Bạch Tân Vũ quát to một tiếng, “Bà mẹ nó, cậu, cậu, cậu buông tôi ra ngay!” Cậu luống ca luống cuống vừa túm lấy quần lót, vừa đẩy Du Phong Thành ra, kết quả vẫn không sao suy suyển được hắn, trông thấy “cậu Bạch” đáng thương của mình lộ liễu trong không khí, cậu khóc òa lên.
Du Phong Thành liếc “cậu Bạch” một cái, cười nhẹ nói: “Xụi lơ vậy, có muốn tôi giúp anh một chút không?”
Bạch Tân Vũ khàn khàn nói: “Con mẹ nó đồ biến thái, đồ bệnh thần kinh, đầu óc có vấn đề, cậu còn dám đụng tôi nữa, anh tôi sẽ…”
Du Phong Thành đột nhiên bóp lấy cổ cậu, biểu cảm trên mặt vốn mang theo sự đùa cợt thoắt đã biến đổi, ánh mắt gằn lên tia dữ tợn, lạnh giọng nói: “Bị ăn hiếp thì chỉ biết tìm anh trai, anh mấy tuổi rồi? Hả?”
Bạch Tân Vũ bị hắn dọa nạt mà mặt mày biến sắc, co rúm nhìn hắn.
Du Phong Thành ghé sát tai cậu, trầm giọng nói: “Phòng làm việc của chỉ đạo viên ở lầu dưới, có điện thoại công cộng, gọi cho gã anh họ như chúa Giê-su của anh ấy, để anh ta đưa anh về, quân đội không phải là chỗ cho thứ con nít vô dụng như anh, xa lắm không, cút cho xa vào, đừng ở đây gây cản trở.”
Mặt mày Bạch Tân Vũ đỏ gắt, bởi vì Du Phong Thành cố ý dùng gan bàn tay đè mạnh lên động mạch cậu, mặc dù lực đạo không đến mức làm cho cậu nghẹt thở, nhưng cũng đủ làm cậu hít thở rất khó khăn, mặc dù cậu biết Du Phong Thành mới mấy ngày thôi, nhưng nỗi sợ hãi đối với người đàn ông này đã từng bước một xâm nhập vào đáy lòng cậu, nhất là bộ dáng hung thần ác sát lúc này, khiến hai chân của cậu mềm nhũn cả.
Du Phong Thành buông Bạch Tân Vũ ra, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá cậu từ đầu đến chân, thu trọn dáng vẻ run rẩy của cậu vào mắt, Du Phong Thành chỉ vào cậu, “Anh làm cách gì thì làm, mau cút về đi.” Nói rồi mở cửa, bước đi không thèm quay đầu lại.
Một cơn gió lớn thối qua cánh cửa đang mở toang toác, khiến Bạch Tân Vũ khẽ run rẩy, cậu hấp hấp cái mũi, vội vàng mặc quần áo, vừa lau nước mắt vừa chạy về phía phòng chỉ đạo viên.
So với việc Du Phong Thành tùy tiện đùa giỡn cậu, thì việc Du Phong Thành tỏ rõ thái độ chán ghét với cậu còn đáng sợ hơn nhiều, là thằng oắt con vô dụng thì sao, cậu vẫn là cục cưng trong mắt mẹ cậu đó thôi, cậu cũng đâu có muốn đến cái chốn quỷ quái này, tại sao phải chịu đựng cả đống chuyện bát nháo loạn xì ngầu vậy chứ!
Bạch Tân Vũ quả nhiên tìm được mấy bộ điện thoại ở trong phòng thường trực, nhưng lại có rất nhiều tân binh vừa ăn cơm xong đã ào đến đây như ong vỡ tổ, năm bộ điện thoại phía sau cũng đều có người xếp hàng dài đến ít nhất 3 mét, Bạch Tân Vũ nín cả một bụng uất ức muốn khóc lóc kể lể với mẹ và anh, chứng kiến cả hàng dài chán ngán, bỗng chốc không dậy nổi nhiệt tình nữa.
Theo cái đà này một giờ sau cũng chưa chắc đến lượt, cậu do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn quay về ký túc xá, tính đợi bớt người một chút lại đến, nếu nghe thấy giọng của mẹ, cậu nhất định sẽ khóc, cậu không muốn khóc trước mặt nhiều người như vậy.
