“Hừ, cuối cùng cũng được yên tĩnh!” Tiêu Nhiên phủi phủi tay, hoàn toàn bỏ qua bạn nhỏ nào đó vừa bị nàng đánh bay, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Nhưng mà, sự yên tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu…
“Hu hu hu…” Thiên Triệt ôm khuôn mặt đã được băng bó thành một con gấu mèo, đau khổ xuất hiện trước mặt Tiêu Nhiên, đôi mắt long lanh ngập nước xuyên qua khe hở, lên án nhìn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên xoa xoa mi tâm, vô lực nói: “Thiên Triệt, sao ta cảm thấy ngươi lại muốn ăn đòn nữa? Hãy nói rõ mục đích ngươi đến đây để làm gì, nếu không ta không dám bảo đảm ngươi có tiếp tục bị đánh nữa hay không, hiểu chưa?”
Ra vẻ đáng thương không có hiệu quả, nên Phụ Thần đành phải tiếp tục ấm ấm ức ức trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên, rồi nâng vạt áo lên lau mặt. Khuôn mặt vốn đang vô cùng thê thảm lập tức khôi phục lại hình tượng hoàn hảo ban đầu.
Thiên Triệt không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhiên, ai oán than thở: “Tiêu Nhiên, gần đây ngươi thay đổi thật rồi… Trước đây, tuy ngươi rằng có chút xấu, nhưng vẫn cực kỳ cởi mở, năng động. Bây giờ, ngươi rúc trong cung điện cả ngày, không hề ra ngoài, ta rất lo lắng!”
Tiêu Nhiên co quắp khoé miệng: “Khụ khụ… Ta nói này Phụ Thần đại nhân, gần đây ngươi không có việc gì làm sao? Hơn nữa…” Tiêu Nhiên thầm liếc Phụ Thần, tà ác nói: “Chuyện ngươi dạy hư đám nhóc kia, khiến công việc của ta trở nên khó khăn, ta còn chưa “trao đổi tận tình” với ngươi nữa đó.”
Phụ Thần đang chớp chớp mắt giả bộ vô tội, đáng yêu, nghe vậy lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại! Giọng điệu của Tiêu Nhiên có gì đó không ổn… Tuy mấy quyền cước của Tiêu Nhiên hoàn toàn không có lực sát thương gì với hắn, nhưng mà bị đánh vẫn rất đau… Thiên Triệt lặng lẽ rơi lệ vì quá trình “trao đổi” cực kỳ tàn ác mình sắp trải qua. Hắn thức thời quyết định chuyển chủ đề câu chuyện: “Tiêu Nhiên, hôm nay ta đến tìm ngươi, là có việc cần xác nhận rõ ràng.”
Tiêu Nhiên khẽ hừ một tiếng. Tuy rằng vừa rồi ánh mắt Thiên Triệt giống hệt con cún cưng khổng lồ khiến đáy lòng Tiêu Nhiên dễ chịu một chút, nhưng nàng rất rõ tính cách “Không có việc không lên điện Tam Bảo (chùa)” của vị Phụ Thần này. Bây giờ nàng chỉ muốn nhanh nhanh đuổi Thiên Triệt đi, để tiếp tục công việc chưa làm xong của mình. Dù sao con đường làm Thần sư của nàng còn rất xa xôi gian khổ, Tiêu Nhiên vô cùng lo lắng một khi nàng lơ là một chút, sẽ thành buông bỏ, mặc kệ.
Vừa nhắc đến việc chính, Thiên Triệt cũng lập tức trở nên nghiêm túc hơn: “Tiêu Nhiên, ngươi còn nhớ việc lần trước của Pha Lai Á không?”
