- Đa tạ!
Bạch Đế Thiên trịnh trọng nói.
Mặc dù Diêm Xuyên nói rất thoải mái, nhưng không khó để có thể nghe ra hung hiểm trong đó, lúc đó Bạch Đồ Thế được Diêm Xuyên cứu!
- Tên tuyệt thế cường giả kia cũng mạnh miệng, khi chúng ta ép bức hỏi ra Tuyệt Cung, hắn chỉ lưu lại một câu - Tuyệt Cung cung chủ sẽ báo thù cho hắn!, tiếp đón, liền tự bạo tự sát rồi!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
- Tuyệt thế cường giả làm tử sĩ? Tuyệt Cung? Rốt cuộc tồn tại bực nào?
Bạch Đế Thiên kinh ngạc nói.
- Không rõ lắm, cho tới bây giờ Bạch Đồ Thế cũng không trêu chọc Tuyệt Cung, nhưng hết lần này tới lần khác, Tuyệt Cung lại tìm hắn, ta cùng hắn nghiên cứu thật lâu, chỉ đành phải ra một cái kết luận, này có thể là tử thù mà cha mẹ lưu lại!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
- A Trĩ? A Trĩ còn sống?
Bạch Đế Thiên trong mắt nhất thời hiện lên một tia mong được.
- Không biết, ít nhất trước khi Tuyệt Cung phái ra cường giả chém giết Bạch Đồ Thế, hẳn là còn sống, mà Tuyệt Cung, rõ ràng là nhằm vào mẹ con Bạch Đồ Thế!
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói.
- Tuyệt Cung, dám đả thương vợ con ta!
Bạch Đế Thiên giọng nói sâm lãnh, một cổ ngạo không sát khí từ trong cơ thể toát ra.
Người yêu một đời, đứa con duy nhất, hiện tại sống chết không rõ. Những thứ mà Bạch Đế Thiên nhớ thương nhất, lại phải chịu Tuyệt Cung đuổi giết, Bạch Đế Thiên há có thể không giận, há có thể không hận?
Nhiều năm áy náy như vậy, chưa kịp bồi bổ lại một chút, con mình lại bị Tuyệt Cung kia làm mù mắt? Bạch Đế Thiên hận không thể lập tức phi thăng tiên giới, đi tới Tuyệt Cung, đồ diệt hết thảy!
- Trận chiến ấy, vô cùng thảm, mảnh rừng rậm mà Bạch Đồ Thế vẫn luôn ở đó chờ đợi đã bị san thành bình địa. Mò mẫm nhìn lại, Bạch Đồ Thế tuyệt vọng nhìn một cái, nói: - Không bao giờ chờ cha mẹ nữa.
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
Không bao giờ chờ cha mẹ nữa rồi?
Ánh mắt Bạch Đế Thiên bỗng nhiên đã ươn ướt, đây là tuyệt vọng đến bực nào mới có thể nói ra câu như vậy a.
Không bao giờ chờ cha mẹ nữa rồi?
Không bao giờ đợi nữa?
Không bao giờ đợi nữa?
... . . .
...
. . .
Giống như là nghe được thanh âm tuyệt vọng của con mình, thanh âm tuyệt vọng kia tràn đầy thê lương, một lần lại một lần, quanh quẩn ở trong đầu Bạch Đế Thiên.
Cha mẹ tồi tệ đến mức nào mới có thể làm cho đứa con nói ra lời như vậy?
Đây là tuyệt vọng cỡ nào, mới có thể nói ra lời như vậy?
- Con ta!
Bạch Đế Thiên nắm chặt chén trà, nước trà trong chén không ngừng rung động.
Trong lòng Bạch Đế Thiên tràn đầy bi thương, tràn đầy hối hận! Một người lẳng lặng trầm mặc. Tưởng tượng ra những hình ảnh kia!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, đúng là, đây hết thảy, phải cần Bạch Đế Thiên tiêu hóa thật tốt.
Diêm Xuyên lẳng lặng chờ.
