Đột nhiên Dư Tắc Thành thu hồi phi kiếm đang bay qua lại không ngớt bên trong thất, cất vào trong túi càn khôn. Bởi vì Chư Kiền Hôn Si Thú phụ trách cảnh giới bên ngoài truyền đến tin tức rằng có người đang tới đây.
Trước mặt mọi người cốt Luân gia tộc, cho tới bây giờ Dư Tắc Thành cũng không để lộ phi kiếm. Thứ nhất vì phi kiếm là chỗ dựa lớn nhất của hắn, không thể để cho bọn họ biết, thứ hai phi kiếm quý báu, có của không nên để lộ, tránh cho này sinh chuyện không hay.
Người tới là tiểu di và muội muội của cốt Luân Tề Văn, các nàng đến đưa cơm chiều. Hóa ra hiện tại đã là buổi chiều, thái dương sắp ngã về Tây.
Vừa đến nơi đây Dư Tắc Thành đã phóng xuất Chư Kiền Hồn Si Thú, cho nó ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cảnh giới cho mình. Hiện tại đang ở đất khách, hết thảy đều phải cẩn thận, dù không có lòng hại người, cũng phải có lòng đề phòng người hại mình.
Hai nàng đến nơi lễ phép gõ cửa mang bữa tối tới cho Dư Tắc Thành, sau đó đứng sang một bên dịu dàng hầu hạ. Dư Tắc Thành uống hết nước lập tức châm đầy, ăn cơm vơi liền gắp thức ăn, không nói một lời, thủ đoạn hầu hạ người khác quả thật là hạng nhất.
Trong lúc Dư Tắc Thành ăn cơm, tiểu di của cốt Luân Tề Văn sửa sang lại giày, giặt tất, sau đó hơ lửa cho khô, ngày mai nhất định có thể dùng được.
Dư Tắc Thành chén đầy rượu và thức ăn, hai nàng bắt đầu thu dọn mâm bát, sau đó quỳ xuống chân Dư Tắc Thành, bắt đầu xoa bóp chân cho hắn. Thủ pháp của các nàng hết sức dịu dàng, khiến Dư Tắc Thành vô cùng thoải mái. Trong lúc đó. các nàng còn ngâm nga ca từ của Man nhân, tuy rằng nghe không hiểu ca từ, nhưng lại có chỗ độc đáo riêng của nó.
Trong lúc các nàng phục vụ chu đáo như vậy, nói sao đi nữa Dư Tắc Thành vẫn còn là một thiếu niên, khí huyết phương cương, sau đó lại vui vầy một phen cùng bọn họ.
Lần này sau khi hảo hợp, hai nàng muốn rời khỏi ngay tức khắc. Ngày mai bọn Dư Tắc Thành đã chính thức ra đi, tối nay hai nàng không thể ở lại quấy rầy.
Dư Tắc Thành khoát tay ngăn lại, lấy trong túi càn khôn ra sáu tấm phù lục lúc trước lấy được ở chỗ Hàn Dương, hắn vẫn chưa từng sử dụng qua. Thật ra trước kia Dư Tắc Thành cũng từng thí nghiệm qua chuyện vẽ phù, nhưng ngoại trừ lãng phí giấy vẽ phù không có chút hiệu quả nào cả. Không có danh sư chỉ điểm dẫn đường, muốn tự học thành tài, không phải dễ dàng như vậy.
Dư Tắc Thành đưa số phù lục này cho hai nàng, cũng coi như một hồi duyên phận, để lại chút kỷ niệm. Hai nàng thu lấy phù lục, thiếu nữ kia đột nhiên nói:
- Ta... ta không cần những thứ này, ta chỉ muốn nghe công tử ca hát như đêm trước...
Dư Tắc Thành cười, lấy hồ cầm ra chậm rãi đàn tấu, sau đó hát vang:
- Thuyền ghé bờ lau lúc chiều buông, tháo buồm ngơi nghỉ xóm ven sông, sắc trời sẫm tối như tranh vẽ, dòng sông yên tĩnh tựa trăng trong. Thôn Khương tiếng sáo buôn man mác, nghe được ly nhân nát cõi lòng. Sóng đưa bèo giạt trôi đâu mất, chẳng khác đời ta quá mông lung.
- Sáng say tối yến nén đau thương, cũng bởi đa tình khiến thê lương. Biệt ly đau khổ, nào ai biết, giờ nghe trên áo vẫn còn hương. Nhớ tới đêm nao chung chăn gối, canh cánh bên lòng mãi vấn vương. Gông tình đã trót mang vào cổ, mong ngày tái ngộ nỗi đoạn trường.
Sáng sớm hôm sau, huynh đệ cốt Luân Vọng Thiên chạy tới đón Dư Tắc Thành, bọn họ đã chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, mọi người lập tức xuất phát. Trong tiếng đưa tiễn của thân nhân, đoàn người huynh đệ cốt Luân rốt cục bước lên đường đi tới Tây Lĩnh.
Ra ngoài dự kiến của Dư Tắc Thành, ngoại trừ cốt thị huvnh đệ, cốt Luân Tề Văn, ngoài ra còn có sáu người khác đồng hành. Bọn họ đều là Man nhân, thân trên để trần, bày ra toàn là hình xăm kỳ dị, mỗi người khống chế một con cự trùng. Cự trùng này có thân thể kết hợp giữa châu chấu và bọ ngựa, hai cánh sáu chân, thân thê mở ra to khoảng chừng một trượng. Man nhân ngồi trên cổ cự trùng, trong đó sau lưng bốn cự trùng có thắng yên cho bốn người ngồi, hai con còn lại dùng cho chuyên chở các loại hàng hóa tiếp tế tiếp viện.
Cốt Luân VọngNguvệt nói:
- Nơi đâv cách Tây Lĩnh một ngàn tám trăm dặm, đây là Lục Hành Tràng đặc biệt chỉ có tộc của ta mới có, có thể ngày đi hai trăm dặm, mười ngày sau có thể chạy tới. Sáu người bọn họ là người hầu trong tộc của ta, dọc đường đi sẽ phục vụ cho chúng ta, tránh cho những chuyện lặt vặt linh tinh chúng ta cũng phải tự mình động thủ.
Dư Tắc Thành gật đầu đáp lại:
- Hết thảy xin Vọng Nguvệt huynh cứ việc an bày, tiểu đệ chỉ vừa mới xuất đạo còn phải nhờ ca ca chỉ điểm.
