Trong tiếng trống trận trầm thấp, biển yêu thú đông nghẹt dần dần tới gần. Hàng ngàn bước chân cùng nện xuống một lúc làm cả đại địa cũng run rẩy không ngừng.
Trên tường thành, từng binh sĩ âm thầm nuốt nước miếng, không tự chủ được xiết chặt vũ khí trong tay thêm một chút.
Tuy rằng bọn họ đã quyết tâm liều mình bảo vệ Hải Biên thành, tuy bọn họ sẵn sàng chết đi để bảo vệ quê hương thân yêu nhất, nhưng những điều đó không ngăn được bọn họ cảm thấy sợ hãi vào lúc này. Đối mặt với cảnh tượng ngàn yêu cùng tiến như hiện tại, có rất ít người trong lòng không sợ hãi.
Sẵn sàng chết, không đồng nghĩa với không sợ chết!
Lý Phàm lẳng lặng ngắm nhìn tất cả, trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Nhân sinh vô thường, trận chiến này dù thủ được Hải Biên thành hay không, nhưng chắc chắn số người phải chết sẽ rất nhiều. Những người lính đang đứng nơi đây, liệu mấy ai còn có thể thấy được bình minh một lần nữa?
Rất ít, rất ít!
Khẽ lắc lắc đầu cười khổ, Lý Phàm không khỏi cảm thấy đôi lúc mình quá ủy mị. Người tu đạo tâm như biển rộng trời cao, vô vi lãnh tĩnh, không màng thế gian sinh tử. Nhưng hắn thì không làm như vậy được. Đứng trước tính mạng của trăm ngàn bách tính, đứng trước an nguy của Hải Biên quận thành, Lý Phàm không thể tự thủ bàng quan được. Có lẽ những người như Phương Linh, như Nguyễn Thái Học bọn họ đứng trước tình cảnh này bọn họ cũng sẵn lòng giúp Hải Biên thành chống lại yêu thú, nhưng một khi thành thất thủ thì sao?
Tất nhiên sẽ không ai ngu ngốc đứng lại!
Ngoại trừ hắn...
Có lẽ hắn trời sinh đã không thích hợp tu đạo...
Có lẽ cuộc đời hắn nên bình bình an an mà làm một phàm nhân trải nghiệm hồng trần thì hơn...
Nhưng tất cả chỉ là có lẽ, hắn hiện tại, hắn tương lai đã không thể nào quay đầu được nữa. Vận mệnh của hắn đã quyết định phải bước đi trên con đường này. Dù cho hắn vẫn chưa biết mình phải bước đi vì cái gì, nhưng hắn cũng không hề hối hận.
Tu đạo sao? Diệt đạo sao?
Cứ bước lên đi, cuối cùng cũng sẽ đến đích thôi.
Gầm...!
Trong lúc Lý Phàm trầm tư, một tiếng thú gầm vang dội kéo hắn trở về hiện thực. Đám yêu thú lúc này đã chỉ còn cách Hải Biên thành chưa đầy hai mươi trượng.
"Bắn tên!"
Phương Duyệt thành chủ lạnh lùng hạ lệnh một tiếng, lập tức từ trên tường thành Hải Biên hàng loạt điểm đen được phóng ra, theo sau tạo thành một cơn mưa rơi xuống đầu đám yêu thú.
Ngao... Ô!
Hầu...!
Nhất thời tiếng thú rống kêu lên thảm thiết. Dưới cơn mưa tên vừa rồi có hơn hai mươi con yêu thú chạy đầu tiên ngã xuống trong vũng máu. Nhưng chưa đợi bọn chúng kịp đứng lên, hàng loạt yêu thú ở phía sau đã hung hãn xông lên, không chút lưu tình đem chúng dẫm thành thịt vụn, tốc độ không giảm chút nào tiếp tục lao tới Hải Biên thành.
Uồm... Uôm!
Rầm... Rầm... Râm!
Sau ba đợt phóng tiễn, bỏ lại sau lưng thi thể của gần trăm yêu thú, bầy yêu rốt cuộc cũng tới được chân thành Hải Biên. Nhất thời những con yêu thú thân hình to lớn thì liều mạng dùng cả người lao vào tường thành, cửa thành. Những con yêu vật thể hình nhỏ hơn thì lại nhanh chóng bám vào tường thành trèo lên. Chiến tranh, chính thức bắt đầu...