Miêu Miêu cũng nhảy đến trong ngực Diêm Xuyên, mang theo một cổ thương hại nói:
- Tên Bạch Đồ Thế này thật đáng thương!
Sờ sờ bộ lông Miêu Miêu, Diêm Xuyên gật đầu, không nói gì.
Một mình Bạch Đế Thiên đắm chìm ở trong bi thống khổng lồ không thể cảm nhận hết.
Đại điện lâm vào tĩnh mịch.
Đang lúc này, đột nhiên có một thanh âm từ ngoài điện truyền đến.
- Ha ha..., Bạch Đế Thiên, còn không ra thúc thủ chịu trói!
Ngoài điện truyền đến một tiếng lớn lối quát to.
- Đại nhân, đại trận đã thành, Bạch Đế Thiên mọc cánh cũng khó thoát!
Lại một thanh âm hưng phấn nói.
Phía ngoài truyền đến từng đợt thanh âm nhằm vào Bạch Đế Thiên.
Diêm Xuyên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về hướng đại môn.
Là tên nào muốn chết? Hết lần này tới lần khác lại chọn lúc này?
Nhìn Bạch Đế Thiên một chút, thử nghĩ đến những lời nói những lời mình lúc này, Diêm Xuyên đã khẳng định đám người ngoại giới đã bi thảm rồi.
Ngươi đổi lại thời gian không được sao, lấy khí độ Bạch Đế Thiên, có lẽ sẽ không so đo cùng ngươi.
Muốn chết phải không, hết lần này tới lần khác chọn thời khắc này, thời điểm tâm tư Bạch Đế Thiên đang còn trong chấn động. Lúc này? Muốn cho Bạch Đế Thiên tĩnh táo cũng khó khăn!
Giờ phút này, đúng như Diêm Xuyên suy nghĩ, Bạch Đế Thiên đang lâm vào trong tự trách cùng bi thương cực lớn.
Con mình bị ủy khuất lớn như vậy, mình lại không thể ra sức, con tuyệt vọng như vậy, mình cũng không ở bên người, mình hẳn là một tên phụ thân tồi tệ nhất rồi, tại sao mình không có ở bên cạnh hắn, tại sao?
Cảm xúc Bạch Đế Thiên, theo tự trách, bi thống biến thành luống cuống không thôi.
Nắm chén trà, nước trà trong chén đều rung động không dứt, thật giống như cảm nhận được một tuyệt thế cuồng ma sắp bộc phát, sợ hãi run rẩy không thôi.
Bạch Đế Thiên đang muốn bộc phát, lại muốn cố gắng khắc chế chính mình.
Bỗng nhiên, phía ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ nhằm vào chính mình, hai mắt Bạch Đế Thiên đột nhiên lạnh lẽo, một cổ sát khí thấu xương xuất thể. trong Đông Phương điện, bởi vì cổ sát khí này, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
- Ken két ken két!
Trên mặt đất bỗng nhiên kết thành băng sương, phát ra tiếng ken két, mà không trung cũng đột nhiên phiêu tán ra tuyết trắng nhàn nhạt. Băng hàn sát khí thấu xương!
Một cổ đại sát khí, bị Bạch Đế Thiên thích phóng đi ra.
Trong mắt mang theo một chút tơ máu, Bạch Đế Thiên mà theo hung bạo nhìn về phía đại môn Đại điện!
Bên ngoài Đông Phương điện!
Vốn là sương mù dày đặc tràn ngập, một trận pháp chống đở để cho ngoại giới không thể nhìn thấy bên trong, đồng thời cũng ngăn trở một ít ngoại nhân.
Nhưng trận pháp này, quá đơn giản, căn bản ngăn không được Vương Chu cùng với mười đại yêu hộ tống.
Mười một tên đại yêu rất nhanh liền tiến vào bên trong, hơn nữa phía ngoài vẫn sương trắng như trước.
Vừa vào trên không phù đảo.