Bạch Tân Vũ lững thững quay về ký túc xá, những người khác cũng đã trở lại hết cả, cậu vừa bước vào phòng, tiếng xôm trò của mọi người bỗng im bặt, mắt lom lom nhìn cậu.
Bạch Tân Vũ cúi đầu đi về chỗ giường của mình, không hề nhìn lấy một ai, ngã nằm lỳ ở trên giường, không thèm động đậy.
Đột nhiên, có người vỗ đầu của cậu, “Ngồi dậy, tôi đã nói một giờ trước rồi, một trong các nội quy ở ký túc xá, trừ nghỉ trưa và ngủ đêm, những thời gian khác không được ngủ trên giường.”
Bạch Tân Vũ buồn bực nói: “Tôi không tuân thủ nội quy đâu, cậu đuổi tôi đi.”
Trần Tĩnh im lặng 2 giây, tóm Bạch Tân Vũ kéo cậu từ trên giường dậy, “Đứng thẳng.”
Bạch Tân Vũ ương bướng cúi đầu..
Trần Tĩnh nâng cao giọng, “Đứng thẳng!”
Bạch Tân Vũ nhớ tới trò “kéo gân vận động” hồi sáng, vẫn còn hơi sợ, bèn đứng thẳng người lên. Cậu vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Du Phong Thành ngồi ở một băng ghế gần đó, cầm một cuốn sách trong tay, nhưng ánh mắt lại theo dõi cậu, trong ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ mỉa mai như cũ.
Trần Tĩnh nhìn cậu, “Anh muốn về nhà sao?”
Bạch Tân Vũ gật đầu một cái.
“Ở đây ai mà lại không muốn về nhà chứ? Nhà của Batoul ở gần doanh trại nhất, 220 km, đường cái gần nhà cậu ta nhất cũng phải 80 km, 80 km đường đất đấy, anh có biết phải đi bao lâu không? Cả ngày. Nhà cậu ta không có điện thoại, các anh có điều kiện thì có thể gọi điện thoại cho người nhà, còn cậu ta thì có thể sao? Trừ tình huống khẩn cấp, quân đội sẽ không đặc biệt cử xe đưa cậu ta về nhà, cho dù là ngày tết hay ngày lễ, 220 km trong thành phố cũng phải mất ba hoặc bốn giờ lái xe, gần như vậy, hai ba năm lại không được về nhà, không được nghe giọng nói của người thân, anh thử hỏi xem cậu ta có muốn về nhà không.”
Batoul gãi đầu, hàng lông mi dài nhấp nháy, vành mắt hơi đỏ lên.
Bạch Tân Vũ không hiểu đội trưởng nói điều này để làm gì, nhưng cậu cảm thấy trong lòng không thoải mái cho lắm.“Bạch Tân Vũ, khi 16 tuổi, anh đang làm gì? Anh lớn hơn Batoul 6 tuổi, tôi đã xem qua tất cả tư liệu về mọi người, anh là người lớn tuổi nhất trong đội, bảo anh dậy sớm một lần, chạy bộ một lần, bị bắt nạt một lần, thì anh khóc đòi về nhà?”
Con người Bạch Tân Vũ, theo như lời của bố ruột cậu, là một tay thiếu gia ăn chơi “bùn nhão không dính được tường”, đối với thái độ của mình, cậu vẫn theo cái kiểu “được chăng hay chớ”, dầu sao trong nhà không lo hết tiền xài, cậu ngày ngày sống thả cửa, hưởng thụ cuộc sống, cho đến giờ cũng không hề cảm thấy chỗ nào là xấu cả, ngược lại còn cho rằng tất cả những thứ kia mình nên đáng được có, ai bảo cậu đầu thai vào chỗ tốt như vậy. Mặc dù ba mẹ và anh thường mắng cậu, nhưng cậu đã sớm rèn luyện thân thể thành tường đồng vách sắt, mấy lời khó nghe cứ vào trai trái ra tai phải, phải như thế này rồi thế kia, có lúc cậu cảm thấy, có lẽ mình đã không còn cảm giác xấu hổ nữa, lại còn bởi thế mà gật gù đắc ý, nhưng so ra, nhận xét của đội trưởng “mặt lạnh” nhỏ hơn cậu vài tuổi này, lại khiến cho mặt mày cậu không ngừng đỏ gắt. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong phòng, mồ hôi trên lưng cậu cứ mãi túa ra không thôi.