Cốt Luân Vọng Nguvệt cười nói:
- Đi thôi, chúng ta xuất phát trước, dọc đường chúng ta sẽ chậm rãi trò chuvện cùng nhau.
Bốn người bọn họ leo lên cự trùng, cự trùng do sáu Man nhân ngồi trước khống chế. Sau đó những cự trùng này bắt đầu nhảy vọt về phía trước mà tiến tới, tuy rằng chúng nó có cánh nhưng không thể phi hành, chỉ có thể nhảy. Nhưng mỗi một cú nhảy như vậy có thế đi xa khoảng chừng mười trượng, tốc độ coi như tạm được.
Dư Tắc Thành tùy tiện cỡi lên một con cự trùng trong đó, trong khi trùng này di chuvển, ngồi trên lưng nó vô cùng ổn định, vốn trên lưng cự trùng được gắn một chiếc ghế khá lớn, Dư Tắc Thành ngồi trên đó cực kỳ an nhàn thoải mái.
Sau khi sáu con cự trùng này xuất phát, rời khỏi sơn trại hơn mười dặm, Dư Tắc Thành mới hiểu ra vì sao phải sử dụng loại cự trùng này. Lúc này trong rừng núi đã hoàn toàn không có đường, khắp nơi toàn là dây leo đại thụ, vách núi vực sâu, đây là một vùng rừng nguyên thủy rất lớn. Những phương tiện giao thông khác như la, ngựa, trâu, lừa tuyệt đối không thể di chuyển, phàm nhân đi lại trong vùng này một canh giờ có thể đi tới trăm thước đã là cực nhanh. Chỉ có loại cự trùng nhảy chuyền trên cây, mới có thể ngày đi trăm dặm trong vùng rừng núi này.
Bên cạnh sáu con cự trùng này còn có một ít độc trùng đặc biệt phi hành, bề ngoài trông giống như loài ruồi có sáu đầu. Đây là do cốt Luân Vọng Thiên phóng xuất ra, để cho chúng bảo vệ những cự trùng này đồng thời đám độc trùng này còn có năng lực có thê truyền giọng nói đi, giúp bọn Dư Tắc Thành trong vấn đề thông tin nói chuyện phiếm cùng nhau.
Cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Dư lão đệ thế nào, đến nơi rừng rậm nguyên thủy này có lẽ là lần đầu phải không?
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Thật sự là như thế, không ngờ đến đây lại hoang vắng, nguyên thủy như vậy.
Cốt Luân Vọng Nguyệt nói tiếp:
- Đúng vậy, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, nói không chừng đột nhiên có sơn tinh dã quái xuất hiện đả thương người, cho nên không thể lơi lóng chút nào.
Cốt Luân Vọng Thiên tiếp tục nói:
- Thật ra đám sơn tinh dã quái này cũng không gọi là hung ác, chân chính kinh khủng là người tu tiên cũng như chúng ta vậy, lòng người mới là hiểm ác nhất.
- Dư lão đệ, nhớ kỹ dọc đường đi gặp được người tu tiên nhất định phải cẩn thận chú ý. Trong Thập Vạn Đại Sơn, không cần biết ngươi có bối cảnh lai lịch gì, chỉ cần giết người bịt miệng, hủy thi diệt tích, không cần biết là ai, cho nên nhất định phải vạn phần cẩn thận với những người tu tiên mà mình gặp.
Dư Tắc Thành ngập ngừng hỏi:
- Không phải nói Đại Hội Thăng Tiên Tây Lĩnh năm năm một lần, đều tuyển nhận đệ tử có xuất thân thanh bạch hay sao? Như vậy cũng có người dám làm xằng làm bậy ư?
Cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Đại Hội Thăng Tiên đã kéo dài ngàn năm, đã là thịnh hội của cộng đồng người tu tiên trăm nước ở miền Tây côn châu, mỗi lần đều hình thành phường thị tự phát ở Tây Lĩnh, mọi người trao đổi những vật phẩm tu tiên với nhau, có thể nói long trọng dị thường.
- Đúng rồi Dư lão đệ, Đại Hội Thăng Tiên bắt đầu tiến hành vào tiết Thanh Minh, nhưng cử hành trong ba tháng, đôi khi thậm chí cử hành nửa năm mới chấm dứt cho nên chúng ta vẫn có thời gian rộng rãi.
- Người tu tiên tham gia đại hội có thể nói vô số kể, có một ít người tu tiên cũng không phải vì tiền đồ của hậu bối đệ tử mà đến, bọn chúng mang mục đích khác.
- Trong đó chặn giết người tu tiên qua đường, cướp bóc tài vật bảo vật đã thành thói quen của một số người, tuy rằng sáu phái tổ chức các loại tiểu đội tuần tra kiểm tra, nhưng vẫn có người sẽ bí quá hóa liều.
Cốt Luân Vọng Nguyệt nói tiếp:
- Thật ra cũng không đến nỗi kinh khủng như ca ca ta vừa nói, chỉ cần tới gần Tây Lĩnh ngàn dặm, cấm chế giám thị do sáu phái thành lập sẽ khởi động. Phàm là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên nếu ra tay, sẽ dẫn phát phản ứng cảnh giới, cao nhân sáu phái sẽ quan sát lưu ý cho nên đám tu sĩ cường đạo không biết xấu hổ này đều có tu vi Luyện Khí kỳ.
- Huynh đệ chúng ta đã đạt tới cảnh giới Thai Tức cao cấp cho dù gặp được cao thủ cảnh
giới Tiên Thiên, huynh đệ chúng ta liên thủ lại thêm vào trùng thuật độc đáo của chúng ta, thật ra không sợ những tên vô sỉ như vậy.
Dư Tắc Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xem ra thế giới bên ngoài cũng không tốt đẹp như mình tưởng tượng, vô số nguy hiểm ẩn giấu dưới đóa hoa xinh đẹp, mình phải cẩn thận từng bước một, không thể coi thường bất cứ nguy cơ nào.
Hóa ra tu vi của huynh đệ cốt Luân đã là cảnh giới Thai Tức cao cấp, xem ra bọn họ cũng không có phi kiếm, cho nên không thể ngự kiếm mà đi, chỉ có thể dựa vào loại cự trùng này đi lại.
