Nó im bặt. Câu nói của hắn như một loại điện có mức công phá rất lớn đi lướt qua từng tế bào và đâm trúng vào trái tim đang đập nhanh hơn mức bình thường của nó.
May mà đúng lúc ông Lam mang bữa sáng đi vào. Hỏi thăm nó vài câu rồi lui ra ngoài. Hắn một mực đòi xúc cho nó ăn, và nó cũng bị khuất phục.
Hôm nay là chủ nhật…
- Nhược Hi, tôi có chuyện muốn nói với cô!
- Chuyện gì?
Hắn bắt đầu trở nên ấp úng:
- Thực ra… thực ra…chuyện về…
- Về gì?
- Cô…cô… cô dính phải Ung Thư Máu, nó đang dần chuyển sang giai đoạn cuối!
Nó lập tức bị cứng đơ. Mắt nhìn vào hắn, không chớp. Khuôn mặt trở nên tái mét và nổi đường gân. Hắn ôm lấy vai nó:
- Nhược Hi, tôi biết cô sẽ thật sự không chịu đựng nổi cú sốc này! Cô cần làm phẫu thuật ngay, tỉ lệ thành công rất cao, 80% cho người bị Ung thư máu sắp chuyển sang giai đoạn cuối, bác sĩ đã tìm ra tủy thích hợp, chúng ta chỉ cần đồng ý phẫu thuật thôi! Rồi căn bệnh đó sẽ không xâm chiếm cơ thể của cô nữa! HÃY NGHE TÔI! NẾU KHÔNG EM SẼ CHẾT, XIN EM!
- Tôi…tôi… Chúng ta ra khỏi đây thôi! Tôi không tin mình mắc căn bệnh quái quỷ này! Đi về!
Nó ngồi dậy và ra khỏi chiếc giường, nhưng bị ngã, hắn đỡ được nó:
- Không, chúng ta sẽ không về, em cần phải đồng ý, tôi không thể để em chết được, e quan trọng với tôi! Hãy nghĩ cho tôi và bố mẹ, Hoàng Minh, Viên và Mẫn, họ đều ở xung quanh em, cả ông Lam nữa, em hãy vì họ mà làm phẫu thuật!
Nó bật khóc, vùng vẫy khỏi hắn:
- Không…tôi không tin…đưa tôi về ngay…
Hắn ôm chặt lấy eo nó:
- Không, tôi sẽ không cho em rời khỏi đây, đến khi em chấp nhận!
Nó quay người nhìn hắn, đôi mắt đỏ au vì khóc:
- Sao cơ? Không cho tôi đi? Vậy thì cứ để tôi chết trong này đi!!!!! Tôi sẽ không phẫu thuật, tôi chẳng mắc phải căn bệnh gì cả! Ok?
- Không, em phải tin tôi chứ?
- TÔI KHÔNG BAO GIỜ TIN LỜI CẬU NÓI CẢ!!!!
Hắn đơ người, đôi bàn tay thả lỏng, nó thoát khỏi tay hắn, lấy áo khoác lên người. Định ra khỏi cửa thì hắn kéo giựt lại. 1 cái ôm run rẩy.
- Được…em không tin tôi… được… tôi sẽ bảo bác sĩ đến nói cho em nghe!
- Tôi không tin. Buông ra.
- Vậy tôi sẽ bảo Hoàng Minh đến nói cho em biết!
Nó không vùng vẫy nữa, giọng nói bắt đầu run lên:
- Sao? Hoàng Minh…anh ấy… biết…
- Đúng.
- Vậy….tôi…tôi…
Và nó ngất tiếp lần nữa. Hắn lại bế nó lên giường rồi hớt hải tìm bác sĩ.
Nó quá sốc với căn bệnh của mình. Khi cầm tờ sức khỏe… dòng chữ: Ung Thư Máu sắp sang giai đoạn cuối mà nó như run bần bật… Nó có thể chết như vậy sao? chết 1 cách vô ích? Tại sao, khi xưa, nó không cảm nhận được dấu hiệu này? Đặc biệt, nó chẳng ốm lần nào và cũng chẳng đi bệnh viện lần nào, tại sao nó có thể mắc phải cái căn bệnh quái gở này chứ… Nó run lên, chân tay mềm nhũn. May mà có hắn bên cạnh đỡ nó, không có lẽ, nó đã gục xuống nền đất kia.
Bây giờ phải nói sao với gia đình??? Nó thấy khó xử…
- Nhược Hi, cô sẽ phẫu thuật phải không?
- Không.
Câu trả lời của nó quá nghiêm túc, hắn gét cái câu trả lời này, gắt lên:
- Tại sao chứ? Cô không quý bản thân sao? còn người nhà, bạn bè, cô định bỏ họ lại sao? tiếp tục để căn bệnh này lấn chiếm cơ thể?
- Tôi sẽ tỏ ra bình thường. Như thế, sẽ không khiến bố mẹ và anh Hi Phong lo lắng! Họ đều rất yêu tôi. Tôi sẽ không phẫu thuật. Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi!
