Huyền Chung cười nói:
- Đi một chuyến Linh Dược Sơn, liền khiến cho tông môn luyện đan đệ nhất Tu Chân Giới long trời lở đất, sau đó lại chạy tới Bắc Cực Hải, cảnh nội của Thái Ất Môn, lại đem chí bảo phòng ngự tới tay. Ha ha, đồ nhi này của ta, thật đúng là không gì không làm được a.
Mấy vị lão tổ khác đều gật đầu, chỉ có Thanh Huyền đại trưởng lão thấp giọng nói:
- Chỉ là còn có chút lỗ mãng, nếu không phải Vô Cực Môn viện trợ, sợ rằng chuyện tranh đoạt khó có thể có kết cục như hiện giờ.
- Lại nói đến chuyện này, ta không khỏi nghi hoặc, Thiên Âm Vô Cực Môn kia vì sao lại mạo hiểm cứu trợ Thiên Vũ?
Chưởng giáo chí tôn cũng suy đoán:
- Trong đó nhất định có nguyên nhân khác...
Tử Tiêu lại nói:
- Việc này nếu như Thiên Vũ không muốn nói, chúng ta không nên hỏi đến. Hai mươi mấy tuổi mà vẫn coi nhẹ việc nam nữ, có chút gút mắt cũng là chuyện bình thường.
- Việc này cũng không trọng yếu, điều quan trọng là...
Thu Nguyệt tương đối lo lắng về sự an toàn của Tô Triệt, nhìn thấy bọn họ vẫn không có thảo luận tới việc làm sao viện trợ Tô Triệt, nàng không khỏi có chút sốt ruột, liền hỏi:
- Chúng ta vì sao hiện tại lại còn ở chỗ này nói đông nói tây? Đám bang nhân Thái Hư kia còn đang ở lối vào Phong Lôi tuyệt địa vây Thiên Vũ, chúng ta hẳn là nên lập tức chạy tới đó, cứu Thiên Vũ ra a.
- Sư tỷ chớ vội!
Huyền Chung thân là sư tôn của Tô Triệt, đối với một ít chuyện của hắn cũng có sự lý giải, hắn nói:
- Phong Lôi tuyệt địa không vây khốn được Thiên Vũ, nó có thể lẻn vào, đi trong lòng đất có thể trở về tông môn.
- Ồ?
Thu Nguyệt nhất thời hiếu kỳ, bởi vì theo nàng biết, trong Phong Lôi tuyệt địa, trên không thể lên trời, dưới không thể xuống đất, cửa xuất nhập lại chỉ có một.
- Như vậy, đã qua ba ngày rồi, nó vì sao còn chưa có trở lại?
Tâm tính của Thu Nguyệt hiện tại giống như là một người mẫu thân, không ngừng truy vấn.
- Nói không chừng nó còn có cơ duyên khác, cho nên tạm thời dừng lại.
Huyền Chung lắc đầu than thở:
- Hài tử này mỗi một việc làm ra đều kinh thiên động địa, chúng ta nếu như mọi chuyện đều quan tâm, không bị hắn nói chết thì cũng bị nó làm phát sầu mà chết. Dù sao đi nữa, ta cũng đã có thói quen rồi, chuyện của nó chúng ta không nên suy nghĩ nhiều, tận lực không quan tâm tới nó, ta tin tưởng nó có biện pháp và vận khí để gặp dữ hóa lành.
- Lời này chính là lời mà ta không thích nghe nhất!
Thu Nguyệt lúc này toát ra vẻ đặc biệt chỉ có nữ tính mới có, những lời nói kế tiếp chính là để cho những lão gia hỏa xung quanh nghe:
- Ta chỉ biết là, hài tử của nhà mình ở bên ngoài bị người khác khi dễ, những người làm trưởng bối như chúng ta lại không lên tiếng, thực sự quá kỳ cục. Cho dù Thiên Vũ có thể ngầm rời đi, thế nhưng dựa vào cái gì mà có thể dễ dàng tha thứ cho những tên đang ở cửa chờ nó ra khi dễ nó đây? Ta nghĩ, vấn đề ở đây chính là thái độ.
