Ngày thứ hai khi Lam Hỏa trưởng lão trở thành một vị trưởng lão Nguyên anh kỳcủa Cực Diễm Môn.
Một thanh niên bao phủ trong ngân quang đã bay tới một địa phương mà Trương Hằng không thể nào quên được - Phương Vân sơn!
Phương Vân sơn chính là nơi Trương Hằng bắt đầu quật khởi, cũng là nơi khiến hắn khó có thể quên được. Những cái tên năm đó như hiện ra trước mắt Trương Hằng lúc này: Lý Phong Tử, Lạc Ngưng Tuyết, Ninh Tuyết Dung, Âu Dương Thiên Đức, Ô Lăng...
- Rốt cục cũng không kìm nổi phải tới đây...
Trương Hằng đứng giữa trời cao, nhìn xuống mấy môn phái nhỏ như con kiến dưới chân mình, trong lòng nổi lên một ít suy tư...
Hôm nay hắn đã trưởng thành tới độ khiến cho tất cả tu sĩ ở Phương Vân sơn cũng khó có thể với tới được.
Giờ phút này, chỉ một ý niệm của hắn cũng đủ quyết định vận mệnh của ba phái trên Phương Vân sơn.
Xoát!
Thật lâu sau, thân ảnh hắn biến mất ở vị trí vừa đứng, hiện ra ở trong một căn nhà tranh.
- Âu Dương tổ sư, những năm gần đây ngài có khỏe không?
Khóe miệng Trương Hằng hiện ra vài tia cười nhạt, nhìn về lão nhân vô cùng gia nua như bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào mộ địa trước mắt, vô cùng khách khí, như nói với một thân nhân của mình.
- Ngươi... ngươi...
Vẻ mặt Âu Dương Thiên Đức lộ ra sự kinh hãi:
- Không phải ngươi đã chết rồi sao?
- Ha ha ha. Ngài hy vọng ta đã chết sao?! Ta còn trẻ hơn ngài rất nhiều, làm sao có thể cam tâm chết đi khi mà ngài còn chưa chết được?!
Trương Hằng cười ha hả. Trước khi tiến vào nơi này, hắn đã thu liễm khí tức lại, Chí bảo trì ở mức Trúc cơ kỳ mà thôi.
- Được được! Không hổ là đệ tử do Âu Dương Thiên Đức ta dạy dỗ ra. Tất cả đều chết hết, Chỉ có ngươi có thể từ trong Huyết Sát Động Phủ đi ra! Như vậy thì ngươi đã chiếm được những bảo vật bên trong động phủ kia...
Trên mặt Âu Dương Thiên Đức cố gắng biểu hiện vẻ tươi cười nhưng trong lòng là một mảnh sợ hãi.
Là lão cáo già xảo quyệt, Âu Dương Thiên Đức đương nhiên sẽ không cho rằng Trương Hằng trước mắt mình chính là một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ đơn giản như vậy. Đối phương có thể như vô hình xuất hiện trong động phủ của mình thì thực lực tất nhiên đã vượt qua sự tưởng tượng của lão. Huống chi, đối phương lấy đã được bảo vật, còn không úy kỵ Phệ Hồn cổ lúc trước. Nếu thực lực không đủ thì cũng sẽ không đi tới nơi này tìm mình.
- Không biết trong lò luyện đan này đang luyện chế linh dược gì?
Ánh mắt Trương Hằng nhìn vào lò luyện đan được thiêu đốt bằng Hỏa Diễm màu tím. Đan lô đang tản mát ra thanh hương vô cùng nồng đậm, tràn ngập sinh cơ mãnh liệt.
- Duyên Thọ Đan sao?
Ngân mang chợt lóe lên trong mắt Trương Hằng, thấy rõ viên đan dược màu xanh biếc đang sắp luyện thành trong đan lô.
