/115
|