Cứ đi như vậy hết một ngày, lúc trời ngã về chiều vầng dương sắp lặn, mọi người lựa chọn chỗ nghỉ ngơi là một nơi sườn núi yên tĩnh. Sáu con cự trùng bắt đầu phát hoang cây cối cỏ dại, sáu phàm nhân chặt cây, nhóm lửa, bắt đầu nấu cơm, đồng thời cũng dọn dẹp sửa sang, rửa sạch mặt đất, dựng lều trại, đào hang đắp lò.
Cốt Luân Vọng Thiên bắt đầu thi pháp, bày ra các loại cấm chế ở bốn phía. Lần đầu tiên Dư Tắc Thành nhìn thấy lão sử dụng thuật dưỡng trùng, chỉ thấy dưới y bào của lão xuất hiện một con thiềm thừ kim quang lóng lánh. Lão cho thiềm thừ vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt, sau đó lấy ở dưới nách ra một con rết dài nửa thước màu đen bóng, cũng cho vào miệng ra sức nhai nuốt, miệng lão vang lên thanh âm ken két. Dư Tắc Thành nghe được chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát, suýt chút nữa thì nôn mửa, thật sự là ghê tớm vô cùng.
Chuyện này còn chưa chấm dứt, cốt Luân Vọng Thiên lại bắt đầu nhai nuốt những độc vật khác. Hồng Quan Xà trắng như tuyết, Ngũ sắc Độc Tri Thù, lại thêm một con bò cạp màu vàng đen to bằng cái bát, những độc vật này lục tục từ dưới hắc bào của lão bò ra, sau đó bị lão bỏ vào miệng nhai nuốt.
Dư Tắc Thành vội vàng vận khởi Huyết Tàng thuật, lúc này mới áp chế được ý niệm muốn nôn mửa trong đầu, rơi vào trạng thái vô niệm vô tưởng, không bị những chuyện khác ảnh hưởng.
Cốt Luân Vọng Thiên không rảnh chú ý tới Dư Tắc Thành, đây chỉ là các bước phải trải qua trong quá trình thi pháp củạ lão. Dư Tắc Thành sử dụng Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật, nhờ đó phát hiện những độc vật này thật ra không phải bị nhai nuốt trong miệng lão ngược lại giống như hiến tế. Những độc vật này chậm rãi biến hóa trong miệng lão, cuối cùng lão há to miệng phun ra một luồng hắc trùng.
Những hắc trùng này to khoảng bằng con kiến, bề ngoài cũng không khác gì con kiến. Chúng rơi trên mặt đất rải rác khắp bốn phía nơi cắm trại, chậm rãi tản ra xung quanh đào hang, hình thành cấm chế kỳ dị. Lập tức trong rừng rậm bốn phía xung quanh nơi cắm trại truyền đến một tràng tiếng rào rào, vô số dã thú hung mãnh đang rình trộm bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh đi thật xa.
Cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Được rồi, hoàn thành, có thể nghỉ ngơi. Dư lão đệ đừng trách móc, trùng thuật của cốt Luân gia ta chính là như thế. Hơi có vẻ khiến người khó mà tiếp nhận, lần đầu tiên ta nhìn thấy các tiền bối thi pháp, muốn nôn cũng không được.
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Lần đầu nhìn thấy thật sự rất kinh khủng, bất quá chỉ cần pháp thuật dùng được, đó chính là hảo pháp thuật.
Lúc này người hầu đã làm thức ăn xong, bốn người bắt đầu cùng ăn, thật ra đơn giản chỉ là bánh bao nhân thịt, uống chút canh nóng, nước canh này do huynh đệ cốt Luân sử dụng pháp thuật ngưng kết mà ra. Bốn người ăn xong, ai nấy trở lại lều trại của mình ngồi xuống, sáu tên người hầu bắt đầu ăn cơm. sau đó chia ra gác đêm. Sáu con cự trùng bị an trí ở một góc, sau khi cho chúng ăn bữa tối xong, thi pháp bố trí một cái lồng, để chúng trong đó nghỉ ngoi khôi phục nguyên khí, chuẩn bị ngày mai tiếp tục hành trình.
Cốt Luân Tề Văn hiện tại vừa mới tiến vào cảnh giới Dẫn Khí sơ cấp, rất nhanh đã tu luyện chấm dứt, vốn y muốn tìm Dư Tắc Thành tâm sự một hồi, nhưng đi tới trước lều trại Dư Tắc Thành, chợt nghe thấy tiếng Dư Tắc Thành hô hấp đều đặn, nghe xong một hồi, không đi vào quấy rầy Dư Tắc Thành, mà trở về mình lều trại nghỉ ngơi.
Vào nửa đêm, trăng tròn lên cao, huynh đệ cốt Luân đột nhiên đứng dậy, hai người lặng lẽ rời khỏi lều trại, khống chế hai độc trùng thật nhỏ bav lên không trung, bay về phía chân núi.
Vốn Dư Tắc Thành ngồi trong lều trại, nhắm mắt khổ tu, nhưng tâm thần Dư Tắc Thành phụ trên Hồn Si thú. Chư Kiền Hồn Si Thú lén lút đi theo phía sau bọn họ, ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó quan sát hành động của bọn họ.
Huynh đệ Cốt Luân đi tới một chỗ âm u dưới chân núi, đáp xuống mặt đất, bắt đầu chia nhau phun dược phẩm, nhai nuốt độc vật xung quanh nơi này, bọn họ đang bố trí gì đó.
Dư Tắc Thành phụ thân vào Chư Kiền Hồn Si Thú, ở cách bọn họ chừng trăm thước, trên một cây đại thụ, dung hòa cùng cây cối thành một thể. Đây là ưu thế của Hồn Si thú, mặc dù nó có được nhục thể nhưng thật ra là do hồn phách tạo thành, cũng không có cốt nhục chân thật, không phải là vật sống, cho nên có thể tránh khỏi cổ trùng cảnh giới của huynh đệ cốt Luân.
Mặc dù đang ở xa trăm thước có hơn, năng lực thăm dò của Chư Kiền Hồn Si Thú vẫn hữu hiệu. Dư Tắc Thành có thể nghe được rõ ràng hết thảy những lời bọn họ trò chuyện, có thể thấy rõ ràng bọn họ đang làm những gì.
Sau khi huynh đệ Cốt Luân bố trí chấm dứt. Đại ca cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Thật sự là bực bội, vô duyên cớ vô cớ thêm một tên Dư tiểu tử, huynh đệ chúng ta
muốn tu luyện cũng phải né tránh, thật sự là bực mình.