Trên mặt Âu Dương Thiên Đức hiện ra một tia dị sắc, kiệt lực trấn định, thản nhiên nói:
- Không sai! Đây chính là Duyên Thọ Đan, tổ sư ta dùng hết tâm huyết bình sinh mới miễn cường thu đủ tài liệu luyện thành. Tuy rằng đây là Duyên Thọ Đan có cấp bậc thấp nhất, khi luyện thành có thể gia tăng gần trăm năm thọ nguyên cho người bình thường. Nhưng với tình trạng của ta lúc này, ăn Duyên Thọ Đan này vào cũng Chỉ kéo dài được mười mấy năm thọ nguyên mà thôi...
- Ta xem linh dược trong đan lô thiếu một chút hỏa hậu, không bằng để đệ tử ta trợ giúp ngài một tay!
Trương Hằng tung một chưởng đặt lên đan lô, một mảnh Hỏa Diễm đỏ thẫm lập tức bốc lên mãnh liệt quanh đan lô. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Ông
Hào quang của đan lô bắn ra bốn phía, theo một tiếng chấn vang truyền ra, đan lô liền bắn ra mười mấy viên linh đan với lục quang lóng lánh, chính là Duyên Thọ Đan.
Trương Hằng nheo mắt, vung tay lên, những viên Duyên Thọ Đan này lập tức biến mất.
- Ngươi...
Âu Dương Thiên Đức muốn nói nhưng dừng lại ngay, thân thể càng thêm gia nua cũng khẽ run lên.
- Đệ tử cho rằng những viên Duyên Thọ Đan này đưa cho ngài dùng thật là hoàn toàn lãng phí, không bằng đưa nó cho những tu sĩ trẻ tuổi có tiềm lực hơn...
Trương Hằng thu đi Duyên Thọ Đan, phát hiện Âu Dương Thiên Đức vẫn có thể nhịn xuống thì không khỏi thất kinh.
- Ngươi hẳn là biết mục đích chân chính của ta chuyến này đi?
Thật lâu sau, Trương Hằng mới lạnh lùng nói, giọng điệu cũng thay đổi, trên người mơ hồ hiện lên một cỗ sát khí.
Âu Dương Thiên Đức cười gượng nói:
- Mục đích chuyến này của ngươi không phải là tới thăm lão tổ sắp hết thọ nguyên ta sao?!
Nói tới đây, thần sắc của Âu Dương Thiên Đức dần trở nên ảm đạm, thở dài nói tiếp:
- Ta chung quy không sống thêm được mấy năm... Ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta sao?!
Ở thời khắc này, Âu Dương Thiên Đức không còn là tu sĩ Kết Đan Kỳ vinh quang với thực quyền quản lý một môn phái nữa.
Hiện giờ, nhìn qua hắn cũng chỉ như một lão nhân ở tuổi xế chiều mà thôi.
- Được rồi, nếu ngươi thật tâm... ta sẽ tha cho ngươi, để ngươi sống thêm vài năm trên thế giới này vậy...
Thật lâu sau, Trương Hằng mới làm ra một quyết định khó khăn như vậy.
- Ta dùng nhân cách bảo đảm...
Âu Dương Thiên Đức đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trương Hằng, nhất thời lão lệ ứa ra.
Trương Hằng hơi sửng sốt, thật không ngờ đối phương lại làm ra chuyện như vậy.
Ông
Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Đức đột nhiên ra tay, một mảnh tử quang đánh về bốn phía căn nhà tranh.
Căn nhà tranh nhìn như bình thường bỗng dưng sáng ngời, toàn thân lóe lên một mảnh phù văn, tử quang lưu chuyển.
Theo sự khống chế của Âu Dương Thiên Đức, căn nhà tranh này bắn ra một mảnh sợi tơ màu tím, trực tiếp quấn lấy Trương Hằng.
- Ha ha ha...
Âu Dương Thiên Đức lập tức cười lên điên cuồng.
- Luận về mưu kế, ngươi Chung quy không phải là đối thủ của lão tổ ta! Căn nhà tranh này của ta kỳ thật là một kiện pháp bảo phụ trợ cao đẳng truyền lưu từ thời thượng cổ...
