Học nội vụ phải nói là nhàm chán cực kì, chẳng qua là bày biện đồ đạc như thế nào, đặt ở đâu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi ra sao, kỷ luật thông thường gì gì đó, Bạch Tân Vũ vừa mệt vừa đói, ngáp lên ngáp xuống mấy hồi không dám phát ra tiếng, cứ mãi ngắm cái đồng hồ xù xì treo trên tường, mong ngóng đến giờ ăn bữa sáng.
Nói hơn được một giờ, Trần Tĩnh nhìn đồng hồ, “Bảy giờ rưỡi, bây giờ tôi dẫn các cậu đi ăn sáng, rồi trở lại dạy các cậu xếp chăn, đi thôi.”
Bạch Tân Vũ nghe sắp được ăn cơm, suýt nữa mừng rơi nước mắt, tình nguyện làm người đầu tiên xông ra ngoài ký túc xá.
Trần Tĩnh quát to một tiếng, “Quay lại cho tôi!”
Cả người Bạch Tân Vũ cứng đờ, bước về lại.
“Xếp hàng! Nghỉ, nghiêm.” Trần Tĩnh chỉ Bạch Tân Vũ cảnh cáo, sau đó dẫn hai mươi mấy người tuần tự đi ra khỏi túc xá.
Đến phòng ăn, tân binh các lớp khác cũng lục tục đến đây, doanh trại ở đây có hơn 200 người, thành thử phòng ăn rất lớn, Bạch Tân Vũ đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm nức tỏa ra từ phòng ăn.
Vào phòng ăn rồi, đội ngũ mới hoàn toàn giải tán, các tân binh đứng xếp hàng lấy cơm, hôm nay ăn bánh bao, mỗi người một tô cháo hạt bắp lớn, ba đĩa dưa muối, bánh bao muốn lấy mấy cái thì lấy, Bạch Tân Vũ đã sớm đói bụng đến nỗi hai mắt phát xanh, cậu vớ một lúc 4 cái bánh bao, cắm đầu tìm một chỗ trống ngồi xuống, đoạn bưng tô cháo lên húp một hớp, ai dè cháo quá nóng, mới vừa đưa vào miệng, cậu liền phun ngay cái “phụt” ra ngoài, thè lưỡi thở hò hè.
Một cái tay chợt nắm lấy cằm cậu, giọng bông đùa, “Bộ 800 năm rồi chưa ăn cơm sao, gấp gáp cái gì.”
Bạch Tân Vũ siết chặt cổ tay của Du Phong Thành, định mắng hắn đôi câu, kết quả đầu lưỡi lại tê nóng rần rật, nói không ra lời.
Du Phong Thành ngồi đối diện Bạch Tân Vũ, vẻ mặt chân thành nói: “Tôi chỉ muốn quan tâm đồng đội một chút thôi, anh trừng tôi làm gì. Để tôi xem xem, hình như nổi bóng rồi kìa?”
Bạch Tân Vũ lớn miệng nói: “Buông ra.”
Du Phong Thành nhích sát vào người cậu một chút, nhỏ giọng nói: “Có cần tôi thổi cho anh không?”
Bạch Tân Vũ mặt mày đỏ bừng, dùng sức đẩy tay hắn ra, vội vàng láo liếc chung quanh, cậu chọn chỗ bàn rất ít người ngồi bên cạnh, may mà không bị người ta nghe thấy… Cậu cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu xong chưa?”
Du Phong Thành nhún vai một cái, “Đi nghĩa vụ ít nhất phải hai năm, hôm nay mới ngày thứ hai thôi, anh cứ nói đi.”
Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không vào đại đội của cậu đâu.”
Du Phong Thành vui vẻ, “Tất nhiên, anh thế này, 90% là được phân đến đội bếp núc đấy.”
Bạch Tân Vũ ngẩn người, trong lòng hơi luống cuống, “Không, không được.” Ngôi sao xấu này không phải nói thật đấy chứ, làm sao mà cậu vào đội bếp núc được, không thể nào, tên khốn kiếp này lại hù dọa cậu nữa rồi.
Du Phong Thành gắp một miếng củ cải dưa muối, ném vào miệng, cười nói: “Đội bếp núc có gì không tốt đâu, sau này không lo sợ đói.”
Bạch Tân Vũ trừng hắn đăm đăm, cậu cầm một cái bánh bao, cắn mạnh một cái, vỏ bánh mỏng tang, bên trong có nhồi thịt heo, cải trắng và miến Đông Bắc loại thô, nhúng vào chút giấm chua, nuốt trong miệng, vừa bóng mỡ lại vừa thơm, ăn ngon hết sảy, Bạch Tân Vũ ép buộc bản thân mình quên đi ngôi sao xấu họ Du đang ngồi ở đối diện, một mực vùi đầu vào bát cơm.
Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên bưng mâm ngồi vào bên cạnh bọn họ, Bạch Tân Vũ đang cắn bánh bao thì liếc qua chỗ Tiền Lượng, tự dưng sợ ngây người ra, Tiền Lượng bưng cái chậu rửa mặt tới, mấy cái bánh bao trắng trong chậu chất lên như ngọn núi nhỏ.
Bạch Tân Vũ kêu lên: “Tiền Lượng, cậu cầm nhiều thế làm chi?”
Tiền Lượng lấy làm đương nhiên nói: “Ăn chứ gì.” Nói đoạn cầm lên một cái bánh bao, cái bánh bao to chừng bàn tay người trưởng thành bị cậu ta cắn ba ngụm là hết trọn, vừa nhai vừa nói: “Sức ăn của em lớn.”
Tiền Lượng là kiểu người vóc dáng gầy gò, nhưng cậu ta dùng hành động thực thi ba chữ “Sức ăn lớn” kia cho đến cùng, vừa thấy cậu ta tay năm tay mười cầm bánh bao, chỉ trong phút chốc đã san bằng cả “đỉnh núi ” kia.
Phùng Đông Nguyên đẩy tô cháo đến trước mặt cậu ta, “Tiền Lượng, cậu ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Ngồi ở bàn bên cạnh là những tân binh người dân tộc Uygur, bọn họ là tín đồ Hồi giáo(1), thấy Tiền Lượng ăn như vậy, cũng trợn mắt to mắt nhỏ nhìn cậu ta.
(1) Người Uygur theo đạo Hồi giáo nên không được phép ăn thịt heo, thấy Tiền Lượng ăn nhiều bánh bao thịt heo nên ngạc nhiên.
Có một người như thế, mọi người chung quanh ăn cơm cũng cảm thấy ngon miệng hơn, Bạch Tân Vũ há to miệng ra ăn ngốn ăn nghiến.
Ăn được một nửa, Hứa Sấm đột nhiên bước vào, hắn vỗ vào cánh cửa, “Mọi người ngưng lại chút.”
Hơn hai trăm người trong phòng ăn đều dừng lại nhìn hắn.
Hứa Sấm nói: “Tôi có việc bận nên đến trể, ở đây chúng tôi có truyền thống khi ăn cơm, muốn chia sẻ với mọi người một chút.” Hắn ho khan một tiếng, “Đọc theo tôi, cày đồng đang buổi ban trưa——”
Mọi người sững sờ 2 giây, trong phòng ăn vang lên những tiếng đọc không theo trình tự.
Hứa Sấm vỗ tay một cái, “Dừng! Lớn tiếng lên, đọc đàng hoàng, 1, 2, 3, cày đồng —”
Vì đã có đồ ăn trong bụng, đám tân binh hăng hái hô to, “Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. ——” (không chém, đúng là bài thơ trong ca dao VN, nhưng bài gốc là bản TQ)
“Tốt! Sau này mỗi lần trước khi ăn cơm, cả tập thể phải đọc thuộc lòng một lần cho tôi, bài thơ này nói cho chúng ta biết rằng, không được lãng phí lương thực, không được lãng phí thành quả lao động của anh em trong đội nấu nướng, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nếu để tôi phát hiện người nào lãng phí, trừng phạt nghiêm khắc! Được rồi, ăn đi!”
Bạch Tân Vũ ăn một lúc ba cái bánh bao, cái cảm giác đói bụng đến độ đánh trống ngực cũng đã qua đi, tốc độ ăn cũng chậm lại, cậu vừa định húp miếng cháo cho dễ nuốt, bỗng dưng, cậu cảm giác hai chân mình bị một đôi chân quấn lấy. Cậu ngóc đầu lên, chỉ thấy ngôi sao xấu họ Du há mồm cắn một miếng bánh bao lớn, hai gò má phồng lên phồng xuống, điềm nhiên như không mà nhìn cậu, trong mắt lóe lên tia giễu cợt.
Bạch Tân Vũ muốn rút chân trở về, lại bị Du Phong Thành dùng sức xoắn lại, không thể cục cựa. Những tân binh xung quanh đang bận ăn cơm, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, vẫn không hay biết đến dị động ở dưới bàn, nhưng Bạch Tân Vũ đã chột dạ đến nỗi da mặt nóng bừng cả lên. Tên Du Phong Thành này chắc chắn là do ông trời phái tới khắc cậu đây mà!
Bạch Tân Vũ trợn mắt nhìn, cuối cùng không nhịn được nữa, dùng sức lui ra sau, muốn đứng phắt dậy, kết quả cậu vừa đứng lên, Du Phong Thành lập tức buông lỏng hai chân, hại cậu mất trọng tâm, đầu gối đá trúng mâm, cả người và ghế đều ngã cùng một lúc, nửa bát cháo và mấy món dưa muối cũng ụp hết lên người cậu.