Sáu vị Nguyên Anh lão tổ là nam nhân trong điện nhất thời đều trầm mặc.
Lời nói của Thu Nguyệt tuy rằng có chút cường ngạnh, nhưng không thể không nói quả thực có chút đạo lý.
Đám người Thái Hư kia đều là Nguyên Anh kỳ, lại không ý tới thân phận đi cướp đồ vật mà một tiểu hài tử vất vả mới tìm được, đồng thời lại còn vây hắn ở trong địa phương đó, đến bây giờ còn không chịu bỏ qua.
Mặc dù Tô Triệt có năng lực hóa giải chuyện này, thế nhưng, thân làm trưởng bối của hắn, quả thực bọn họ nên đứng ra, tìm đám ngoại nhân kia lý luận một chút...
- Huyền Chung, Thu Nguyệt tọa trấn tông môn.
Chưởng giáo chí tôn tức thì làm ra quyết định:
- Năm người chúng ta đi ra ngoài một chuyến, coi như là hoạt động gân cốt.
- Tốt!
Thanh Huyền, Nghiễm Thú, Mộc Dạ, Tử Tiêu, bốn vị Thái thượng trưởng lão tất cả đều đứng lên.
- Xin mời hai đại đạo khí bổn phái.
Chưởng giáo chí tôn khẽ quát một tiếng.
Sưu sưu!
Hai đạo quang mang từ trong điện bay ra, phân biệt rơi vào tay hai người có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ là Thanh Huyền đại trưởng lão và Chưởng giáo chí tôn.
Thiên Huyền Tông cách Hoang Thần Cốc không đến mười vạn dặm, bằng vào tu vi Nguyên Anh hậu kỳ lại khống chế đạo khí, nửa canh giờ là có thể bay tới.
Trước cửa sơn cốc tiến vào Phong Lôi tuyệt địa, bảy người Thái Hư, bốn người của Man Ly bộ lạc, phân biệt chiếm mấy gian nhà gỗ, hiện tại còn đang kiên trì đợi miếng mồi ngon là Tô Triệt. Đương nhiên, bọn họ cũng không nghĩ tới, mấy người Thiên Huyền Tông sẽ tới đây cứu viện Tô Triệt.
Trên thực tế tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như những Nguyên Anh lão tổ của Thiên Huyền Tông tới đây, có nghĩa là, quyền sở hữu Cự Phú đã thuộc về Tô Triệt. Bởi vì, chỉ cướp giật Cự Phú từ tay một tiểu bối Kim Đan trung kỳ đã gian nan như vậy rồi, nếu như còn muốn cướp giật đồ từ tay mấy vị Nguyên Anh lão tổ, vậy thì cơ bản không có cơ hội nữa.
Nơi này tuy rằng có mười một vị tu sĩ Nguyên An, thế nhưng muốn giết chết hết mấy đại Nguyên Anh của Thiên Huyền Tông, cho dù số lượng nhiều hơn gấp đôi đi nữa cũng không làm gì được.
Sưu Sưu!
Năm đạo thân ảnh hạ xuống, xuất hiện trước cửa sơn cốc.
- Tới rồi!
Trong phòng, trong lòng đám người Thái Hư run lên.
Nhìn đi a, bản thân môn phái bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ có ba đại Nguyên Anh rời khỏi tông phái ra ngoài làm việc, dù thế nào cũng lưu lại một vị tọa trấn, nhìn người ta mà xem a, để lại tông môn hai người, còn có thể thoáng cái chạy tới năm người.
Nhất là Thái Hư chưởng môn, tâm lý lại càng phức tạp, Thái Võ rõ ràng là chết ở trong Phong Lôi tuyệt địa, kể từ đó, Thái Ât Môn chỉ còn lại ba đại Nguyên Anh, so với Thiên Huyền Tông, chênh lệch càng rõ ràng.