Âu Dương Thiên Đức cười lạnh nói, trên mặt hiện lên vài tia đắc ý, trong lòng cũng sục sôi. Trong tay Trương Hằng có trọng bảo trong Huyết Sát Động Phủ, bắt
được đối phương đồng nghĩa cũng sẽ có được nhưng bảo vật này!
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là dù Trương Hằng bị trói buộc nhưng trên mặt vẫn không có chút lo lắng nào.
- Tốt lắm, pháp bảo phụ trợ này, ta muốn rồi!
Chỉ thấy Trương Hằng nhẹ nhàng lắc người, những sợi tơ quấn lấy mình liền đứt ra từng đoạn một.
Sau đó, hắn khẽ rung tay, một mảnh ngân quang liền bao phủ căn nhà tranh.
-Thu!
Trương Hằng khẽ hô một tiếng, căn nhà tranh nhoáng lên biến thành một cung điện màu tím lớn bằng bàn tay, biến mất trước mặt Trương Hằng.
- Cái này... làm sao có thể?!
Vẻ mặt Âu Dương Thiên Đức hoảng sợ, ngồi phịch xuống đất.
- Hừ, chút tài mọn mà thôi!
Trương Hằng hiện ra vẻ khinh thường.
Khi ở Phương Vân sơn, thực lực của Trương Hằng có hạn nên dù nhiều lần tiến vào căn nhà tranh này vẫn không thấy có điểm gì bất thường, chỉ thấy kỳ quái. Vỉ sao lão tổ Âu Dương Thiên Đức lại ở trong một căn nhà tranh chứ?!
Nhưng lần này, thực lực của hắn sánh ngang đại tu sĩ Hóa Thần Kỳ, vừa tiến vào liền cảm thấy dị thường.
Từ đầu tới cuối, Trương Hằng vốn không tính bỏ qua cho đối phương mà muốn nhìn xem đối phương có thể nghĩ ra được những thủ đoạn gì?!
Kết quả không ngoài sở liệu, Âu Dương Thiên Đức vì muốn tranh thủ một đường hy vọng thăng cấp cuối cùng, dứt khoát xuống tay với Trương Hằng.
- Ngươi chết đi thôi...
Trương Hằng duỗi tay ra, thân thể Âu Dương Thiên Đức không tự chủ được, bị hút tới trước người hắn, sau đó đưa tay nắm lấy cổ họng đối phương.
- Cầu xin ngươi tha cho ta một mạng... Ta cũng không dám nữa...
Vẻ mặt Âu Dương Thiên Đức tuyệt vọng nhưng vẫn ôm một hy vọng cuối cùng.
- Thật khiến người ta ghê tởm...
Trương Hằng không chút do dự dùng sức, bóp nát yết hầu Âu Dương Thiên Đức.
Hơi chút lo lắng, thần thức Trương Hằng đảo qua, phát hiện đối phương đã khí đoạn hồn tiêu.
Theo ghi chép, những người đã từng đoạt xá một lần như Âu Dương Thiên Đức, tho nguyên lại sắp hết, nếu muốn lại đoạt xá lần nữa thì đúng là khó hơn lên trời.
Người tu chân đoạt xá, số lần càng nhiều thì xác suất càng thấp. Lần đoạt xá thứ hai thì xác suất thành công không tới một phần trăm. Ngoài ra những tu sĩ thọ nguyên sắp hết, cũng khó có thể thành công đoạt xá, thậm chí còn gần như không có cơ hội. Do đó, những tu sĩ bậc cao thọ nguyên sắp hết bình thường cũng không nghĩ tới việc đoạt xá mà trực tiếp lựa chọn tọa hóa.
Kiểm kể một chút những thứ có giá trị, Trương Hằng hóa thành một đạo ngân mang, biến mất ở Phong Hành Môn trên Phương Vân sơn, cũng không chút lưu luyến nào.
Sau khi rời khỏi Phương Vân sơn, không tới nửa ngày sau, Trương Hằng đã tới ngọn Bích Tuyết Tương Vân Tông trên núi cao ngàn thước!
