Rầm! Tiếng đập cửa rất mạnh vang lên cơ hồ muốn phá tan cánh cửa đó. Bị tiếng động lớn làm cho giật mình, Từ công công không biết từ đâu chạy đến... cảnh tượng đầu tiên khi ông chạy đến là một nữ nhân xinh đẹp vận y phục đỏ vô cùng kiều diễm đang ngồi thẫn thờ trợn to đôi mắt hạnh đào nhìn về phía cánh cửa đã đóng với vạn phần kinh ngạc đâu đó còn có phần sợ hãi. Từ công công vội vàng chạy lại hỏi thăm
- Mạc tiểu thư! Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy nữ nhân kia không trả lời mà vẫn thẫn thờ quỳ rạp xuống dưới đất, đôi mắt vẫn trung thành nhìn về cánh cửa kia, mặt cắt không còn giọt máu... phải để ông gọi đến lần thứ ba thì mới thu hút được sự chú ý.
- Mạc tiểu thư! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ công công nhẹ nhàng đỡ nàng ta dậy, gặn hỏi. Như đã ý thức được sự việc nữ nhân họ Mạc kia mới từ từ đứng dậy phủi sạch bụi còn vương trên áo, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi từng bước chân rời khỏi không nói một lời. Thấy vậy Từ công công thoáng chút ngạc nhiên, định để nàng đi nhưng tính tò mò của bản thân lại nổi dậy... bèn đi theo nàng ta gặn hỏi
- Mặc tiểu thư! Mọi chuyện thế nào rồi?
Nàng ta từ đầu đến cuối đều im lặng làm ngơ, nhưng lần này thì thật sự bị Từ công công làm cho mất bình tĩnh rồi, quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt của ông trong lòng tràn ngập lửa giận cùng sự căm tức.
- Mọi chuyện thế nào rồi ư? Chuyện gì đã xảy ra ư?... Từ công công! những chuyện này ông có nhất thiết phải biết không hả?!
Nàng ta hướng Từ công công quát lớn, đáy mắt chứa lửa giận ngút trời. Như đang nhìn thấy Diêm Vương Từ công công bị bộ dạng này của nàng làm cho hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau vài bước khắp người đổ mồ hôi hột, khẽ run... Vội vàng quỳ xuống lạy, xin tha thứ
- Nô tài biết lỗi.... Nô tài có lỗi... Mong tiểu thư khai ân, không chấp nhặt với nô tài
Nàng cười khẩy một cái, đáy mắt ánh lên vẻ cay độc, nham hiểm. Ném ánh mắt khinh thường về phía Từ công công rồi xoay người rời đi, trước khi đi nàng ta còn buông ra một lời nói lạnh băng ẩn chứa sự nguy hiểm
- Từ trước tới giờ cái mà Mạc Nhật Hạ ta muốn... thì chắc chắn ta sẽ có được nó. Các ngươi cứ chống mắt lên chờ đến ngày ta làm Lang hậu!
Sáng hôm sau tại Phúc Lang phủ... ánh sáng ấm áp chiếu vào gian phòng lớn vương trên mái tóc đen nhánh của một con người đang ngủ say, hơi thở đều đặn, đôi mắt nhắm lại, có thể thấy là nàng đang ngủ rất say. Hôm qua không bị ai đó làm phiền nên tâm tình đặc biệt tốt, cả người cũng trở nên khỏe khoắn. Lúc nàng thức dậy thì đã là gần trưa rồi, vươn vai lười biếng lăn qua lăn lại vài vòng trên giường thì mới chịu dậy. Hinh nhi giúp nàng rửa mặt cho tỉnh táo, dọn vài món điểm tâm nàng thích, nàng vui vẻ dùng bữa còn mời cả Hinh nhi ngồi lại ăn chung nhưng bị từ chối, phải năn nỷ sắp gãy lưỡi Hinh nhi mới miễn cưỡng ngồi xuống cùng nhưng tuyệt nhiên không đụng đũa. Tâm tình đặc biệt tốt suốt bữa ăn cứ vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất với Hinh Nhi làm cơm cứ từ miệng mà bắn ra ngoài, hoàn toàn không để ý gì đến hình tượng.
- Hinh nhi! Tên Lăng Thiên Hạo mất tích đâu rồi?