Tiêu Nhiên 囧, trong lòng lặng lẽ phỉ nhổ: loại chuyện như vậy nàng có thể quên được sao? Nàng sống hai mươi hai năm, đó là lần đầu tiên nàng bị người ta chỉnh đến thê thảm như vậy. Huống chi, chuyện mới xảy ra chưa tới hai tuần. Dù nàng là con người, có phần vô dụng hơn các vị thần… nhưng trí nhớ của nàng cũng không thể tệ đến mức đó chứ? Giờ phút này, mặc cho nội tâm Tiêu Nhiên điên cuồng gào thét, thì ngoài mặt, nàng vẫn vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Nhớ rõ, có việc gì sao?”
Thiên Triệt cúi đầu trầm ngâm một lát rồi mới nói với vẻ bất đắc dĩ: “Về việc đó, ta nghi ngờ Pha Lai Á bị Lộ Tây Phỉ giật dây.”
“Đã sớm đoán ra.” Tiêu Nhiên bình tĩnh tiếp lời.
“Đoán… Đoán được? Ngươi làm sao có thể…” Thiên Triệt nhìn Tiêu Nhiên, vẻ mặt không thể tin được: “Ta phải dùng ‘hồi tưởng’ mới có thể đoán được sơ sơ chuyện đã xảy ra, ngươi sao có thể đoán được?”
Tiên Nhiên có chút đau xót, vỗ vỗ vai Thiên Triệt: “Thiên Triệt, nói thật, ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc ngươi làm cách nào để sáng lập ra thế giới này… Chỉ số thông minh của ngươi bây giờ còn kém hơn cả Lộ Tây Phỉ! ”
“Tiêu Nhiên ~~~” Khuôn mặt bánh bao phóng đại lên trong nháy mắt, hai ánh mắt ai oán quét tới quét lui trên người Tiêu Nhiên, một bộ dạng cõi lòng mong manh như thuỷ tinh rơi vỡ đầy đất.
“Khụ, đừng ra vẻ đáng thương nữa, ta chỉ nói lời thật lòng…” Tiêu Nhiên giả bộ an ủi, nhéo nhéo cái mặt bánh bao trước mặt, thở dài: “Bây giờ, ngay cả Lộ Tây Phỉ, người tôn ngươi làm Phụ Thần cũng dám hết lần này đến lần khác tính kế với ta, ta thật lo lắng trong tương lai ngươi còn có khả năng trấn áp được bọn họ nữa không.”
“Không sao cả!” Trái với lo lắng của Tiêu Nhiên, Thiên Triệt lại tủm tỉm cười : “Ta có lòng tin ngươi có thể dạy dỗ bọn chúng, hoàn toàn không phải đến phiên ta ra tay! Nên nhớ, ngươi là do chính tay ta mang về đây, ta hoàn toàn có lòng tin với ngươi.”
Tiêu Nhiên ngửa đầu nhìn trời, lệ rơi đầy mặt: Thiên Triệt, vì sao ta cảm thấy, cái ngày thế giới này tiến đến diệt vong đã không còn xa nữa vậy…
Sau khi cố gắng kìm nén nỗi xúc động muốn một cước đá bay cái tên vô trách nhiệm này ra ngoài không gian, Tiêu Nhiên xoa xoa chân mày, tiếp tục nói : “Ta nói này Thiên Triệt, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không để ý tới những hành động khác thường của Lộ Tây Phỉ trong buổi học thứ hai sao?”
“Hả? Tên tiểu tử thối đó ngoài việc dùng ảo giác hù doạ ngươi, còn làm chuyện xấu gì khác nữa hả? ” Thiên Triệt kinh hãi.
“…” Tiêu Nhiên chỉ có một cảm giác: khoé miệng đang co quắp nãy giờ của nàng đã không thể trở về trạng thái bình thường được nữa rồi… Một lúc sau, đến khi Tiêu Nhiên thấy bản thân đã khôi phục năng lực nói chuyện, mới thở dài, nói chuyện một cách yếu ớt khác thường: “Thiên Triệt, ta vô cùng tò mò, trong lòng ngươi, có chút xíu mưu lược, tâm kế hay gì gì đại loại như vậy không?”
Thiên Triệt nghe xong, cúi đầu trầm tư một lúc rồi hơi lưỡng lự trả lời: “Hình như là có!”
