Kinh biến Hoá Long Trì đã khép lại, tuy nhiên dư âm thì vẫn đang còn vang vọng trong lòng môn nhân Thiên Kiếm. Bị tác động nhiều nhất, thiết nghĩ chẳng ai khác ngoài năm vị phong chủ.
Vốn nghĩ mở ra Hoá Long Trì để trợ giúp các đệ tử tu hành, qua đó nâng cao tổng thể thực lực của Thiên Kiếm Môn, coi như một sự chuẩn bị trước khi kiếp nạn chính thức hàng lâm, ai dè...
Lợi còn chưa kịp thấy thì tai hoạ đã giáng xuống đầu Thiên Kiếm rồi.
Hoá Long Trì mở ra chưa được mấy ngày thì dị biến liền phát sinh. Kiến trúc bị hủy, các đệ tử thì bị hút vào bên trong một mật cảnh kỳ bí... Trải qua một quãng thời gian lo âu chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy thông đạo mở ra. Nhưng vui mừng còn chưa được bao lâu thì tin dữ đã nối đuôi nhau xuất hiện.
Mười một người mất tích, đi ra được chỉ có sáu người. Mà trong sáu người này, có tới ba người mình bê bết máu... Cứ tưởng đã đủ tổn thất thì không, đấy mới chỉ bề nổi của một tảng băng trôi.
Công Tôn Nhược Thủy lại biến thành Âm Tiểu Linh - thánh nữ Huyết Sát Giáo; Lăng Tiểu Ngư - người đệ tử chân chất thiện lương của Trúc Kiếm Phong kia - lại trở thành hung thủ sát hại Lưu Cảnh Thiên - đồng môn của mình. Chẳng những thế, hắn còn kết giao với ma nữ, cùng nàng ta hẹn ước...
Những đệ tử khác có thể miễn cưỡng tiếp nhận được, nhưng còn Lưu Cảnh Thiên và Dương Tiểu Ngọc, bọn họ chính là tương lai của Thiên Kiếm Môn. Đặc biệt là Dương Tiểu Ngọc.
Hai mươi ba tuổi đã tiến vào chân nhân sơ kỳ đỉnh phong, thành tựu bậc này, cổ kim mấy người có thể so?
Một hạt giống tốt như thế, một đệ tử tiền đồ rộng mở như thế, vậy mà bây giờ... chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều.
Thiên Kiếm Môn, thật sự là gặp hoạ rồi.
Là ai? Trời hại Thiên Kiếm? Hay là người hại Thiên Kiếm?
Sau tất cả, mọi sự chú ý đều đổ dồn về Lăng Tiểu Ngư. Tai hoạ lần này... cần phải có người chịu trách nhiệm.
...
Kim Kiếm Phong, bên trong ngục thất.
Tính đến hôm nay đã là ngày thứ hai Lăng Tiểu Ngư hồi tỉnh. So với hôm qua thì hiện giờ hắn đã bình tĩnh hơn nhiều. Ánh mắt, vẻ mặt, chúng cho thấy điều ấy.
Nhưng, có thể tĩnh tâm được bao nhiêu?
Sau những gì hắn đã thấy và nghe? Sau chuyện mà hắn đã làm, tội hắn đã gây?
GIết Lưu Cảnh Thiên, đó đúng là tình thế bất đắc dĩ, thần trí đã phần nào mất kiểm soát. Nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn phải thanh minh thế nào?
Nói rằng Lăng Tiểu Ngư hắn vì muốn bảo vệ Chu Đại Trù nên mới ra tay sát hại ư?
Bảo vệ Thao Thiết - mối đại hoạ của chính giáo, cái tội này, chỉ sợ còn lớn hơn.
Lùi một bước, cứ cho chưởng môn sư bá, sư phụ, các vị sư thúc của hắn đều hết sức thấu tình đạt lý, mở lượng hải hà mà lưu mạng cho hắn đi nữa, như vậy, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng không thể đem sự thật nói ra được.
Hắn giữ được mạng, nhưng còn Chu Đại Trù? Sư huynh hắn sẽ ra sao?
Kết cục khẳng định chỉ có một: Chết. Sẽ không ai đứng ra bênh vực cả. Thậm chí là Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn đi nữa.
Còn nhớ, vì hai dấu ấn hắc - bạch song ngư xuất hiện nơi lòng bàn tay mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã không dưới một lần bị Lăng Thanh Trúc nàng chỉa kiếm vào người. Hiềm nghi thôi đã vậy, xác nhận rồi sẽ tới mức nào?
Không...
