“Tuẫn táng??? Mỗi lần mở miệng, ngươi làm ơn đừng nói toàn những điều xui xẻo như vậy có được không?” Thiên Triệt囧囧.
Bây giờ hắn mới phát hiện, hoá ra Tiêu Nhiên không chỉ có tài đả thương thân thể người khác, mà trình độ đả thương tinh thần cũng cao không kém. Nghĩ đến bản thân đường đường là một Phụ Thần Sáng Thế… tại sao hắn lại cảm thấy lo lắng tột cùng như vậy?
“Ta hỏi này Thiên Triệt, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói gì không?” Giọng nói của Tiêu Nhiên đột ngột trở nên nguy hiểm. Thân thể Thiên Triệt theo bản năng run lên một cái, vội gật đầu không ngừng: “Tiêu Nhiên, hãy tin ta, ta vẫn đang chuyên chú lắng nghe…”
Ngươi chuyên chú lắng nghe mới lạ! Trong lòng âm thầm khinh bỉ, Tiêu Nhiên nói một cách bất đắc dĩ: “Về ý tưởng, cũng như kế hoạch của Lộ Tây Phỉ, ta đoán có lẽ là tên nhóc này đang thử thăm dò giới hạn cuối cùng của ngươi.”
“Giới hạn cuối cùng? Tên tiểu tử thối đó gây đủ thứ chuyện thị phi như thể mà chỉ để thăm dò giới hạn cuối cùng của ta?” Thiên Triệt không thể tin nổi la lên.
Thoáng thấy sắc mặt Tiêu Nhiên bắt đầu chuyển sang màu đáy nồi, Thiên Triệt vội vàng ngậm miệng lại. Hắn thiếu chút đã quên… cô nàng này, lúc dùng thân phận lão sư để nói chuyện, cực kỳ không thích bị người khác cắt lời, nhất là lúc nói chuyện với “phụ huynh học sinh”.
Tiêu Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng: “Ta nghĩ, sau khi Lộ Tây Phỉ bất mãn với ta trong buổi học đầu tiên… Mà tất cả cũng tại tên ngu ngốc nhà ngươi! Ta chỉ xoa đầu nó một cái đã bị hiểu làm thành chọc ghẹo rồi! Thật không biết ngươi dạy dỗ kiểu gì nữa!”
“Ơ! Chuyện này ngươi đã ‘trao đổi’ với ta rất nhiều lần rồi mà…” Thiên Triệt khóc không ra nước mắt. Ngẫm lại, chỉ vì một chuyện đó mà hắn đã bị đánh đến n lần rồi, bây giờ hắn vẫn còn cảm giác đau âm ỉ khắp người đây…
Nhìn vẻ mặt ai oán của người nào đó, Tiêu Nhiên xoa xoa chân mày, thái dương hơi giật giật: rõ ràng nàng đã quyết định hoàn toàn bỏ qua, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, nhưng tại sao bây giờ lại có cảm giác muốn bạo lực một phen nữa vậy?
Ra sức kìm nén nỗi xúc động muốn đánh người trong lòng xuống, Tiêu Nhiên cố gắng bình tĩnh nói: “…Sau chuyện đó, có lẽ Lộ Tây Phỉ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội đối phó ta, nhưng do nó không biết thái độ của ngươi thế nào, nên không dám tuỳ tiện ra tay, mà lại dụ dỗ một tiểu thần khác đến chỉnh ta một chút, nhân dịp này quan sát thái độ của ngươi luôn.”
Tiêu Nhiên đưa ra kết luận. Chỉ tiếc, lần này Tiêu Nhiên đoán đúng kết quả nhưng lại đoán sai quá trình. Phương thức trả thù của tên tiểu tử Lộ Tây Phỉ kiêu ngạo phúc hắc kia tuyệt đối phải là đòi mạng người khác không hề báo trước.