Tiêu Nhiên bó tay vỗ trán một cái, bất đắc dĩ nói: “Thiên Triệt, ta thấy tốt nhất ngươi nên đem cái ‘tâm kế’ ngươi cho là có đó quăng đi… Nếu không ta nghĩ sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị ‘tâm kế’ của bản thân mình hại chết đó!”
“Này! Tiêu Nhiên! Theo cách nói của người Trái Đất, thì những lời này của người tuyệt đối là tàn nhẫn chà đạp tâm hồn ta!” Thiên Triệt lên án.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Thiên Triệt cũng âm thầm lo lắng: Tiêu Nhiên ơi Tiêu Nhiên, ngươi quả nhiên không hổ danh là người do chính tay ta lựa chọn. Chỉ vẻn vẹn có bấy nhiêu thời gian mà ngươi đã phát hiện ra… Dù sao, trong tương lai, nói không chừng ta sẽ thật sự chết đi, ngươi nói rất đúng, ta quả thật không rành tâm kế gì cả, cho nên, đám tiểu tử kia, chỉ có thể trông cậy vào ngươi…
Giờ phút này, Tiêu Nhiên dĩ nhiên không biết trong lòng Thiên Triệt có bao nhiêu sóng ngầm đang mãnh liệt cuộn trào, nàng tuỳ tiện khoác vai Thiên Triệt: “Lại đây, lại đây, để ta tận tình nói cho ngươi biết tên tiểu tử thối Lộ Tây Phỉ kia, đến tột cùng đã chơi xấu ta bao nhiều lần… Bạn Thiên Triệt thân ái, sau khi ngươi nghe xong phải cố gắng học hỏi nha… Trong lịch sử Trái Đất từ xưa đến nay, không hề thiếu những chuyện con cái lật đổ cha mẹ quyền cao chức trọng để thế chỗ. Ngươi chính là chỗ dựa duy nhất của ta, nếu dễ dàng ngã xuống như vậy, ta cũng chỉ có một con đường duy nhất là tuẫn táng theo ngươi !!! ”
Thiên Triệt: “… -_-|||”
“Hu hu hu…” Thiên Triệt ôm khuôn mặt đã được băng bó thành một con gấu mèo, đau khổ xuất hiện trước mặt Tiêu Nhiên, đôi mắt long lanh ngập nước xuyên qua khe hở, lên án nhìn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên xoa xoa mi tâm, vô lực nói: “Thiên Triệt, sao ta cảm thấy ngươi lại muốn ăn đòn nữa? Hãy nói rõ mục đích ngươi đến đây để làm gì, nếu không ta không dám bảo đảm ngươi có tiếp tục bị đánh nữa hay không, hiểu chưa?”
Ra vẻ đáng thương không có hiệu quả, nên Phụ Thần đành phải tiếp tục ấm ấm ức ức trừng mắt nhìn Tiêu Nhiên, rồi nâng vạt áo lên lau mặt. Khuôn mặt vốn đang vô cùng thê thảm lập tức khôi phục lại hình tượng hoàn hảo ban đầu.
Thiên Triệt không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhiên, ai oán than thở: “Tiêu Nhiên, gần đây ngươi thay đổi thật rồi… Trước đây, tuy ngươi rằng có chút xấu, nhưng vẫn cực kỳ cởi mở, năng động. Bây giờ, ngươi rúc trong cung điện cả ngày, không hề ra ngoài, ta rất lo lắng!”
Tiêu Nhiên co quắp khoé miệng: “Khụ khụ… Ta nói này Phụ Thần đại nhân, gần đây ngươi không có việc gì làm sao? Hơn nữa…” Tiêu Nhiên thầm liếc Phụ Thần, tà ác nói: “Chuyện ngươi dạy hư đám nhóc kia, khiến công việc của ta trở nên khó khăn, ta còn chưa “trao đổi tận tình” với ngươi nữa đó.”