Đệ đệ Cốt Luân Vọng Nguyệt đáp lại:
- Cố gắng nhẫn nhịn đi ca ca, tiểu tử này và Thạch lão quỷ có quan hệ chặt chẽ, hiện tại chúng ta tiếp được thiện duyên về sau hắn sẽ chiếu cố A Văn. Hơn nữa tiểu tử này cũng không đơn giản, hôm trước lúc Tiểu Phượng và hắn hảo hợp, nó đã hạ cổ độc vào người hắn, muốn lưu lại cốt nhục hậu đại của hắn. Nhưng sau khi cổ độc tiến vào trong cơ thể hắn lập tức bị hòa tan hết, không thể giữ lại một chút huyết mạch nào cả, khiến cho hắn chiếm tiện nghi vô ích hai đêm. Hắn vẫn có chút thủ đoạn, hiện tại chúng ta phải giúp hắn, tiếp được thiện duyên, tương lai mới có lợi cho A Văn.
Cốt Luân Vọng Thiên thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, vì A Văn, hết thảy đều phải nhẫn nhịn. Chúng ta bắt đầu đi, hôm nay trăng tròn ngay trên đinh đầu, vừa lúc chúng ta Bái Nguyệt Hấp Âm.
Nói xong bàn tay hai người giao nhau, thân thể chậm rãi vặn vẹo thành tư thế kỳ dị, bắt đầu phát ra mùi thơm ngát trên thân thể. Bị mùi thơm này hấp đẫn, vô số độc trùng xung quanh trăm dặm bắt đầu tiến về phía này.
Chỉ trong chốc lát, thanh âm sàn sạt của độc trùng di chuyển vang lên khắp nơi có thể thấy vô số rắn, bò cạp, nhện, rết, những độc trùng không biết tên chen chúc bò về phía này. Hiện tại thân thể hai người bọn họ đã không còn giống hình người, mà giống như hai con độc trùng khổng lồ. Bọn họ nhìn lên trăng tròn trên bầu trời bắt đầu gầm rú, tiếng kêu cũng giống như tiếng côn trùng kêu vang, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu xuống bị bọn họ hấp thu từng chút một.
Độc trùng này bò lên thân hình bọn họ, sau đó chui vào trong cơ thể bọn họ. Thân thể bọn họ tựa như động không đáy, bao nhiêu độc trùng bò vào cũng không thấy phản ứng.
Dư Tắc Thành quan sát một hồi, hóa ra đây là huynh đệ cốt Luân đang tu luyện, phương thức tu luyện như vậy vô cùng quỷ dị. Dư Tắc Thành thoáng động ý niệm. Chư Kiền Hồn Si Thú liền trở về bên cạnh Dư Tắc Thành.
Đây là huynh đệ cốt Luân lấy thân thể làm hang ổ, cung cấp nuôi dưỡng độc trùng. Dư Tắc Thành nhìn thấy bọn họ thu hút độc trùng với số lượng rất nhiều nhưng độc trùng thành tinh trăm năm lại không có một con nào cả. Hơn nữa bất quá bọn họ chỉ mới đạt tới cảnh giới Thai Tức, Dư Tắc Thành có cảm giác rằng thuật này của bọn họ có vẻ hơi cực đoan, không phải chính đạo, tất không thể thành đại sự, không thể phát triển tiền đồ gì lớn. Loại tà thuật lấy thân thể của mình ra chơi đùa như vậy, tương lai nhất định sẽ khiến cho thân thể của
mình bị hủy, tự chuốc lấy hậu quả xấu.
Ngày hôm sau mọi người thức dậy ăn qua loa chút thức ăn, sau đó tiếp tục chạy đi. Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát huynh đệ cốt Luân, dường như hình tểê bọn họ lớn hơn trước kia một vòng, tinh thần quắc thước, nhưng thật ra không có thay đổi gì nhiều.
Mọi người cỡi cự trùng, lại bắt đầu hành trình mới, cứ như vậy liên tiếp ba ngày, chạy sáu trăm dặm đường núi, toàn bộ hành trình coi như đã đi được hơn một nửa.
Ngày ấy sau khi huynh đệ cốt Luân Bái Nguyệt Hấp Âm, nghỉ ngơi hai ngày, lúc ấy mới tiêu hóa hết số độc trùng trong cơ thể. Vào tối hôm qua, bọn họ lại bái nguyệt một lần nữa, thu hút độc trùng nhập thể.
Lúc này đường núi càng đi càng trở nên gập ghềnh, không còn được tốc độ như lúc ban đầu. Thỉnh thoảng những cự trùng này cũng phải đi đường vòng ngược trở về vài lần mới có thể tiến tới.
Hơn nữa dần dần nguy hiểm tăng nhiều, thinh thoảng có một ít mãnh thú sơn tinh kỳ dị cũng không e ngại những cự trùng này, thậm chí phát động tập kích chúng nó.
Vào giữa trưa ngày thứ tư, có một con cự trùng vận chuyển hàng hóa, trong một lần nhảy trên ngọn cây, phía dưới bất chợt bắn ra một đạo bạch quang trúng váo thân thể cự trùng. Cự trùng kia lập tức phát ra một tiếng côn trùng kêu đau đớn, từ trên cây rơi xuống.
Phía sau cốt Luân Vọng Thiên giận dữ rống to, sử dụng một đám độc trùng bắt đầu công kích đạo bạch quang kia. Hóa ra đạo bạch quang kia là một con tuyết điêu, nó và cốt Luân Vọng Thiên sử dụng độc trùng chiến đấu với nhau một trận, không hề e ngại độc trùng vây công.
Cốt Luân Vọng Nguyệt cũng gia nhập vào vòng chiến, hai người điều khiển năm sáu loại độc trùng vây công tuyết điêu. Con tuyết điêu này có động tác vô cùng mau lẹ nhưng bị đám độc trùng này vây công, dần dần bị độc trùng cắn trúng quá nhiều, hành động không còn mau lẹ linh hoạt như lúc ban đầu, không lâu sau đã bị độc trùng cắn chết.
Con cự trùng bị tập kích rơi từ trên không trung xuống, ngã dưới tàng cây. Miệng tuyết điêu vốn có kịch độc, cự trùng đã co giật sắp sửa tử vong. Tên Man nhân khống chế cự trùng vô cùng mav mắn, từ trên không rơi xuống chỉ bị thương nhẹ.