Trần Tĩnh đẩy mắt kiếng lên, “Tôi cũng muốn về nhà vậy, tôi muốn khi về nhà, ba và mẹ hỏi tôi đã làm những việc gì ở quân đội, tôi có thể kể ra một hai ba, chứ không phải ăn vạ để cho người ta ‘đuổi’!”
Bạch Tân Vũ mím môi, không nói một lời, cậu vừa xấu hổ, lại vừa không phục, trong nội tâm ních đầy sự oán giận và phẫn nộ với Trần Tĩnh vì không để cho cậu mặt mũi. Rốt cuộc hôm nay cậu đã gặp phải chuyện quỷ quái gì, mới ngày đầu tiên chính thức bước vào quân đội, đầu tiên là bị Du Phong Thành giội cho cả mình đầy cháo, lại còn bị uy hiếp, sau đó trở lại túc xá thì bị đội trưởng phê bình cho một trận, cái nơi này và số của cậu vốn đã không hề hợp nhau! Cậu còn tiếp tục ở lại nơi này nữa, chắc chắn sẽ mất nửa cái mạng.
Trần Tĩnh nhìn dáng vẻ uất ức rõ rành rành của Bạch Tân Vũ, khẽ thở dài, “Tốt nhất là anh nên tự kiểm điểm lại mình đi. Mọi người xếp hàng ngay ngắn, bây giờ tôi sẽ dạy cho mọi người cách gấp chăn.”
Bạch Tân Vũ tinh thần sa sút, đến buổi trưa cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không thể nào chuyên chú lắng nghe cho được, cậu cứ không ngừng nghĩ về cuộc đời bi đát của mình, lo âu phải làm sao để sống sót qua được những ngày tháng tiếp theo.
Trần Tĩnh sau khi dạy xong, bảo mọi người tự phân tổ luyện tập.
Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên vội vàng sáp lại gần Bạch Tân Vũ, Tiền Lượng hích Bạch Tân Vũ cứ mãi rủ đầu, “Nè, anh không sao chứ?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu một cái, không muốn nói chuyện với ai.
Phùng Đông Nguyên thấp giọng nói: “Anh đừng buồn, đội trưởng cũng là vì muốn tốt cho anh thôi mà, thật ra… thật ra đội trưởng nói cũng đúng đấy, nếu anh quá yếu đuối, sống ở đây sẽ không dễ dàng đâu.”
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu lên, cả giận nói: “Cậu cũng chê anh yếu đuối!” Cậu vốn tưởng rằng Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên không xem thường cậu, nhưng ai biết trong lòng người ta nghĩ thế nào.
Phùng Đông Nguyên vội nói: “Em không có ý đó, anh đừng giận. Em chỉ… hi vọng tất cả mọi người đều khỏe mạnh thôi, nếu anh ghét nơi này vậy, làm sao mà sống qua ngày được, không bằng sửa đổi tâm lý lại một chút.”
Bạch Tân Vũ hừ lạnh nói: “Trừ khi bị trúng tà, nếu không thì anh không đời nào thích cái chốn quỷ quái này đâu.”
Tiền Lượng nhíu mày, “Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, anh làm vậy là tự gây khó dễ cho mình đó, không ai giúp được anh đâu.”
Bạch Tân Vũ căm giận cúi đầu xuống, dùng sức giũ mạnh cái chăn, giống như nó có thù oán gì với cậu. Cậu vừa liếc mắt, thấy Du Phong Thành đang đứng cạnh giường mình, nhanh nhẹn gấp chăn, bỗng hận ý trong lòng như sóng biển dâng trào, cậu cảm thấy mình xui xẻo như vậy, hơn phân nửa đều là do ngôi sao xấu này gây ra.
Du Phong Thành dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng mình, chợt quay đầu lại.
Bạch Tân Vũ giật mình, vội vàng cúi đầu, cậu sợ ngôi sao xấu này, đó là bệnh không chữa được rồi.
Du Phong Thành cong môi cười một tiếng, “Nhìn cái gì?”
Bạch Tân Vũ làm bộ không nghe thấy, cúi đầu gấp chăn.
“Sai rồi.” Du Phong Thành đè tay cậu xuống, “Anh không nhìn người ta làm mẫu hả?”
Bạch Tân Vũ cắn răng nói: “Không cần cậu quan tâm.”
Du Phong Thành thấp giọng nói: “Đáng tiếc, nếu anh cứ một mực không đi, vậy tôi có nhiều cơ hội để “quan tâm” anh rồi.”
Bạch Tân Vũ cả người run rẩy, khóc không ra nước mắt.