Phụ Thần đang chớp chớp mắt giả bộ vô tội, đáng yêu, nghe vậy lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại! Giọng điệu của Tiêu Nhiên có gì đó không ổn… Tuy mấy quyền cước của Tiêu Nhiên hoàn toàn không có lực sát thương gì với hắn, nhưng mà bị đánh vẫn rất đau… Thiên Triệt lặng lẽ rơi lệ vì quá trình “trao đổi” cực kỳ tàn ác mình sắp trải qua. Hắn thức thời quyết định chuyển chủ đề câu chuyện: “Tiêu Nhiên, hôm nay ta đến tìm ngươi, là có việc cần xác nhận rõ ràng.”
Tiêu Nhiên khẽ hừ một tiếng. Tuy rằng vừa rồi ánh mắt Thiên Triệt giống hệt con cún cưng khổng lồ khiến đáy lòng Tiêu Nhiên dễ chịu một chút, nhưng nàng rất rõ tính cách “Không có việc không lên điện Tam Bảo (chùa)” của vị Phụ Thần này. Bây giờ nàng chỉ muốn nhanh nhanh đuổi Thiên Triệt đi, để tiếp tục công việc chưa làm xong của mình. Dù sao con đường làm Thần sư của nàng còn rất xa xôi gian khổ, Tiêu Nhiên vô cùng lo lắng một khi nàng lơ là một chút, sẽ thành buông bỏ, mặc kệ.
Vừa nhắc đến việc chính, Thiên Triệt cũng lập tức trở nên nghiêm túc hơn: “Tiêu Nhiên, ngươi còn nhớ việc lần trước của Pha Lai Á không?”
Tiêu Nhiên 囧, trong lòng lặng lẽ phỉ nhổ: loại chuyện như vậy nàng có thể quên được sao? Nàng sống hai mươi hai năm, đó là lần đầu tiên nàng bị người ta chỉnh đến thê thảm như vậy. Huống chi, chuyện mới xảy ra chưa tới hai tuần. Dù nàng là con người, có phần vô dụng hơn các vị thần… nhưng trí nhớ của nàng cũng không thể tệ đến mức đó chứ? Giờ phút này, mặc cho nội tâm Tiêu Nhiên điên cuồng gào thét, thì ngoài mặt, nàng vẫn vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Nhớ rõ, có việc gì sao?”
Thiên Triệt cúi đầu trầm ngâm một lát rồi mới nói với vẻ bất đắc dĩ: “Về việc đó, ta nghi ngờ Pha Lai Á bị Lộ Tây Phỉ giật dây.”
“Đã sớm đoán ra.” Tiêu Nhiên bình tĩnh tiếp lời.
“Đoán… Đoán được? Ngươi làm sao có thể…” Thiên Triệt nhìn Tiêu Nhiên, vẻ mặt không thể tin được: “Ta phải dùng ‘hồi tưởng’ mới có thể đoán được sơ sơ chuyện đã xảy ra, ngươi sao có thể đoán được?”
Tiên Nhiên có chút đau xót, vỗ vỗ vai Thiên Triệt: “Thiên Triệt, nói thật, ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc ngươi làm cách nào để sáng lập ra thế giới này… Chỉ số thông minh của ngươi bây giờ còn kém hơn cả Lộ Tây Phỉ! ”
“Tiêu Nhiên ~~~” Khuôn mặt bánh bao phóng đại lên trong nháy mắt, hai ánh mắt ai oán quét tới quét lui trên người Tiêu Nhiên, một bộ dạng cõi lòng mong manh như thuỷ tinh rơi vỡ đầy đất.
“Khụ, đừng ra vẻ đáng thương nữa, ta chỉ nói lời thật lòng…” Tiêu Nhiên giả bộ an ủi, nhéo nhéo cái mặt bánh bao trước mặt, thở dài: “Bây giờ, ngay cả Lộ Tây Phỉ, người tôn ngươi làm Phụ Thần cũng dám hết lần này đến lần khác tính kế với ta, ta thật lo lắng trong tương lai ngươi còn có khả năng trấn áp được bọn họ nữa không.”
