- Cọt kẹt!
Đại môn Đông Phương điện ầm ầm mở ra.
- Rầm!
Trong đại điện, một cổ Băng hàn chi khí đột nhiên phun mạnh mà ra.
- Ầm ầm!
Băng hàn chi khí bức thẳng vào Huyền Hoàng Đại Kỳ trận.
Ken két ken két!
Bốn phía Huyền Hoàng Đại Kỳ trận, đột nhiên kết xuất từng tầng băng dày đặc.
Đại trận như lưới lớn bao lại Đông Phương điện, giờ phút này lại khẽ chớp lên một cái.
- Chuyện gì xảy ra?
- Hàn khí?
...
. . .
Một đám đại yêu kinh ngạc nhìn một màn này.
Mà giờ phút này, hai con ngươi Vương Chu cũng đã co rụt lại, mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cổ bất an mãnh liệt.
Bất an? Tại sao mình có bất an?
- Đông đông đông đông... !
Trong đại điện truyền đến từng tiếng bước chân.
Bạch Đế Thiên một thân áo bào trắng, đạp bước mà ra khỏi Đông Phương điện.
Diêm Xuyên cùng Miêu Miêu theo ở phía sau.
Bạch Đế Thiên bước từng bước ra đại điện, ngoài đại điện, bốn phía gió rét cuộn trào. Phát ra từng tiếng vèo vèo lăng liệt.
Mười đại yêu đang bày trận, đột nhiên lỗ chân lông dựng lên, một cổ lãnh ý tràn ngập toàn thân, chúng đại yêu khẽ run rẩy, kinh ngạc nhìn bốn phía một chút, khí trời làm sao lại chợt thay đổi?
Nhưng, rất nhanh đã không để ý tới khí trời rồi, mà là trành hướng Bạch Đế Thiên mà chúng coi là ba ba trong hũ.
Bạch Đế Thiên bước ra Đông Phương điện, sắc mặt âm trầm, trong mắt sung huyết, sát khí bắn ra bốn phía, đang nhìn về phía Vương Chu.
Ánh mắt lăng liệt, hung tàn kia, nhất thời để cho Vương Chu có loại cảm giác như rớt vào hầm băng, đây là ánh mắt lăng lệ bực nào?
- Ha ha..., Bạch Đế Thiên, ngươi rốt cục đi ra, hay là nên nhanh chóng thúc thủ chịu trói đi, khỏi bị nổi khổ da thịt!
Một tên đại yêu không biết sống chết kêu lên.
Diêm Xuyên quay đầu, ngoài ý muốn nhìn tên đại yêu đang đắc ý kia, trong mắt hiện lên một tia thương hại. Xui xẻo tới thúc dục, không trách được người!
Vương Chu đang muốn quát bảo tên đại yêu kia đừng lắm mồm, nhưng mà hết thảy đã muộn. Hắn thành công, đã hấp dẫn cừu hận Bạch Đế Thiên.
Bạch Đế Thiên bị đè nén thật lâu, vẫn chưa thể phát tiết được, này, bỗng nhiên có một tên đưa tới cửa?
Bạch Đế Thiên quay đầu, trên mặt đột nhiên một mảnh dữ tợn, hai mắt sung huyết, mang theo đại thù hận, hướng về phía đại yêu kia rống lên.
- G rào…!
Một tiếng rống to, không khí bốn phía ào ào rung động lên.
Hổ khiếu long ngâm, hai loại thanh âm bá đạo nhất trong thiên hạ, một tiếng rống to mang theo đại hủy diệt của Bạch Đế Thiên, mang ra cừu hận khổng lồ trong lòng hắn, khí phách mênh mông.
Một tiếng hổ gầm, chiếu thẳng vào tên đại yêu kia, hổ gầm ngút trời, dưới một tiếng này, đột nhiên xuyên vân phá vụ, xông thẳng trời cao.
Một tiếng hổ gầm cuộn trào, đột nhiên, truyền ra bốn phía, truyền ra cả Cự Lộc thành.
