Sáng hôm sau hai nàng thức tỉnh, rửa mặt chải đầu mặc y phục cho Dư Tắc Thành, dịu dàng hầu hạ hắn. Đột nhiên cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, cốt Luân Tề Văn vọt vào, hô to:
- Dư thúc, Dư thúc, còn có sách nào như vậy nữa không, tiểu điệt xem cả đêm qua, đã xem xong cả hai quyển sách kia rồi.
Lúc nàv y nhìn thấy nữ tử lớn tuổi, lập tức thi lễ:
- Tiểu di đã đến từ tối qua rồi sao?
Hóa ra nữ từ lớn tuổi kia không ngờ lại là tiểu di của cốt Luân Tề Văn, thiếu nữ nhỏ hơn lại nói:
- Ca ca. huynh thật đáng ghét, người ta còn chuẩn bị vui vẻ một phen, coi như bị huynh phá hỏng...
Không ngờ thiếu nữ nhỏ tuổi cũng là muội muội của cốt Luân Tề Văn, Dư Tắc Thành không khỏi lạnh lùng nói:
- Trừng phạt ư? Vạn trùng cắn xé ư?
Sắc mặt của tiểu di cốt Luân Tề Văn lập tức đỏ lên, bẽn lẽn nói:
- Thật là xin lỗi, nếu không nói như vậy, làm sao công tử chịu giữ lại hai người chúng ta. Thật là xin lỗi, hay là để đêm nay ta bồi tiếp công từ thêm một đêm nữa, coi như chuộc lỗi, để cho công tử tha hồ....
Việc đã đến nước này còn có gì để nói, Dư Tắc Thành chỉ có thể cười trừ. Thật sự là các bậc tiền bối đều nói rằng nữ nhân rất hay gạt người, nữ nhân càng xinh đẹp lại càng hay gạt người, vả lại mình cũng đã rất thoải mái, có lừa nữa cùng tốt...
Hai nàng chậm rãi rời khỏi, lúc này có người mang rượu và thức ăn vào phòng, cốt Luân Tề Văn nói:
- Dư thúc, phụ thân và thúc thúc hôm nay cần chuẩn bị hết thảy sự vụ để ngày mai xuất phát, hôm nav sẽ không bồi tiếp người được, bảo tiểu điệt bồi tiếp người. Đến đây, chúng ta ăn chút cơm trước đã.
Nói xong hai người bắt đầu thưởng thức rượu và thức ăn, số rượu và thức ăn này vô cùng phong phú, trong đó có cháo thai báo, canh mũi voi, Hồ Tiên tửu. Thai báo mũi voi này ở thành Lâm Hải hay huvện thành Sơn Trúc có giá rất đắt, không ngờ ở đây chỉ là thức nhắm rượu bình thường.
Lúc đang ăn cơm, hai người nói chuyện phiếm, cốt Luân Tề Văn đặc biệt rất thích cuộc sống bên ngoài núi, hỏi han không ngừng. Dư Tắc Thành nhất nhất trả lời, hai người hàn huyên một hồi, phát hiện rất hợp tính nhau, lập tức nói huyên thiên đủ chuyện trên trời dưới đất.
Dư Tắc Thành thuận miệng hỏi:
- Ngàv hôm qua chính là tiểu di cùng với muội muội ngươi bồi tiếp ta, hơn nữa muội muội ngươi dường như là lần đầu tiên, vì sao ta thấy dường như ngươi không có cảm giác khó chịu gì cả?
Cốt Luân Tể Văn buông tiếng thở dài:
- Chỗ chúng ta vô cùng hoang vắng, cuộc sống gian nan, trong phạm vi hai trăm dặm, mười nơi sơn trại phải nhờ vào cốt Luân gia chúng ta bảo vệ, hàng năm cần phải đánh với đám mãnh thú hung tàn. Thật ra mãnh thú cũng rất bình thường, đáng sợ nhất chính là yêu ma ăn thịt người trong núi, thậm chí một trại có mấy trăm người chỉ trong một đêm có thể bị chúng nó ăn sạch toàn bộ. Nói cách khác nếu không có cốt Luân gia chúng ta, nơi này không ai có thể sinh sống.