Nhất là, Thiên Vũ kia chính là Nguyên Anh tu sĩ kế tiếp của Thiên Huyền Tông. Càng đáng sợ hơn chính là, đợi đến khi yêu nghiệt này tấn chức lên Nguyên Anh kỳ, phỏng chừng, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng không khắc chế được hắn.
- Không được!
Trong lòng Thái Hư sinh ra ý nghĩ ác độc:
- Phải nghĩ một biện pháp, mượn cơ hội sứ giả linh giới hạ giới, lợi dụng lực lượng của bọn họ, triệt để xóa tan Thiên Huyền Tông trong Tu Chân Giới, lúc đó mới có thể kéo dài những ngày bình an của Thái Ất Môn.
Những suy nghĩ trong lòng thái Hư chưởng môn lúc này đều giống như những người còn lại, sau đó bọn họ đi ra khỏi nhà gỗ, đối diện với năm đại Nguyên Anh tu sĩ của Thiên Huyền Tông.
Lúc song phương chào nhau, Chưởng giáo chí tôn là người đầu tiên mở miệng nói với bốn vị Đại Yêu của Man Ly bộ lạc:
- Mấy vị đạo hữu Man Ly, tranh đoạt bảo vật không có gì đáng trách, thế nhưng, Cự Phú đã có chủ, chuyện tình kế tiếp, thỉnh xin mấy vị đạo hữu không nên tham dự nữa.
Lời của Chưởng giáo chí tôn vừa nói, ý tứ rõ ràng là: chúng ta không phải vì các ngươi mà tới, chư vị có thể rời đi.
- Được rồi, mất hết hình tượng.
Tính cách của Hổ Khâu lão quái trước nay đều là người ngay thẳng, hắn chắp tay thi lễ:
- Đi một chuyến Linh Dược Sơn, liền khiến cho tông môn luyện đan đệ nhất Tu Chân Giới long trời lở đất, sau đó lại chạy tới Bắc Cực Hải, cảnh nội của Thái Ất Môn, lại đem chí bảo phòng ngự tới tay. Ha ha, đồ nhi này của ta, thật đúng là không gì không làm được a.
Mấy vị lão tổ khác đều gật đầu, chỉ có Thanh Huyền đại trưởng lão thấp giọng nói:
- Chỉ là còn có chút lỗ mãng, nếu không phải Vô Cực Môn viện trợ, sợ rằng chuyện tranh đoạt khó có thể có kết cục như hiện giờ.
- Lại nói đến chuyện này, ta không khỏi nghi hoặc, Thiên Âm Vô Cực Môn kia vì sao lại mạo hiểm cứu trợ Thiên Vũ?
Chưởng giáo chí tôn cũng suy đoán:
- Trong đó nhất định có nguyên nhân khác...
Tử Tiêu lại nói:
- Việc này nếu như Thiên Vũ không muốn nói, chúng ta không nên hỏi đến. Hai mươi mấy tuổi mà vẫn coi nhẹ việc nam nữ, có chút gút mắt cũng là chuyện bình thường.
- Việc này cũng không trọng yếu, điều quan trọng là...
Thu Nguyệt tương đối lo lắng về sự an toàn của Tô Triệt, nhìn thấy bọn họ vẫn không có thảo luận tới việc làm sao viện trợ Tô Triệt, nàng không khỏi có chút sốt ruột, liền hỏi:
- Chúng ta vì sao hiện tại lại còn ở chỗ này nói đông nói tây? Đám bang nhân Thái Hư kia còn đang ở lối vào Phong Lôi tuyệt địa vây Thiên Vũ, chúng ta hẳn là nên lập tức chạy tới đó, cứu Thiên Vũ ra a.
- Sư tỷ chớ vội!