Một tiếng “rầm” rõ to vang lên, tất cả mọi người trong phòng ăn đều nhìn về phía cậu, Bạch Tân Vũ ngẩn người ngồi dưới đất, nhìn cháo và nước tương trên người mình nhỏ xuống tong tong, lúng ta lúng túng không biết làm sao.
Du Phong Thành nhìn bộ dáng nhếch nhác của Bạch Tân Vũ, một nỗi vui sướng dâng lên trong lòng, hắn cúi đầu nín cười, hai bả vai cứ run rẩy không thôi.
Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên lập tức tới dìu cậu, “Ầy, anh làm sao vậy, ngồi ghế thôi mà cũng ngã được nữa.”
Bạch Tân Vũ chỉ vào Du Phong Thành, tay cứ run run, “Cậu… cậu…” Cậu bức bối đến độ hai mắt đỏ bừng.
Du Phong Thành vô tội nhìn cậu, “Tôi thì sao.”
Phùng Đông Nguyên liếc mắt nhìn Du Phong Thành một cái, trong mắt mang vài phần trách cứ, mặc dù hắn không nhìn thấy chuyện xảy ra, song Bạch Tân Vũ té như vậy, hắn cảm thấy hơn phân nửa là do Du Phong Thành đá, hắn bèn đỡ Bạch Tân Vũ đứng dậy, “Quay về ký túc xá đi, thay bộ quần áo khác.”
Du Phong Thành chống cằm, nhìn tay của Phùng Đông Nguyên khoác lên cánh tay và lưng Bạch Tân Vũ, hơi nheo mắt lại một chút.
Trừ Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên ra, những người khác đều không phản ứng gì, có vài người còn không ngớt cười trộm, nhân duyên của Bạch Tân Vũ phải nói quá ư là xui xẻo, ở trên xe lửa đã nhận đủ chuyện phiền phức, đã vậy, ngày đầu tiên huấn luyện còn đến trễ, mặc dù những tân binh này cũng không phải người xấu, nhưng đối với loại người không hòa hợp được như Bạch Tân Vũ, trong lòng bọn họ có biết bao nhiêu là xem thường.
Bạch Tân Vũ tức muốn chết, nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bị bắt nạt bao giờ, cho dù có người chọc cậu, đều có anh cậu ra mặt xử lý, nhưng sau khi đến quân đội, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình bất lực như vậy, không có ba mẹ, không có anh cậu cạnh bên, không có đám bạn hồ bằng cẩu hữu làm chỗ dựa cho cậu, đối mặt với huấn luyện viên đáng sợ, với đội trưởng tàn nhẫn, còn có ngôi sao xấu hay lấy việc đùa bỡn cậu làm trò vui, cậu cảm thấy thật cô đơn trơ trọi. Cậu biết có rất nhiều tân binh không thích cậu, cậu giống như thứ thừa thãi ở đây, cậu không thuộc về nơi này, và nơi này cũng không hoan nghênh cậu.
Từ đầu đến cuối, đến nơi này quả là một việc sai lầm, Bạch Tân Vũ cảm thấy nhớ nhà vô cùng.
Trần Tĩnh đi tới, nhìn Bạch Tân Vũ một chút, “Ăn no chưa?”
Bạch Tân Vũ gật đầu một cái.
“Hai người các cậu giúp anh ấy trở về thay quần áo đi.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu một cái, đẩy Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng ra, thấp giọng nói: “Tự tôi trở về.” Nói rồi cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, chạy về phía ký túc xá.
Dọc đường đi, cậu cũng cảm giác chỗ bụng mình nóng hổi, ướt nhoe nhoét, vạt áo vẫn không ngừng nhỏ nước tí tách, cậu vừa đi vừa lau nước mắt, ủy khuất trong lòng tràn ngập.
Sau khi trở về ký túc xá, cậu cầm một bộ quần áo đi đến phòng rửa mặt công cộng, cởi quần áo dơ ra trước, cầm khăn lông ướt lau bụng và bắp đùi, đang bận lau, thì cửa phòng rửa mặt bị đẩy ra.
Bạch Tân Vũ ngoảnh đầu nhìn lại, Du Phong Thành hai tay đút túi, lưng tựa vào cửa, nhìn cậu không chớp mắt.
Bạch Tân Vũ chợt ôm ngực, trên người cậu bây giờ chỉ còn mỗi cái quần lót, nhưng kiểu này thì che được cái gì, dưới ánh mắt khinh bỉ ấy kia, da đầu Bạch Tân Vũ ngứa ran, cậu run giọng nói: “Cậu, cậu muốn làm gì.” Hận cũ thêm thù mới, Bạch Tân Vũ lúc này nhìn Du Phong Thành, hai mắt long lên.