Trước mặt mọi người cốt Luân gia tộc, cho tới bây giờ Dư Tắc Thành cũng không để lộ phi kiếm. Thứ nhất vì phi kiếm là chỗ dựa lớn nhất của hắn, không thể để cho bọn họ biết, thứ hai phi kiếm quý báu, có của không nên để lộ, tránh cho này sinh chuyện không hay.
Người tới là tiểu di và muội muội của cốt Luân Tề Văn, các nàng đến đưa cơm chiều. Hóa ra hiện tại đã là buổi chiều, thái dương sắp ngã về Tây.
Vừa đến nơi đây Dư Tắc Thành đã phóng xuất Chư Kiền Hồn Si Thú, cho nó ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cảnh giới cho mình. Hiện tại đang ở đất khách, hết thảy đều phải cẩn thận, dù không có lòng hại người, cũng phải có lòng đề phòng người hại mình.
Hai nàng đến nơi lễ phép gõ cửa mang bữa tối tới cho Dư Tắc Thành, sau đó đứng sang một bên dịu dàng hầu hạ. Dư Tắc Thành uống hết nước lập tức châm đầy, ăn cơm vơi liền gắp thức ăn, không nói một lời, thủ đoạn hầu hạ người khác quả thật là hạng nhất.
Trong lúc Dư Tắc Thành ăn cơm, tiểu di của cốt Luân Tề Văn sửa sang lại giày, giặt tất, sau đó hơ lửa cho khô, ngày mai nhất định có thể dùng được.
Dư Tắc Thành chén đầy rượu và thức ăn, hai nàng bắt đầu thu dọn mâm bát, sau đó quỳ xuống chân Dư Tắc Thành, bắt đầu xoa bóp chân cho hắn. Thủ pháp của các nàng hết sức dịu dàng, khiến Dư Tắc Thành vô cùng thoải mái. Trong lúc đó. các nàng còn ngâm nga ca từ của Man nhân, tuy rằng nghe không hiểu ca từ, nhưng lại có chỗ độc đáo riêng của nó.
Trong lúc các nàng phục vụ chu đáo như vậy, nói sao đi nữa Dư Tắc Thành vẫn còn là một thiếu niên, khí huyết phương cương, sau đó lại vui vầy một phen cùng bọn họ.
Lần này sau khi hảo hợp, hai nàng muốn rời khỏi ngay tức khắc. Ngày mai bọn Dư Tắc Thành đã chính thức ra đi, tối nay hai nàng không thể ở lại quấy rầy.
Dư Tắc Thành khoát tay ngăn lại, lấy trong túi càn khôn ra sáu tấm phù lục lúc trước lấy được ở chỗ Hàn Dương, hắn vẫn chưa từng sử dụng qua. Thật ra trước kia Dư Tắc Thành cũng từng thí nghiệm qua chuyện vẽ phù, nhưng ngoại trừ lãng phí giấy vẽ phù không có chút hiệu quả nào cả. Không có danh sư chỉ điểm dẫn đường, muốn tự học thành tài, không phải dễ dàng như vậy.
Dư Tắc Thành đưa số phù lục này cho hai nàng, cũng coi như một hồi duyên phận, để lại chút kỷ niệm. Hai nàng thu lấy phù lục, thiếu nữ kia đột nhiên nói:
- Ta... ta không cần những thứ này, ta chỉ muốn nghe công tử ca hát như đêm trước...
Dư Tắc Thành cười, lấy hồ cầm ra chậm rãi đàn tấu, sau đó hát vang:
- Thuyền ghé bờ lau lúc chiều buông, tháo buồm ngơi nghỉ xóm ven sông, sắc trời sẫm tối như tranh vẽ, dòng sông yên tĩnh tựa trăng trong. Thôn Khương tiếng sáo buôn man mác, nghe được ly nhân nát cõi lòng. Sóng đưa bèo giạt trôi đâu mất, chẳng khác đời ta quá mông lung.
- Sáng say tối yến nén đau thương, cũng bởi đa tình khiến thê lương. Biệt ly đau khổ, nào ai biết, giờ nghe trên áo vẫn còn hương. Nhớ tới đêm nao chung chăn gối, canh cánh bên lòng mãi vấn vương. Gông tình đã trót mang vào cổ, mong ngày tái ngộ nỗi đoạn trường.
Sáng sớm hôm sau, huynh đệ cốt Luân Vọng Thiên chạy tới đón Dư Tắc Thành, bọn họ đã chuẩn bị sắp xếp xong xuôi, mọi người lập tức xuất phát. Trong tiếng đưa tiễn của thân nhân, đoàn người huynh đệ cốt Luân rốt cục bước lên đường đi tới Tây Lĩnh.
Ra ngoài dự kiến của Dư Tắc Thành, ngoại trừ cốt thị huvnh đệ, cốt Luân Tề Văn, ngoài ra còn có sáu người khác đồng hành. Bọn họ đều là Man nhân, thân trên để trần, bày ra toàn là hình xăm kỳ dị, mỗi người khống chế một con cự trùng. Cự trùng này có thân thể kết hợp giữa châu chấu và bọ ngựa, hai cánh sáu chân, thân thê mở ra to khoảng chừng một trượng. Man nhân ngồi trên cổ cự trùng, trong đó sau lưng bốn cự trùng có thắng yên cho bốn người ngồi, hai con còn lại dùng cho chuyên chở các loại hàng hóa tiếp tế tiếp viện.
Cốt Luân VọngNguvệt nói:
- Nơi đâv cách Tây Lĩnh một ngàn tám trăm dặm, đây là Lục Hành Tràng đặc biệt chỉ có tộc của ta mới có, có thể ngày đi hai trăm dặm, mười ngày sau có thể chạy tới. Sáu người bọn họ là người hầu trong tộc của ta, dọc đường đi sẽ phục vụ cho chúng ta, tránh cho những chuyện lặt vặt linh tinh chúng ta cũng phải tự mình động thủ.
Dư Tắc Thành gật đầu đáp lại:
- Hết thảy xin Vọng Nguvệt huynh cứ việc an bày, tiểu đệ chỉ vừa mới xuất đạo còn phải nhờ ca ca chỉ điểm.
Cốt Luân Vọng Nguvệt cười nói:
- Đi thôi, chúng ta xuất phát trước, dọc đường chúng ta sẽ chậm rãi trò chuvện cùng nhau.