Xoẹt!
Một binh lính cầm khảm đao trong tay chém bay đầu một con yêu thú mặt khỉ, nhưng hắn chưa kịp định thần thì từ sau lưng đã có một con yêu thú họ báo hung ác lao lên, một vuốt vung ra đâm thủng cả lồng ngực hắn, đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng binh lính kia xé thành thịt vụn.
Một phía khác, một binh lính gương mặt trẻ tuổi bị một con yêu thú dạng gấu cao tới một trượng đè chặt trên đất. Trong đôi mắt đỏ ngầu man dại của yêu thú ánh lên một tia hung tàn, chuẩn bị đem nhân loại nhỏ yếu dưới chân nó xé xác phanh thây, nhưng đột nhiên một tiếng "phập" vang lên, yêu thú khó tin nhìn lồng ngực mình. Nơi đó, một thanh trường thương hàn quang sắc bén lóa ra, bên trên còn dính máu tươi đỏ lòm.
Uồm...!
Yêu thú dạng gấu hú lên một tiếng thảm thiết không cam lòng, nó điên cuồng giãy dụa mấy cái rồi gục xuống. Ở phía sau nó, một lão binh đang cầm trường thương đứng đó thở gấp, hắn nhìn về phía binh sĩ trẻ dưới chân chìa tay ra cười cười nói:
"Cẩu tử, con mẹ ngươi đúng là có số may đó. Nếu lão tử không tới kịp thì ngươi đã bị con gấu đen kia xé thành ba mảnh rồi, hắc hắc!"
Binh sĩ trẻ tuổi nhìn lão binh cảm kích, nhưng lúc hắn đang muốn mở miệng nói thì chợt hai mắt trợn lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào sau lưng lão binh.
"Cẩu tử, ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì vậy?"
Lão binh nghi hoặc quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên "xoẹt" một tiếng, một con Thanh Lân Xà đã từ miệng lão binh phóng mạnh vào, hàm răng sắc bén nhanh chóng xé mở da thịt lão xuyên ra đằng sau. Trong cái miệng rắn tanh hôi của nó, còn trong thấy một cái lưỡi người đỏ tươi vẫn còn đang giật giật.
"A...!"
Cẩu Tử gào lên một tiếng như người điên, hắn vơ lấy thanh khảm đao bên cạnh người liều mạng xông lên, một đao vung tới đem con Thanh Lân Xà kia chém thành hai đoạn...
Khắp nơi, khắp nơi trên tường thành Hải Biên đều diễn ra những tình cảnh như vậy. Người giết yêu, yêu giết người, từng tiếng kêu la thảm thiết, tiếng thú rống thê lương vang lên khắp nơi trong không gian, tạo thành một bản chiến ca ghê rợn.
Lý Phàm một thương vung lên đem một con yêu thú vừa tới gần Phương Duyệt đâm thủng sọ, nhìn tình cảnh đẫm máu xung quanh hai mắt hắn không khỏi nheo lại, tâm trạng trầm xuống tới cực điểm. Chỉ trong một thời gian ngắn không ngờ đã có hơn hai trăm binh sĩ chết dưới móng vuốt của yêu thú, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng cần đợi tới khi cửa thành dưới kia bị phá, đám người ở đây cũng sẽ chết gần hết.
Phương Duyệt cũng đồng dạng giống như Lý Phàm chứng kiến cảnh này. LÚc này vẻ mặt hắn âm trâm vô cùng. Hắn nghiến chặt răng, chợt cao giọng hô to:
"Đổ dầu hỏa xuống!"
"Thành chủ có lệnh, đổ dầu hỏa xuống."
"Đổ dầu xuống!"
Ngay lập tức dưới mệnh lệnh của Phương Duyệt, từ phía dưới chân thành một nhón binh sĩ lập tức khiêng từng thùng dầu hỏa lên, theo sau hướng tới dưới chân tường đổ xuống.
