"Ngăn lại. Mau ngăn những tảng đá này lại, tuyệt đối không để chúng đập vào tường thành."
Lý Phàm sắc mặt đại biến gào lên một tiếng, động tác cũng không chút trì hoãn, trên tay triệu hồi ra Sám Hối Chi Mâu hướng tới phía một tảng đá đang tới gần lao đến.
Rầm...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Phàm chỉ cảm thấy hai tay tê rần, khí huyết toàn thân nhộn nhạo. Tuy hắn vung thương đánh bay được tảng đá trước khi nó đập vào tường thành nhưng đồng dạng cũng bị xung lực cực lớn đẩy bật về phía sau ngã xuống chân thành phía dưới.
Mà phía bên kia, mấy người Phương Linh và Vũ Thanh Phong cũng đều xuất ra chân bản lĩnh ngăn cản những tảng đá còn lại.
Chỉ thấy Vũ Thanh Phong trong tay hiện ra một thanh trường kiếm màu xanh ngọc, dưới chân khẽ điểm lao tới một tảng đá, kiếm trong tay vung lên tạo thành hơn mười đạo thanh sắc kiếm khí chém tới tấp.
Xoẹt xoẹt uỳnh...!
Thanh sắc kiếm khí không ngờ sắc bén vô cùng, sau hơn mười kiếm đã đem tảng đá kia chém thành mảnh vụn, nhưng Vũ Thanh Phong lại không có được thân thể biến thái như Lý Phàm, lực phản chấn cực lớn truyền lại khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi, cả người phiêu phiêu bay ngược lại phía sau.
Mà phía bên kia Nguyễn Thái Học và vị thanh niên còn lại cũng không dễ dàng gì. Tu vi bọn hắn cũng giống như Vũ Thanh Phong mới chỉ là Tiên Thiên Cảnh, tuy phá vỡ được hai tảng đá nữa nhưng cũng bị dư kình dội ngược, đều trọng thương lùi lại.
Trong mấy người ở đây, an nhàn nhất lại là Phương Linh. Chỉ thấy tay trái nàng khẽ vẫy, một cây tiểu kì máu tím đã hiện ra trong lòng bàn tay, phía trên mặt kì thêu một đầu giao long vô cùng sống động, chính là ngụy linh bảo hàng thật giá thật Tử Giao Kì . Phương Linh điểm nhẹ chân, cả người không ngờ trực tiếp nhảy ra ngoài tường thành, hư không đạp bộ tiến tới gần ba tảng đá. Tiếp theo tay nàng khẽ vung lên, Tử Giao Kì trong tay liền hóa thành một phiến tử vân trôi nổi giữa không trung. Từ trong tử vân, một tiếng rồng ngâm vang lên, sau khoảnh khắc một con Tử Giao thân dài tới ba trượng hiện ra, há mồm phun ra một đạo tử tinh quang mang bắn tới ba tảng đá đang lao tới.
Oanh long long...!
Dưới ba tiếng nổ vang dội, ba tảng đá nặng tới hơn nghìn cân kia không ngờ trực tiếp biến thành bột phấn. Mà lúc này sắc mặt của Phương Linh cũng hơi trắng bệch, lảo đảo hạ chân xuống một đầu tường thành.
Kiện ngụy linh bảo Tử Giao Kì này tuy uy lực cực lớn, nhưng đồng dạng cũng tiêu hao linh khí kinh người. Kể cả lấy tu vi tầng thứ chín Huyền Võ Biến - Phi Nhân Cảnh của Phương Linh hiện nay, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển một chiêu hai thức mà thôi.
Mà lúc này 3 tảng đá còn lại do không có người ngăn trở đều trực tiếp hướng tới trên thành đập xuống, lập tức gây ra một hồi hỗn loạn.
Uỳnh uỳnh...!
Dưới sự xung kích của ba tảng đá này, trên mặt thành liền bị đập thành ba hố sâu hoắm, dươí hố máu thịt bầy nhầy không biết đã có bao nhiêu binh sĩ bị đè chết.