Bốn người bọn họ leo lên cự trùng, cự trùng do sáu Man nhân ngồi trước khống chế. Sau đó những cự trùng này bắt đầu nhảy vọt về phía trước mà tiến tới, tuy rằng chúng nó có cánh nhưng không thể phi hành, chỉ có thể nhảy. Nhưng mỗi một cú nhảy như vậy có thế đi xa khoảng chừng mười trượng, tốc độ coi như tạm được.
Dư Tắc Thành tùy tiện cỡi lên một con cự trùng trong đó, trong khi trùng này di chuvển, ngồi trên lưng nó vô cùng ổn định, vốn trên lưng cự trùng được gắn một chiếc ghế khá lớn, Dư Tắc Thành ngồi trên đó cực kỳ an nhàn thoải mái.
Sau khi sáu con cự trùng này xuất phát, rời khỏi sơn trại hơn mười dặm, Dư Tắc Thành mới hiểu ra vì sao phải sử dụng loại cự trùng này. Lúc này trong rừng núi đã hoàn toàn không có đường, khắp nơi toàn là dây leo đại thụ, vách núi vực sâu, đây là một vùng rừng nguyên thủy rất lớn. Những phương tiện giao thông khác như la, ngựa, trâu, lừa tuyệt đối không thể di chuyển, phàm nhân đi lại trong vùng này một canh giờ có thể đi tới trăm thước đã là cực nhanh. Chỉ có loại cự trùng nhảy chuyền trên cây, mới có thể ngày đi trăm dặm trong vùng rừng núi này.
Bên cạnh sáu con cự trùng này còn có một ít độc trùng đặc biệt phi hành, bề ngoài trông giống như loài ruồi có sáu đầu. Đây là do cốt Luân Vọng Thiên phóng xuất ra, để cho chúng bảo vệ những cự trùng này đồng thời đám độc trùng này còn có năng lực có thê truyền giọng nói đi, giúp bọn Dư Tắc Thành trong vấn đề thông tin nói chuyện phiếm cùng nhau.
Cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Dư lão đệ thế nào, đến nơi rừng rậm nguyên thủy này có lẽ là lần đầu phải không?
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Thật sự là như thế, không ngờ đến đây lại hoang vắng, nguyên thủy như vậy.
Cốt Luân Vọng Nguyệt nói tiếp:
- Đúng vậy, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, nói không chừng đột nhiên có sơn tinh dã quái xuất hiện đả thương người, cho nên không thể lơi lóng chút nào.
Cốt Luân Vọng Thiên tiếp tục nói:
- Thật ra đám sơn tinh dã quái này cũng không gọi là hung ác, chân chính kinh khủng là người tu tiên cũng như chúng ta vậy, lòng người mới là hiểm ác nhất.
- Dư lão đệ, nhớ kỹ dọc đường đi gặp được người tu tiên nhất định phải cẩn thận chú ý. Trong Thập Vạn Đại Sơn, không cần biết ngươi có bối cảnh lai lịch gì, chỉ cần giết người bịt miệng, hủy thi diệt tích, không cần biết là ai, cho nên nhất định phải vạn phần cẩn thận với những người tu tiên mà mình gặp.
Dư Tắc Thành ngập ngừng hỏi:
- Không phải nói Đại Hội Thăng Tiên Tây Lĩnh năm năm một lần, đều tuyển nhận đệ tử có xuất thân thanh bạch hay sao? Như vậy cũng có người dám làm xằng làm bậy ư?
Cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Đại Hội Thăng Tiên đã kéo dài ngàn năm, đã là thịnh hội của cộng đồng người tu tiên trăm nước ở miền Tây côn châu, mỗi lần đều hình thành phường thị tự phát ở Tây Lĩnh, mọi người trao đổi những vật phẩm tu tiên với nhau, có thể nói long trọng dị thường.
- Đúng rồi Dư lão đệ, Đại Hội Thăng Tiên bắt đầu tiến hành vào tiết Thanh Minh, nhưng cử hành trong ba tháng, đôi khi thậm chí cử hành nửa năm mới chấm dứt cho nên chúng ta vẫn có thời gian rộng rãi.
- Người tu tiên tham gia đại hội có thể nói vô số kể, có một ít người tu tiên cũng không phải vì tiền đồ của hậu bối đệ tử mà đến, bọn chúng mang mục đích khác.
- Trong đó chặn giết người tu tiên qua đường, cướp bóc tài vật bảo vật đã thành thói quen của một số người, tuy rằng sáu phái tổ chức các loại tiểu đội tuần tra kiểm tra, nhưng vẫn có người sẽ bí quá hóa liều.
Cốt Luân Vọng Nguyệt nói tiếp:
- Thật ra cũng không đến nỗi kinh khủng như ca ca ta vừa nói, chỉ cần tới gần Tây Lĩnh ngàn dặm, cấm chế giám thị do sáu phái thành lập sẽ khởi động. Phàm là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên nếu ra tay, sẽ dẫn phát phản ứng cảnh giới, cao nhân sáu phái sẽ quan sát lưu ý cho nên đám tu sĩ cường đạo không biết xấu hổ này đều có tu vi Luyện Khí kỳ.
- Huynh đệ chúng ta đã đạt tới cảnh giới Thai Tức cao cấp cho dù gặp được cao thủ cảnh
giới Tiên Thiên, huynh đệ chúng ta liên thủ lại thêm vào trùng thuật độc đáo của chúng ta, thật ra không sợ những tên vô sỉ như vậy.
Dư Tắc Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xem ra thế giới bên ngoài cũng không tốt đẹp như mình tưởng tượng, vô số nguy hiểm ẩn giấu dưới đóa hoa xinh đẹp, mình phải cẩn thận từng bước một, không thể coi thường bất cứ nguy cơ nào.
Hóa ra tu vi của huynh đệ cốt Luân đã là cảnh giới Thai Tức cao cấp, xem ra bọn họ cũng không có phi kiếm, cho nên không thể ngự kiếm mà đi, chỉ có thể dựa vào loại cự trùng này đi lại.
Cứ đi như vậy hết một ngày, lúc trời ngã về chiều vầng dương sắp lặn, mọi người lựa chọn chỗ nghỉ ngơi là một nơi sườn núi yên tĩnh. Sáu con cự trùng bắt đầu phát hoang cây cối cỏ dại, sáu phàm nhân chặt cây, nhóm lửa, bắt đầu nấu cơm, đồng thời cũng dọn dẹp sửa sang, rửa sạch mặt đất, dựng lều trại, đào hang đắp lò.