Ngọn núi cao ngàn thước này quanh năm bị băng tuyết bao phủ, hàn phong lạnh buốt không ngừng gào thét, giữa sườn núi có một đám mây đen lượn lờ, khiến cho đính núi bị bao phủ một tầng mông lung mơ hồ.
Từ xa nhìn lại, có một tầng quầng sáng màu xanh ngọc lưu chuyển, bao phủ phạm vi mười mấy đỉnh núi bị bao trùm trong băng tuyết. Dưới ánh mặt trời, nó phát ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng tráng lệ, như Băng Tuyết Tiên Vực.
Giờ phút này, ngọn núi cao ngàn thước này bị trận pháp bao phủ, lưu chuyển một tầng lam quang.
Xoát!
Trương Hằng đạp một cước lên đại trận hộ phái của Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Ầm ầm ầm!
Ngọn núi lay động, lam quang run rẩy. Tất cả tu sĩ trên ngọn núi này đều lâm vào chấn động.
-Ồ?
Trên mặt Trương Hằng hiện ra chút kinh ngạc, hiển nhiên hiệu quả của đại trận này vượt qua dự đoán của Trương Hằng, cường đại hơn nhiều so với đại trận hộ phái của Cực Diễm Môn.
Là một đại phái từng thuộc hàng nhất lưu, nội tình của nó quả nhiên vượt xa những môn phái nhị lưu, tam lưu bình thường.
- Nhân sĩ phương nào dám tới Bích Tuyết Tương Vân Tông làm loạn?!
Một tiếng hô khẽ vang lên, ba đạo độn quang từ các nơi trên ngọn núi bay ra, nhìn chằm chăm về phía Trương Hằng, uy áp Nguyên anh kỳnháy mắt bức tới.
Ba vị tu sĩ Nguyên anh kỳtrước mặt này gồm hai nam một nữ.
Trong đó cô gái tú lệ kia rõ ràng là Bích U tiên tử sau khi đoạt xá.
về phần hai nam nhân khác, một người là tu sĩ trung niên, một là lão già khô gầy. Trương Hằng đều không biết hai người này.
Trên thực tế, nếu có Nam Minh ở đây lúc này thì có thể nhận ra lão già khô gầy kia. Tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này chính là Thiên Lai thượng nhận, sư phụ của Nam Minh. Khi ba phương của Phương Vân sơn tề tụ, hắn vẫn trốn ở một nơi bí mật gần đó, thậm chí ý đồ phụ thân Nam Minh để tiến vào Huyết Sát Động Phủ đoạt bảo. Nhưng pháp thuật này cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.
- Là ngươi...
Vừa thấy Trương Hằng, sắc mặt Bích U tiên tử lập tức thất sắc.
- Bích U tiền bối, đã lâu không gặp!
Khóe miệng Trương Hằng mang theo vài tia trêu chọc, hơi dừng một chút rồi tò mò nói:
- Ngươi hiện hẳn phải ở Vô Ưu Lâm, là nữ nhân của con diều hầu kia chứ?! Không biết sao ngươi có thể trốn ra được?
- Ngươi ngươi...
Bích U tiên tử nổi giận, bàn tay ngọc chỉ vào hắn, thân thể mềm mại cũng run rẩy.
- Bích u, tên tiểu bối này từ đâu ra thế, để ta thay ngươi dạy dỗ hắn!
Tu sĩ trang niên Nguyên anh kỳbên cạnh Bích U tiên tử lóe ra hàn quang, bay ra khỏi đại trận hộ phái, tế ra một kiện phi kiếm tràn ngập hàn quang.
Hưu
Hàn quang lóe lên, phi kiếm đã chém tới trước mặt Trương Hằng.
- Không được...
Bích U tiên tử muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp.
Trương Hằng vươn tay ra, nắm lấy phi kiếm đối phương, lắc đầu nói:
- Mục đích chân chính của ta hôm nay tới đây không phải là giết các ngươi. Tuy nhiên ngươi thật khiến người ta chán ghét, giống như ruồi bọ khiến ta ghê tởm! Cái này cũng không trách ta được...