Lăng Tiểu Ngư hắn không thể làm như vậy, đem chân tướng nói ra. Chu Đại Trù dẫu là Thao Thiết chuyển thế thì vẫn là sư huynh của hắn. Từ nhỏ đến lớn, hai huynh đệ hắn đã lớn lên bên nhau, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi. Mọi khi có thứ gì tốt thì Chu Đại Trù đều luôn để phần cho hắn, bị tội Chu Đại Trù cũng là người đầu tiên đứng ra gánh nhận, cố tình nhận hết về mình...
Đa Bảo Hội năm đó, Lăng Tiểu Ngư hắn vô tình đụng trúng Lục Đan của Tam Tiên Đảo, bị nàng thẳng tay tát vào mặt, chính là Chu Đại Trù đã giận dữ xuất kiếm thay hắn đòi công đạo. Những lúc hắn điên cuồng tu luyện, Chu Đại Trù là người đầu tiên đứng ra khuyên nhủ. Mỗi lần hắn đột phá, Chu Đại Trù vui mừng còn hơn hắn. Thậm chí, trong khoảnh khắc ấy, khi hắn bị quái thú bắt giữ, ra tay cứu hắn cũng là Chu Đại Trù...
Từ nhỏ đến lớn, Chu Đại Trù đã làm cho hắn quá nhiều. Còn Lăng Tiểu Ngư hắn, hắn hầu như lúc nào cũng chỉ biết tiếp nhận, hiếm khi trợ giúp lại được gì.
Hôm nay, lẽ nào hắn làm kẻ vong ân phụ nghĩa, đem sư huynh, người huynh đệ chí cốt của mình đẩy vào chỗ chết?
Không. Thà rằng người chết là Lăng Tiểu Ngư hắn...
...
Kết giao ma nữ, sát hại đồng môn... .
Ngồi tựa vào vách tường lạnh lẽo, trong cái nhìn xa xăm vô định, Lăng Tiểu Ngư thấp giọng thều thào: ... Với tội danh này, có lẽ ta sẽ phải bước lên Hình Đài, trước môn nhân năm mạch gánh chịu đại hình .
Có lẽ... là tử hình... .
Càng nói, giọng Lăng Tiểu Ngư càng nhỏ lại. Đôi mắt hắn, nó cũng từ từ khép lại. Sau cùng, mọi thứ chỉ còn là một mảng tối tăm sâu thẳm..
Vốn nghĩ mở ra Hoá Long Trì để trợ giúp các đệ tử tu hành, qua đó nâng cao tổng thể thực lực của Thiên Kiếm Môn, coi như một sự chuẩn bị trước khi kiếp nạn chính thức hàng lâm, ai dè...
Lợi còn chưa kịp thấy thì tai hoạ đã giáng xuống đầu Thiên Kiếm rồi.
Hoá Long Trì mở ra chưa được mấy ngày thì dị biến liền phát sinh. Kiến trúc bị hủy, các đệ tử thì bị hút vào bên trong một mật cảnh kỳ bí... Trải qua một quãng thời gian lo âu chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy thông đạo mở ra. Nhưng vui mừng còn chưa được bao lâu thì tin dữ đã nối đuôi nhau xuất hiện.
Mười một người mất tích, đi ra được chỉ có sáu người. Mà trong sáu người này, có tới ba người mình bê bết máu... Cứ tưởng đã đủ tổn thất thì không, đấy mới chỉ bề nổi của một tảng băng trôi.
Công Tôn Nhược Thủy lại biến thành Âm Tiểu Linh - thánh nữ Huyết Sát Giáo; Lăng Tiểu Ngư - người đệ tử chân chất thiện lương của Trúc Kiếm Phong kia - lại trở thành hung thủ sát hại Lưu Cảnh Thiên - đồng môn của mình. Chẳng những thế, hắn còn kết giao với ma nữ, cùng nàng ta hẹn ước...
Những đệ tử khác có thể miễn cưỡng tiếp nhận được, nhưng còn Lưu Cảnh Thiên và Dương Tiểu Ngọc, bọn họ chính là tương lai của Thiên Kiếm Môn. Đặc biệt là Dương Tiểu Ngọc.
Hai mươi ba tuổi đã tiến vào chân nhân sơ kỳ đỉnh phong, thành tựu bậc này, cổ kim mấy người có thể so?
Một hạt giống tốt như thế, một đệ tử tiền đồ rộng mở như thế, vậy mà bây giờ... chỉ sợ cũng đã lành ít dữ nhiều.
Thiên Kiếm Môn, thật sự là gặp hoạ rồi.
Là ai? Trời hại Thiên Kiếm? Hay là người hại Thiên Kiếm?