Lời nói hết sức bình thản, lại còn dám ngang nhiên nói cả tên của y ra làm cho Hinh nhi sợ toát mồ hôi, cứ thấp thỏm mãi sợ rằng có ai nghe thấy. Còn nàng thì ngược lại... ung dung thưởng thức bánh quế hoa hoàn toàn chẳng để tâm đến lời nói của mình hay sự thấp thỏm như ăn trộm bị bắt.
- Tiểu thư. Xin người cẩn trọng lời nói
Hinh nhi nhắc nhở, nàng ta biết không nên đùa với lửa nên từ khi nhập cung đến nay đã hết sức cẩn trọng chỉ sợ sai một sai sót nhỏ hay làm chủ tử không hài lòng thôi là đã bị mang ra chém đầu đã vậy còn liên lụy đến mẹ cha ở quê nhà. Nhưng đáp lại đó là một lời nói nhẹ như tơ hồng, hết sức bình thản khiến Hinh nhi suýt nữa ngã lăn ra sàn
- Hinh nhi đừng sợ! Đã có ta bảo kê muội, nên muội không phải sợ nha. Võ công của ta lợi hại lắm đó
Nàng vỗ ngực tự kiêu, miệng vẽ nên một nụ cười tuyệt đẹp trong đó còn vài phần trẻ con tinh nghịch làm cho con người ta cảm thấy thân thiện gần gũi. Hinh nhi cũng dường như bị sự hồn nhiên của nàng làm cho vui vẻ lây, miệng cũng nở một nụ cười đáp lại
- Hinh nhi nói ta nghe LANG VƯƠNG ĐÁNG KÍNH của chúng ta đi đâu rồi!_ Nàng cố nhấn mạnh chữ ''đáng kính''
- Nô tỳ không biết. Từ tối hôm qua khi chúng ta về phúc lang phủ thì đã không thấy ngài ấy đâu. Cho đến bây giờ cũng không thấy... ukm nô tỳ còn nghe nói sáng nay ngài ấy không lên triều nữa.
- Cái gì???
Nàng ngạc nhiên đến nỗi trà trong miệng cũng phun hết ra ngoài, ho một trận sặc sụa, Đưa tay lên vuốt ngực, mở to đôi mắt phượng quay sang hỏi lại Hinh nhi
- Cái... cái... muội nói là thật chứ!
- Nô tỳ đâu dám nói dối tiểu thư
Sau khi nhận được lời khẳng định từ Hinh nhi trong lòng nàng dâng lên một cỗi vui sướng. Đêm qua không đến làm phiền ta! Sáng nay không lên triều mà cũng không mò tới đây! Không lẽ hắn chán mình rồi sao? Mình được tự do rồi sao? Như không tin đây là sự thực, nàng nhờ Hinh nhi tát mình một cái nhưng không được nên đành tự lấy tay véo má mình
- AH! đau... vậy không phải là mơ! Không phải là mơ...
Nàng kích động ôm lấy Hinh nhi vui sướng reo vang. Vội vàng chạy lật đật vào trong, vơ lấy vài vật dụng cần thiết gói nó vào trong một tấm vải dày
- Tiểu thư! người đang làm gì vậy?
Hinh nhi hoang mang, lo lắng nhìn nàng đang vội vàng vơ vài món đồ rồi gói nó vào một tấm vải. Nàng quay qua nhìn Hinh nhi mỉm cười, vui vẻ buông một câu nói
- Ta về nhà!... Hinh nhi muội đi với ta không?
Như có sét đánh ngang tai, Hinh nhi lần này bị nàng dọa thật rồi! Không nghe lầm đấy chứ... Hinh nhi dường như không tin vào tai mình nữa. Về nhà? Đi với nàng? Vậy là trốn khỏi đây ư! Nàng nhanh tay gói ghén một hồi sau đó cầm chắc trong tay, rảo bước về phía Hinh nhi đang còn ngây ngốc đứng nhìn, chìa tay ra nàng cất tiếng miệng nở nụ cười
- Đi với ta không?
- Tiểu thư...
- Ta rất quý muội, ta muốn muội đi theo ta... ta sẽ bảo vệ được muội mà!
Tròng mắt ngập nước Hinh nhi ngước nhìn vị chủ tử ngốc nhưng lại biết quan tâm đến người khác gật đầu một cái, nàng ôm chầm lấy Hình nhi cười. Hai người cứ ôm nhau như vậy, hoàn toàn không ý thức được một nam nhân khí thế ngút trời đang ở ngoài, khoanh tay dựa lưng vào cánh cửa gỗ. Đôi mắt đen sâu như mực ánh lên vẻ nham hiểm, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai hơi thở ấm nóng đều đều thản nhiên buông ra một câu nói rất khẽ
- Muốn trốn?... Không dễ vậy đâu!