Ngay lập tức, mười người liền bày trận, riêng của mình cầm lấy một cái pháp kỳ, phóng về bốn phía Đông Phương điện, đột nhiên, hoàng khí tràn ngập bốn phía, một trương pháp thuật lưới lớn được dệt nên.
Lưới lớn màu vàng, bao vây cả Đông Phương điện. Không có góc chết, người ở bên trong trốn không thể trốn thoát!
- Đại nhân, Huyền Hoàng Đại Kỳ trận này vừa ra, cho dù là cường giả Trung Hư chi cảnh, cũng đừng mơ tưởng đi ra ngoài, hơn nữa mười một người Hạ Hư chi cảnh chúng ta, lần này, Bạch Đế Thiên không có cơ hội trốn thoát!
Một tên đại yêu nhích tới gần, hưng phấn nói.
Vương Chu đứng ở trước đại trận, lộ ra một tia ngoài ý muốn:
- Xem ra ta quá coi trọng Bạch Đế Thiên rồi!
- A?
- Chúng ta bày trận ở Đông Phương điện, Bạch Đế Thiên lại không cảm giác được một chút nào? Đến bây giờ, hắn cũng không có phản ứng?
Vương Chu lộ ra một tia cười lạnh.
- Có lẽ Bạch Đế Thiên sợ cháng váng rồi!
Một tên đại yêu cười nói.
- Ha ha...!
Một đám đại yêu cười.
- Gọi hắn ra đi!
Vương Chu cũng cười nói.
- Ha ha..., Bạch Đế Thiên, còn không ra thúc thủ chịu trói!
Một tên đại yêu cười nói.
Nơi xa một tên đại yêu khác đang ổn định trận pháp cũng cười nói:
- Đại nhân, đại trận đã thành, Bạch Đế Thiên mọc cánh cũng khó thoát!
Vương Chu hài lòng gật đầu.
Giờ phút này, Bạch Đế Thiên đã thành cá trong chậu, Vương Chu không có một tia lo lắng.
Lẳng lặng chờ đợi, rốt cục, Đông Phương điện đại môn mở ra.
Bạch Đế Thiên trịnh trọng nói.
Mặc dù Diêm Xuyên nói rất thoải mái, nhưng không khó để có thể nghe ra hung hiểm trong đó, lúc đó Bạch Đồ Thế được Diêm Xuyên cứu!
- Tên tuyệt thế cường giả kia cũng mạnh miệng, khi chúng ta ép bức hỏi ra Tuyệt Cung, hắn chỉ lưu lại một câu - Tuyệt Cung cung chủ sẽ báo thù cho hắn!, tiếp đón, liền tự bạo tự sát rồi!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài.
- Tuyệt thế cường giả làm tử sĩ? Tuyệt Cung? Rốt cuộc tồn tại bực nào?
Bạch Đế Thiên kinh ngạc nói.
- Không rõ lắm, cho tới bây giờ Bạch Đồ Thế cũng không trêu chọc Tuyệt Cung, nhưng hết lần này tới lần khác, Tuyệt Cung lại tìm hắn, ta cùng hắn nghiên cứu thật lâu, chỉ đành phải ra một cái kết luận, này có thể là tử thù mà cha mẹ lưu lại!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
- A Trĩ? A Trĩ còn sống?
Bạch Đế Thiên trong mắt nhất thời hiện lên một tia mong được.
- Không biết, ít nhất trước khi Tuyệt Cung phái ra cường giả chém giết Bạch Đồ Thế, hẳn là còn sống, mà Tuyệt Cung, rõ ràng là nhằm vào mẹ con Bạch Đồ Thế!
Diêm Xuyên suy nghĩ một chút nói.
- Tuyệt Cung, dám đả thương vợ con ta!
Bạch Đế Thiên giọng nói sâm lãnh, một cổ ngạo không sát khí từ trong cơ thể toát ra.
Người yêu một đời, đứa con duy nhất, hiện tại sống chết không rõ. Những thứ mà Bạch Đế Thiên nhớ thương nhất, lại phải chịu Tuyệt Cung đuổi giết, Bạch Đế Thiên há có thể không giận, há có thể không hận?