Du Phong Thành cười nói: “Tới xem anh có cần giúp gì không thôi.” Khi hắn nói chuyện, ánh mắt không chút kiêng kỵ nấn ná ở trên người Bạch Tân Vũ, từ đôi mắt đỏ hoe như thỏ, men xuống cái cổ nhỏ dài, sau đó là phần thân trần nhợt nhạt chỉ trải sơ qua rèn luyện, tiếp theo là chiếc quần lót màu xám hình tam giác, chỉ cần kéo một cái là rớt xuống, cuối cùng là đôi chân thon dài thẳng tắp. Hắn “chậc chậc” hai tiếng, “Vóc người cũng được, nhưng mà trên bụng có chút thịt, phải luyện tập một chút mới được.”
Bạch Tân Vũ bị Du Phong Thành săm soi mà rợn cả tóc gáy, cậu cầm lấy bộ quần áo sạch, ôm vào trong ngực, “Tôi cho cậu biết, cậu mà dám giở trò lưu manh, tôi sẽ…”
“Anh thì sao?” Đôi môi mỏng của Du Phong Thành vẽ ra một nụ cười nhạt, hắn bước vào phòng rửa mặt, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bạch Tân Vũ quát to một tiếng, “Cậu đừng tới đây, mẹ kiếp, cậu mà dám tới đây, tôi sẽ không kể mất mặt, kêu biến thái với cưỡng hiếp đó!”
Du Phong Thành “ờ” một tiếng, “Kêu đi, tôi nghe.”
Cả người Bạch Tân Vũ cứ run rẩy, đối với ngôi sao xấu họ Du này, cậu vừa hận vừa sợ, loại cảm giác không thể chống cự được này thật khinh khủng.
Du Phong Thành sải một bước đến trước mặt Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ đương muốn há mồm la lên, hắn liền đưa một tay bụm miệng cậu lại, bàn tay kia đồng thời kẹp lấy eo cậu, cố định cậu giữa cơ thể mình và bồn rửa mặt, khiến cậu không thể động đậy.
Bạch Tân Vũ trợn to hai mắt, vung nắm tay muốn đấm hắn, Du Phong Thành bắt lại cổ tay của cậu, ấn vào trên bồn rửa mặt, khẽ cười nói: “Bây giờ anh kêu được rồi đó.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, vẫn đành không kêu lên, từ trước đến giờ cậu không ngại chuyện chơi bời trăng hoa của mình bị người ta biết, vì việc này đối với đàn ông mà nói, là việc tượng trưng cho giá trị và sức hấp dẫn của mình, nhưng khi đối tượng biến thành một người đàn ông, thì bản chất của hai chuyện đó khác xa nhau hoàn toàn! Bạch Tân Vũ nghiêm giọng nói: “Cái tên biến thái đi cửa sau này, tôi không để cho cậu yên đâu.”
Du Phong Thành gật đầu một cái, “Ờ, không để yên. Anh coi kìa, nói muốn kêu mà lại không kêu nữa rồi, hại tôi bây giờ càng thêm tò mò, không biết anh ở trên giường sẽ kêu như thế nào đây nhỉ?”
Bạch Tân Vũ giận đỏ mặt, “Cậu đi chết đi.”
“Thật muốn nghe thử ghê.” Du Phong Thành khẽ thở dài một tiếng, tay men theo xương sống của Bạch Tân Vũ trượt thẳng xuống dưới, cuối cùng chạm đến mép quần cậu, một ngón tay thon dài nghịch ngợm vói vào trong quần lót, nhẹ nhàng cào lên bờ mông mịn màng của cậu.
Cả người Bạch Tân Vũ dâng lên một trận run rẩy. Mấy năm qua, cậu đã tán tỉnh biết bao phụ nữ lẳng lơ, cũng từng bị dụ dỗ, nhưng chưa có lần nào lại giống như lúc này, khiến cho thân thể cậu run rẩy, trái tim đập nhanh điên cuồng, cậu muốn chửi ầm lên, nhưng kinh nghiệm bắt nạt kẻ yếu từ nhỏ nói cho cậu biết, bây giờ mà cậy mạnh thì chỉ tự chuốc lấy khổ cho mình mà thôi, vì “trinh tiết” của mình, cậu nhắm mắt nói: “Đại ca, cậu đừng, đừng có nói đùa được không, rốt cuộc tôi đã trêu chọc cậu chỗ nào, cậu tha cho tôi đi.”
