Lăng Tiểu Ngư đã khép mắt rất lâu, và sẽ còn lâu hơn nữa nếu như không có người kêu gọi.
Bên trong ngục thất lúc này đã vừa có thêm hai thân ảnh. Một nam, một nữ. Nam, hắn chẳng ai xa lạ, đúng là chưởng môn nhân đương nhiệm của Thiên Kiếm Môn: Cơ Thành Tử. Còn nữ... Đối với Lăng Tiểu Ngư lại càng quen thuộc. Nàng chính là ân sư đã nuôi dạy hắn mười tám năm qua: Lăng Thanh Trúc.
Bước tới trước mặt đồ nhi, Lăng Thanh Trúc nhìn một lúc thì hé môi, nói: Lăng Tiểu Ngư, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Hãy nói cho ta chân tướng sự thật .
Lăng Tiểu Ngư ngước mắt nhìn lên, khẽ gọi: Sư phụ... .
Nói cho ta biết, chuyện ngươi ra tay sát hại Lưu Cảnh Thiên, đó có phải là thật hay không? .
Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, gật nhẹ: Lưu sư huynh... đúng là do đệ tử giết .
Hít nhẹ một hơi, trong bộ tử y tinh kỳ, Lăng Thanh Trúc hỏi tiếp: Lăng Tiểu Ngư ngươi và Lưu Cảnh Thiên xưa nay không oán không thù, tại sao ngươi phải giết hắn? .
Giống hệt như lần tra hỏi hôm trước, đối với câu hỏi này Lăng Tiểu Ngư cũng chỉ bảo trì im lặng.
Thấy vậy, ở bên cạnh Lăng Thanh Trúc, Cơ Thành Tử mới lên tiếng: Lăng Tiểu Ngư, hôm qua chính ngươi đã thừa nhận có quen biết với yêu nữ Âm Tiểu Linh của Huyết Sát Giáo kia. Dựa trên những gì mà Đồ Tự và Tô Đông Vũ thuật lại, ta đoán lý do ngươi giết người hẳn vì muốn che đậy bí mật đi? .
Lăng Tiểu Ngư, có phải bởi Lưu Cảnh Thiên đã khám phá ra chuyện ngươi cấu kết với ma nhân, phản bội chính giáo nên ngươi mới xuống tay đoạt mạng? .
Thêm một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư phải đành câm nín.
Trông bộ dạng cam chịu ấy của hắn, Lăng Thanh Trúc không khỏi tức giận. Nàng vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, đem hắn dựng dậy.
Lăng Tiểu Ngư! Ngươi mau trả lời cho ta! .
Tại sao ngươi phải ra tay giết người?! Trong chuyện này rốt cuộc là có ẩn tình gì?! Rốt cuộc là ngươi đang muốn che giấu cái gì?! .
Cho tới tận lúc này, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn không sao chấp nhận được điều đó, rằng đệ tử của mình đã cấu kết với thánh nữ ma tông, vì đối phương mà xuống tay sát hại đồng môn. Nàng biết, Lăng Tiểu Ngư không phải loại người có thể làm ra những chuyện như vậy. Trước nay hắn vẫn luôn rất chân chất thiện lương...
Một đứa trẻ vốn trung hậu như thế, hiền lành như thế, làm sao lại trở thành hung thủ giết người, làm sao lại phản bội chính giáo được chứ...
Nhưng...
Nếu không phải, nếu hắn vô can, cớ gì Lăng Tiểu Ngư hắn lại cúi đầu thừa nhận?
Vẫn cho rằng trong chuyện này còn có uẩn khúc, Lăng Thanh Trúc cố truy.
Nàng kéo đồ nhi sát lại, trong tư thế mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt, lớn tiếng hỏi: Mau nói cho ta biết! Lăng Tiểu Ngư, rốt cuộc là ngươi đang muốn che giấu cái gì?! .
...
Sư phụ... .
Dạ dù đau, Lăng Tiểu Ngư vẫn cố nén chịu. Hắn hé môi, ngập ngừng hồi đáp: ... Là đệ tử đã làm sai. Đệ tử đã phụ kỳ vọng của người, đã làm trái lời thề phù trợ chính giáo... .
Hoàn toàn thất vọng, Lăng Thanh Trúc lặng lẽ buông tay...
...
Thanh Trúc sư muội, muội còn muốn hỏi gì nữa không? .