Nhiều năm áy náy như vậy, chưa kịp bồi bổ lại một chút, con mình lại bị Tuyệt Cung kia làm mù mắt? Bạch Đế Thiên hận không thể lập tức phi thăng tiên giới, đi tới Tuyệt Cung, đồ diệt hết thảy!
- Trận chiến ấy, vô cùng thảm, mảnh rừng rậm mà Bạch Đồ Thế vẫn luôn ở đó chờ đợi đã bị san thành bình địa. Mò mẫm nhìn lại, Bạch Đồ Thế tuyệt vọng nhìn một cái, nói: - Không bao giờ chờ cha mẹ nữa.
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài nói.
Không bao giờ chờ cha mẹ nữa rồi?
Ánh mắt Bạch Đế Thiên bỗng nhiên đã ươn ướt, đây là tuyệt vọng đến bực nào mới có thể nói ra câu như vậy a.
Không bao giờ chờ cha mẹ nữa rồi?
Không bao giờ đợi nữa?
Không bao giờ đợi nữa?
... . . .
...
. . .
Giống như là nghe được thanh âm tuyệt vọng của con mình, thanh âm tuyệt vọng kia tràn đầy thê lương, một lần lại một lần, quanh quẩn ở trong đầu Bạch Đế Thiên.
Cha mẹ tồi tệ đến mức nào mới có thể làm cho đứa con nói ra lời như vậy?
Đây là tuyệt vọng cỡ nào, mới có thể nói ra lời như vậy?
- Con ta!
Bạch Đế Thiên nắm chặt chén trà, nước trà trong chén không ngừng rung động.
Trong lòng Bạch Đế Thiên tràn đầy bi thương, tràn đầy hối hận! Một người lẳng lặng trầm mặc. Tưởng tượng ra những hình ảnh kia!
Diêm Xuyên khe khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, đúng là, đây hết thảy, phải cần Bạch Đế Thiên tiêu hóa thật tốt.
Diêm Xuyên lẳng lặng chờ.
Miêu Miêu cũng nhảy đến trong ngực Diêm Xuyên, mang theo một cổ thương hại nói:
- Tên Bạch Đồ Thế này thật đáng thương!
Sờ sờ bộ lông Miêu Miêu, Diêm Xuyên gật đầu, không nói gì.
Một mình Bạch Đế Thiên đắm chìm ở trong bi thống khổng lồ không thể cảm nhận hết.
Đại điện lâm vào tĩnh mịch.
Đang lúc này, đột nhiên có một thanh âm từ ngoài điện truyền đến.
- Ha ha..., Bạch Đế Thiên, còn không ra thúc thủ chịu trói!
Ngoài điện truyền đến một tiếng lớn lối quát to.
- Đại nhân, đại trận đã thành, Bạch Đế Thiên mọc cánh cũng khó thoát!
Lại một thanh âm hưng phấn nói.
Phía ngoài truyền đến từng đợt thanh âm nhằm vào Bạch Đế Thiên.
Diêm Xuyên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về hướng đại môn.
Là tên nào muốn chết? Hết lần này tới lần khác lại chọn lúc này?
Nhìn Bạch Đế Thiên một chút, thử nghĩ đến những lời nói những lời mình lúc này, Diêm Xuyên đã khẳng định đám người ngoại giới đã bi thảm rồi.
Ngươi đổi lại thời gian không được sao, lấy khí độ Bạch Đế Thiên, có lẽ sẽ không so đo cùng ngươi.
Muốn chết phải không, hết lần này tới lần khác chọn thời khắc này, thời điểm tâm tư Bạch Đế Thiên đang còn trong chấn động. Lúc này? Muốn cho Bạch Đế Thiên tĩnh táo cũng khó khăn!
Giờ phút này, đúng như Diêm Xuyên suy nghĩ, Bạch Đế Thiên đang lâm vào trong tự trách cùng bi thương cực lớn.