Du Phong Thành liếm môi, đôi mắt chớp chớp tràn đầy ý cười, hắn cười tà nói: “Chắc là do cái mông của anh vẫy gọi tôi.” Nói rồi tay hơi dùng sức, quần lót của Bạch Tân Vũ lập tức bị kéo xuống.
Nói hơn được một giờ, Trần Tĩnh nhìn đồng hồ, “Bảy giờ rưỡi, bây giờ tôi dẫn các cậu đi ăn sáng, rồi trở lại dạy các cậu xếp chăn, đi thôi.”
Bạch Tân Vũ nghe sắp được ăn cơm, suýt nữa mừng rơi nước mắt, tình nguyện làm người đầu tiên xông ra ngoài ký túc xá.
Trần Tĩnh quát to một tiếng, “Quay lại cho tôi!”
Cả người Bạch Tân Vũ cứng đờ, bước về lại.
“Xếp hàng! Nghỉ, nghiêm.” Trần Tĩnh chỉ Bạch Tân Vũ cảnh cáo, sau đó dẫn hai mươi mấy người tuần tự đi ra khỏi túc xá.
Đến phòng ăn, tân binh các lớp khác cũng lục tục đến đây, doanh trại ở đây có hơn 200 người, thành thử phòng ăn rất lớn, Bạch Tân Vũ đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm nức tỏa ra từ phòng ăn.
Vào phòng ăn rồi, đội ngũ mới hoàn toàn giải tán, các tân binh đứng xếp hàng lấy cơm, hôm nay ăn bánh bao, mỗi người một tô cháo hạt bắp lớn, ba đĩa dưa muối, bánh bao muốn lấy mấy cái thì lấy, Bạch Tân Vũ đã sớm đói bụng đến nỗi hai mắt phát xanh, cậu vớ một lúc 4 cái bánh bao, cắm đầu tìm một chỗ trống ngồi xuống, đoạn bưng tô cháo lên húp một hớp, ai dè cháo quá nóng, mới vừa đưa vào miệng, cậu liền phun ngay cái “phụt” ra ngoài, thè lưỡi thở hò hè.
Một cái tay chợt nắm lấy cằm cậu, giọng bông đùa, “Bộ 800 năm rồi chưa ăn cơm sao, gấp gáp cái gì.”
Bạch Tân Vũ siết chặt cổ tay của Du Phong Thành, định mắng hắn đôi câu, kết quả đầu lưỡi lại tê nóng rần rật, nói không ra lời.
Du Phong Thành ngồi đối diện Bạch Tân Vũ, vẻ mặt chân thành nói: “Tôi chỉ muốn quan tâm đồng đội một chút thôi, anh trừng tôi làm gì. Để tôi xem xem, hình như nổi bóng rồi kìa?”
Bạch Tân Vũ lớn miệng nói: “Buông ra.”
Du Phong Thành nhích sát vào người cậu một chút, nhỏ giọng nói: “Có cần tôi thổi cho anh không?”
Bạch Tân Vũ mặt mày đỏ bừng, dùng sức đẩy tay hắn ra, vội vàng láo liếc chung quanh, cậu chọn chỗ bàn rất ít người ngồi bên cạnh, may mà không bị người ta nghe thấy… Cậu cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu xong chưa?”
Du Phong Thành nhún vai một cái, “Đi nghĩa vụ ít nhất phải hai năm, hôm nay mới ngày thứ hai thôi, anh cứ nói đi.”
Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không vào đại đội của cậu đâu.”
Du Phong Thành vui vẻ, “Tất nhiên, anh thế này, 90% là được phân đến đội bếp núc đấy.”
Bạch Tân Vũ ngẩn người, trong lòng hơi luống cuống, “Không, không được.” Ngôi sao xấu này không phải nói thật đấy chứ, làm sao mà cậu vào đội bếp núc được, không thể nào, tên khốn kiếp này lại hù dọa cậu nữa rồi.
Du Phong Thành gắp một miếng củ cải dưa muối, ném vào miệng, cười nói: “Đội bếp núc có gì không tốt đâu, sau này không lo sợ đói.”
Bạch Tân Vũ trừng hắn đăm đăm, cậu cầm một cái bánh bao, cắn mạnh một cái, vỏ bánh mỏng tang, bên trong có nhồi thịt heo, cải trắng và miến Đông Bắc loại thô, nhúng vào chút giấm chua, nuốt trong miệng, vừa bóng mỡ lại vừa thơm, ăn ngon hết sảy, Bạch Tân Vũ ép buộc bản thân mình quên đi ngôi sao xấu họ Du đang ngồi ở đối diện, một mực vùi đầu vào bát cơm.
Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên bưng mâm ngồi vào bên cạnh bọn họ, Bạch Tân Vũ đang cắn bánh bao thì liếc qua chỗ Tiền Lượng, tự dưng sợ ngây người ra, Tiền Lượng bưng cái chậu rửa mặt tới, mấy cái bánh bao trắng trong chậu chất lên như ngọn núi nhỏ.