Đám Huyết Mao Ma Viên bên ngoài vô cùng giảo hoạt, bọn chúng không trực tiếp ném đá vào thẳng tường thành mà laị hướng tới trên mặt thành ném tới, như vậy không chỉ không khiến cho lũ yêu thú đang vây kín tường thành bị thương hại mà còn khiến cho binh sĩ trên mặt thành bị thương tổn nghiêm trọng, hơn nữa dưới lực phá hoại kinh người như vậy, trên tường thành gạch đá cũng bị nứt ra tạo thành những kẽ rách lớn, có nguy cơ sụp đổ cả đoạn tường.
Lý Phàm từ dưới chân thành phi lên, nhìn thấy tình huống như vậy không khỏi nhíu chặt lông mày. Bất chợt hắn quay sang Phương Linh trầm giọng nói:
"Cứ theo đà này tường thành sẽ không thể chịu được lâu hơn. Bọn ma viên kia mỗi lần đều ném tới hơn mười tảng đá, mấy người chúng ta không thể nào kịp đón đỡ hết được."
"Đúng vậy! Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể ngăn trở sáu tới bảy tảng đá. Những viên còn lại sẽ tiếp tục nện xuống mặt thành. Mà theo ta tính, chỉ cần hai lần ném đá nữa là đoạn tường thành này sẽ hoàn toàn sụp đổ, lúc đó yêu thú sẽ ồ ạt lao vào, Hải Biên thành chắc chắn thất thủ."
Nguyễn Thái Học từ xa đi tới thở hổn hển nói. Sắc mặt tên này hiện giờ tái mét, xem ra một tảng đá vừa nãy ném tới cũng khiến hắn phải chịu thương thế không nhỏ.
"Như vậy giờ phải làm thế nào?"
Phương Linh quay sang Lý Phàm lo lắng hỏi. Nàng vốn là người đứng đầu của nhiệm vụ lần này, nhưng không biết từ lúc nào cái vị trí này đã dần dần chuyển dời sang người Lý Phàm, điều này chính nàng cũng không nhận thức được. Trong lúc nguy cấp hiện giờ nàng cũng vô thức đặt hy vọng vào Lý Phàm, mong chờ hắn có thể sáng tạo ra kì tích, có thể đem đến cho mọi người một con đường sống.
"Nếu cứ để bọn chúng tiếp tục ném đá thì không ổn, chỉ còn cách làm theo kế hoạch ban đầu đột nhập thú triều, trảm thủ viên vương."
Lý Phàm trầm ngâm một lúc chợt mở miệng nói. Giọng hắn tuy vô cùng bình tĩnh nhưng không hiểu sao, những người ở đây lại nghe ra một tia điên cuồng trong đó.
"Đột nhập thú triều? Trảm thủ viên vương? Ngươi điên rồi sao! Ngươi biết ngoài kia là bao nhiêu yêu thú không? Mấy nghìn con đó, chúng ta hiện tại ra ngoài chỉ có một con đường chết mà thôi."
Thanh niên đứng cạnh Nguyễn Thái Học thất thanh hô lớn, lấy tay chỉ Lý Phàm vẻ mặt sợ hãi nói. Mà bên kia, vẻ mặt Phương Linh cũng trở nên khó coi vô cùng.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, ngay lúc đang định mở miệng thì Nguyễn Thái Học đã nói trước, hắn lạnh lùng nhìn vào thanh niên kia, cười lạnh nói:
"Trương Thái, ngươi nghĩ trốn ở trong thành là có thể an toàn ư? Hay là ngươi đang nghĩ đợi lúc tường thành đổ xuống, Hải Biên thất thủ là ngươi sẽ mau chóng tìm cách rời khỏi? Hừ, ngu ngốc. Nhìn lại đi, xung quanh chúng ta đã bị yêu thú vây chặt bốn phương tám hướng, trừ khi ngươi là Tinh Thần Biến cao thủ có thể ngự kiếm mà bay ra, còn lại dù ngươi có cưỡi mấy cái nguyên bảo phi hành thấp kém gì đó, với cái tốc độ chậm chạp của chúng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị lũ Huyết Mao Ma Viên kia dùng đá ném rụng đâu. Đến lúc đó ngươi không những phải chết, mà còn chết rất thảm. Hiện giờ đường sống duy nhất là đi theo Lý Phàm, đi theo hắn, dựa vào khả năng che phủ của Tử Tinh Giao Kì mà tiến tới sát Huyết Mao Viên Vương, sau đó nhất kích giết chết nó. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có được một con đường sống. Ngược lại, chắc chắn phải chết!"