Du Phong Thành mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhiệt tình nói: “Đừng nóng, tôi dạy anh gấp chăn.”
Du Phong Thành liếc “cậu Bạch” một cái, cười nhẹ nói: “Xụi lơ vậy, có muốn tôi giúp anh một chút không?”
Bạch Tân Vũ khàn khàn nói: “Con mẹ nó đồ biến thái, đồ bệnh thần kinh, đầu óc có vấn đề, cậu còn dám đụng tôi nữa, anh tôi sẽ…”
Du Phong Thành đột nhiên bóp lấy cổ cậu, biểu cảm trên mặt vốn mang theo sự đùa cợt thoắt đã biến đổi, ánh mắt gằn lên tia dữ tợn, lạnh giọng nói: “Bị ăn hiếp thì chỉ biết tìm anh trai, anh mấy tuổi rồi? Hả?”
Bạch Tân Vũ bị hắn dọa nạt mà mặt mày biến sắc, co rúm nhìn hắn.
Du Phong Thành ghé sát tai cậu, trầm giọng nói: “Phòng làm việc của chỉ đạo viên ở lầu dưới, có điện thoại công cộng, gọi cho gã anh họ như chúa Giê-su của anh ấy, để anh ta đưa anh về, quân đội không phải là chỗ cho thứ con nít vô dụng như anh, xa lắm không, cút cho xa vào, đừng ở đây gây cản trở.”
Mặt mày Bạch Tân Vũ đỏ gắt, bởi vì Du Phong Thành cố ý dùng gan bàn tay đè mạnh lên động mạch cậu, mặc dù lực đạo không đến mức làm cho cậu nghẹt thở, nhưng cũng đủ làm cậu hít thở rất khó khăn, mặc dù cậu biết Du Phong Thành mới mấy ngày thôi, nhưng nỗi sợ hãi đối với người đàn ông này đã từng bước một xâm nhập vào đáy lòng cậu, nhất là bộ dáng hung thần ác sát lúc này, khiến hai chân của cậu mềm nhũn cả.
Du Phong Thành buông Bạch Tân Vũ ra, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá cậu từ đầu đến chân, thu trọn dáng vẻ run rẩy của cậu vào mắt, Du Phong Thành chỉ vào cậu, “Anh làm cách gì thì làm, mau cút về đi.” Nói rồi mở cửa, bước đi không thèm quay đầu lại.
Một cơn gió lớn thối qua cánh cửa đang mở toang toác, khiến Bạch Tân Vũ khẽ run rẩy, cậu hấp hấp cái mũi, vội vàng mặc quần áo, vừa lau nước mắt vừa chạy về phía phòng chỉ đạo viên.
So với việc Du Phong Thành tùy tiện đùa giỡn cậu, thì việc Du Phong Thành tỏ rõ thái độ chán ghét với cậu còn đáng sợ hơn nhiều, là thằng oắt con vô dụng thì sao, cậu vẫn là cục cưng trong mắt mẹ cậu đó thôi, cậu cũng đâu có muốn đến cái chốn quỷ quái này, tại sao phải chịu đựng cả đống chuyện bát nháo loạn xì ngầu vậy chứ!
Bạch Tân Vũ quả nhiên tìm được mấy bộ điện thoại ở trong phòng thường trực, nhưng lại có rất nhiều tân binh vừa ăn cơm xong đã ào đến đây như ong vỡ tổ, năm bộ điện thoại phía sau cũng đều có người xếp hàng dài đến ít nhất 3 mét, Bạch Tân Vũ nín cả một bụng uất ức muốn khóc lóc kể lể với mẹ và anh, chứng kiến cả hàng dài chán ngán, bỗng chốc không dậy nổi nhiệt tình nữa.
Theo cái đà này một giờ sau cũng chưa chắc đến lượt, cậu do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng vẫn quay về ký túc xá, tính đợi bớt người một chút lại đến, nếu nghe thấy giọng của mẹ, cậu nhất định sẽ khóc, cậu không muốn khóc trước mặt nhiều người như vậy.
Bạch Tân Vũ lững thững quay về ký túc xá, những người khác cũng đã trở lại hết cả, cậu vừa bước vào phòng, tiếng xôm trò của mọi người bỗng im bặt, mắt lom lom nhìn cậu.
Bạch Tân Vũ cúi đầu đi về chỗ giường của mình, không hề nhìn lấy một ai, ngã nằm lỳ ở trên giường, không thèm động đậy.