Cốt Luân Vọng Thiên bắt đầu thi pháp, bày ra các loại cấm chế ở bốn phía. Lần đầu tiên Dư Tắc Thành nhìn thấy lão sử dụng thuật dưỡng trùng, chỉ thấy dưới y bào của lão xuất hiện một con thiềm thừ kim quang lóng lánh. Lão cho thiềm thừ vào trong miệng bắt đầu nhai nuốt, sau đó lấy ở dưới nách ra một con rết dài nửa thước màu đen bóng, cũng cho vào miệng ra sức nhai nuốt, miệng lão vang lên thanh âm ken két. Dư Tắc Thành nghe được chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát, suýt chút nữa thì nôn mửa, thật sự là ghê tớm vô cùng.
Chuyện này còn chưa chấm dứt, cốt Luân Vọng Thiên lại bắt đầu nhai nuốt những độc vật khác. Hồng Quan Xà trắng như tuyết, Ngũ sắc Độc Tri Thù, lại thêm một con bò cạp màu vàng đen to bằng cái bát, những độc vật này lục tục từ dưới hắc bào của lão bò ra, sau đó bị lão bỏ vào miệng nhai nuốt.
Dư Tắc Thành vội vàng vận khởi Huyết Tàng thuật, lúc này mới áp chế được ý niệm muốn nôn mửa trong đầu, rơi vào trạng thái vô niệm vô tưởng, không bị những chuyện khác ảnh hưởng.
Cốt Luân Vọng Thiên không rảnh chú ý tới Dư Tắc Thành, đây chỉ là các bước phải trải qua trong quá trình thi pháp củạ lão. Dư Tắc Thành sử dụng Huyết Nhãn Vọng Khí Thuật, nhờ đó phát hiện những độc vật này thật ra không phải bị nhai nuốt trong miệng lão ngược lại giống như hiến tế. Những độc vật này chậm rãi biến hóa trong miệng lão, cuối cùng lão há to miệng phun ra một luồng hắc trùng.
Những hắc trùng này to khoảng bằng con kiến, bề ngoài cũng không khác gì con kiến. Chúng rơi trên mặt đất rải rác khắp bốn phía nơi cắm trại, chậm rãi tản ra xung quanh đào hang, hình thành cấm chế kỳ dị. Lập tức trong rừng rậm bốn phía xung quanh nơi cắm trại truyền đến một tràng tiếng rào rào, vô số dã thú hung mãnh đang rình trộm bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh đi thật xa.
Cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Được rồi, hoàn thành, có thể nghỉ ngơi. Dư lão đệ đừng trách móc, trùng thuật của cốt Luân gia ta chính là như thế. Hơi có vẻ khiến người khó mà tiếp nhận, lần đầu tiên ta nhìn thấy các tiền bối thi pháp, muốn nôn cũng không được.
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Lần đầu nhìn thấy thật sự rất kinh khủng, bất quá chỉ cần pháp thuật dùng được, đó chính là hảo pháp thuật.
Lúc này người hầu đã làm thức ăn xong, bốn người bắt đầu cùng ăn, thật ra đơn giản chỉ là bánh bao nhân thịt, uống chút canh nóng, nước canh này do huynh đệ cốt Luân sử dụng pháp thuật ngưng kết mà ra. Bốn người ăn xong, ai nấy trở lại lều trại của mình ngồi xuống, sáu tên người hầu bắt đầu ăn cơm. sau đó chia ra gác đêm. Sáu con cự trùng bị an trí ở một góc, sau khi cho chúng ăn bữa tối xong, thi pháp bố trí một cái lồng, để chúng trong đó nghỉ ngoi khôi phục nguyên khí, chuẩn bị ngày mai tiếp tục hành trình.
Cốt Luân Tề Văn hiện tại vừa mới tiến vào cảnh giới Dẫn Khí sơ cấp, rất nhanh đã tu luyện chấm dứt, vốn y muốn tìm Dư Tắc Thành tâm sự một hồi, nhưng đi tới trước lều trại Dư Tắc Thành, chợt nghe thấy tiếng Dư Tắc Thành hô hấp đều đặn, nghe xong một hồi, không đi vào quấy rầy Dư Tắc Thành, mà trở về mình lều trại nghỉ ngơi.
Vào nửa đêm, trăng tròn lên cao, huynh đệ cốt Luân đột nhiên đứng dậy, hai người lặng lẽ rời khỏi lều trại, khống chế hai độc trùng thật nhỏ bav lên không trung, bay về phía chân núi.
Vốn Dư Tắc Thành ngồi trong lều trại, nhắm mắt khổ tu, nhưng tâm thần Dư Tắc Thành phụ trên Hồn Si thú. Chư Kiền Hồn Si Thú lén lút đi theo phía sau bọn họ, ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó quan sát hành động của bọn họ.
Huynh đệ Cốt Luân đi tới một chỗ âm u dưới chân núi, đáp xuống mặt đất, bắt đầu chia nhau phun dược phẩm, nhai nuốt độc vật xung quanh nơi này, bọn họ đang bố trí gì đó.
Dư Tắc Thành phụ thân vào Chư Kiền Hồn Si Thú, ở cách bọn họ chừng trăm thước, trên một cây đại thụ, dung hòa cùng cây cối thành một thể. Đây là ưu thế của Hồn Si thú, mặc dù nó có được nhục thể nhưng thật ra là do hồn phách tạo thành, cũng không có cốt nhục chân thật, không phải là vật sống, cho nên có thể tránh khỏi cổ trùng cảnh giới của huynh đệ cốt Luân.
Mặc dù đang ở xa trăm thước có hơn, năng lực thăm dò của Chư Kiền Hồn Si Thú vẫn hữu hiệu. Dư Tắc Thành có thể nghe được rõ ràng hết thảy những lời bọn họ trò chuyện, có thể thấy rõ ràng bọn họ đang làm những gì.
Sau khi huynh đệ Cốt Luân bố trí chấm dứt. Đại ca cốt Luân Vọng Thiên nói:
- Thật sự là bực bội, vô duyên cớ vô cớ thêm một tên Dư tiểu tử, huynh đệ chúng ta
muốn tu luyện cũng phải né tránh, thật sự là bực mình.