Thanh niên tên là Trương Thái kia càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng triệt để xám xịt. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút đã biết những điều mà Nguyễn Thái Học nói không chút khoa trương, mà ngược lại hoàn toàn có khả năng xảy ra. Một khi như vậy, thà nghe lời hắn đi theo mấy người Lý Phàm còn có một cơ may sống sót.
"Vậy, được rồi. Ta sẽ đi cùng các ngươi."
Trương Thái khẽ trầm mặc, cuối cùng bắt đắc dĩ nói. Mà mấy người Lý Phàm lại nở nụ cười. Tu vi của năm người là cao nhất ở đây, thiếu một người cũng làm sức mạnh giảm sút rất nhiều, chỉ có cùng nhau toàn tâm toàn ý hành động mới mong thành công được.
"Vậy cứ quyết định thế đi. Chúng ta sẽ từ mặt sau thành, dùng Tử Giao Kì che phủ rồi lẳng lặng tới gần Huyết Mao Viên Vương."
Lý Phàm khẽ gật đầu cười nói, theo sau năm người cũng không chậm trễ, nói qua với Phương Duyệt quyết định của mình, dặn hắn phải cố gắng chống cự trước khi họ thành công rồi tiến tới mặt sau thành, chuẩn bị lẻn ra ngoài.
Năm người, năm võ giả Huyền Võ Biến, dưới hoàn cảnh bị mấy nghìn yêu thú vây chặt vậy mà vẫn dám mưu đồ giết chết Huyết Mao Viên Vương, tình huống như vậy quả thật quá sức kinh người, so với thượng cổ thích khách lấy đầu tướng địch giữa vạn quân còn thảm thiết hơn nhiều.
Lý Phàm sắc mặt đại biến gào lên một tiếng, động tác cũng không chút trì hoãn, trên tay triệu hồi ra Sám Hối Chi Mâu hướng tới phía một tảng đá đang tới gần lao đến.
Rầm...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Lý Phàm chỉ cảm thấy hai tay tê rần, khí huyết toàn thân nhộn nhạo. Tuy hắn vung thương đánh bay được tảng đá trước khi nó đập vào tường thành nhưng đồng dạng cũng bị xung lực cực lớn đẩy bật về phía sau ngã xuống chân thành phía dưới.
Mà phía bên kia, mấy người Phương Linh và Vũ Thanh Phong cũng đều xuất ra chân bản lĩnh ngăn cản những tảng đá còn lại.
Chỉ thấy Vũ Thanh Phong trong tay hiện ra một thanh trường kiếm màu xanh ngọc, dưới chân khẽ điểm lao tới một tảng đá, kiếm trong tay vung lên tạo thành hơn mười đạo thanh sắc kiếm khí chém tới tấp.
Xoẹt xoẹt uỳnh...!
Thanh sắc kiếm khí không ngờ sắc bén vô cùng, sau hơn mười kiếm đã đem tảng đá kia chém thành mảnh vụn, nhưng Vũ Thanh Phong lại không có được thân thể biến thái như Lý Phàm, lực phản chấn cực lớn truyền lại khiến hắn hộc ra một ngụm máu tươi, cả người phiêu phiêu bay ngược lại phía sau.
Mà phía bên kia Nguyễn Thái Học và vị thanh niên còn lại cũng không dễ dàng gì. Tu vi bọn hắn cũng giống như Vũ Thanh Phong mới chỉ là Tiên Thiên Cảnh, tuy phá vỡ được hai tảng đá nữa nhưng cũng bị dư kình dội ngược, đều trọng thương lùi lại.