Sở dĩ cuối cùng biến thành một trận chỉnh thê thảm là do Thần Chết Hắc Tư Đới không chịu giúp hắn một tay, trực tiếp lấy đi mạng nhỏ của Tiêu Nhiên; không còn cách nào khác, hắn đành phải dùng đến sự phương án hai. Nếu không, bây giờ Tiêu Nhiên hoàn toàn không thể khỏe mạnh đứng ở đây nghiên cứu vấn đề này như vậy.
Mặc kệ chân tướng ra sao, Tiêu Nhiên vẫn tiếp tục nói ra suy đoán của mình: “Sau chuyện đó, Lộ Tây Phỉ đại khái biết được ngươi không hề làm phép bảo vệ gì trên người ta, hơn nữa, nó cũng chỉ bị phạt rất đơn giản, cấm túc vài ngày mà thôi. Dưới tình hình đó, nếu là ta, ta cũng sẽ tiếp tục thực hiện kế hoạch.”
Thiên Triệt nghe xong, ngạc nhiên đến không ngậm được miệng. Nhưng không phải là do Phụ Thần đại nhân nghe Tiêu Nhiên phân tích tâm lý Lộ Tây Phỉ, mà chỉ đơn giản là hắn đang kêu oan cho bản thân mình.
Rõ ràng hắn đã làm phép chúc phúc bảo vệ trên người Tiêu Nhiên rồi mà! Chỉ cần Tiêu Nhiên bị tấn công, nguy hiểm đến tính mạng, thì cho dù là thần cũng sẽ phải chịu sự phản thương [đòn tấn công bị phản ngược lại, đánh vào người ra đòn]…
Tuy nghĩ vậy, nhưng khi Thiên Triệt nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Nhiên, vẫn quyết đoán ngậm miệng lại, tiếp tục nghe Tiêu Nhiên nói, hắn có dự cảm rất rõ ràng… nếu hắn dám tuỳ tiện mở miệng cắt ngang, tuyệt đối sẽ bị đánh đến lên bờ xuống ruộng…
“Vì vậy… Lộ Tây Phỉ đã quyết định sẽ ra tay với ta! Trùng hợp là, buổi học thứ hai của ta vừa vặn xảy ra ngay khi nó muốn động thủ, nên nó cũng không ngại chỉnh ta một chút. Sự khiêu khích của Pha Lai Á chín phần là do nó đứng phía sau giật dây. Có lẽ nó muốn ép ta nổi điên lên, khiến cho tất cả các tiểu thần đều ghét ta.”
Tiêu Nhiên cười khổ, tiếp tục nói: “Chẳng qua, ta tình cờ phát hiện ra một chuyện. Pha Lai Á hình như không hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng Lộ Tây Phỉ. Cho nên, từ khi Pha Lai Á tự giới thiệu xong, Lộ Tây Phỉ vẫn luôn rất khẩn trương. Ta nghĩ nó đã làm một số chuyện không tốt với Pha Lai Á nên sinh ra chột dạ…”
“A!!!” Thiên Triệt cuối cùng cũng không kìm chế được mà kêu thành tiếng. Ban đầu, hắn còn có thể bắt kịp suy nghĩ của Tiêu nhiên, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đứa bé Lộ Tây Phỉ này… Bây giờ đã tà ác, có thù tất báo như thế rồi sao? Hắn cũng có để ý đến việc Lộ Tây Phỉ luôn cúi đầu, lúc đó hắn còn rất vui mừng cho rằng, cuối cùng Lộ Tây Phỉ cũng trở nên thành thật, nhưng bây giờ xem ra, tất cả chỉ là ảo ảnh tươi đẹp mà hắn vẽ ra sao?
“Tuy ta không biết tại sao lúc đó Lộ Tây Phỉ đang khẩn trương lại bình tĩnh hẳn ra, hơn nữa còn tâm trạng chỉnh ta một phen… Nhưng có một chuyện rất rõ ràng: Lộ Tây Phỉ chưa bao giờ bỏ qua ý nghĩ phải thu thập ta thật tốt, bây giờ ta nghi ngờ tiểu tử này là muốn lấy mạng của ta… Chuyện này, chẳng lẽ ngươi không… phát hiện ra điều gì khả nghi sao, Thiên Triêt?”