May mà đúng lúc ông Lam mang bữa sáng đi vào. Hỏi thăm nó vài câu rồi lui ra ngoài. Hắn một mực đòi xúc cho nó ăn, và nó cũng bị khuất phục.
Hôm nay là chủ nhật…
- Nhược Hi, tôi có chuyện muốn nói với cô!
- Chuyện gì?
Hắn bắt đầu trở nên ấp úng:
- Thực ra… thực ra…chuyện về…
- Về gì?
- Cô…cô… cô dính phải Ung Thư Máu, nó đang dần chuyển sang giai đoạn cuối!
Nó lập tức bị cứng đơ. Mắt nhìn vào hắn, không chớp. Khuôn mặt trở nên tái mét và nổi đường gân. Hắn ôm lấy vai nó:
- Nhược Hi, tôi biết cô sẽ thật sự không chịu đựng nổi cú sốc này! Cô cần làm phẫu thuật ngay, tỉ lệ thành công rất cao, 80% cho người bị Ung thư máu sắp chuyển sang giai đoạn cuối, bác sĩ đã tìm ra tủy thích hợp, chúng ta chỉ cần đồng ý phẫu thuật thôi! Rồi căn bệnh đó sẽ không xâm chiếm cơ thể của cô nữa! HÃY NGHE TÔI! NẾU KHÔNG EM SẼ CHẾT, XIN EM!
- Tôi…tôi… Chúng ta ra khỏi đây thôi! Tôi không tin mình mắc căn bệnh quái quỷ này! Đi về!
Nó ngồi dậy và ra khỏi chiếc giường, nhưng bị ngã, hắn đỡ được nó:
- Không, chúng ta sẽ không về, em cần phải đồng ý, tôi không thể để em chết được, e quan trọng với tôi! Hãy nghĩ cho tôi và bố mẹ, Hoàng Minh, Viên và Mẫn, họ đều ở xung quanh em, cả ông Lam nữa, em hãy vì họ mà làm phẫu thuật!
Nó bật khóc, vùng vẫy khỏi hắn:
- Không…tôi không tin…đưa tôi về ngay…
Hắn ôm chặt lấy eo nó:
- Không, tôi sẽ không cho em rời khỏi đây, đến khi em chấp nhận!
Nó quay người nhìn hắn, đôi mắt đỏ au vì khóc:
- Sao cơ? Không cho tôi đi? Vậy thì cứ để tôi chết trong này đi!!!!! Tôi sẽ không phẫu thuật, tôi chẳng mắc phải căn bệnh gì cả! Ok?
- Không, em phải tin tôi chứ?
- TÔI KHÔNG BAO GIỜ TIN LỜI CẬU NÓI CẢ!!!!
Hắn đơ người, đôi bàn tay thả lỏng, nó thoát khỏi tay hắn, lấy áo khoác lên người. Định ra khỏi cửa thì hắn kéo giựt lại. 1 cái ôm run rẩy.
- Được…em không tin tôi… được… tôi sẽ bảo bác sĩ đến nói cho em nghe!
- Tôi không tin. Buông ra.
- Vậy tôi sẽ bảo Hoàng Minh đến nói cho em biết!
Nó không vùng vẫy nữa, giọng nói bắt đầu run lên:
- Sao? Hoàng Minh…anh ấy… biết…
- Đúng.
- Vậy….tôi…tôi…
Và nó ngất tiếp lần nữa. Hắn lại bế nó lên giường rồi hớt hải tìm bác sĩ.
Nó quá sốc với căn bệnh của mình. Khi cầm tờ sức khỏe… dòng chữ: Ung Thư Máu sắp sang giai đoạn cuối mà nó như run bần bật… Nó có thể chết như vậy sao? chết 1 cách vô ích? Tại sao, khi xưa, nó không cảm nhận được dấu hiệu này? Đặc biệt, nó chẳng ốm lần nào và cũng chẳng đi bệnh viện lần nào, tại sao nó có thể mắc phải cái căn bệnh quái gở này chứ… Nó run lên, chân tay mềm nhũn. May mà có hắn bên cạnh đỡ nó, không có lẽ, nó đã gục xuống nền đất kia.
Bây giờ phải nói sao với gia đình??? Nó thấy khó xử…
- Nhược Hi, cô sẽ phẫu thuật phải không?
- Không.
Câu trả lời của nó quá nghiêm túc, hắn gét cái câu trả lời này, gắt lên:
- Tại sao chứ? Cô không quý bản thân sao? còn người nhà, bạn bè, cô định bỏ họ lại sao? tiếp tục để căn bệnh này lấn chiếm cơ thể?
- Tôi sẽ tỏ ra bình thường. Như thế, sẽ không khiến bố mẹ và anh Hi Phong lo lắng! Họ đều rất yêu tôi. Tôi sẽ không phẫu thuật. Cảm ơn cậu đã quan tâm tôi!
/87
|