Trong mấy người ở đây, an nhàn nhất lại là Phương Linh. Chỉ thấy tay trái nàng khẽ vẫy, một cây tiểu kì máu tím đã hiện ra trong lòng bàn tay, phía trên mặt kì thêu một đầu giao long vô cùng sống động, chính là ngụy linh bảo hàng thật giá thật Tử Giao Kì . Phương Linh điểm nhẹ chân, cả người không ngờ trực tiếp nhảy ra ngoài tường thành, hư không đạp bộ tiến tới gần ba tảng đá. Tiếp theo tay nàng khẽ vung lên, Tử Giao Kì trong tay liền hóa thành một phiến tử vân trôi nổi giữa không trung. Từ trong tử vân, một tiếng rồng ngâm vang lên, sau khoảnh khắc một con Tử Giao thân dài tới ba trượng hiện ra, há mồm phun ra một đạo tử tinh quang mang bắn tới ba tảng đá đang lao tới.
Oanh long long...!
Dưới ba tiếng nổ vang dội, ba tảng đá nặng tới hơn nghìn cân kia không ngờ trực tiếp biến thành bột phấn. Mà lúc này sắc mặt của Phương Linh cũng hơi trắng bệch, lảo đảo hạ chân xuống một đầu tường thành.
Kiện ngụy linh bảo Tử Giao Kì này tuy uy lực cực lớn, nhưng đồng dạng cũng tiêu hao linh khí kinh người. Kể cả lấy tu vi tầng thứ chín Huyền Võ Biến - Phi Nhân Cảnh của Phương Linh hiện nay, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thi triển một chiêu hai thức mà thôi.
Mà lúc này 3 tảng đá còn lại do không có người ngăn trở đều trực tiếp hướng tới trên thành đập xuống, lập tức gây ra một hồi hỗn loạn.
Uỳnh uỳnh...!
Dưới sự xung kích của ba tảng đá này, trên mặt thành liền bị đập thành ba hố sâu hoắm, dươí hố máu thịt bầy nhầy không biết đã có bao nhiêu binh sĩ bị đè chết.
Đám Huyết Mao Ma Viên bên ngoài vô cùng giảo hoạt, bọn chúng không trực tiếp ném đá vào thẳng tường thành mà laị hướng tới trên mặt thành ném tới, như vậy không chỉ không khiến cho lũ yêu thú đang vây kín tường thành bị thương hại mà còn khiến cho binh sĩ trên mặt thành bị thương tổn nghiêm trọng, hơn nữa dưới lực phá hoại kinh người như vậy, trên tường thành gạch đá cũng bị nứt ra tạo thành những kẽ rách lớn, có nguy cơ sụp đổ cả đoạn tường.
Lý Phàm từ dưới chân thành phi lên, nhìn thấy tình huống như vậy không khỏi nhíu chặt lông mày. Bất chợt hắn quay sang Phương Linh trầm giọng nói:
"Cứ theo đà này tường thành sẽ không thể chịu được lâu hơn. Bọn ma viên kia mỗi lần đều ném tới hơn mười tảng đá, mấy người chúng ta không thể nào kịp đón đỡ hết được."
"Đúng vậy! Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể ngăn trở sáu tới bảy tảng đá. Những viên còn lại sẽ tiếp tục nện xuống mặt thành. Mà theo ta tính, chỉ cần hai lần ném đá nữa là đoạn tường thành này sẽ hoàn toàn sụp đổ, lúc đó yêu thú sẽ ồ ạt lao vào, Hải Biên thành chắc chắn thất thủ."
Nguyễn Thái Học từ xa đi tới thở hổn hển nói. Sắc mặt tên này hiện giờ tái mét, xem ra một tảng đá vừa nãy ném tới cũng khiến hắn phải chịu thương thế không nhỏ.
"Như vậy giờ phải làm thế nào?"
Phương Linh quay sang Lý Phàm lo lắng hỏi. Nàng vốn là người đứng đầu của nhiệm vụ lần này, nhưng không biết từ lúc nào cái vị trí này đã dần dần chuyển dời sang người Lý Phàm, điều này chính nàng cũng không nhận thức được. Trong lúc nguy cấp hiện giờ nàng cũng vô thức đặt hy vọng vào Lý Phàm, mong chờ hắn có thể sáng tạo ra kì tích, có thể đem đến cho mọi người một con đường sống.