Một thanh niên bao phủ trong ngân quang đã bay tới một địa phương mà Trương Hằng không thể nào quên được - Phương Vân sơn!
Phương Vân sơn chính là nơi Trương Hằng bắt đầu quật khởi, cũng là nơi khiến hắn khó có thể quên được. Những cái tên năm đó như hiện ra trước mắt Trương Hằng lúc này: Lý Phong Tử, Lạc Ngưng Tuyết, Ninh Tuyết Dung, Âu Dương Thiên Đức, Ô Lăng...
- Rốt cục cũng không kìm nổi phải tới đây...
Trương Hằng đứng giữa trời cao, nhìn xuống mấy môn phái nhỏ như con kiến dưới chân mình, trong lòng nổi lên một ít suy tư...
Hôm nay hắn đã trưởng thành tới độ khiến cho tất cả tu sĩ ở Phương Vân sơn cũng khó có thể với tới được.
Giờ phút này, chỉ một ý niệm của hắn cũng đủ quyết định vận mệnh của ba phái trên Phương Vân sơn.
Xoát!
Thật lâu sau, thân ảnh hắn biến mất ở vị trí vừa đứng, hiện ra ở trong một căn nhà tranh.
- Âu Dương tổ sư, những năm gần đây ngài có khỏe không?
Khóe miệng Trương Hằng hiện ra vài tia cười nhạt, nhìn về lão nhân vô cùng gia nua như bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào mộ địa trước mắt, vô cùng khách khí, như nói với một thân nhân của mình.
- Ngươi... ngươi...
Vẻ mặt Âu Dương Thiên Đức lộ ra sự kinh hãi:
- Không phải ngươi đã chết rồi sao?
- Ha ha ha. Ngài hy vọng ta đã chết sao?! Ta còn trẻ hơn ngài rất nhiều, làm sao có thể cam tâm chết đi khi mà ngài còn chưa chết được?!
Trương Hằng cười ha hả. Trước khi tiến vào nơi này, hắn đã thu liễm khí tức lại, Chí bảo trì ở mức Trúc cơ kỳ mà thôi.
- Được được! Không hổ là đệ tử do Âu Dương Thiên Đức ta dạy dỗ ra. Tất cả đều chết hết, Chỉ có ngươi có thể từ trong Huyết Sát Động Phủ đi ra! Như vậy thì ngươi đã chiếm được những bảo vật bên trong động phủ kia...
Trên mặt Âu Dương Thiên Đức cố gắng biểu hiện vẻ tươi cười nhưng trong lòng là một mảnh sợ hãi.
Là lão cáo già xảo quyệt, Âu Dương Thiên Đức đương nhiên sẽ không cho rằng Trương Hằng trước mắt mình chính là một gã tu sĩ Trúc cơ kỳ đơn giản như vậy. Đối phương có thể như vô hình xuất hiện trong động phủ của mình thì thực lực tất nhiên đã vượt qua sự tưởng tượng của lão. Huống chi, đối phương lấy đã được bảo vật, còn không úy kỵ Phệ Hồn cổ lúc trước. Nếu thực lực không đủ thì cũng sẽ không đi tới nơi này tìm mình.
- Không biết trong lò luyện đan này đang luyện chế linh dược gì?
Ánh mắt Trương Hằng nhìn vào lò luyện đan được thiêu đốt bằng Hỏa Diễm màu tím. Đan lô đang tản mát ra thanh hương vô cùng nồng đậm, tràn ngập sinh cơ mãnh liệt.
- Duyên Thọ Đan sao?
Ngân mang chợt lóe lên trong mắt Trương Hằng, thấy rõ viên đan dược màu xanh biếc đang sắp luyện thành trong đan lô.