- Mà chỗ dựa của cốt Luân gia chúng ta chính là trùng thuật, mới có thể chống đỡ những mãnh thú yêu ma kia tập kích. Thuật này chính là thần giáo ban tặng, tuy rằng kết hợp cùng cổ thuật của chúng ta đã biến hóa nhưng cơ bản nhất là người không có Linh Căn tuyệt đối không thể tu tập cho nên gia tăng người có Linh Căn cho cốt Luân gia chúng ta chính là nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta.
- Người tu tiên giống nhu Dư thúc tới chỗ chúng ta, chúng ta đều lựa chọn những nữ tử đẹp nhất thị hầu, nếu như có thể lưu lại một giọt huyết mạch, đối với gia tộc ta thật sự là vô cùng may mắn. Bọn họ sẽ là thành viên của cốt Luân gia chúng ta, cho dù đời tiếp theo không có Linh Căn, tương lai sinh sản hậu duệ, xác suất sinh ra người có được Linh Căn cũng sẽ tăng nhiều.
- Tiểu điệt vốn có ba vị muội muội, hai người trong đó được Lý tiền bối người trong thần giáo đi ngang qua nhìn trúng, tuyển đi làm thị thiếp, không cầu gì khác, chỉ cần có thể lưu lại một chút cốt nhục đời sau, coi như đã có lời.
Thần giáo mà cốt Luân Tề Văn vừa mới nói ra chính là Càn Ma Linh Tôn giáo, một trong sáu phái Tây Lĩnh. Đây hết thảy đều là vì cuộc sống, là do hoàn cảnh bắt buộc, Dư Tắc Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người ăn điểm tâm xong, cốt Luân Tề Văn cùng Dư Tắc Thành ra ngoài đi dạo. Dư Tắc Thành phát hiện Man trại này đặc biệt sạch sẽ, trên mặt đất đều là đá xanh đầy đất, xung quanh hoa tươi nở rộ, xây dựng tường vách sạch sẽ, thậm chí không thấy một chút rác rưởi, thậm chí còn sạch sẽ hơn nhiều so với thành Lâm Hải.
Thấy Dư Tắc Thành tỏ vẻ hiếu kỳ, cốt Luân Tề Văn bèn giải thích:
- Đây là đặc điểm của người nuôi trùng, thuật nuôi trùng của chúng ta trong đó có một phần nguồn gốc từ thuật nuôi cổ của Man nhân. Nuôi cổ phải sạch sẽ, nếu không trùng cổ sẽ tỏ ra bất mãn cực độ, bởi vậy nơi này của chúng ta vô cùng sạch sẽ.
Dư Tắc Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc này nhìn thấy hơn mười Man nhân đang vất vả công tác. Bọn họ dọn dẹp quét tước mặt đất, chà lau vách tường, y phục của họ dơ bẩn, không ăn mặc sạch sẽ giống như Man nhân trong sơn trại.
Những người này vừa nhìn thấy cốt Luân Tề Văn lập tức quỳ xuống bái lạy sát đất thành kính vô cùng.
Nhìn thấy quần áo bọn họ dơ bẩn nhớ lại mới vừa rồi mình còn khoác lác, sắc mặt cốt Luân Tê Văn đỏ bừng, quát lớn:
- Cút, mau cút cho ta. Cho các ngươi mặc sạch sẽ, lại ở bẩn như vậy, thật là mất mặt xấu hổ, bò đi khỏi đây cho ta!
Không ngờ những người này thật sự bò đi khỏi, không dám đứng lên rút đi.
Cốt Luân Tề Văn giải thích:
- Khiến cho Dư thúc chê cười, những tên này đều là hạ dân, đều là Man nhân phụ thuộc sơn trại. Bọn chúng không biết nuôi trùng, không có trùng cỡi, theo những trại khác tới đây làm vệ sinh, quét tước dọn dẹp, cho dù lúc đi ra ăn mặc sạch sẽ đến đâu, tới nơi này rồi cũng sẽ trở nên ô uế.
- Không có Cốt Luân gia chúng ta che chở bọn chúng đã chết ở bên ngoài từ sớm. Cho nên cứ cách mấy ngày bảo bọn chúng tới đây làm những việc vặt vãnh lao dịch, cũng đã là
xem trọng bọn chúng.