Trong lúc nhất thời, cả thành đều là âm thanh hổ gầm, tiếng hổ gầm cực lớn, lấn át hết thảy tiếng vang, như Cửu Thiên chi Lôi, ầm ầm tạc xuống.
- G rào….!
Tiếng hổ gầm, như Cửu Thiên chi Lôi, tạc xuống!
Trong Cự Lộc thành, rất nhiều hồ nhỏ, đột nhiên nổ tung lên, hồ nước nổ tung ngất trời.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!...
Cả Cự Lộc thành cũng đại hoảng loạn rồi!
Bốn phía, vô số tu giả hoảng sợ nhìn trời.
- Chuyện gì xảy ra? Ai dám ở Cự Lộc thành càn rỡ?
- Người nào, rốt cuộc là người nào?
. . .
. . .
. . .
Vô số tu giả tới tham gia Thiên Thụ đại hội, rối rít đi ra khỏi chỗ cư trụ của mình, một đám kinh hãi nhìn trời, nhìn về hướng Đông Phương điện.
Xa xa nhìn lại, thật giống như có thể thấy mơ hồ hình dáng một cái đầu mãnh hổ, há mồm gào to.
Đầu Mãnh hổ? Hiện lên hình dạng trong suốt, loáng thoáng, giống như là hoàn toàn do gió nồng đậm tụ lại mà thành.
Mãnh hổ gào to, Âm truyền thiên địa!
Vô số tu giả lộ ra vẻ kinh hãi.
Tiếng hổ gầm cuộn trào này, có bao nhiêu uy lực?
Ít nhất giờ phút này, vô số tu giả, không có mấy người dám bay đến phụ cận.
Bởi vì từ trong tiếng hổ gầm, tất cả mọi người nơi này có thể cảm nhận được một cổ tức giận, một cổ cừu hận.
Lúc này ai dám qua rút chân mày tuyệt thế cường giả kia?
Đứng xa xa mà nhìn, Thiên Thụ đại hội còn chưa bắt đầu, phấn khích trong Cự Lộc trong thành này xuất hiện tốp này đến lớp khác.
Cự Lộc Sơn.
Mạnh Dung Dung bước ra điện, kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện.
Nhìn mãnh hổ gầm thét trên bầu trời, Mạnh Dung Dung nhướng mày, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cổ lo lắng.
Nàng đạp lên không trung, trực tiếp bay về hướng Đông Phương điện.
Đại môn Cự Lộc điện.
Mạnh Tử Thu nhìn về phía Đông Phương điện, chân mày cau lại.
Nhạc Nghị đi tới phụ cận.
- Viện chủ, thanh âm này?
Nhạc Nghị sắc mặt phức tạp nói.
- Là Bạch Đế Thiên! Hổ tộc phụ cận Cự Lộc thư viện, chỉ có hắn mới cường đại như thế.
Mạnh Tử Thu khẳng định nói.
- Bạch Đế Thiên? Đến Cự Lộc thành chúng ta gây chuyện?
Nhạc Nghị sắc mặt khó coi nói.
- Không, không phải là hướng Cự Lộc thành chúng ta mà tới, báo cho chư vị đại nho, không nên cử động!
Mạnh Tử Thu lắc lắc đầu nói.
- Bất động? Vạn nhất Bạch Đế Thiên ở Cự Lộc thành gây náo loạn lên thì sao?
Nhạc Nghị lo lắng nói.
- Sẽ không, tên Bạch Đế Thiên này, ân oán rõ ràng, Cự Lộc thư viện ta, chưa bao giờ làm chuyện xin lỗi hắn, tám ngàn năm này, chúng ta còn trợ giúp rất lớn cho Hổ tộc, Bạch Đế Thiên sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn!
Mạnh Tử Thu lắc đầu.
- Ừ!
Nhạc Nghị gật đầu.
- Chờ qua ngày hôm nay, ngươi theo ta cùng đi chỗ ở Hổ tộc một chuyến!
Mạnh Tử Thu hít sâu một cái nói.
- Tốt!
Nhạc Nghị gật đầu.