Trên mặt Âu Dương Thiên Đức hiện ra một tia dị sắc, kiệt lực trấn định, thản nhiên nói:
- Không sai! Đây chính là Duyên Thọ Đan, tổ sư ta dùng hết tâm huyết bình sinh mới miễn cường thu đủ tài liệu luyện thành. Tuy rằng đây là Duyên Thọ Đan có cấp bậc thấp nhất, khi luyện thành có thể gia tăng gần trăm năm thọ nguyên cho người bình thường. Nhưng với tình trạng của ta lúc này, ăn Duyên Thọ Đan này vào cũng Chỉ kéo dài được mười mấy năm thọ nguyên mà thôi...
- Ta xem linh dược trong đan lô thiếu một chút hỏa hậu, không bằng để đệ tử ta trợ giúp ngài một tay!
Trương Hằng tung một chưởng đặt lên đan lô, một mảnh Hỏa Diễm đỏ thẫm lập tức bốc lên mãnh liệt quanh đan lô. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Ông
Hào quang của đan lô bắn ra bốn phía, theo một tiếng chấn vang truyền ra, đan lô liền bắn ra mười mấy viên linh đan với lục quang lóng lánh, chính là Duyên Thọ Đan.
Trương Hằng nheo mắt, vung tay lên, những viên Duyên Thọ Đan này lập tức biến mất.
- Ngươi...
Âu Dương Thiên Đức muốn nói nhưng dừng lại ngay, thân thể càng thêm gia nua cũng khẽ run lên.
- Đệ tử cho rằng những viên Duyên Thọ Đan này đưa cho ngài dùng thật là hoàn toàn lãng phí, không bằng đưa nó cho những tu sĩ trẻ tuổi có tiềm lực hơn...
Trương Hằng thu đi Duyên Thọ Đan, phát hiện Âu Dương Thiên Đức vẫn có thể nhịn xuống thì không khỏi thất kinh.
- Ngươi hẳn là biết mục đích chân chính của ta chuyến này đi?
Thật lâu sau, Trương Hằng mới lạnh lùng nói, giọng điệu cũng thay đổi, trên người mơ hồ hiện lên một cỗ sát khí.
Âu Dương Thiên Đức cười gượng nói:
- Mục đích chuyến này của ngươi không phải là tới thăm lão tổ sắp hết thọ nguyên ta sao?!
Nói tới đây, thần sắc của Âu Dương Thiên Đức dần trở nên ảm đạm, thở dài nói tiếp:
- Ta chung quy không sống thêm được mấy năm... Ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta sao?!
Ở thời khắc này, Âu Dương Thiên Đức không còn là tu sĩ Kết Đan Kỳ vinh quang với thực quyền quản lý một môn phái nữa.
Hiện giờ, nhìn qua hắn cũng chỉ như một lão nhân ở tuổi xế chiều mà thôi.
- Được rồi, nếu ngươi thật tâm... ta sẽ tha cho ngươi, để ngươi sống thêm vài năm trên thế giới này vậy...
Thật lâu sau, Trương Hằng mới làm ra một quyết định khó khăn như vậy.
- Ta dùng nhân cách bảo đảm...
Âu Dương Thiên Đức đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trương Hằng, nhất thời lão lệ ứa ra.
Trương Hằng hơi sửng sốt, thật không ngờ đối phương lại làm ra chuyện như vậy.
Ông
Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Đức đột nhiên ra tay, một mảnh tử quang đánh về bốn phía căn nhà tranh.
Căn nhà tranh nhìn như bình thường bỗng dưng sáng ngời, toàn thân lóe lên một mảnh phù văn, tử quang lưu chuyển.
Theo sự khống chế của Âu Dương Thiên Đức, căn nhà tranh này bắn ra một mảnh sợi tơ màu tím, trực tiếp quấn lấy Trương Hằng.
- Ha ha ha...
Âu Dương Thiên Đức lập tức cười lên điên cuồng.
- Luận về mưu kế, ngươi Chung quy không phải là đối thủ của lão tổ ta! Căn nhà tranh này của ta kỳ thật là một kiện pháp bảo phụ trợ cao đẳng truyền lưu từ thời thượng cổ...
