Nó lặng lẽ bước đi… Hắn bị đẩy lùi lại phía sau, giọng nói có phần tức giận và lo lắng:
- Nha đầu chết tiệt! cô định để cho tôi sống không yên sao? Tôi đã nói rồi, tôi thích cô, yêu cô, tôi không thể mất cô dễ dàng như vậy, Hãy đồng ý phẫu thuật!
Đáp trả hắn là sự im lặng của nó và tiếng giầy quệt dưới đất. Tim hắn như muốn nổ tung lên, đầu hắn như muốn vỡ ra, vì nó nghiêm túc như thế, khiến hắn khó chịu. Hắn chạy theo, đuổi kịp nó, dựa thế, ép nó vào tường của bệnh viện, hơi thở gấp gáp:
- Em phải phẫu thuật!
- Không.
- Em định chết như thế ư? Sao em ngang bướng thế hả? Em là vợ của tôi, em phải sống tiếp bên tôi. Em phải phẫu thuật!
- …
Đôi mắt to của nó giương lên nhìn hắn. Nó không muốn gia đình biết bệnh của nó. Bố mẹ sẽ đau và ốm mất. Anh Hi Phong sẽ không có thời gian với chị Lâm, họ sẽ không thể tiến tiếp. Tốt nhất nên để mọi thứ như bình thường. Nếu có chết thì lí do là vì tai nạn xe.
Còn hắn, nó biết hắn lo cho nó, nhưng nó không thể phẫu thuật, nếu phẫu thuật, tiền sẽ tốn nhiều, nhà nó thì khá giả thật nhưng đâu đến mức giàu có, thừa tiền mà đem nộp viện phí, xin lỗi.
Nó lạnh lùng cầm tờ giấy khám sức khỏe thoát khỏi tay hắn rồi đi ra ngoài cổng bệnh viện. Hắn nhìn theo. Hắn bất lực quá. Sao nso lại có thể ngang bướng đến như thế chứ? Chẳng phải đêm qua, nó đã rất nhớ hắn, rất muốn gặp hắn và lo lắng cho hắn sao? vậy sao không nghĩ cho hắn chút gì chứ? Thiếu nó, hắn sẽ sống tiếp được ư? Hoang đường thật!
Hắn phải khuyên nó tin vào sự thật này!
Hắn chạy theo nó. Nhưng không thấy đâu, lại nghe thấy tiếng khóc vang lên ở góc cầu thang bệnh viện. Hắn chạy tới… Nhìn nó chăm chăm…nó đây rồi…
Hắn ngồi im lặng bên cạnh nó, nghe nó khóc. Hình như nó không cảm nhận được sự có mặt của hắn. Đôi mắt hắn 1 lúc lại liếc nhìn nó, dựa vào tường, nhìn qua cửa sổ kính. Nó khóc nhiều lắm, khóc chẳng ngừng nghỉ, làm hắn nát lòng lắm. Hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nó, nhìn vào đó. Đôi mắt đã sưng húp, nó vẫn nấc lên từng đợt, nó khẽ níu mày, hắn cũng nhíu mày theo, rồi nói:
- Em phải tin tôi!
- ….
- Em tin phải không? Em tin em sẽ hết bệnh phải không?
- ….
- Hãy nhập viện, tôi sẽ làm tất cả để em được sống, chỉ cần em đồng ý thôi, mọi thứ sẽ ổn thỏa.
- Sẽ ổn thỏa ư? Không đâu…
- Tại sao lại không? Em không thử, làm sao mà biết?
- Tôi sắp chết rồi.
- Em chưa chết, em mới ở giai đoạn 2, dễ dàng để khỏi bệnh, em phải thử mới được!
- Tôi sợ….
- Có tôi ở đây, em không phải lo.
- Nha đầu chết tiệt! cô định để cho tôi sống không yên sao? Tôi đã nói rồi, tôi thích cô, yêu cô, tôi không thể mất cô dễ dàng như vậy, Hãy đồng ý phẫu thuật!
Đáp trả hắn là sự im lặng của nó và tiếng giầy quệt dưới đất. Tim hắn như muốn nổ tung lên, đầu hắn như muốn vỡ ra, vì nó nghiêm túc như thế, khiến hắn khó chịu. Hắn chạy theo, đuổi kịp nó, dựa thế, ép nó vào tường của bệnh viện, hơi thở gấp gáp:
- Em phải phẫu thuật!
- Không.
- Em định chết như thế ư? Sao em ngang bướng thế hả? Em là vợ của tôi, em phải sống tiếp bên tôi. Em phải phẫu thuật!
- …
Đôi mắt to của nó giương lên nhìn hắn. Nó không muốn gia đình biết bệnh của nó. Bố mẹ sẽ đau và ốm mất. Anh Hi Phong sẽ không có thời gian với chị Lâm, họ sẽ không thể tiến tiếp. Tốt nhất nên để mọi thứ như bình thường. Nếu có chết thì lí do là vì tai nạn xe.
Còn hắn, nó biết hắn lo cho nó, nhưng nó không thể phẫu thuật, nếu phẫu thuật, tiền sẽ tốn nhiều, nhà nó thì khá giả thật nhưng đâu đến mức giàu có, thừa tiền mà đem nộp viện phí, xin lỗi.
Nó lạnh lùng cầm tờ giấy khám sức khỏe thoát khỏi tay hắn rồi đi ra ngoài cổng bệnh viện. Hắn nhìn theo. Hắn bất lực quá. Sao nso lại có thể ngang bướng đến như thế chứ? Chẳng phải đêm qua, nó đã rất nhớ hắn, rất muốn gặp hắn và lo lắng cho hắn sao? vậy sao không nghĩ cho hắn chút gì chứ? Thiếu nó, hắn sẽ sống tiếp được ư? Hoang đường thật!
Hắn phải khuyên nó tin vào sự thật này!
Hắn chạy theo nó. Nhưng không thấy đâu, lại nghe thấy tiếng khóc vang lên ở góc cầu thang bệnh viện. Hắn chạy tới… Nhìn nó chăm chăm…nó đây rồi…
Hắn ngồi im lặng bên cạnh nó, nghe nó khóc. Hình như nó không cảm nhận được sự có mặt của hắn. Đôi mắt hắn 1 lúc lại liếc nhìn nó, dựa vào tường, nhìn qua cửa sổ kính. Nó khóc nhiều lắm, khóc chẳng ngừng nghỉ, làm hắn nát lòng lắm. Hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nó, nhìn vào đó. Đôi mắt đã sưng húp, nó vẫn nấc lên từng đợt, nó khẽ níu mày, hắn cũng nhíu mày theo, rồi nói:
- Em phải tin tôi!
- ….
- Em tin phải không? Em tin em sẽ hết bệnh phải không?
- ….
- Hãy nhập viện, tôi sẽ làm tất cả để em được sống, chỉ cần em đồng ý thôi, mọi thứ sẽ ổn thỏa.
- Sẽ ổn thỏa ư? Không đâu…
- Tại sao lại không? Em không thử, làm sao mà biết?
- Tôi sắp chết rồi.
- Em chưa chết, em mới ở giai đoạn 2, dễ dàng để khỏi bệnh, em phải thử mới được!
- Tôi sợ….
- Có tôi ở đây, em không phải lo.
/87
|