Đợi một lúc vẫn chưa nghe hồi âm, Cơ Thành Tử chính thức đưa ra quyết định. Hắn nhìn Lăng Tiểu Ngư, nói:
Lăng Tiểu Ngư, tội ngươi đã phạm phải là đại tội bất dung. Ba ngày sau, trên Hình Đài, ngươi sẽ phải đền tội trước môn nhân năm mạch .
...
...
Lăng Tiểu Ngư kết giao ma nữ, sát hại đồng môn, tin tức ấy rất nhanh đã truyền đi khắp ngả. Chuyện hắn sẽ bị đưa lên Hình Đài, trên dưới môn nhân hiện ai nấy cũng đều đã biết.
Phản ứng thì...
Một trăm đã có quá chín mươi chín người thốt lời căm hận. Hầu như tất cả đều đồng tình xử tội Lăng Tiểu Ngư. Năm mạch môn nhân, từ hàng chân truyền xuống tới nội môn, ngoại môn, ai ai cũng đều trông cho Lăng Tiểu Ngư bị xử tử hình.
Cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn, thật đúng là chết chưa hết tội.
Tại Thiên Kiếm Môn lúc này, đang luyến thương Lăng Tiểu Ngư, có chăng là người của Trúc Kiếm Phong. Ví như Mộng Kiều, ví như Lâm Chí Viễn...
Cũng giống như sư phụ mình, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều rất khó lòng tiếp nhận sự thật ấy, rằng Lăng Tiểu Ngư đã cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn...
Làm sao một con người hiền lành như thế, loáng cái lại biến thành hung thủ sát nhân?
Bán đứng tông môn, phản bội chính giáo? Nó cứ như một trò đùa. Chỉ là trò đùa này... đã được xác nhận là sự thật.
Ba ngày sau, Lăng Tiểu Ngư - người sư đệ thân thiết của bọn họ - sẽ bị giải lên Hình Đài...
Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, bọn họ thật lòng không mong điều đó xảy ra, rất muốn ngăn chặn. Tiếc rằng... bọn họ không đủ sức. Hai tên đệ tử chân truyền tu vị vấn đỉnh thì có thể làm được gì đây?
Đừng nói bọn họ, kể cả có là Lăng Thanh Trúc - sư phụ bọn họ - cũng chỉ đành bất lực mà thôi.
Bên trong ngục thất lúc này đã vừa có thêm hai thân ảnh. Một nam, một nữ. Nam, hắn chẳng ai xa lạ, đúng là chưởng môn nhân đương nhiệm của Thiên Kiếm Môn: Cơ Thành Tử. Còn nữ... Đối với Lăng Tiểu Ngư lại càng quen thuộc. Nàng chính là ân sư đã nuôi dạy hắn mười tám năm qua: Lăng Thanh Trúc.
Bước tới trước mặt đồ nhi, Lăng Thanh Trúc nhìn một lúc thì hé môi, nói: Lăng Tiểu Ngư, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Hãy nói cho ta chân tướng sự thật .
Lăng Tiểu Ngư ngước mắt nhìn lên, khẽ gọi: Sư phụ... .
Nói cho ta biết, chuyện ngươi ra tay sát hại Lưu Cảnh Thiên, đó có phải là thật hay không? .
Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, gật nhẹ: Lưu sư huynh... đúng là do đệ tử giết .
Hít nhẹ một hơi, trong bộ tử y tinh kỳ, Lăng Thanh Trúc hỏi tiếp: Lăng Tiểu Ngư ngươi và Lưu Cảnh Thiên xưa nay không oán không thù, tại sao ngươi phải giết hắn? .
Giống hệt như lần tra hỏi hôm trước, đối với câu hỏi này Lăng Tiểu Ngư cũng chỉ bảo trì im lặng.
Thấy vậy, ở bên cạnh Lăng Thanh Trúc, Cơ Thành Tử mới lên tiếng: Lăng Tiểu Ngư, hôm qua chính ngươi đã thừa nhận có quen biết với yêu nữ Âm Tiểu Linh của Huyết Sát Giáo kia. Dựa trên những gì mà Đồ Tự và Tô Đông Vũ thuật lại, ta đoán lý do ngươi giết người hẳn vì muốn che đậy bí mật đi? .
Lăng Tiểu Ngư, có phải bởi Lưu Cảnh Thiên đã khám phá ra chuyện ngươi cấu kết với ma nhân, phản bội chính giáo nên ngươi mới xuống tay đoạt mạng? .
Thêm một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư phải đành câm nín.