Nhìn đám Man nhân bò đi khỏi, đột nhiên Dư Tắc Thành biết sở dĩ Man trại này sạch sẽ thật ra đều nhờ công lao của những người đó. Những phàm nhân này vì cuộc sống, cứ vài ngày đến đây lao dịch, để khẩn cầu cốt Luân gia bảo vệ, cốt Luân gia ở khu vực này quả thật chính là vua một cõi, một câu nói có thể quyết định sinh tử của người khác, được đám Man nhân này vô cùng tôn trọng, cung cấp nuôi dưỡng. Bảo bọn họ bò đi, bảo bọn họ phải bò đi khỏi...
Đây là lẽ tất nhiên, nơi này nằm lọt thỏm trong Thập Vạn Đại Sơn, nguy hiểm trùng trùng, có những mãnh thú yêu ma mà phàm nhân tuyệt đối không thể đối phó, chỉ có nhờ vào người tu tiên mới có thể xử lý. Có thể nói cốt Luân gia trực tiếp quyết định sinh tử của bọn họ, cho nên bọn họ mới tôn trọng người trong cốt Luân gia đến mức như vậy.
Một lần nữa Dư Tắc Thành hiểu được lời nói của cốt Luân Vọng Thiên hôm qua, lão hy vọng con mình có thể thoát ly cuộc sống như hiện tại. Thật ra bọn họ muốn sống cuộc sống bên ngoài tuyệt đối dễ dàng, với thực lực hiện tại của bọn họ, ít nhất cũng có thể sống như một nhà giàu có.
Nhưng vì sao bọn họ không làm như vậy, vì sao bọn họ không rời khỏi nơi này? Thật ra bọn họ hy vọng cuộc sống ở bên ngoài cũng giống như ở trong này, cũng muốn trở thành vua một cõi, cũng muốn được người quỳ xuống bái lạy sát đất, hưởng thụ quyền lợi vô thượng như vậy, đây quả thật là si tâm vọng tưởng. Cho nên bọn họ chỉ có thê ký thác vào đời con cháu tiếp theo, bản thân bọn họ chỉ có thể ở lại đây hưởng thụ vinh quang này.
Đột nhiên Dư Tắc Thành không muốn đi đâu cả, hắn chỉ tùy tiện đi quanh một vòng, sau đó lập tức mượn cớ trở về nghi ngơi, trở lại chỗ ở của mình bắt đầu tu luyện. Chỉ có không ngừng tu luyện, chỉ có không ngừng gia tăng thực lực mới không phải bò đi khỏi giống đám Man nhân vừa rồi, còn phải mang ơn người khác.
Được phi kiếm nhị giai Trấn Hồn Cương Mộc kiếm. Dư Tắc Thành tranh thủ tất cả thời gian, cần cù vất vả tu luyện, luyện tập ba chiêu kiếm pháp trong kiếm dẫn ghi lại.
Chiêu thứ nhất Nhất Trụ Kình Thiên, Dư Tắc Thành học được rất nhanh. Thật ra đây là một loại kỹ xảo gia tốc phi kiếm, không chỉ công kích kẻ thù, cũng có thể ứng dụng trong lúc phi hành, nhưng chỉ có thể gia tốc thẳng về phía trước, thật ra chiêu này quá mức đơn giản.
Chiêu thứ ba Hoa Khai Diệp Lạc, chiêu này cũng rất dễ dàng học được, nhưng cũng không thể luyện tập một lần nào. Bởi vì chỉ cần sử dụng, lập tức phi kiếm sẽ nổ tung, hóa thành một cỗ năng lượng hủy diệt hùng mạnh công kích kè thù. Chiêu này thuộc về tuyệt
chiêu cuối cùng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể sử dụng.
Chiêu thứ hai Khai Chi Tán Diệp lại rất khó luyện tập, trong khoảnh khắc công kích sinh ra hai ảo ảnh, mê hoặc đối phương. Chiêu này cần không ngừng luyện tập mới có thể nắm được, Dư Tắc Thành hiện tại chỉ nắm được bước đầu, còn cần phải tốn rất nhiều công phu mới có thể hoàn toàn nắm được.
Ngoại trừ chuvện này còn có ba loại pháp thuật mà bản thân phi kiếm sẵn có, Hồi Xuân thuật, Phá Thuẫn thuật, Trấn Hồn thuật. Dư Tắc Thành cũng vất vả luyện tập. Hiện tại ba loại pháp thuật này đều có tiến triển, Dư Tắc Thành có thể ẩn giấu phi kiếm, trực tiếp sử dụng Hồi Xuân thuật và Trấn Hồn thuật trong đó, coi như cũng có chút thành tựu.