“Không sao cả!” Trái với lo lắng của Tiêu Nhiên, Thiên Triệt lại tủm tỉm cười : “Ta có lòng tin ngươi có thể dạy dỗ bọn chúng, hoàn toàn không phải đến phiên ta ra tay! Nên nhớ, ngươi là do chính tay ta mang về đây, ta hoàn toàn có lòng tin với ngươi.”
Tiêu Nhiên ngửa đầu nhìn trời, lệ rơi đầy mặt: Thiên Triệt, vì sao ta cảm thấy, cái ngày thế giới này tiến đến diệt vong đã không còn xa nữa vậy…
Sau khi cố gắng kìm nén nỗi xúc động muốn một cước đá bay cái tên vô trách nhiệm này ra ngoài không gian, Tiêu Nhiên xoa xoa chân mày, tiếp tục nói : “Ta nói này Thiên Triệt, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không để ý tới những hành động khác thường của Lộ Tây Phỉ trong buổi học thứ hai sao?”
“Hả? Tên tiểu tử thối đó ngoài việc dùng ảo giác hù doạ ngươi, còn làm chuyện xấu gì khác nữa hả? ” Thiên Triệt kinh hãi.
“…” Tiêu Nhiên chỉ có một cảm giác: khoé miệng đang co quắp nãy giờ của nàng đã không thể trở về trạng thái bình thường được nữa rồi… Một lúc sau, đến khi Tiêu Nhiên thấy bản thân đã khôi phục năng lực nói chuyện, mới thở dài, nói chuyện một cách yếu ớt khác thường: “Thiên Triệt, ta vô cùng tò mò, trong lòng ngươi, có chút xíu mưu lược, tâm kế hay gì gì đại loại như vậy không?”
Thiên Triệt nghe xong, cúi đầu trầm tư một lúc rồi hơi lưỡng lự trả lời: “Hình như là có!”
Tiêu Nhiên bó tay vỗ trán một cái, bất đắc dĩ nói: “Thiên Triệt, ta thấy tốt nhất ngươi nên đem cái ‘tâm kế’ ngươi cho là có đó quăng đi… Nếu không ta nghĩ sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị ‘tâm kế’ của bản thân mình hại chết đó!”
“Này! Tiêu Nhiên! Theo cách nói của người Trái Đất, thì những lời này của người tuyệt đối là tàn nhẫn chà đạp tâm hồn ta!” Thiên Triệt lên án.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Thiên Triệt cũng âm thầm lo lắng: Tiêu Nhiên ơi Tiêu Nhiên, ngươi quả nhiên không hổ danh là người do chính tay ta lựa chọn. Chỉ vẻn vẹn có bấy nhiêu thời gian mà ngươi đã phát hiện ra… Dù sao, trong tương lai, nói không chừng ta sẽ thật sự chết đi, ngươi nói rất đúng, ta quả thật không rành tâm kế gì cả, cho nên, đám tiểu tử kia, chỉ có thể trông cậy vào ngươi…
Giờ phút này, Tiêu Nhiên dĩ nhiên không biết trong lòng Thiên Triệt có bao nhiêu sóng ngầm đang mãnh liệt cuộn trào, nàng tuỳ tiện khoác vai Thiên Triệt: “Lại đây, lại đây, để ta tận tình nói cho ngươi biết tên tiểu tử thối Lộ Tây Phỉ kia, đến tột cùng đã chơi xấu ta bao nhiều lần… Bạn Thiên Triệt thân ái, sau khi ngươi nghe xong phải cố gắng học hỏi nha… Trong lịch sử Trái Đất từ xưa đến nay, không hề thiếu những chuyện con cái lật đổ cha mẹ quyền cao chức trọng để thế chỗ. Ngươi chính là chỗ dựa duy nhất của ta, nếu dễ dàng ngã xuống như vậy, ta cũng chỉ có một con đường duy nhất là tuẫn táng theo ngươi !!! ”
Thiên Triệt: “… -_-|||”
/24
|