Bạch Tân Vũ kêu lên: “Tiền Lượng, cậu cầm nhiều thế làm chi?”
Tiền Lượng lấy làm đương nhiên nói: “Ăn chứ gì.” Nói đoạn cầm lên một cái bánh bao, cái bánh bao to chừng bàn tay người trưởng thành bị cậu ta cắn ba ngụm là hết trọn, vừa nhai vừa nói: “Sức ăn của em lớn.”
Tiền Lượng là kiểu người vóc dáng gầy gò, nhưng cậu ta dùng hành động thực thi ba chữ “Sức ăn lớn” kia cho đến cùng, vừa thấy cậu ta tay năm tay mười cầm bánh bao, chỉ trong phút chốc đã san bằng cả “đỉnh núi ” kia.
Phùng Đông Nguyên đẩy tô cháo đến trước mặt cậu ta, “Tiền Lượng, cậu ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.”
Ngồi ở bàn bên cạnh là những tân binh người dân tộc Uygur, bọn họ là tín đồ Hồi giáo(1), thấy Tiền Lượng ăn như vậy, cũng trợn mắt to mắt nhỏ nhìn cậu ta.
(1) Người Uygur theo đạo Hồi giáo nên không được phép ăn thịt heo, thấy Tiền Lượng ăn nhiều bánh bao thịt heo nên ngạc nhiên.
Có một người như thế, mọi người chung quanh ăn cơm cũng cảm thấy ngon miệng hơn, Bạch Tân Vũ há to miệng ra ăn ngốn ăn nghiến.
Ăn được một nửa, Hứa Sấm đột nhiên bước vào, hắn vỗ vào cánh cửa, “Mọi người ngưng lại chút.”
Hơn hai trăm người trong phòng ăn đều dừng lại nhìn hắn.
Hứa Sấm nói: “Tôi có việc bận nên đến trể, ở đây chúng tôi có truyền thống khi ăn cơm, muốn chia sẻ với mọi người một chút.” Hắn ho khan một tiếng, “Đọc theo tôi, cày đồng đang buổi ban trưa——”
Mọi người sững sờ 2 giây, trong phòng ăn vang lên những tiếng đọc không theo trình tự.
Hứa Sấm vỗ tay một cái, “Dừng! Lớn tiếng lên, đọc đàng hoàng, 1, 2, 3, cày đồng —”
Vì đã có đồ ăn trong bụng, đám tân binh hăng hái hô to, “Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. ——” (không chém, đúng là bài thơ trong ca dao VN, nhưng bài gốc là bản TQ)
“Tốt! Sau này mỗi lần trước khi ăn cơm, cả tập thể phải đọc thuộc lòng một lần cho tôi, bài thơ này nói cho chúng ta biết rằng, không được lãng phí lương thực, không được lãng phí thành quả lao động của anh em trong đội nấu nướng, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nếu để tôi phát hiện người nào lãng phí, trừng phạt nghiêm khắc! Được rồi, ăn đi!”
Bạch Tân Vũ ăn một lúc ba cái bánh bao, cái cảm giác đói bụng đến độ đánh trống ngực cũng đã qua đi, tốc độ ăn cũng chậm lại, cậu vừa định húp miếng cháo cho dễ nuốt, bỗng dưng, cậu cảm giác hai chân mình bị một đôi chân quấn lấy. Cậu ngóc đầu lên, chỉ thấy ngôi sao xấu họ Du há mồm cắn một miếng bánh bao lớn, hai gò má phồng lên phồng xuống, điềm nhiên như không mà nhìn cậu, trong mắt lóe lên tia giễu cợt.
Bạch Tân Vũ muốn rút chân trở về, lại bị Du Phong Thành dùng sức xoắn lại, không thể cục cựa. Những tân binh xung quanh đang bận ăn cơm, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, vẫn không hay biết đến dị động ở dưới bàn, nhưng Bạch Tân Vũ đã chột dạ đến nỗi da mặt nóng bừng cả lên. Tên Du Phong Thành này chắc chắn là do ông trời phái tới khắc cậu đây mà!
Bạch Tân Vũ trợn mắt nhìn, cuối cùng không nhịn được nữa, dùng sức lui ra sau, muốn đứng phắt dậy, kết quả cậu vừa đứng lên, Du Phong Thành lập tức buông lỏng hai chân, hại cậu mất trọng tâm, đầu gối đá trúng mâm, cả người và ghế đều ngã cùng một lúc, nửa bát cháo và mấy món dưa muối cũng ụp hết lên người cậu.