Đầu hỏa vừa đổ xong, ngay sau đó là hàng loạt hỏa tiễn được bắn ra, nhất thời đem cả khu vực dưới chân tường thành một biển lửa.
Gào...!
Uồm...Gào!
Hầu...Hầu!
Trong nhất thời, phía dưới chân thành nổi lên từng tràng tiếng kêu thê lương của yêu thú. Đám yêu đang chen chúc đông nghẹt để phá tường thành do không kịp tránh nhan chóng bị biển lửa nuốt chửng, trong không khí truyền ra từng mùi thịt cháy khét lẹt đến gai mũi. Những con yêu thú còn sống sót vội vàng lùi lại phía sau, sợ hãi không dám tới gần nữa.
Phương Duyệt nhìn Lý Phàm khẽ cười, cuối cùng cũng ngăn cản được một đợt tấn công của yêu thú. Nhưng chưa đợi hắn kịp mở miệng nói chuyện, bất chợt từ phương xa một tiếng rít xé gió vang lên, rồi "uỳnh" một tiếng cả Hải Biên thành đều khẽ rung động.
"Chuyện gì? Chuyện gì vậy?"
Phương Duyệt vội vã chạy tới sát tường thành thất thanh kinh hô. Phía dưới tại một đoạn tường thành là một tảng đá đường kính tới gần một trượng đang ghim chặt vào, làm cho cả khu vực tường xung quanh cũng trồi lên từng vết nứt gãy ghê người.
"Cái này, cái này là..."
Phương Duyệt vẻ mặt trắng bệch nhìn Lý Phàm lắp bắp nói, thủ đoạn này đối với hắn không hề xa lạ. Có thể từ một khoảng cách cực xa ném đá tảng nặng cả nghìn cân tới làm nứt vỡ cả tường thành, vậy chỉ có thể là...
"Huyết Mao Ma Viên...!"
Dường như chứng minh cho lời nói của Phương Duyệt, từ phía xa hơn chục chấm đen đang xé gió vun vút tới gần. Đợi cho khoảng cách gần hơn, mọi người mới nhìn rõ hơn chục chấm đen này, chính là từng tảng đá đường kính lớn hơn một trượng, nặng cả nghìn cân đang hung ác hướng Hải Biên thành lao tới...
Trên tường thành, từng binh sĩ âm thầm nuốt nước miếng, không tự chủ được xiết chặt vũ khí trong tay thêm một chút.
Tuy rằng bọn họ đã quyết tâm liều mình bảo vệ Hải Biên thành, tuy bọn họ sẵn sàng chết đi để bảo vệ quê hương thân yêu nhất, nhưng những điều đó không ngăn được bọn họ cảm thấy sợ hãi vào lúc này. Đối mặt với cảnh tượng ngàn yêu cùng tiến như hiện tại, có rất ít người trong lòng không sợ hãi.
Sẵn sàng chết, không đồng nghĩa với không sợ chết!
Lý Phàm lẳng lặng ngắm nhìn tất cả, trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Nhân sinh vô thường, trận chiến này dù thủ được Hải Biên thành hay không, nhưng chắc chắn số người phải chết sẽ rất nhiều. Những người lính đang đứng nơi đây, liệu mấy ai còn có thể thấy được bình minh một lần nữa?
Rất ít, rất ít!
Khẽ lắc lắc đầu cười khổ, Lý Phàm không khỏi cảm thấy đôi lúc mình quá ủy mị. Người tu đạo tâm như biển rộng trời cao, vô vi lãnh tĩnh, không màng thế gian sinh tử. Nhưng hắn thì không làm như vậy được. Đứng trước tính mạng của trăm ngàn bách tính, đứng trước an nguy của Hải Biên quận thành, Lý Phàm không thể tự thủ bàng quan được. Có lẽ những người như Phương Linh, như Nguyễn Thái Học bọn họ đứng trước tình cảnh này bọn họ cũng sẵn lòng giúp Hải Biên thành chống lại yêu thú, nhưng một khi thành thất thủ thì sao?
Tất nhiên sẽ không ai ngu ngốc đứng lại!
Ngoại trừ hắn...
Có lẽ hắn trời sinh đã không thích hợp tu đạo...
Có lẽ cuộc đời hắn nên bình bình an an mà làm một phàm nhân trải nghiệm hồng trần thì hơn...