Thiên Triệt cười khổ: Đúng vậy… Ta hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này. Nhưng sự thật so với suy đoán của Tiêu Nhiên ngươi cũng không khác nhiều lắm, aiz…
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Thiên Triệt, Tiêu Nhiên trầm ngâm một chút, nhưng cuối cũng vẫn hỏi thẳng: “Ta còn một việc muốn hỏi ngươi. Ngươi từng nói với ta, tính cách của Lộ Tây Phỉ là do chịu ảnh hưởng bởi thần lực của nó, đúng không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Thiên Triệt hạ giọng hỏi lại. Dù sao những việc Lộ Tây Phỉ đã làm gần đây đả kích hắn không ít. Chẳng lẽ… không có cách nào ngăn mọi việc lại sao?
“Gần đây ta luôn suy nghĩ, nếu tính cách của Lộ Tây Phỉ là do chịu ảnh hưởng của thần lực, hắn có xu hướng trở nên âm trầm là chuyện rất bình thường. Nhưng khi ta nhớ lại những tiểu thuyết ta đã đọc qua lúc còn ở Trái Đất, lại có một linh cảm khác: bóng tối thật ra cũng không nhất định là tà ác. Nếu nói sức mạnh bóng tối là tà ác, không bằng nói tà ác chính tại lòng người… Nếu đã nói như vậy, thì tính cách hiện tại của Lộ Tây Phỉ không phải là bị sức mạnh bóng tối ảnh hưởng, mà là do ác niệm gây nên. Nhưng ngươi cũng nói với ta rằng, thế giới này còn đang trong giai đoạn sơ khai, ngoại trừ các vị thần ra, e rằng chỉ còn lại những sinh vật không có khả năng tư duy và tình cảm. Nếu đã vậy, ác niệm mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến tiểu thần là từ đâu mà ra?”
“Tiêu Nhiên!” Thiên Triệt lắc đầu cười khổ: “Lúc này đây, ta thật sự nghi ngờ ngươi có phải chỉ là một con người thôi hay không… Không sai, quả thật có ác niệm từ bên ngoài đến, chỉ là…”
Bây giờ hắn mới phát hiện, hoá ra Tiêu Nhiên không chỉ có tài đả thương thân thể người khác, mà trình độ đả thương tinh thần cũng cao không kém. Nghĩ đến bản thân đường đường là một Phụ Thần Sáng Thế… tại sao hắn lại cảm thấy lo lắng tột cùng như vậy?
“Ta hỏi này Thiên Triệt, rốt cuộc ngươi có nghe ta nói gì không?” Giọng nói của Tiêu Nhiên đột ngột trở nên nguy hiểm. Thân thể Thiên Triệt theo bản năng run lên một cái, vội gật đầu không ngừng: “Tiêu Nhiên, hãy tin ta, ta vẫn đang chuyên chú lắng nghe…”
Ngươi chuyên chú lắng nghe mới lạ! Trong lòng âm thầm khinh bỉ, Tiêu Nhiên nói một cách bất đắc dĩ: “Về ý tưởng, cũng như kế hoạch của Lộ Tây Phỉ, ta đoán có lẽ là tên nhóc này đang thử thăm dò giới hạn cuối cùng của ngươi.”
“Giới hạn cuối cùng? Tên tiểu tử thối đó gây đủ thứ chuyện thị phi như thể mà chỉ để thăm dò giới hạn cuối cùng của ta?” Thiên Triệt không thể tin nổi la lên.
Thoáng thấy sắc mặt Tiêu Nhiên bắt đầu chuyển sang màu đáy nồi, Thiên Triệt vội vàng ngậm miệng lại. Hắn thiếu chút đã quên… cô nàng này, lúc dùng thân phận lão sư để nói chuyện, cực kỳ không thích bị người khác cắt lời, nhất là lúc nói chuyện với “phụ huynh học sinh”.