Một tiếng “rầm” rõ to vang lên, tất cả mọi người trong phòng ăn đều nhìn về phía cậu, Bạch Tân Vũ ngẩn người ngồi dưới đất, nhìn cháo và nước tương trên người mình nhỏ xuống tong tong, lúng ta lúng túng không biết làm sao.
Du Phong Thành nhìn bộ dáng nhếch nhác của Bạch Tân Vũ, một nỗi vui sướng dâng lên trong lòng, hắn cúi đầu nín cười, hai bả vai cứ run rẩy không thôi.
Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên lập tức tới dìu cậu, “Ầy, anh làm sao vậy, ngồi ghế thôi mà cũng ngã được nữa.”
Bạch Tân Vũ chỉ vào Du Phong Thành, tay cứ run run, “Cậu… cậu…” Cậu bức bối đến độ hai mắt đỏ bừng.
Du Phong Thành vô tội nhìn cậu, “Tôi thì sao.”
Phùng Đông Nguyên liếc mắt nhìn Du Phong Thành một cái, trong mắt mang vài phần trách cứ, mặc dù hắn không nhìn thấy chuyện xảy ra, song Bạch Tân Vũ té như vậy, hắn cảm thấy hơn phân nửa là do Du Phong Thành đá, hắn bèn đỡ Bạch Tân Vũ đứng dậy, “Quay về ký túc xá đi, thay bộ quần áo khác.”
Du Phong Thành chống cằm, nhìn tay của Phùng Đông Nguyên khoác lên cánh tay và lưng Bạch Tân Vũ, hơi nheo mắt lại một chút.
Trừ Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên ra, những người khác đều không phản ứng gì, có vài người còn không ngớt cười trộm, nhân duyên của Bạch Tân Vũ phải nói quá ư là xui xẻo, ở trên xe lửa đã nhận đủ chuyện phiền phức, đã vậy, ngày đầu tiên huấn luyện còn đến trễ, mặc dù những tân binh này cũng không phải người xấu, nhưng đối với loại người không hòa hợp được như Bạch Tân Vũ, trong lòng bọn họ có biết bao nhiêu là xem thường.
Bạch Tân Vũ tức muốn chết, nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bị bắt nạt bao giờ, cho dù có người chọc cậu, đều có anh cậu ra mặt xử lý, nhưng sau khi đến quân đội, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình bất lực như vậy, không có ba mẹ, không có anh cậu cạnh bên, không có đám bạn hồ bằng cẩu hữu làm chỗ dựa cho cậu, đối mặt với huấn luyện viên đáng sợ, với đội trưởng tàn nhẫn, còn có ngôi sao xấu hay lấy việc đùa bỡn cậu làm trò vui, cậu cảm thấy thật cô đơn trơ trọi. Cậu biết có rất nhiều tân binh không thích cậu, cậu giống như thứ thừa thãi ở đây, cậu không thuộc về nơi này, và nơi này cũng không hoan nghênh cậu.
Từ đầu đến cuối, đến nơi này quả là một việc sai lầm, Bạch Tân Vũ cảm thấy nhớ nhà vô cùng.
Trần Tĩnh đi tới, nhìn Bạch Tân Vũ một chút, “Ăn no chưa?”
Bạch Tân Vũ gật đầu một cái.
“Hai người các cậu giúp anh ấy trở về thay quần áo đi.”
Bạch Tân Vũ lắc đầu một cái, đẩy Phùng Đông Nguyên và Tiền Lượng ra, thấp giọng nói: “Tự tôi trở về.” Nói rồi cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, chạy về phía ký túc xá.
Dọc đường đi, cậu cũng cảm giác chỗ bụng mình nóng hổi, ướt nhoe nhoét, vạt áo vẫn không ngừng nhỏ nước tí tách, cậu vừa đi vừa lau nước mắt, ủy khuất trong lòng tràn ngập.
Sau khi trở về ký túc xá, cậu cầm một bộ quần áo đi đến phòng rửa mặt công cộng, cởi quần áo dơ ra trước, cầm khăn lông ướt lau bụng và bắp đùi, đang bận lau, thì cửa phòng rửa mặt bị đẩy ra.
Bạch Tân Vũ ngoảnh đầu nhìn lại, Du Phong Thành hai tay đút túi, lưng tựa vào cửa, nhìn cậu không chớp mắt.
Bạch Tân Vũ chợt ôm ngực, trên người cậu bây giờ chỉ còn mỗi cái quần lót, nhưng kiểu này thì che được cái gì, dưới ánh mắt khinh bỉ ấy kia, da đầu Bạch Tân Vũ ngứa ran, cậu run giọng nói: “Cậu, cậu muốn làm gì.” Hận cũ thêm thù mới, Bạch Tân Vũ lúc này nhìn Du Phong Thành, hai mắt long lên.