Đột nhiên, có người vỗ đầu của cậu, “Ngồi dậy, tôi đã nói một giờ trước rồi, một trong các nội quy ở ký túc xá, trừ nghỉ trưa và ngủ đêm, những thời gian khác không được ngủ trên giường.”
Bạch Tân Vũ buồn bực nói: “Tôi không tuân thủ nội quy đâu, cậu đuổi tôi đi.”
Trần Tĩnh im lặng 2 giây, tóm Bạch Tân Vũ kéo cậu từ trên giường dậy, “Đứng thẳng.”
Bạch Tân Vũ ương bướng cúi đầu..
Trần Tĩnh nâng cao giọng, “Đứng thẳng!”
Bạch Tân Vũ nhớ tới trò “kéo gân vận động” hồi sáng, vẫn còn hơi sợ, bèn đứng thẳng người lên. Cậu vừa ngẩng đầu, thì nhìn thấy Du Phong Thành ngồi ở một băng ghế gần đó, cầm một cuốn sách trong tay, nhưng ánh mắt lại theo dõi cậu, trong ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ mỉa mai như cũ.
Trần Tĩnh nhìn cậu, “Anh muốn về nhà sao?”
Bạch Tân Vũ gật đầu một cái.
“Ở đây ai mà lại không muốn về nhà chứ? Nhà của Batoul ở gần doanh trại nhất, 220 km, đường cái gần nhà cậu ta nhất cũng phải 80 km, 80 km đường đất đấy, anh có biết phải đi bao lâu không? Cả ngày. Nhà cậu ta không có điện thoại, các anh có điều kiện thì có thể gọi điện thoại cho người nhà, còn cậu ta thì có thể sao? Trừ tình huống khẩn cấp, quân đội sẽ không đặc biệt cử xe đưa cậu ta về nhà, cho dù là ngày tết hay ngày lễ, 220 km trong thành phố cũng phải mất ba hoặc bốn giờ lái xe, gần như vậy, hai ba năm lại không được về nhà, không được nghe giọng nói của người thân, anh thử hỏi xem cậu ta có muốn về nhà không.”
Batoul gãi đầu, hàng lông mi dài nhấp nháy, vành mắt hơi đỏ lên.
Bạch Tân Vũ không hiểu đội trưởng nói điều này để làm gì, nhưng cậu cảm thấy trong lòng không thoải mái cho lắm.“Bạch Tân Vũ, khi 16 tuổi, anh đang làm gì? Anh lớn hơn Batoul 6 tuổi, tôi đã xem qua tất cả tư liệu về mọi người, anh là người lớn tuổi nhất trong đội, bảo anh dậy sớm một lần, chạy bộ một lần, bị bắt nạt một lần, thì anh khóc đòi về nhà?”
Con người Bạch Tân Vũ, theo như lời của bố ruột cậu, là một tay thiếu gia ăn chơi “bùn nhão không dính được tường”, đối với thái độ của mình, cậu vẫn theo cái kiểu “được chăng hay chớ”, dầu sao trong nhà không lo hết tiền xài, cậu ngày ngày sống thả cửa, hưởng thụ cuộc sống, cho đến giờ cũng không hề cảm thấy chỗ nào là xấu cả, ngược lại còn cho rằng tất cả những thứ kia mình nên đáng được có, ai bảo cậu đầu thai vào chỗ tốt như vậy. Mặc dù ba mẹ và anh thường mắng cậu, nhưng cậu đã sớm rèn luyện thân thể thành tường đồng vách sắt, mấy lời khó nghe cứ vào trai trái ra tai phải, phải như thế này rồi thế kia, có lúc cậu cảm thấy, có lẽ mình đã không còn cảm giác xấu hổ nữa, lại còn bởi thế mà gật gù đắc ý, nhưng so ra, nhận xét của đội trưởng “mặt lạnh” nhỏ hơn cậu vài tuổi này, lại khiến cho mặt mày cậu không ngừng đỏ gắt. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong phòng, mồ hôi trên lưng cậu cứ mãi túa ra không thôi.
Trần Tĩnh đẩy mắt kiếng lên, “Tôi cũng muốn về nhà vậy, tôi muốn khi về nhà, ba và mẹ hỏi tôi đã làm những việc gì ở quân đội, tôi có thể kể ra một hai ba, chứ không phải ăn vạ để cho người ta ‘đuổi’!”