- Dư thúc, Dư thúc, còn có sách nào như vậy nữa không, tiểu điệt xem cả đêm qua, đã xem xong cả hai quyển sách kia rồi.
Lúc nàv y nhìn thấy nữ tử lớn tuổi, lập tức thi lễ:
- Tiểu di đã đến từ tối qua rồi sao?
Hóa ra nữ từ lớn tuổi kia không ngờ lại là tiểu di của cốt Luân Tề Văn, thiếu nữ nhỏ hơn lại nói:
- Ca ca. huynh thật đáng ghét, người ta còn chuẩn bị vui vẻ một phen, coi như bị huynh phá hỏng...
Không ngờ thiếu nữ nhỏ tuổi cũng là muội muội của cốt Luân Tề Văn, Dư Tắc Thành không khỏi lạnh lùng nói:
- Trừng phạt ư? Vạn trùng cắn xé ư?
Sắc mặt của tiểu di cốt Luân Tề Văn lập tức đỏ lên, bẽn lẽn nói:
- Thật là xin lỗi, nếu không nói như vậy, làm sao công tử chịu giữ lại hai người chúng ta. Thật là xin lỗi, hay là để đêm nay ta bồi tiếp công từ thêm một đêm nữa, coi như chuộc lỗi, để cho công tử tha hồ....
Việc đã đến nước này còn có gì để nói, Dư Tắc Thành chỉ có thể cười trừ. Thật sự là các bậc tiền bối đều nói rằng nữ nhân rất hay gạt người, nữ nhân càng xinh đẹp lại càng hay gạt người, vả lại mình cũng đã rất thoải mái, có lừa nữa cùng tốt...
Hai nàng chậm rãi rời khỏi, lúc này có người mang rượu và thức ăn vào phòng, cốt Luân Tề Văn nói:
- Dư thúc, phụ thân và thúc thúc hôm nay cần chuẩn bị hết thảy sự vụ để ngày mai xuất phát, hôm nav sẽ không bồi tiếp người được, bảo tiểu điệt bồi tiếp người. Đến đây, chúng ta ăn chút cơm trước đã.
Nói xong hai người bắt đầu thưởng thức rượu và thức ăn, số rượu và thức ăn này vô cùng phong phú, trong đó có cháo thai báo, canh mũi voi, Hồ Tiên tửu. Thai báo mũi voi này ở thành Lâm Hải hay huvện thành Sơn Trúc có giá rất đắt, không ngờ ở đây chỉ là thức nhắm rượu bình thường.
Lúc đang ăn cơm, hai người nói chuyện phiếm, cốt Luân Tề Văn đặc biệt rất thích cuộc sống bên ngoài núi, hỏi han không ngừng. Dư Tắc Thành nhất nhất trả lời, hai người hàn huyên một hồi, phát hiện rất hợp tính nhau, lập tức nói huyên thiên đủ chuyện trên trời dưới đất.
Dư Tắc Thành thuận miệng hỏi:
- Ngàv hôm qua chính là tiểu di cùng với muội muội ngươi bồi tiếp ta, hơn nữa muội muội ngươi dường như là lần đầu tiên, vì sao ta thấy dường như ngươi không có cảm giác khó chịu gì cả?
Cốt Luân Tể Văn buông tiếng thở dài:
- Chỗ chúng ta vô cùng hoang vắng, cuộc sống gian nan, trong phạm vi hai trăm dặm, mười nơi sơn trại phải nhờ vào cốt Luân gia chúng ta bảo vệ, hàng năm cần phải đánh với đám mãnh thú hung tàn. Thật ra mãnh thú cũng rất bình thường, đáng sợ nhất chính là yêu ma ăn thịt người trong núi, thậm chí một trại có mấy trăm người chỉ trong một đêm có thể bị chúng nó ăn sạch toàn bộ. Nói cách khác nếu không có cốt Luân gia chúng ta, nơi này không ai có thể sinh sống.
- Mà chỗ dựa của cốt Luân gia chúng ta chính là trùng thuật, mới có thể chống đỡ những mãnh thú yêu ma kia tập kích. Thuật này chính là thần giáo ban tặng, tuy rằng kết hợp cùng cổ thuật của chúng ta đã biến hóa nhưng cơ bản nhất là người không có Linh Căn tuyệt đối không thể tu tập cho nên gia tăng người có Linh Căn cho cốt Luân gia chúng ta chính là nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta.