Tiếng Hổ gầm truyền khắp cả Cự Lộc thành, mà ở cách Đông Phương điện không xa, vạn nho đang xem cờ, càng ngày cảm xúc càng sâu.
Ở nơi này, dưới tiếng hổ gầm cường đại, cả Dung điện phù đảo cũng lung la lung lay, giống như là muốn sụp đổ vậy.
- Chuyện gì xảy ra?
- Lỗ tai của ta, a!
- Thanh âm thật cường đại!
. . .
. . .
. . .
Vạn nho lộ ra vẻ kinh hãi.
Bạch Long, Thanh Long, Đông Phương Chính Phái đều lộ vẻ ra kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện.
Trong mắt ba người đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Công tử sẽ không có việc gì chứ?
Thanh Long lo lắng muốn phải đạp không lao đi.
Bạch Long, Đông Phương Chính Phái cũng muốn qua đó.
- Không nên cử động!
Dịch Phong bỗng nhiên kêu một câu.
Trong tay Dịch Phong đang kẹp một con cờ màu đen, cũng không quay đầu lại nói.
- Cái gì?
Đám người Bạch Long đều khựng lại.
- Ngô Vương đã khai báo, Đông Phương điện, không phải là bọn ta có thể nhúng tay, ai cũng không cần đi, Vương tự nhiên sẽ xử trí!
Dịch Phong lắc lắc đầu nói.
- Nhưng mà?
Thanh Long hơi lo lắng nói.
Đông Phương Chính Phái nhìn về phía xa một chút, gật gật đầu nói:
- Tiếng gầm thét như thế, chúng ta đi cũng là chịu chết, đừng động tới rồi!
- Nhưng mà!
Thanh Long vẫn còn muốn nói.
Đứng dậy, Thanh Long vẫn muốn bay về Đông Phương điện.
- Thanh Long, Ngô Vương giao nhiệm vụ gì cho ngươi?
Dịch Phong không quay đầu lại, mà là lẳng lặng hạ xuống một quân cờ.
Đại môn Đông Phương điện ầm ầm mở ra.
- Rầm!
Trong đại điện, một cổ Băng hàn chi khí đột nhiên phun mạnh mà ra.
- Ầm ầm!
Băng hàn chi khí bức thẳng vào Huyền Hoàng Đại Kỳ trận.
Ken két ken két!
Bốn phía Huyền Hoàng Đại Kỳ trận, đột nhiên kết xuất từng tầng băng dày đặc.
Đại trận như lưới lớn bao lại Đông Phương điện, giờ phút này lại khẽ chớp lên một cái.
- Chuyện gì xảy ra?
- Hàn khí?
...
. . .
Một đám đại yêu kinh ngạc nhìn một màn này.
Mà giờ phút này, hai con ngươi Vương Chu cũng đã co rụt lại, mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cổ bất an mãnh liệt.
Bất an? Tại sao mình có bất an?
- Đông đông đông đông... !
Trong đại điện truyền đến từng tiếng bước chân.
Bạch Đế Thiên một thân áo bào trắng, đạp bước mà ra khỏi Đông Phương điện.
Diêm Xuyên cùng Miêu Miêu theo ở phía sau.
Bạch Đế Thiên bước từng bước ra đại điện, ngoài đại điện, bốn phía gió rét cuộn trào. Phát ra từng tiếng vèo vèo lăng liệt.
Mười đại yêu đang bày trận, đột nhiên lỗ chân lông dựng lên, một cổ lãnh ý tràn ngập toàn thân, chúng đại yêu khẽ run rẩy, kinh ngạc nhìn bốn phía một chút, khí trời làm sao lại chợt thay đổi?
Nhưng, rất nhanh đã không để ý tới khí trời rồi, mà là trành hướng Bạch Đế Thiên mà chúng coi là ba ba trong hũ.
Bạch Đế Thiên bước ra Đông Phương điện, sắc mặt âm trầm, trong mắt sung huyết, sát khí bắn ra bốn phía, đang nhìn về phía Vương Chu.