Đệ đệ Cốt Luân Vọng Nguyệt đáp lại:
- Cố gắng nhẫn nhịn đi ca ca, tiểu tử này và Thạch lão quỷ có quan hệ chặt chẽ, hiện tại chúng ta tiếp được thiện duyên về sau hắn sẽ chiếu cố A Văn. Hơn nữa tiểu tử này cũng không đơn giản, hôm trước lúc Tiểu Phượng và hắn hảo hợp, nó đã hạ cổ độc vào người hắn, muốn lưu lại cốt nhục hậu đại của hắn. Nhưng sau khi cổ độc tiến vào trong cơ thể hắn lập tức bị hòa tan hết, không thể giữ lại một chút huyết mạch nào cả, khiến cho hắn chiếm tiện nghi vô ích hai đêm. Hắn vẫn có chút thủ đoạn, hiện tại chúng ta phải giúp hắn, tiếp được thiện duyên, tương lai mới có lợi cho A Văn.
Cốt Luân Vọng Thiên thở dài một tiếng, nói:
- Được rồi, vì A Văn, hết thảy đều phải nhẫn nhịn. Chúng ta bắt đầu đi, hôm nay trăng tròn ngay trên đinh đầu, vừa lúc chúng ta Bái Nguyệt Hấp Âm.
Nói xong bàn tay hai người giao nhau, thân thể chậm rãi vặn vẹo thành tư thế kỳ dị, bắt đầu phát ra mùi thơm ngát trên thân thể. Bị mùi thơm này hấp đẫn, vô số độc trùng xung quanh trăm dặm bắt đầu tiến về phía này.
Chỉ trong chốc lát, thanh âm sàn sạt của độc trùng di chuyển vang lên khắp nơi có thể thấy vô số rắn, bò cạp, nhện, rết, những độc trùng không biết tên chen chúc bò về phía này. Hiện tại thân thể hai người bọn họ đã không còn giống hình người, mà giống như hai con độc trùng khổng lồ. Bọn họ nhìn lên trăng tròn trên bầu trời bắt đầu gầm rú, tiếng kêu cũng giống như tiếng côn trùng kêu vang, ánh trăng tròn vằng vặc chiếu xuống bị bọn họ hấp thu từng chút một.
Độc trùng này bò lên thân hình bọn họ, sau đó chui vào trong cơ thể bọn họ. Thân thể bọn họ tựa như động không đáy, bao nhiêu độc trùng bò vào cũng không thấy phản ứng.
Dư Tắc Thành quan sát một hồi, hóa ra đây là huynh đệ cốt Luân đang tu luyện, phương thức tu luyện như vậy vô cùng quỷ dị. Dư Tắc Thành thoáng động ý niệm. Chư Kiền Hồn Si Thú liền trở về bên cạnh Dư Tắc Thành.
Đây là huynh đệ cốt Luân lấy thân thể làm hang ổ, cung cấp nuôi dưỡng độc trùng. Dư Tắc Thành nhìn thấy bọn họ thu hút độc trùng với số lượng rất nhiều nhưng độc trùng thành tinh trăm năm lại không có một con nào cả. Hơn nữa bất quá bọn họ chỉ mới đạt tới cảnh giới Thai Tức, Dư Tắc Thành có cảm giác rằng thuật này của bọn họ có vẻ hơi cực đoan, không phải chính đạo, tất không thể thành đại sự, không thể phát triển tiền đồ gì lớn. Loại tà thuật lấy thân thể của mình ra chơi đùa như vậy, tương lai nhất định sẽ khiến cho thân thể của
mình bị hủy, tự chuốc lấy hậu quả xấu.
Ngày hôm sau mọi người thức dậy ăn qua loa chút thức ăn, sau đó tiếp tục chạy đi. Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát huynh đệ cốt Luân, dường như hình tểê bọn họ lớn hơn trước kia một vòng, tinh thần quắc thước, nhưng thật ra không có thay đổi gì nhiều.
Mọi người cỡi cự trùng, lại bắt đầu hành trình mới, cứ như vậy liên tiếp ba ngày, chạy sáu trăm dặm đường núi, toàn bộ hành trình coi như đã đi được hơn một nửa.
Ngày ấy sau khi huynh đệ cốt Luân Bái Nguyệt Hấp Âm, nghỉ ngơi hai ngày, lúc ấy mới tiêu hóa hết số độc trùng trong cơ thể. Vào tối hôm qua, bọn họ lại bái nguyệt một lần nữa, thu hút độc trùng nhập thể.
Lúc này đường núi càng đi càng trở nên gập ghềnh, không còn được tốc độ như lúc ban đầu. Thỉnh thoảng những cự trùng này cũng phải đi đường vòng ngược trở về vài lần mới có thể tiến tới.
Hơn nữa dần dần nguy hiểm tăng nhiều, thinh thoảng có một ít mãnh thú sơn tinh kỳ dị cũng không e ngại những cự trùng này, thậm chí phát động tập kích chúng nó.
Vào giữa trưa ngày thứ tư, có một con cự trùng vận chuyển hàng hóa, trong một lần nhảy trên ngọn cây, phía dưới bất chợt bắn ra một đạo bạch quang trúng váo thân thể cự trùng. Cự trùng kia lập tức phát ra một tiếng côn trùng kêu đau đớn, từ trên cây rơi xuống.
Phía sau cốt Luân Vọng Thiên giận dữ rống to, sử dụng một đám độc trùng bắt đầu công kích đạo bạch quang kia. Hóa ra đạo bạch quang kia là một con tuyết điêu, nó và cốt Luân Vọng Thiên sử dụng độc trùng chiến đấu với nhau một trận, không hề e ngại độc trùng vây công.
Cốt Luân Vọng Nguyệt cũng gia nhập vào vòng chiến, hai người điều khiển năm sáu loại độc trùng vây công tuyết điêu. Con tuyết điêu này có động tác vô cùng mau lẹ nhưng bị đám độc trùng này vây công, dần dần bị độc trùng cắn trúng quá nhiều, hành động không còn mau lẹ linh hoạt như lúc ban đầu, không lâu sau đã bị độc trùng cắn chết.
Con cự trùng bị tập kích rơi từ trên không trung xuống, ngã dưới tàng cây. Miệng tuyết điêu vốn có kịch độc, cự trùng đã co giật sắp sửa tử vong. Tên Man nhân khống chế cự trùng vô cùng mav mắn, từ trên không rơi xuống chỉ bị thương nhẹ.
/1202
|