Du Phong Thành cười nói: “Tới xem anh có cần giúp gì không thôi.” Khi hắn nói chuyện, ánh mắt không chút kiêng kỵ nấn ná ở trên người Bạch Tân Vũ, từ đôi mắt đỏ hoe như thỏ, men xuống cái cổ nhỏ dài, sau đó là phần thân trần nhợt nhạt chỉ trải sơ qua rèn luyện, tiếp theo là chiếc quần lót màu xám hình tam giác, chỉ cần kéo một cái là rớt xuống, cuối cùng là đôi chân thon dài thẳng tắp. Hắn “chậc chậc” hai tiếng, “Vóc người cũng được, nhưng mà trên bụng có chút thịt, phải luyện tập một chút mới được.”
Bạch Tân Vũ bị Du Phong Thành săm soi mà rợn cả tóc gáy, cậu cầm lấy bộ quần áo sạch, ôm vào trong ngực, “Tôi cho cậu biết, cậu mà dám giở trò lưu manh, tôi sẽ…”
“Anh thì sao?” Đôi môi mỏng của Du Phong Thành vẽ ra một nụ cười nhạt, hắn bước vào phòng rửa mặt, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bạch Tân Vũ quát to một tiếng, “Cậu đừng tới đây, mẹ kiếp, cậu mà dám tới đây, tôi sẽ không kể mất mặt, kêu biến thái với cưỡng hiếp đó!”
Du Phong Thành “ờ” một tiếng, “Kêu đi, tôi nghe.”
Cả người Bạch Tân Vũ cứ run rẩy, đối với ngôi sao xấu họ Du này, cậu vừa hận vừa sợ, loại cảm giác không thể chống cự được này thật khinh khủng.
Du Phong Thành sải một bước đến trước mặt Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ đương muốn há mồm la lên, hắn liền đưa một tay bụm miệng cậu lại, bàn tay kia đồng thời kẹp lấy eo cậu, cố định cậu giữa cơ thể mình và bồn rửa mặt, khiến cậu không thể động đậy.
Bạch Tân Vũ trợn to hai mắt, vung nắm tay muốn đấm hắn, Du Phong Thành bắt lại cổ tay của cậu, ấn vào trên bồn rửa mặt, khẽ cười nói: “Bây giờ anh kêu được rồi đó.”
Bạch Tân Vũ hít sâu một hơi, vẫn đành không kêu lên, từ trước đến giờ cậu không ngại chuyện chơi bời trăng hoa của mình bị người ta biết, vì việc này đối với đàn ông mà nói, là việc tượng trưng cho giá trị và sức hấp dẫn của mình, nhưng khi đối tượng biến thành một người đàn ông, thì bản chất của hai chuyện đó khác xa nhau hoàn toàn! Bạch Tân Vũ nghiêm giọng nói: “Cái tên biến thái đi cửa sau này, tôi không để cho cậu yên đâu.”
Du Phong Thành gật đầu một cái, “Ờ, không để yên. Anh coi kìa, nói muốn kêu mà lại không kêu nữa rồi, hại tôi bây giờ càng thêm tò mò, không biết anh ở trên giường sẽ kêu như thế nào đây nhỉ?”
Bạch Tân Vũ giận đỏ mặt, “Cậu đi chết đi.”
“Thật muốn nghe thử ghê.” Du Phong Thành khẽ thở dài một tiếng, tay men theo xương sống của Bạch Tân Vũ trượt thẳng xuống dưới, cuối cùng chạm đến mép quần cậu, một ngón tay thon dài nghịch ngợm vói vào trong quần lót, nhẹ nhàng cào lên bờ mông mịn màng của cậu.
Cả người Bạch Tân Vũ dâng lên một trận run rẩy. Mấy năm qua, cậu đã tán tỉnh biết bao phụ nữ lẳng lơ, cũng từng bị dụ dỗ, nhưng chưa có lần nào lại giống như lúc này, khiến cho thân thể cậu run rẩy, trái tim đập nhanh điên cuồng, cậu muốn chửi ầm lên, nhưng kinh nghiệm bắt nạt kẻ yếu từ nhỏ nói cho cậu biết, bây giờ mà cậy mạnh thì chỉ tự chuốc lấy khổ cho mình mà thôi, vì “trinh tiết” của mình, cậu nhắm mắt nói: “Đại ca, cậu đừng, đừng có nói đùa được không, rốt cuộc tôi đã trêu chọc cậu chỗ nào, cậu tha cho tôi đi.”
Du Phong Thành liếm môi, đôi mắt chớp chớp tràn đầy ý cười, hắn cười tà nói: “Chắc là do cái mông của anh vẫy gọi tôi.” Nói rồi tay hơi dùng sức, quần lót của Bạch Tân Vũ lập tức bị kéo xuống.
/121
|