- Người tu tiên giống nhu Dư thúc tới chỗ chúng ta, chúng ta đều lựa chọn những nữ tử đẹp nhất thị hầu, nếu như có thể lưu lại một giọt huyết mạch, đối với gia tộc ta thật sự là vô cùng may mắn. Bọn họ sẽ là thành viên của cốt Luân gia chúng ta, cho dù đời tiếp theo không có Linh Căn, tương lai sinh sản hậu duệ, xác suất sinh ra người có được Linh Căn cũng sẽ tăng nhiều.
- Tiểu điệt vốn có ba vị muội muội, hai người trong đó được Lý tiền bối người trong thần giáo đi ngang qua nhìn trúng, tuyển đi làm thị thiếp, không cầu gì khác, chỉ cần có thể lưu lại một chút cốt nhục đời sau, coi như đã có lời.
Thần giáo mà cốt Luân Tề Văn vừa mới nói ra chính là Càn Ma Linh Tôn giáo, một trong sáu phái Tây Lĩnh. Đây hết thảy đều là vì cuộc sống, là do hoàn cảnh bắt buộc, Dư Tắc Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người ăn điểm tâm xong, cốt Luân Tề Văn cùng Dư Tắc Thành ra ngoài đi dạo. Dư Tắc Thành phát hiện Man trại này đặc biệt sạch sẽ, trên mặt đất đều là đá xanh đầy đất, xung quanh hoa tươi nở rộ, xây dựng tường vách sạch sẽ, thậm chí không thấy một chút rác rưởi, thậm chí còn sạch sẽ hơn nhiều so với thành Lâm Hải.
Thấy Dư Tắc Thành tỏ vẻ hiếu kỳ, cốt Luân Tề Văn bèn giải thích:
- Đây là đặc điểm của người nuôi trùng, thuật nuôi trùng của chúng ta trong đó có một phần nguồn gốc từ thuật nuôi cổ của Man nhân. Nuôi cổ phải sạch sẽ, nếu không trùng cổ sẽ tỏ ra bất mãn cực độ, bởi vậy nơi này của chúng ta vô cùng sạch sẽ.
Dư Tắc Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc này nhìn thấy hơn mười Man nhân đang vất vả công tác. Bọn họ dọn dẹp quét tước mặt đất, chà lau vách tường, y phục của họ dơ bẩn, không ăn mặc sạch sẽ giống như Man nhân trong sơn trại.
Những người này vừa nhìn thấy cốt Luân Tề Văn lập tức quỳ xuống bái lạy sát đất thành kính vô cùng.
Nhìn thấy quần áo bọn họ dơ bẩn nhớ lại mới vừa rồi mình còn khoác lác, sắc mặt cốt Luân Tê Văn đỏ bừng, quát lớn:
- Cút, mau cút cho ta. Cho các ngươi mặc sạch sẽ, lại ở bẩn như vậy, thật là mất mặt xấu hổ, bò đi khỏi đây cho ta!
Không ngờ những người này thật sự bò đi khỏi, không dám đứng lên rút đi.
Cốt Luân Tề Văn giải thích:
- Khiến cho Dư thúc chê cười, những tên này đều là hạ dân, đều là Man nhân phụ thuộc sơn trại. Bọn chúng không biết nuôi trùng, không có trùng cỡi, theo những trại khác tới đây làm vệ sinh, quét tước dọn dẹp, cho dù lúc đi ra ăn mặc sạch sẽ đến đâu, tới nơi này rồi cũng sẽ trở nên ô uế.
- Không có Cốt Luân gia chúng ta che chở bọn chúng đã chết ở bên ngoài từ sớm. Cho nên cứ cách mấy ngày bảo bọn chúng tới đây làm những việc vặt vãnh lao dịch, cũng đã là
xem trọng bọn chúng.
Nhìn đám Man nhân bò đi khỏi, đột nhiên Dư Tắc Thành biết sở dĩ Man trại này sạch sẽ thật ra đều nhờ công lao của những người đó. Những phàm nhân này vì cuộc sống, cứ vài ngày đến đây lao dịch, để khẩn cầu cốt Luân gia bảo vệ, cốt Luân gia ở khu vực này quả thật chính là vua một cõi, một câu nói có thể quyết định sinh tử của người khác, được đám Man nhân này vô cùng tôn trọng, cung cấp nuôi dưỡng. Bảo bọn họ bò đi, bảo bọn họ phải bò đi khỏi...