Nhưng tất cả chỉ là có lẽ, hắn hiện tại, hắn tương lai đã không thể nào quay đầu được nữa. Vận mệnh của hắn đã quyết định phải bước đi trên con đường này. Dù cho hắn vẫn chưa biết mình phải bước đi vì cái gì, nhưng hắn cũng không hề hối hận.
Tu đạo sao? Diệt đạo sao?
Cứ bước lên đi, cuối cùng cũng sẽ đến đích thôi.
Gầm...!
Trong lúc Lý Phàm trầm tư, một tiếng thú gầm vang dội kéo hắn trở về hiện thực. Đám yêu thú lúc này đã chỉ còn cách Hải Biên thành chưa đầy hai mươi trượng.
"Bắn tên!"
Phương Duyệt thành chủ lạnh lùng hạ lệnh một tiếng, lập tức từ trên tường thành Hải Biên hàng loạt điểm đen được phóng ra, theo sau tạo thành một cơn mưa rơi xuống đầu đám yêu thú.
Ngao... Ô!
Hầu...!
Nhất thời tiếng thú rống kêu lên thảm thiết. Dưới cơn mưa tên vừa rồi có hơn hai mươi con yêu thú chạy đầu tiên ngã xuống trong vũng máu. Nhưng chưa đợi bọn chúng kịp đứng lên, hàng loạt yêu thú ở phía sau đã hung hãn xông lên, không chút lưu tình đem chúng dẫm thành thịt vụn, tốc độ không giảm chút nào tiếp tục lao tới Hải Biên thành.
Uồm... Uôm!
Rầm... Rầm... Râm!
Sau ba đợt phóng tiễn, bỏ lại sau lưng thi thể của gần trăm yêu thú, bầy yêu rốt cuộc cũng tới được chân thành Hải Biên. Nhất thời những con yêu thú thân hình to lớn thì liều mạng dùng cả người lao vào tường thành, cửa thành. Những con yêu vật thể hình nhỏ hơn thì lại nhanh chóng bám vào tường thành trèo lên. Chiến tranh, chính thức bắt đầu...
Xoẹt!
Một binh lính cầm khảm đao trong tay chém bay đầu một con yêu thú mặt khỉ, nhưng hắn chưa kịp định thần thì từ sau lưng đã có một con yêu thú họ báo hung ác lao lên, một vuốt vung ra đâm thủng cả lồng ngực hắn, đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng binh lính kia xé thành thịt vụn.
Một phía khác, một binh lính gương mặt trẻ tuổi bị một con yêu thú dạng gấu cao tới một trượng đè chặt trên đất. Trong đôi mắt đỏ ngầu man dại của yêu thú ánh lên một tia hung tàn, chuẩn bị đem nhân loại nhỏ yếu dưới chân nó xé xác phanh thây, nhưng đột nhiên một tiếng "phập" vang lên, yêu thú khó tin nhìn lồng ngực mình. Nơi đó, một thanh trường thương hàn quang sắc bén lóa ra, bên trên còn dính máu tươi đỏ lòm.
Uồm...!
Yêu thú dạng gấu hú lên một tiếng thảm thiết không cam lòng, nó điên cuồng giãy dụa mấy cái rồi gục xuống. Ở phía sau nó, một lão binh đang cầm trường thương đứng đó thở gấp, hắn nhìn về phía binh sĩ trẻ dưới chân chìa tay ra cười cười nói:
"Cẩu tử, con mẹ ngươi đúng là có số may đó. Nếu lão tử không tới kịp thì ngươi đã bị con gấu đen kia xé thành ba mảnh rồi, hắc hắc!"
Binh sĩ trẻ tuổi nhìn lão binh cảm kích, nhưng lúc hắn đang muốn mở miệng nói thì chợt hai mắt trợn lên, vẻ mặt hoảng sợ nhìn vào sau lưng lão binh.
"Cẩu tử, ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì vậy?"
Lão binh nghi hoặc quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên "xoẹt" một tiếng, một con Thanh Lân Xà đã từ miệng lão binh phóng mạnh vào, hàm răng sắc bén nhanh chóng xé mở da thịt lão xuyên ra đằng sau. Trong cái miệng rắn tanh hôi của nó, còn trong thấy một cái lưỡi người đỏ tươi vẫn còn đang giật giật.