Huyền Chung thân là sư tôn của Tô Triệt, đối với một ít chuyện của hắn cũng có sự lý giải, hắn nói:
- Phong Lôi tuyệt địa không vây khốn được Thiên Vũ, nó có thể lẻn vào, đi trong lòng đất có thể trở về tông môn.
- Ồ?
Thu Nguyệt nhất thời hiếu kỳ, bởi vì theo nàng biết, trong Phong Lôi tuyệt địa, trên không thể lên trời, dưới không thể xuống đất, cửa xuất nhập lại chỉ có một.
- Như vậy, đã qua ba ngày rồi, nó vì sao còn chưa có trở lại?
Tâm tính của Thu Nguyệt hiện tại giống như là một người mẫu thân, không ngừng truy vấn.
- Nói không chừng nó còn có cơ duyên khác, cho nên tạm thời dừng lại.
Huyền Chung lắc đầu than thở:
- Hài tử này mỗi một việc làm ra đều kinh thiên động địa, chúng ta nếu như mọi chuyện đều quan tâm, không bị hắn nói chết thì cũng bị nó làm phát sầu mà chết. Dù sao đi nữa, ta cũng đã có thói quen rồi, chuyện của nó chúng ta không nên suy nghĩ nhiều, tận lực không quan tâm tới nó, ta tin tưởng nó có biện pháp và vận khí để gặp dữ hóa lành.
- Lời này chính là lời mà ta không thích nghe nhất!
Thu Nguyệt lúc này toát ra vẻ đặc biệt chỉ có nữ tính mới có, những lời nói kế tiếp chính là để cho những lão gia hỏa xung quanh nghe:
- Ta chỉ biết là, hài tử của nhà mình ở bên ngoài bị người khác khi dễ, những người làm trưởng bối như chúng ta lại không lên tiếng, thực sự quá kỳ cục. Cho dù Thiên Vũ có thể ngầm rời đi, thế nhưng dựa vào cái gì mà có thể dễ dàng tha thứ cho những tên đang ở cửa chờ nó ra khi dễ nó đây? Ta nghĩ, vấn đề ở đây chính là thái độ.
Sáu vị Nguyên Anh lão tổ là nam nhân trong điện nhất thời đều trầm mặc.
Lời nói của Thu Nguyệt tuy rằng có chút cường ngạnh, nhưng không thể không nói quả thực có chút đạo lý.
Đám người Thái Hư kia đều là Nguyên Anh kỳ, lại không ý tới thân phận đi cướp đồ vật mà một tiểu hài tử vất vả mới tìm được, đồng thời lại còn vây hắn ở trong địa phương đó, đến bây giờ còn không chịu bỏ qua.
Mặc dù Tô Triệt có năng lực hóa giải chuyện này, thế nhưng, thân làm trưởng bối của hắn, quả thực bọn họ nên đứng ra, tìm đám ngoại nhân kia lý luận một chút...
- Huyền Chung, Thu Nguyệt tọa trấn tông môn.
Chưởng giáo chí tôn tức thì làm ra quyết định:
- Năm người chúng ta đi ra ngoài một chuyến, coi như là hoạt động gân cốt.
- Tốt!
Thanh Huyền, Nghiễm Thú, Mộc Dạ, Tử Tiêu, bốn vị Thái thượng trưởng lão tất cả đều đứng lên.
- Xin mời hai đại đạo khí bổn phái.
Chưởng giáo chí tôn khẽ quát một tiếng.
Sưu sưu!
Hai đạo quang mang từ trong điện bay ra, phân biệt rơi vào tay hai người có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ là Thanh Huyền đại trưởng lão và Chưởng giáo chí tôn.
Thiên Huyền Tông cách Hoang Thần Cốc không đến mười vạn dặm, bằng vào tu vi Nguyên Anh hậu kỳ lại khống chế đạo khí, nửa canh giờ là có thể bay tới.