Tiêu Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng: “Ta nghĩ, sau khi Lộ Tây Phỉ bất mãn với ta trong buổi học đầu tiên… Mà tất cả cũng tại tên ngu ngốc nhà ngươi! Ta chỉ xoa đầu nó một cái đã bị hiểu làm thành chọc ghẹo rồi! Thật không biết ngươi dạy dỗ kiểu gì nữa!”
“Ơ! Chuyện này ngươi đã ‘trao đổi’ với ta rất nhiều lần rồi mà…” Thiên Triệt khóc không ra nước mắt. Ngẫm lại, chỉ vì một chuyện đó mà hắn đã bị đánh đến n lần rồi, bây giờ hắn vẫn còn cảm giác đau âm ỉ khắp người đây…
Nhìn vẻ mặt ai oán của người nào đó, Tiêu Nhiên xoa xoa chân mày, thái dương hơi giật giật: rõ ràng nàng đã quyết định hoàn toàn bỏ qua, không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, nhưng tại sao bây giờ lại có cảm giác muốn bạo lực một phen nữa vậy?
Ra sức kìm nén nỗi xúc động muốn đánh người trong lòng xuống, Tiêu Nhiên cố gắng bình tĩnh nói: “…Sau chuyện đó, có lẽ Lộ Tây Phỉ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội đối phó ta, nhưng do nó không biết thái độ của ngươi thế nào, nên không dám tuỳ tiện ra tay, mà lại dụ dỗ một tiểu thần khác đến chỉnh ta một chút, nhân dịp này quan sát thái độ của ngươi luôn.”
Tiêu Nhiên đưa ra kết luận. Chỉ tiếc, lần này Tiêu Nhiên đoán đúng kết quả nhưng lại đoán sai quá trình. Phương thức trả thù của tên tiểu tử Lộ Tây Phỉ kiêu ngạo phúc hắc kia tuyệt đối phải là đòi mạng người khác không hề báo trước.
Sở dĩ cuối cùng biến thành một trận chỉnh thê thảm là do Thần Chết Hắc Tư Đới không chịu giúp hắn một tay, trực tiếp lấy đi mạng nhỏ của Tiêu Nhiên; không còn cách nào khác, hắn đành phải dùng đến sự phương án hai. Nếu không, bây giờ Tiêu Nhiên hoàn toàn không thể khỏe mạnh đứng ở đây nghiên cứu vấn đề này như vậy.
Mặc kệ chân tướng ra sao, Tiêu Nhiên vẫn tiếp tục nói ra suy đoán của mình: “Sau chuyện đó, Lộ Tây Phỉ đại khái biết được ngươi không hề làm phép bảo vệ gì trên người ta, hơn nữa, nó cũng chỉ bị phạt rất đơn giản, cấm túc vài ngày mà thôi. Dưới tình hình đó, nếu là ta, ta cũng sẽ tiếp tục thực hiện kế hoạch.”
Thiên Triệt nghe xong, ngạc nhiên đến không ngậm được miệng. Nhưng không phải là do Phụ Thần đại nhân nghe Tiêu Nhiên phân tích tâm lý Lộ Tây Phỉ, mà chỉ đơn giản là hắn đang kêu oan cho bản thân mình.
Rõ ràng hắn đã làm phép chúc phúc bảo vệ trên người Tiêu Nhiên rồi mà! Chỉ cần Tiêu Nhiên bị tấn công, nguy hiểm đến tính mạng, thì cho dù là thần cũng sẽ phải chịu sự phản thương [đòn tấn công bị phản ngược lại, đánh vào người ra đòn]…
Tuy nghĩ vậy, nhưng khi Thiên Triệt nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Nhiên, vẫn quyết đoán ngậm miệng lại, tiếp tục nghe Tiêu Nhiên nói, hắn có dự cảm rất rõ ràng… nếu hắn dám tuỳ tiện mở miệng cắt ngang, tuyệt đối sẽ bị đánh đến lên bờ xuống ruộng…
“Vì vậy… Lộ Tây Phỉ đã quyết định sẽ ra tay với ta! Trùng hợp là, buổi học thứ hai của ta vừa vặn xảy ra ngay khi nó muốn động thủ, nên nó cũng không ngại chỉnh ta một chút. Sự khiêu khích của Pha Lai Á chín phần là do nó đứng phía sau giật dây. Có lẽ nó muốn ép ta nổi điên lên, khiến cho tất cả các tiểu thần đều ghét ta.”