Âu Dương Thiên Đức cười lạnh nói, trên mặt hiện lên vài tia đắc ý, trong lòng cũng sục sôi. Trong tay Trương Hằng có trọng bảo trong Huyết Sát Động Phủ, bắt
được đối phương đồng nghĩa cũng sẽ có được nhưng bảo vật này!
Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ chính là dù Trương Hằng bị trói buộc nhưng trên mặt vẫn không có chút lo lắng nào.
- Tốt lắm, pháp bảo phụ trợ này, ta muốn rồi!
Chỉ thấy Trương Hằng nhẹ nhàng lắc người, những sợi tơ quấn lấy mình liền đứt ra từng đoạn một.
Sau đó, hắn khẽ rung tay, một mảnh ngân quang liền bao phủ căn nhà tranh.
-Thu!
Trương Hằng khẽ hô một tiếng, căn nhà tranh nhoáng lên biến thành một cung điện màu tím lớn bằng bàn tay, biến mất trước mặt Trương Hằng.
- Cái này... làm sao có thể?!
Vẻ mặt Âu Dương Thiên Đức hoảng sợ, ngồi phịch xuống đất.
- Hừ, chút tài mọn mà thôi!
Trương Hằng hiện ra vẻ khinh thường.
Khi ở Phương Vân sơn, thực lực của Trương Hằng có hạn nên dù nhiều lần tiến vào căn nhà tranh này vẫn không thấy có điểm gì bất thường, chỉ thấy kỳ quái. Vỉ sao lão tổ Âu Dương Thiên Đức lại ở trong một căn nhà tranh chứ?!
Nhưng lần này, thực lực của hắn sánh ngang đại tu sĩ Hóa Thần Kỳ, vừa tiến vào liền cảm thấy dị thường.
Từ đầu tới cuối, Trương Hằng vốn không tính bỏ qua cho đối phương mà muốn nhìn xem đối phương có thể nghĩ ra được những thủ đoạn gì?!
Kết quả không ngoài sở liệu, Âu Dương Thiên Đức vì muốn tranh thủ một đường hy vọng thăng cấp cuối cùng, dứt khoát xuống tay với Trương Hằng.
- Ngươi chết đi thôi...
Trương Hằng duỗi tay ra, thân thể Âu Dương Thiên Đức không tự chủ được, bị hút tới trước người hắn, sau đó đưa tay nắm lấy cổ họng đối phương.
- Cầu xin ngươi tha cho ta một mạng... Ta cũng không dám nữa...
Vẻ mặt Âu Dương Thiên Đức tuyệt vọng nhưng vẫn ôm một hy vọng cuối cùng.
- Thật khiến người ta ghê tởm...
Trương Hằng không chút do dự dùng sức, bóp nát yết hầu Âu Dương Thiên Đức.
Hơi chút lo lắng, thần thức Trương Hằng đảo qua, phát hiện đối phương đã khí đoạn hồn tiêu.
Theo ghi chép, những người đã từng đoạt xá một lần như Âu Dương Thiên Đức, tho nguyên lại sắp hết, nếu muốn lại đoạt xá lần nữa thì đúng là khó hơn lên trời.
Người tu chân đoạt xá, số lần càng nhiều thì xác suất càng thấp. Lần đoạt xá thứ hai thì xác suất thành công không tới một phần trăm. Ngoài ra những tu sĩ thọ nguyên sắp hết, cũng khó có thể thành công đoạt xá, thậm chí còn gần như không có cơ hội. Do đó, những tu sĩ bậc cao thọ nguyên sắp hết bình thường cũng không nghĩ tới việc đoạt xá mà trực tiếp lựa chọn tọa hóa.
Kiểm kể một chút những thứ có giá trị, Trương Hằng hóa thành một đạo ngân mang, biến mất ở Phong Hành Môn trên Phương Vân sơn, cũng không chút lưu luyến nào.
Sau khi rời khỏi Phương Vân sơn, không tới nửa ngày sau, Trương Hằng đã tới ngọn Bích Tuyết Tương Vân Tông trên núi cao ngàn thước!