Trông bộ dạng cam chịu ấy của hắn, Lăng Thanh Trúc không khỏi tức giận. Nàng vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, đem hắn dựng dậy.
Lăng Tiểu Ngư! Ngươi mau trả lời cho ta! .
Tại sao ngươi phải ra tay giết người?! Trong chuyện này rốt cuộc là có ẩn tình gì?! Rốt cuộc là ngươi đang muốn che giấu cái gì?! .
Cho tới tận lúc này, Lăng Thanh Trúc nàng vẫn không sao chấp nhận được điều đó, rằng đệ tử của mình đã cấu kết với thánh nữ ma tông, vì đối phương mà xuống tay sát hại đồng môn. Nàng biết, Lăng Tiểu Ngư không phải loại người có thể làm ra những chuyện như vậy. Trước nay hắn vẫn luôn rất chân chất thiện lương...
Một đứa trẻ vốn trung hậu như thế, hiền lành như thế, làm sao lại trở thành hung thủ giết người, làm sao lại phản bội chính giáo được chứ...
Nhưng...
Nếu không phải, nếu hắn vô can, cớ gì Lăng Tiểu Ngư hắn lại cúi đầu thừa nhận?
Vẫn cho rằng trong chuyện này còn có uẩn khúc, Lăng Thanh Trúc cố truy.
Nàng kéo đồ nhi sát lại, trong tư thế mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt, lớn tiếng hỏi: Mau nói cho ta biết! Lăng Tiểu Ngư, rốt cuộc là ngươi đang muốn che giấu cái gì?! .
...
Sư phụ... .
Dạ dù đau, Lăng Tiểu Ngư vẫn cố nén chịu. Hắn hé môi, ngập ngừng hồi đáp: ... Là đệ tử đã làm sai. Đệ tử đã phụ kỳ vọng của người, đã làm trái lời thề phù trợ chính giáo... .
Hoàn toàn thất vọng, Lăng Thanh Trúc lặng lẽ buông tay...
...
Thanh Trúc sư muội, muội còn muốn hỏi gì nữa không? .
Đợi một lúc vẫn chưa nghe hồi âm, Cơ Thành Tử chính thức đưa ra quyết định. Hắn nhìn Lăng Tiểu Ngư, nói:
Lăng Tiểu Ngư, tội ngươi đã phạm phải là đại tội bất dung. Ba ngày sau, trên Hình Đài, ngươi sẽ phải đền tội trước môn nhân năm mạch .
...
...
Lăng Tiểu Ngư kết giao ma nữ, sát hại đồng môn, tin tức ấy rất nhanh đã truyền đi khắp ngả. Chuyện hắn sẽ bị đưa lên Hình Đài, trên dưới môn nhân hiện ai nấy cũng đều đã biết.
Phản ứng thì...
Một trăm đã có quá chín mươi chín người thốt lời căm hận. Hầu như tất cả đều đồng tình xử tội Lăng Tiểu Ngư. Năm mạch môn nhân, từ hàng chân truyền xuống tới nội môn, ngoại môn, ai ai cũng đều trông cho Lăng Tiểu Ngư bị xử tử hình.
Cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn, thật đúng là chết chưa hết tội.
Tại Thiên Kiếm Môn lúc này, đang luyến thương Lăng Tiểu Ngư, có chăng là người của Trúc Kiếm Phong. Ví như Mộng Kiều, ví như Lâm Chí Viễn...
Cũng giống như sư phụ mình, Lâm Chí Viễn và Mộng Kiều rất khó lòng tiếp nhận sự thật ấy, rằng Lăng Tiểu Ngư đã cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn...
Làm sao một con người hiền lành như thế, loáng cái lại biến thành hung thủ sát nhân?
Bán đứng tông môn, phản bội chính giáo? Nó cứ như một trò đùa. Chỉ là trò đùa này... đã được xác nhận là sự thật.
Ba ngày sau, Lăng Tiểu Ngư - người sư đệ thân thiết của bọn họ - sẽ bị giải lên Hình Đài...
Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, bọn họ thật lòng không mong điều đó xảy ra, rất muốn ngăn chặn. Tiếc rằng... bọn họ không đủ sức. Hai tên đệ tử chân truyền tu vị vấn đỉnh thì có thể làm được gì đây?
Đừng nói bọn họ, kể cả có là Lăng Thanh Trúc - sư phụ bọn họ - cũng chỉ đành bất lực mà thôi.
/812
|