Ánh mắt lăng liệt, hung tàn kia, nhất thời để cho Vương Chu có loại cảm giác như rớt vào hầm băng, đây là ánh mắt lăng lệ bực nào?
- Ha ha..., Bạch Đế Thiên, ngươi rốt cục đi ra, hay là nên nhanh chóng thúc thủ chịu trói đi, khỏi bị nổi khổ da thịt!
Một tên đại yêu không biết sống chết kêu lên.
Diêm Xuyên quay đầu, ngoài ý muốn nhìn tên đại yêu đang đắc ý kia, trong mắt hiện lên một tia thương hại. Xui xẻo tới thúc dục, không trách được người!
Vương Chu đang muốn quát bảo tên đại yêu kia đừng lắm mồm, nhưng mà hết thảy đã muộn. Hắn thành công, đã hấp dẫn cừu hận Bạch Đế Thiên.
Bạch Đế Thiên bị đè nén thật lâu, vẫn chưa thể phát tiết được, này, bỗng nhiên có một tên đưa tới cửa?
Bạch Đế Thiên quay đầu, trên mặt đột nhiên một mảnh dữ tợn, hai mắt sung huyết, mang theo đại thù hận, hướng về phía đại yêu kia rống lên.
- G rào…!
Một tiếng rống to, không khí bốn phía ào ào rung động lên.
Hổ khiếu long ngâm, hai loại thanh âm bá đạo nhất trong thiên hạ, một tiếng rống to mang theo đại hủy diệt của Bạch Đế Thiên, mang ra cừu hận khổng lồ trong lòng hắn, khí phách mênh mông.
Một tiếng hổ gầm, chiếu thẳng vào tên đại yêu kia, hổ gầm ngút trời, dưới một tiếng này, đột nhiên xuyên vân phá vụ, xông thẳng trời cao.
Một tiếng hổ gầm cuộn trào, đột nhiên, truyền ra bốn phía, truyền ra cả Cự Lộc thành.
Trong lúc nhất thời, cả thành đều là âm thanh hổ gầm, tiếng hổ gầm cực lớn, lấn át hết thảy tiếng vang, như Cửu Thiên chi Lôi, ầm ầm tạc xuống.
- G rào….!
Tiếng hổ gầm, như Cửu Thiên chi Lôi, tạc xuống!
Trong Cự Lộc thành, rất nhiều hồ nhỏ, đột nhiên nổ tung lên, hồ nước nổ tung ngất trời.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!...
Cả Cự Lộc thành cũng đại hoảng loạn rồi!
Bốn phía, vô số tu giả hoảng sợ nhìn trời.
- Chuyện gì xảy ra? Ai dám ở Cự Lộc thành càn rỡ?
- Người nào, rốt cuộc là người nào?
. . .
. . .
. . .
Vô số tu giả tới tham gia Thiên Thụ đại hội, rối rít đi ra khỏi chỗ cư trụ của mình, một đám kinh hãi nhìn trời, nhìn về hướng Đông Phương điện.
Xa xa nhìn lại, thật giống như có thể thấy mơ hồ hình dáng một cái đầu mãnh hổ, há mồm gào to.
Đầu Mãnh hổ? Hiện lên hình dạng trong suốt, loáng thoáng, giống như là hoàn toàn do gió nồng đậm tụ lại mà thành.
Mãnh hổ gào to, Âm truyền thiên địa!
Vô số tu giả lộ ra vẻ kinh hãi.
Tiếng hổ gầm cuộn trào này, có bao nhiêu uy lực?
Ít nhất giờ phút này, vô số tu giả, không có mấy người dám bay đến phụ cận.
Bởi vì từ trong tiếng hổ gầm, tất cả mọi người nơi này có thể cảm nhận được một cổ tức giận, một cổ cừu hận.
Lúc này ai dám qua rút chân mày tuyệt thế cường giả kia?
Đứng xa xa mà nhìn, Thiên Thụ đại hội còn chưa bắt đầu, phấn khích trong Cự Lộc trong thành này xuất hiện tốp này đến lớp khác.
Cự Lộc Sơn.