Ngọn núi cao ngàn thước này quanh năm bị băng tuyết bao phủ, hàn phong lạnh buốt không ngừng gào thét, giữa sườn núi có một đám mây đen lượn lờ, khiến cho đính núi bị bao phủ một tầng mông lung mơ hồ.
Từ xa nhìn lại, có một tầng quầng sáng màu xanh ngọc lưu chuyển, bao phủ phạm vi mười mấy đỉnh núi bị bao trùm trong băng tuyết. Dưới ánh mặt trời, nó phát ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng tráng lệ, như Băng Tuyết Tiên Vực.
Giờ phút này, ngọn núi cao ngàn thước này bị trận pháp bao phủ, lưu chuyển một tầng lam quang.
Xoát!
Trương Hằng đạp một cước lên đại trận hộ phái của Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Ầm ầm ầm!
Ngọn núi lay động, lam quang run rẩy. Tất cả tu sĩ trên ngọn núi này đều lâm vào chấn động.
-Ồ?
Trên mặt Trương Hằng hiện ra chút kinh ngạc, hiển nhiên hiệu quả của đại trận này vượt qua dự đoán của Trương Hằng, cường đại hơn nhiều so với đại trận hộ phái của Cực Diễm Môn.
Là một đại phái từng thuộc hàng nhất lưu, nội tình của nó quả nhiên vượt xa những môn phái nhị lưu, tam lưu bình thường.
- Nhân sĩ phương nào dám tới Bích Tuyết Tương Vân Tông làm loạn?!
Một tiếng hô khẽ vang lên, ba đạo độn quang từ các nơi trên ngọn núi bay ra, nhìn chằm chăm về phía Trương Hằng, uy áp Nguyên anh kỳnháy mắt bức tới.
Ba vị tu sĩ Nguyên anh kỳtrước mặt này gồm hai nam một nữ.
Trong đó cô gái tú lệ kia rõ ràng là Bích U tiên tử sau khi đoạt xá.
về phần hai nam nhân khác, một người là tu sĩ trung niên, một là lão già khô gầy. Trương Hằng đều không biết hai người này.
Trên thực tế, nếu có Nam Minh ở đây lúc này thì có thể nhận ra lão già khô gầy kia. Tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ này chính là Thiên Lai thượng nhận, sư phụ của Nam Minh. Khi ba phương của Phương Vân sơn tề tụ, hắn vẫn trốn ở một nơi bí mật gần đó, thậm chí ý đồ phụ thân Nam Minh để tiến vào Huyết Sát Động Phủ đoạt bảo. Nhưng pháp thuật này cuối cùng vẫn không thể thực hiện được.
- Là ngươi...
Vừa thấy Trương Hằng, sắc mặt Bích U tiên tử lập tức thất sắc.
- Bích U tiền bối, đã lâu không gặp!
Khóe miệng Trương Hằng mang theo vài tia trêu chọc, hơi dừng một chút rồi tò mò nói:
- Ngươi hiện hẳn phải ở Vô Ưu Lâm, là nữ nhân của con diều hầu kia chứ?! Không biết sao ngươi có thể trốn ra được?
- Ngươi ngươi...
Bích U tiên tử nổi giận, bàn tay ngọc chỉ vào hắn, thân thể mềm mại cũng run rẩy.
- Bích u, tên tiểu bối này từ đâu ra thế, để ta thay ngươi dạy dỗ hắn!
Tu sĩ trang niên Nguyên anh kỳbên cạnh Bích U tiên tử lóe ra hàn quang, bay ra khỏi đại trận hộ phái, tế ra một kiện phi kiếm tràn ngập hàn quang.
Hưu
Hàn quang lóe lên, phi kiếm đã chém tới trước mặt Trương Hằng.
- Không được...
Bích U tiên tử muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp.
Trương Hằng vươn tay ra, nắm lấy phi kiếm đối phương, lắc đầu nói:
- Mục đích chân chính của ta hôm nay tới đây không phải là giết các ngươi. Tuy nhiên ngươi thật khiến người ta chán ghét, giống như ruồi bọ khiến ta ghê tởm! Cái này cũng không trách ta được...
/777
|