- Mạc tiểu thư! Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Thấy nữ nhân kia không trả lời mà vẫn thẫn thờ quỳ rạp xuống dưới đất, đôi mắt vẫn trung thành nhìn về cánh cửa kia, mặt cắt không còn giọt máu... phải để ông gọi đến lần thứ ba thì mới thu hút được sự chú ý.
- Mạc tiểu thư! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ công công nhẹ nhàng đỡ nàng ta dậy, gặn hỏi. Như đã ý thức được sự việc nữ nhân họ Mạc kia mới từ từ đứng dậy phủi sạch bụi còn vương trên áo, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi từng bước chân rời khỏi không nói một lời. Thấy vậy Từ công công thoáng chút ngạc nhiên, định để nàng đi nhưng tính tò mò của bản thân lại nổi dậy... bèn đi theo nàng ta gặn hỏi
- Mặc tiểu thư! Mọi chuyện thế nào rồi?
Nàng ta từ đầu đến cuối đều im lặng làm ngơ, nhưng lần này thì thật sự bị Từ công công làm cho mất bình tĩnh rồi, quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt của ông trong lòng tràn ngập lửa giận cùng sự căm tức.
- Mọi chuyện thế nào rồi ư? Chuyện gì đã xảy ra ư?... Từ công công! những chuyện này ông có nhất thiết phải biết không hả?!
Nàng ta hướng Từ công công quát lớn, đáy mắt chứa lửa giận ngút trời. Như đang nhìn thấy Diêm Vương Từ công công bị bộ dạng này của nàng làm cho hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau vài bước khắp người đổ mồ hôi hột, khẽ run... Vội vàng quỳ xuống lạy, xin tha thứ
- Nô tài biết lỗi.... Nô tài có lỗi... Mong tiểu thư khai ân, không chấp nhặt với nô tài
Nàng cười khẩy một cái, đáy mắt ánh lên vẻ cay độc, nham hiểm. Ném ánh mắt khinh thường về phía Từ công công rồi xoay người rời đi, trước khi đi nàng ta còn buông ra một lời nói lạnh băng ẩn chứa sự nguy hiểm
- Từ trước tới giờ cái mà Mạc Nhật Hạ ta muốn... thì chắc chắn ta sẽ có được nó. Các ngươi cứ chống mắt lên chờ đến ngày ta làm Lang hậu!
Sáng hôm sau tại Phúc Lang phủ... ánh sáng ấm áp chiếu vào gian phòng lớn vương trên mái tóc đen nhánh của một con người đang ngủ say, hơi thở đều đặn, đôi mắt nhắm lại, có thể thấy là nàng đang ngủ rất say. Hôm qua không bị ai đó làm phiền nên tâm tình đặc biệt tốt, cả người cũng trở nên khỏe khoắn. Lúc nàng thức dậy thì đã là gần trưa rồi, vươn vai lười biếng lăn qua lăn lại vài vòng trên giường thì mới chịu dậy. Hinh nhi giúp nàng rửa mặt cho tỉnh táo, dọn vài món điểm tâm nàng thích, nàng vui vẻ dùng bữa còn mời cả Hinh nhi ngồi lại ăn chung nhưng bị từ chối, phải năn nỷ sắp gãy lưỡi Hinh nhi mới miễn cưỡng ngồi xuống cùng nhưng tuyệt nhiên không đụng đũa. Tâm tình đặc biệt tốt suốt bữa ăn cứ vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất với Hinh Nhi làm cơm cứ từ miệng mà bắn ra ngoài, hoàn toàn không để ý gì đến hình tượng.
- Hinh nhi! Tên Lăng Thiên Hạo mất tích đâu rồi?
Lời nói hết sức bình thản, lại còn dám ngang nhiên nói cả tên của y ra làm cho Hinh nhi sợ toát mồ hôi, cứ thấp thỏm mãi sợ rằng có ai nghe thấy. Còn nàng thì ngược lại... ung dung thưởng thức bánh quế hoa hoàn toàn chẳng để tâm đến lời nói của mình hay sự thấp thỏm như ăn trộm bị bắt.