Đây là lẽ tất nhiên, nơi này nằm lọt thỏm trong Thập Vạn Đại Sơn, nguy hiểm trùng trùng, có những mãnh thú yêu ma mà phàm nhân tuyệt đối không thể đối phó, chỉ có nhờ vào người tu tiên mới có thể xử lý. Có thể nói cốt Luân gia trực tiếp quyết định sinh tử của bọn họ, cho nên bọn họ mới tôn trọng người trong cốt Luân gia đến mức như vậy.
Một lần nữa Dư Tắc Thành hiểu được lời nói của cốt Luân Vọng Thiên hôm qua, lão hy vọng con mình có thể thoát ly cuộc sống như hiện tại. Thật ra bọn họ muốn sống cuộc sống bên ngoài tuyệt đối dễ dàng, với thực lực hiện tại của bọn họ, ít nhất cũng có thể sống như một nhà giàu có.
Nhưng vì sao bọn họ không làm như vậy, vì sao bọn họ không rời khỏi nơi này? Thật ra bọn họ hy vọng cuộc sống ở bên ngoài cũng giống như ở trong này, cũng muốn trở thành vua một cõi, cũng muốn được người quỳ xuống bái lạy sát đất, hưởng thụ quyền lợi vô thượng như vậy, đây quả thật là si tâm vọng tưởng. Cho nên bọn họ chỉ có thê ký thác vào đời con cháu tiếp theo, bản thân bọn họ chỉ có thể ở lại đây hưởng thụ vinh quang này.
Đột nhiên Dư Tắc Thành không muốn đi đâu cả, hắn chỉ tùy tiện đi quanh một vòng, sau đó lập tức mượn cớ trở về nghi ngơi, trở lại chỗ ở của mình bắt đầu tu luyện. Chỉ có không ngừng tu luyện, chỉ có không ngừng gia tăng thực lực mới không phải bò đi khỏi giống đám Man nhân vừa rồi, còn phải mang ơn người khác.
Được phi kiếm nhị giai Trấn Hồn Cương Mộc kiếm. Dư Tắc Thành tranh thủ tất cả thời gian, cần cù vất vả tu luyện, luyện tập ba chiêu kiếm pháp trong kiếm dẫn ghi lại.
Chiêu thứ nhất Nhất Trụ Kình Thiên, Dư Tắc Thành học được rất nhanh. Thật ra đây là một loại kỹ xảo gia tốc phi kiếm, không chỉ công kích kẻ thù, cũng có thể ứng dụng trong lúc phi hành, nhưng chỉ có thể gia tốc thẳng về phía trước, thật ra chiêu này quá mức đơn giản.
Chiêu thứ ba Hoa Khai Diệp Lạc, chiêu này cũng rất dễ dàng học được, nhưng cũng không thể luyện tập một lần nào. Bởi vì chỉ cần sử dụng, lập tức phi kiếm sẽ nổ tung, hóa thành một cỗ năng lượng hủy diệt hùng mạnh công kích kè thù. Chiêu này thuộc về tuyệt
chiêu cuối cùng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể sử dụng.
Chiêu thứ hai Khai Chi Tán Diệp lại rất khó luyện tập, trong khoảnh khắc công kích sinh ra hai ảo ảnh, mê hoặc đối phương. Chiêu này cần không ngừng luyện tập mới có thể nắm được, Dư Tắc Thành hiện tại chỉ nắm được bước đầu, còn cần phải tốn rất nhiều công phu mới có thể hoàn toàn nắm được.
Ngoại trừ chuvện này còn có ba loại pháp thuật mà bản thân phi kiếm sẵn có, Hồi Xuân thuật, Phá Thuẫn thuật, Trấn Hồn thuật. Dư Tắc Thành cũng vất vả luyện tập. Hiện tại ba loại pháp thuật này đều có tiến triển, Dư Tắc Thành có thể ẩn giấu phi kiếm, trực tiếp sử dụng Hồi Xuân thuật và Trấn Hồn thuật trong đó, coi như cũng có chút thành tựu.
/1202
|