Bạch Tân Vũ mím môi, không nói một lời, cậu vừa xấu hổ, lại vừa không phục, trong nội tâm ních đầy sự oán giận và phẫn nộ với Trần Tĩnh vì không để cho cậu mặt mũi. Rốt cuộc hôm nay cậu đã gặp phải chuyện quỷ quái gì, mới ngày đầu tiên chính thức bước vào quân đội, đầu tiên là bị Du Phong Thành giội cho cả mình đầy cháo, lại còn bị uy hiếp, sau đó trở lại túc xá thì bị đội trưởng phê bình cho một trận, cái nơi này và số của cậu vốn đã không hề hợp nhau! Cậu còn tiếp tục ở lại nơi này nữa, chắc chắn sẽ mất nửa cái mạng.
Trần Tĩnh nhìn dáng vẻ uất ức rõ rành rành của Bạch Tân Vũ, khẽ thở dài, “Tốt nhất là anh nên tự kiểm điểm lại mình đi. Mọi người xếp hàng ngay ngắn, bây giờ tôi sẽ dạy cho mọi người cách gấp chăn.”
Bạch Tân Vũ tinh thần sa sút, đến buổi trưa cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không thể nào chuyên chú lắng nghe cho được, cậu cứ không ngừng nghĩ về cuộc đời bi đát của mình, lo âu phải làm sao để sống sót qua được những ngày tháng tiếp theo.
Trần Tĩnh sau khi dạy xong, bảo mọi người tự phân tổ luyện tập.
Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên vội vàng sáp lại gần Bạch Tân Vũ, Tiền Lượng hích Bạch Tân Vũ cứ mãi rủ đầu, “Nè, anh không sao chứ?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu một cái, không muốn nói chuyện với ai.
Phùng Đông Nguyên thấp giọng nói: “Anh đừng buồn, đội trưởng cũng là vì muốn tốt cho anh thôi mà, thật ra… thật ra đội trưởng nói cũng đúng đấy, nếu anh quá yếu đuối, sống ở đây sẽ không dễ dàng đâu.”
Bạch Tân Vũ ngẩng đầu lên, cả giận nói: “Cậu cũng chê anh yếu đuối!” Cậu vốn tưởng rằng Tiền Lượng và Phùng Đông Nguyên không xem thường cậu, nhưng ai biết trong lòng người ta nghĩ thế nào.
Phùng Đông Nguyên vội nói: “Em không có ý đó, anh đừng giận. Em chỉ… hi vọng tất cả mọi người đều khỏe mạnh thôi, nếu anh ghét nơi này vậy, làm sao mà sống qua ngày được, không bằng sửa đổi tâm lý lại một chút.”
Bạch Tân Vũ hừ lạnh nói: “Trừ khi bị trúng tà, nếu không thì anh không đời nào thích cái chốn quỷ quái này đâu.”
Tiền Lượng nhíu mày, “Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, anh làm vậy là tự gây khó dễ cho mình đó, không ai giúp được anh đâu.”
Bạch Tân Vũ căm giận cúi đầu xuống, dùng sức giũ mạnh cái chăn, giống như nó có thù oán gì với cậu. Cậu vừa liếc mắt, thấy Du Phong Thành đang đứng cạnh giường mình, nhanh nhẹn gấp chăn, bỗng hận ý trong lòng như sóng biển dâng trào, cậu cảm thấy mình xui xẻo như vậy, hơn phân nửa đều là do ngôi sao xấu này gây ra.
Du Phong Thành dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực sau lưng mình, chợt quay đầu lại.
Bạch Tân Vũ giật mình, vội vàng cúi đầu, cậu sợ ngôi sao xấu này, đó là bệnh không chữa được rồi.
Du Phong Thành cong môi cười một tiếng, “Nhìn cái gì?”
Bạch Tân Vũ làm bộ không nghe thấy, cúi đầu gấp chăn.
“Sai rồi.” Du Phong Thành đè tay cậu xuống, “Anh không nhìn người ta làm mẫu hả?”
Bạch Tân Vũ cắn răng nói: “Không cần cậu quan tâm.”
Du Phong Thành thấp giọng nói: “Đáng tiếc, nếu anh cứ một mực không đi, vậy tôi có nhiều cơ hội để “quan tâm” anh rồi.”
Bạch Tân Vũ cả người run rẩy, khóc không ra nước mắt.
Du Phong Thành mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của cậu, nhiệt tình nói: “Đừng nóng, tôi dạy anh gấp chăn.”
/121
|