Mạnh Dung Dung bước ra điện, kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện.
Nhìn mãnh hổ gầm thét trên bầu trời, Mạnh Dung Dung nhướng mày, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cổ lo lắng.
Nàng đạp lên không trung, trực tiếp bay về hướng Đông Phương điện.
Đại môn Cự Lộc điện.
Mạnh Tử Thu nhìn về phía Đông Phương điện, chân mày cau lại.
Nhạc Nghị đi tới phụ cận.
- Viện chủ, thanh âm này?
Nhạc Nghị sắc mặt phức tạp nói.
- Là Bạch Đế Thiên! Hổ tộc phụ cận Cự Lộc thư viện, chỉ có hắn mới cường đại như thế.
Mạnh Tử Thu khẳng định nói.
- Bạch Đế Thiên? Đến Cự Lộc thành chúng ta gây chuyện?
Nhạc Nghị sắc mặt khó coi nói.
- Không, không phải là hướng Cự Lộc thành chúng ta mà tới, báo cho chư vị đại nho, không nên cử động!
Mạnh Tử Thu lắc lắc đầu nói.
- Bất động? Vạn nhất Bạch Đế Thiên ở Cự Lộc thành gây náo loạn lên thì sao?
Nhạc Nghị lo lắng nói.
- Sẽ không, tên Bạch Đế Thiên này, ân oán rõ ràng, Cự Lộc thư viện ta, chưa bao giờ làm chuyện xin lỗi hắn, tám ngàn năm này, chúng ta còn trợ giúp rất lớn cho Hổ tộc, Bạch Đế Thiên sẽ không gây ra động tĩnh quá lớn!
Mạnh Tử Thu lắc đầu.
- Ừ!
Nhạc Nghị gật đầu.
- Chờ qua ngày hôm nay, ngươi theo ta cùng đi chỗ ở Hổ tộc một chuyến!
Mạnh Tử Thu hít sâu một cái nói.
- Tốt!
Nhạc Nghị gật đầu.
Tiếng Hổ gầm truyền khắp cả Cự Lộc thành, mà ở cách Đông Phương điện không xa, vạn nho đang xem cờ, càng ngày cảm xúc càng sâu.
Ở nơi này, dưới tiếng hổ gầm cường đại, cả Dung điện phù đảo cũng lung la lung lay, giống như là muốn sụp đổ vậy.
- Chuyện gì xảy ra?
- Lỗ tai của ta, a!
- Thanh âm thật cường đại!
. . .
. . .
. . .
Vạn nho lộ ra vẻ kinh hãi.
Bạch Long, Thanh Long, Đông Phương Chính Phái đều lộ vẻ ra kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương điện.
Trong mắt ba người đều lộ ra vẻ lo lắng.
- Công tử sẽ không có việc gì chứ?
Thanh Long lo lắng muốn phải đạp không lao đi.
Bạch Long, Đông Phương Chính Phái cũng muốn qua đó.
- Không nên cử động!
Dịch Phong bỗng nhiên kêu một câu.
Trong tay Dịch Phong đang kẹp một con cờ màu đen, cũng không quay đầu lại nói.
- Cái gì?
Đám người Bạch Long đều khựng lại.
- Ngô Vương đã khai báo, Đông Phương điện, không phải là bọn ta có thể nhúng tay, ai cũng không cần đi, Vương tự nhiên sẽ xử trí!
Dịch Phong lắc lắc đầu nói.
- Nhưng mà?
Thanh Long hơi lo lắng nói.
Đông Phương Chính Phái nhìn về phía xa một chút, gật gật đầu nói:
- Tiếng gầm thét như thế, chúng ta đi cũng là chịu chết, đừng động tới rồi!
- Nhưng mà!
Thanh Long vẫn còn muốn nói.
Đứng dậy, Thanh Long vẫn muốn bay về Đông Phương điện.
- Thanh Long, Ngô Vương giao nhiệm vụ gì cho ngươi?
Dịch Phong không quay đầu lại, mà là lẳng lặng hạ xuống một quân cờ.
/1446
|