Trước cửa sơn cốc tiến vào Phong Lôi tuyệt địa, bảy người Thái Hư, bốn người của Man Ly bộ lạc, phân biệt chiếm mấy gian nhà gỗ, hiện tại còn đang kiên trì đợi miếng mồi ngon là Tô Triệt. Đương nhiên, bọn họ cũng không nghĩ tới, mấy người Thiên Huyền Tông sẽ tới đây cứu viện Tô Triệt.
Trên thực tế tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như những Nguyên Anh lão tổ của Thiên Huyền Tông tới đây, có nghĩa là, quyền sở hữu Cự Phú đã thuộc về Tô Triệt. Bởi vì, chỉ cướp giật Cự Phú từ tay một tiểu bối Kim Đan trung kỳ đã gian nan như vậy rồi, nếu như còn muốn cướp giật đồ từ tay mấy vị Nguyên Anh lão tổ, vậy thì cơ bản không có cơ hội nữa.
Nơi này tuy rằng có mười một vị tu sĩ Nguyên An, thế nhưng muốn giết chết hết mấy đại Nguyên Anh của Thiên Huyền Tông, cho dù số lượng nhiều hơn gấp đôi đi nữa cũng không làm gì được.
Sưu Sưu!
Năm đạo thân ảnh hạ xuống, xuất hiện trước cửa sơn cốc.
- Tới rồi!
Trong phòng, trong lòng đám người Thái Hư run lên.
Nhìn đi a, bản thân môn phái bọn hắn nhiều nhất cũng chỉ có ba đại Nguyên Anh rời khỏi tông phái ra ngoài làm việc, dù thế nào cũng lưu lại một vị tọa trấn, nhìn người ta mà xem a, để lại tông môn hai người, còn có thể thoáng cái chạy tới năm người.
Nhất là Thái Hư chưởng môn, tâm lý lại càng phức tạp, Thái Võ rõ ràng là chết ở trong Phong Lôi tuyệt địa, kể từ đó, Thái Ât Môn chỉ còn lại ba đại Nguyên Anh, so với Thiên Huyền Tông, chênh lệch càng rõ ràng.
Nhất là, Thiên Vũ kia chính là Nguyên Anh tu sĩ kế tiếp của Thiên Huyền Tông. Càng đáng sợ hơn chính là, đợi đến khi yêu nghiệt này tấn chức lên Nguyên Anh kỳ, phỏng chừng, cho dù là Nguyên Anh hậu kỳ cũng không khắc chế được hắn.
- Không được!
Trong lòng Thái Hư sinh ra ý nghĩ ác độc:
- Phải nghĩ một biện pháp, mượn cơ hội sứ giả linh giới hạ giới, lợi dụng lực lượng của bọn họ, triệt để xóa tan Thiên Huyền Tông trong Tu Chân Giới, lúc đó mới có thể kéo dài những ngày bình an của Thái Ất Môn.
Những suy nghĩ trong lòng thái Hư chưởng môn lúc này đều giống như những người còn lại, sau đó bọn họ đi ra khỏi nhà gỗ, đối diện với năm đại Nguyên Anh tu sĩ của Thiên Huyền Tông.
Lúc song phương chào nhau, Chưởng giáo chí tôn là người đầu tiên mở miệng nói với bốn vị Đại Yêu của Man Ly bộ lạc:
- Mấy vị đạo hữu Man Ly, tranh đoạt bảo vật không có gì đáng trách, thế nhưng, Cự Phú đã có chủ, chuyện tình kế tiếp, thỉnh xin mấy vị đạo hữu không nên tham dự nữa.
Lời của Chưởng giáo chí tôn vừa nói, ý tứ rõ ràng là: chúng ta không phải vì các ngươi mà tới, chư vị có thể rời đi.
- Được rồi, mất hết hình tượng.
Tính cách của Hổ Khâu lão quái trước nay đều là người ngay thẳng, hắn chắp tay thi lễ:
/1505
|