"Nếu cứ để bọn chúng tiếp tục ném đá thì không ổn, chỉ còn cách làm theo kế hoạch ban đầu đột nhập thú triều, trảm thủ viên vương."
Lý Phàm trầm ngâm một lúc chợt mở miệng nói. Giọng hắn tuy vô cùng bình tĩnh nhưng không hiểu sao, những người ở đây lại nghe ra một tia điên cuồng trong đó.
"Đột nhập thú triều? Trảm thủ viên vương? Ngươi điên rồi sao! Ngươi biết ngoài kia là bao nhiêu yêu thú không? Mấy nghìn con đó, chúng ta hiện tại ra ngoài chỉ có một con đường chết mà thôi."
Thanh niên đứng cạnh Nguyễn Thái Học thất thanh hô lớn, lấy tay chỉ Lý Phàm vẻ mặt sợ hãi nói. Mà bên kia, vẻ mặt Phương Linh cũng trở nên khó coi vô cùng.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, ngay lúc đang định mở miệng thì Nguyễn Thái Học đã nói trước, hắn lạnh lùng nhìn vào thanh niên kia, cười lạnh nói:
"Trương Thái, ngươi nghĩ trốn ở trong thành là có thể an toàn ư? Hay là ngươi đang nghĩ đợi lúc tường thành đổ xuống, Hải Biên thất thủ là ngươi sẽ mau chóng tìm cách rời khỏi? Hừ, ngu ngốc. Nhìn lại đi, xung quanh chúng ta đã bị yêu thú vây chặt bốn phương tám hướng, trừ khi ngươi là Tinh Thần Biến cao thủ có thể ngự kiếm mà bay ra, còn lại dù ngươi có cưỡi mấy cái nguyên bảo phi hành thấp kém gì đó, với cái tốc độ chậm chạp của chúng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị lũ Huyết Mao Ma Viên kia dùng đá ném rụng đâu. Đến lúc đó ngươi không những phải chết, mà còn chết rất thảm. Hiện giờ đường sống duy nhất là đi theo Lý Phàm, đi theo hắn, dựa vào khả năng che phủ của Tử Tinh Giao Kì mà tiến tới sát Huyết Mao Viên Vương, sau đó nhất kích giết chết nó. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có được một con đường sống. Ngược lại, chắc chắn phải chết!"
Thanh niên tên là Trương Thái kia càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng triệt để xám xịt. Hắn cũng không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút đã biết những điều mà Nguyễn Thái Học nói không chút khoa trương, mà ngược lại hoàn toàn có khả năng xảy ra. Một khi như vậy, thà nghe lời hắn đi theo mấy người Lý Phàm còn có một cơ may sống sót.
"Vậy, được rồi. Ta sẽ đi cùng các ngươi."
Trương Thái khẽ trầm mặc, cuối cùng bắt đắc dĩ nói. Mà mấy người Lý Phàm lại nở nụ cười. Tu vi của năm người là cao nhất ở đây, thiếu một người cũng làm sức mạnh giảm sút rất nhiều, chỉ có cùng nhau toàn tâm toàn ý hành động mới mong thành công được.
"Vậy cứ quyết định thế đi. Chúng ta sẽ từ mặt sau thành, dùng Tử Giao Kì che phủ rồi lẳng lặng tới gần Huyết Mao Viên Vương."
Lý Phàm khẽ gật đầu cười nói, theo sau năm người cũng không chậm trễ, nói qua với Phương Duyệt quyết định của mình, dặn hắn phải cố gắng chống cự trước khi họ thành công rồi tiến tới mặt sau thành, chuẩn bị lẻn ra ngoài.
Năm người, năm võ giả Huyền Võ Biến, dưới hoàn cảnh bị mấy nghìn yêu thú vây chặt vậy mà vẫn dám mưu đồ giết chết Huyết Mao Viên Vương, tình huống như vậy quả thật quá sức kinh người, so với thượng cổ thích khách lấy đầu tướng địch giữa vạn quân còn thảm thiết hơn nhiều.
/115
|