Con mình bị ủy khuất lớn như vậy, mình lại không thể ra sức, con tuyệt vọng như vậy, mình cũng không ở bên người, mình hẳn là một tên phụ thân tồi tệ nhất rồi, tại sao mình không có ở bên cạnh hắn, tại sao?
Cảm xúc Bạch Đế Thiên, theo tự trách, bi thống biến thành luống cuống không thôi.
Nắm chén trà, nước trà trong chén đều rung động không dứt, thật giống như cảm nhận được một tuyệt thế cuồng ma sắp bộc phát, sợ hãi run rẩy không thôi.
Bạch Đế Thiên đang muốn bộc phát, lại muốn cố gắng khắc chế chính mình.
Bỗng nhiên, phía ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ nhằm vào chính mình, hai mắt Bạch Đế Thiên đột nhiên lạnh lẽo, một cổ sát khí thấu xương xuất thể. trong Đông Phương điện, bởi vì cổ sát khí này, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều.
- Ken két ken két!
Trên mặt đất bỗng nhiên kết thành băng sương, phát ra tiếng ken két, mà không trung cũng đột nhiên phiêu tán ra tuyết trắng nhàn nhạt. Băng hàn sát khí thấu xương!
Một cổ đại sát khí, bị Bạch Đế Thiên thích phóng đi ra.
Trong mắt mang theo một chút tơ máu, Bạch Đế Thiên mà theo hung bạo nhìn về phía đại môn Đại điện!
Bên ngoài Đông Phương điện!
Vốn là sương mù dày đặc tràn ngập, một trận pháp chống đở để cho ngoại giới không thể nhìn thấy bên trong, đồng thời cũng ngăn trở một ít ngoại nhân.
Nhưng trận pháp này, quá đơn giản, căn bản ngăn không được Vương Chu cùng với mười đại yêu hộ tống.
Mười một tên đại yêu rất nhanh liền tiến vào bên trong, hơn nữa phía ngoài vẫn sương trắng như trước.
Vừa vào trên không phù đảo.
Ngay lập tức, mười người liền bày trận, riêng của mình cầm lấy một cái pháp kỳ, phóng về bốn phía Đông Phương điện, đột nhiên, hoàng khí tràn ngập bốn phía, một trương pháp thuật lưới lớn được dệt nên.
Lưới lớn màu vàng, bao vây cả Đông Phương điện. Không có góc chết, người ở bên trong trốn không thể trốn thoát!
- Đại nhân, Huyền Hoàng Đại Kỳ trận này vừa ra, cho dù là cường giả Trung Hư chi cảnh, cũng đừng mơ tưởng đi ra ngoài, hơn nữa mười một người Hạ Hư chi cảnh chúng ta, lần này, Bạch Đế Thiên không có cơ hội trốn thoát!
Một tên đại yêu nhích tới gần, hưng phấn nói.
Vương Chu đứng ở trước đại trận, lộ ra một tia ngoài ý muốn:
- Xem ra ta quá coi trọng Bạch Đế Thiên rồi!
- A?
- Chúng ta bày trận ở Đông Phương điện, Bạch Đế Thiên lại không cảm giác được một chút nào? Đến bây giờ, hắn cũng không có phản ứng?
Vương Chu lộ ra một tia cười lạnh.
- Có lẽ Bạch Đế Thiên sợ cháng váng rồi!
Một tên đại yêu cười nói.
- Ha ha...!
Một đám đại yêu cười.
- Gọi hắn ra đi!
Vương Chu cũng cười nói.
- Ha ha..., Bạch Đế Thiên, còn không ra thúc thủ chịu trói!
Một tên đại yêu cười nói.
Nơi xa một tên đại yêu khác đang ổn định trận pháp cũng cười nói:
- Đại nhân, đại trận đã thành, Bạch Đế Thiên mọc cánh cũng khó thoát!
Vương Chu hài lòng gật đầu.
Giờ phút này, Bạch Đế Thiên đã thành cá trong chậu, Vương Chu không có một tia lo lắng.
Lẳng lặng chờ đợi, rốt cục, Đông Phương điện đại môn mở ra.
/1446
|