Sau tất cả, mọi sự chú ý đều đổ dồn về Lăng Tiểu Ngư. Tai hoạ lần này... cần phải có người chịu trách nhiệm.
...
Kim Kiếm Phong, bên trong ngục thất.
Tính đến hôm nay đã là ngày thứ hai Lăng Tiểu Ngư hồi tỉnh. So với hôm qua thì hiện giờ hắn đã bình tĩnh hơn nhiều. Ánh mắt, vẻ mặt, chúng cho thấy điều ấy.
Nhưng, có thể tĩnh tâm được bao nhiêu?
Sau những gì hắn đã thấy và nghe? Sau chuyện mà hắn đã làm, tội hắn đã gây?
GIết Lưu Cảnh Thiên, đó đúng là tình thế bất đắc dĩ, thần trí đã phần nào mất kiểm soát. Nhưng như vậy thì sao chứ? Hắn phải thanh minh thế nào?
Nói rằng Lăng Tiểu Ngư hắn vì muốn bảo vệ Chu Đại Trù nên mới ra tay sát hại ư?
Bảo vệ Thao Thiết - mối đại hoạ của chính giáo, cái tội này, chỉ sợ còn lớn hơn.
Lùi một bước, cứ cho chưởng môn sư bá, sư phụ, các vị sư thúc của hắn đều hết sức thấu tình đạt lý, mở lượng hải hà mà lưu mạng cho hắn đi nữa, như vậy, Lăng Tiểu Ngư hắn cũng không thể đem sự thật nói ra được.
Hắn giữ được mạng, nhưng còn Chu Đại Trù? Sư huynh hắn sẽ ra sao?
Kết cục khẳng định chỉ có một: Chết. Sẽ không ai đứng ra bênh vực cả. Thậm chí là Lăng Thanh Trúc - sư phụ hắn đi nữa.
Còn nhớ, vì hai dấu ấn hắc - bạch song ngư xuất hiện nơi lòng bàn tay mà Lăng Tiểu Ngư hắn đã không dưới một lần bị Lăng Thanh Trúc nàng chỉa kiếm vào người. Hiềm nghi thôi đã vậy, xác nhận rồi sẽ tới mức nào?
Không...
Lăng Tiểu Ngư hắn không thể làm như vậy, đem chân tướng nói ra. Chu Đại Trù dẫu là Thao Thiết chuyển thế thì vẫn là sư huynh của hắn. Từ nhỏ đến lớn, hai huynh đệ hắn đã lớn lên bên nhau, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi. Mọi khi có thứ gì tốt thì Chu Đại Trù đều luôn để phần cho hắn, bị tội Chu Đại Trù cũng là người đầu tiên đứng ra gánh nhận, cố tình nhận hết về mình...
Đa Bảo Hội năm đó, Lăng Tiểu Ngư hắn vô tình đụng trúng Lục Đan của Tam Tiên Đảo, bị nàng thẳng tay tát vào mặt, chính là Chu Đại Trù đã giận dữ xuất kiếm thay hắn đòi công đạo. Những lúc hắn điên cuồng tu luyện, Chu Đại Trù là người đầu tiên đứng ra khuyên nhủ. Mỗi lần hắn đột phá, Chu Đại Trù vui mừng còn hơn hắn. Thậm chí, trong khoảnh khắc ấy, khi hắn bị quái thú bắt giữ, ra tay cứu hắn cũng là Chu Đại Trù...
Từ nhỏ đến lớn, Chu Đại Trù đã làm cho hắn quá nhiều. Còn Lăng Tiểu Ngư hắn, hắn hầu như lúc nào cũng chỉ biết tiếp nhận, hiếm khi trợ giúp lại được gì.
Hôm nay, lẽ nào hắn làm kẻ vong ân phụ nghĩa, đem sư huynh, người huynh đệ chí cốt của mình đẩy vào chỗ chết?
Không. Thà rằng người chết là Lăng Tiểu Ngư hắn...
...
Kết giao ma nữ, sát hại đồng môn... .
Ngồi tựa vào vách tường lạnh lẽo, trong cái nhìn xa xăm vô định, Lăng Tiểu Ngư thấp giọng thều thào: ... Với tội danh này, có lẽ ta sẽ phải bước lên Hình Đài, trước môn nhân năm mạch gánh chịu đại hình .
Có lẽ... là tử hình... .
Càng nói, giọng Lăng Tiểu Ngư càng nhỏ lại. Đôi mắt hắn, nó cũng từ từ khép lại. Sau cùng, mọi thứ chỉ còn là một mảng tối tăm sâu thẳm..
/812
|