- Tiểu thư. Xin người cẩn trọng lời nói
Hinh nhi nhắc nhở, nàng ta biết không nên đùa với lửa nên từ khi nhập cung đến nay đã hết sức cẩn trọng chỉ sợ sai một sai sót nhỏ hay làm chủ tử không hài lòng thôi là đã bị mang ra chém đầu đã vậy còn liên lụy đến mẹ cha ở quê nhà. Nhưng đáp lại đó là một lời nói nhẹ như tơ hồng, hết sức bình thản khiến Hinh nhi suýt nữa ngã lăn ra sàn
- Hinh nhi đừng sợ! Đã có ta bảo kê muội, nên muội không phải sợ nha. Võ công của ta lợi hại lắm đó
Nàng vỗ ngực tự kiêu, miệng vẽ nên một nụ cười tuyệt đẹp trong đó còn vài phần trẻ con tinh nghịch làm cho con người ta cảm thấy thân thiện gần gũi. Hinh nhi cũng dường như bị sự hồn nhiên của nàng làm cho vui vẻ lây, miệng cũng nở một nụ cười đáp lại
- Hinh nhi nói ta nghe LANG VƯƠNG ĐÁNG KÍNH của chúng ta đi đâu rồi!_ Nàng cố nhấn mạnh chữ ''đáng kính''
- Nô tỳ không biết. Từ tối hôm qua khi chúng ta về phúc lang phủ thì đã không thấy ngài ấy đâu. Cho đến bây giờ cũng không thấy... ukm nô tỳ còn nghe nói sáng nay ngài ấy không lên triều nữa.
- Cái gì???
Nàng ngạc nhiên đến nỗi trà trong miệng cũng phun hết ra ngoài, ho một trận sặc sụa, Đưa tay lên vuốt ngực, mở to đôi mắt phượng quay sang hỏi lại Hinh nhi
- Cái... cái... muội nói là thật chứ!
- Nô tỳ đâu dám nói dối tiểu thư
Sau khi nhận được lời khẳng định từ Hinh nhi trong lòng nàng dâng lên một cỗi vui sướng. Đêm qua không đến làm phiền ta! Sáng nay không lên triều mà cũng không mò tới đây! Không lẽ hắn chán mình rồi sao? Mình được tự do rồi sao? Như không tin đây là sự thực, nàng nhờ Hinh nhi tát mình một cái nhưng không được nên đành tự lấy tay véo má mình
- AH! đau... vậy không phải là mơ! Không phải là mơ...
Nàng kích động ôm lấy Hinh nhi vui sướng reo vang. Vội vàng chạy lật đật vào trong, vơ lấy vài vật dụng cần thiết gói nó vào trong một tấm vải dày
- Tiểu thư! người đang làm gì vậy?
Hinh nhi hoang mang, lo lắng nhìn nàng đang vội vàng vơ vài món đồ rồi gói nó vào một tấm vải. Nàng quay qua nhìn Hinh nhi mỉm cười, vui vẻ buông một câu nói
- Ta về nhà!... Hinh nhi muội đi với ta không?
Như có sét đánh ngang tai, Hinh nhi lần này bị nàng dọa thật rồi! Không nghe lầm đấy chứ... Hinh nhi dường như không tin vào tai mình nữa. Về nhà? Đi với nàng? Vậy là trốn khỏi đây ư! Nàng nhanh tay gói ghén một hồi sau đó cầm chắc trong tay, rảo bước về phía Hinh nhi đang còn ngây ngốc đứng nhìn, chìa tay ra nàng cất tiếng miệng nở nụ cười
- Đi với ta không?
- Tiểu thư...
- Ta rất quý muội, ta muốn muội đi theo ta... ta sẽ bảo vệ được muội mà!
Tròng mắt ngập nước Hinh nhi ngước nhìn vị chủ tử ngốc nhưng lại biết quan tâm đến người khác gật đầu một cái, nàng ôm chầm lấy Hình nhi cười. Hai người cứ ôm nhau như vậy, hoàn toàn không ý thức được một nam nhân khí thế ngút trời đang ở ngoài, khoanh tay dựa lưng vào cánh cửa gỗ. Đôi mắt đen sâu như mực ánh lên vẻ nham hiểm, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười mỉa mai hơi thở ấm nóng đều đều thản nhiên buông ra một câu nói rất khẽ
- Muốn trốn?... Không dễ vậy đâu!
/15
|