"A...!"
Cẩu Tử gào lên một tiếng như người điên, hắn vơ lấy thanh khảm đao bên cạnh người liều mạng xông lên, một đao vung tới đem con Thanh Lân Xà kia chém thành hai đoạn...
Khắp nơi, khắp nơi trên tường thành Hải Biên đều diễn ra những tình cảnh như vậy. Người giết yêu, yêu giết người, từng tiếng kêu la thảm thiết, tiếng thú rống thê lương vang lên khắp nơi trong không gian, tạo thành một bản chiến ca ghê rợn.
Lý Phàm một thương vung lên đem một con yêu thú vừa tới gần Phương Duyệt đâm thủng sọ, nhìn tình cảnh đẫm máu xung quanh hai mắt hắn không khỏi nheo lại, tâm trạng trầm xuống tới cực điểm. Chỉ trong một thời gian ngắn không ngờ đã có hơn hai trăm binh sĩ chết dưới móng vuốt của yêu thú, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng cần đợi tới khi cửa thành dưới kia bị phá, đám người ở đây cũng sẽ chết gần hết.
Phương Duyệt cũng đồng dạng giống như Lý Phàm chứng kiến cảnh này. LÚc này vẻ mặt hắn âm trâm vô cùng. Hắn nghiến chặt răng, chợt cao giọng hô to:
"Đổ dầu hỏa xuống!"
"Thành chủ có lệnh, đổ dầu hỏa xuống."
"Đổ dầu xuống!"
Ngay lập tức dưới mệnh lệnh của Phương Duyệt, từ phía dưới chân thành một nhón binh sĩ lập tức khiêng từng thùng dầu hỏa lên, theo sau hướng tới dưới chân tường đổ xuống.
Đầu hỏa vừa đổ xong, ngay sau đó là hàng loạt hỏa tiễn được bắn ra, nhất thời đem cả khu vực dưới chân tường thành một biển lửa.
Gào...!
Uồm...Gào!
Hầu...Hầu!
Trong nhất thời, phía dưới chân thành nổi lên từng tràng tiếng kêu thê lương của yêu thú. Đám yêu đang chen chúc đông nghẹt để phá tường thành do không kịp tránh nhan chóng bị biển lửa nuốt chửng, trong không khí truyền ra từng mùi thịt cháy khét lẹt đến gai mũi. Những con yêu thú còn sống sót vội vàng lùi lại phía sau, sợ hãi không dám tới gần nữa.
Phương Duyệt nhìn Lý Phàm khẽ cười, cuối cùng cũng ngăn cản được một đợt tấn công của yêu thú. Nhưng chưa đợi hắn kịp mở miệng nói chuyện, bất chợt từ phương xa một tiếng rít xé gió vang lên, rồi "uỳnh" một tiếng cả Hải Biên thành đều khẽ rung động.
"Chuyện gì? Chuyện gì vậy?"
Phương Duyệt vội vã chạy tới sát tường thành thất thanh kinh hô. Phía dưới tại một đoạn tường thành là một tảng đá đường kính tới gần một trượng đang ghim chặt vào, làm cho cả khu vực tường xung quanh cũng trồi lên từng vết nứt gãy ghê người.
"Cái này, cái này là..."
Phương Duyệt vẻ mặt trắng bệch nhìn Lý Phàm lắp bắp nói, thủ đoạn này đối với hắn không hề xa lạ. Có thể từ một khoảng cách cực xa ném đá tảng nặng cả nghìn cân tới làm nứt vỡ cả tường thành, vậy chỉ có thể là...
"Huyết Mao Ma Viên...!"
Dường như chứng minh cho lời nói của Phương Duyệt, từ phía xa hơn chục chấm đen đang xé gió vun vút tới gần. Đợi cho khoảng cách gần hơn, mọi người mới nhìn rõ hơn chục chấm đen này, chính là từng tảng đá đường kính lớn hơn một trượng, nặng cả nghìn cân đang hung ác hướng Hải Biên thành lao tới...
/115
|