Tiêu Nhiên cười khổ, tiếp tục nói: “Chẳng qua, ta tình cờ phát hiện ra một chuyện. Pha Lai Á hình như không hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng Lộ Tây Phỉ. Cho nên, từ khi Pha Lai Á tự giới thiệu xong, Lộ Tây Phỉ vẫn luôn rất khẩn trương. Ta nghĩ nó đã làm một số chuyện không tốt với Pha Lai Á nên sinh ra chột dạ…”
“A!!!” Thiên Triệt cuối cùng cũng không kìm chế được mà kêu thành tiếng. Ban đầu, hắn còn có thể bắt kịp suy nghĩ của Tiêu nhiên, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Đứa bé Lộ Tây Phỉ này… Bây giờ đã tà ác, có thù tất báo như thế rồi sao? Hắn cũng có để ý đến việc Lộ Tây Phỉ luôn cúi đầu, lúc đó hắn còn rất vui mừng cho rằng, cuối cùng Lộ Tây Phỉ cũng trở nên thành thật, nhưng bây giờ xem ra, tất cả chỉ là ảo ảnh tươi đẹp mà hắn vẽ ra sao?
“Tuy ta không biết tại sao lúc đó Lộ Tây Phỉ đang khẩn trương lại bình tĩnh hẳn ra, hơn nữa còn tâm trạng chỉnh ta một phen… Nhưng có một chuyện rất rõ ràng: Lộ Tây Phỉ chưa bao giờ bỏ qua ý nghĩ phải thu thập ta thật tốt, bây giờ ta nghi ngờ tiểu tử này là muốn lấy mạng của ta… Chuyện này, chẳng lẽ ngươi không… phát hiện ra điều gì khả nghi sao, Thiên Triêt?”
Thiên Triệt cười khổ: Đúng vậy… Ta hoàn toàn không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này. Nhưng sự thật so với suy đoán của Tiêu Nhiên ngươi cũng không khác nhiều lắm, aiz…
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Thiên Triệt, Tiêu Nhiên trầm ngâm một chút, nhưng cuối cũng vẫn hỏi thẳng: “Ta còn một việc muốn hỏi ngươi. Ngươi từng nói với ta, tính cách của Lộ Tây Phỉ là do chịu ảnh hưởng bởi thần lực của nó, đúng không?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Thiên Triệt hạ giọng hỏi lại. Dù sao những việc Lộ Tây Phỉ đã làm gần đây đả kích hắn không ít. Chẳng lẽ… không có cách nào ngăn mọi việc lại sao?
“Gần đây ta luôn suy nghĩ, nếu tính cách của Lộ Tây Phỉ là do chịu ảnh hưởng của thần lực, hắn có xu hướng trở nên âm trầm là chuyện rất bình thường. Nhưng khi ta nhớ lại những tiểu thuyết ta đã đọc qua lúc còn ở Trái Đất, lại có một linh cảm khác: bóng tối thật ra cũng không nhất định là tà ác. Nếu nói sức mạnh bóng tối là tà ác, không bằng nói tà ác chính tại lòng người… Nếu đã nói như vậy, thì tính cách hiện tại của Lộ Tây Phỉ không phải là bị sức mạnh bóng tối ảnh hưởng, mà là do ác niệm gây nên. Nhưng ngươi cũng nói với ta rằng, thế giới này còn đang trong giai đoạn sơ khai, ngoại trừ các vị thần ra, e rằng chỉ còn lại những sinh vật không có khả năng tư duy và tình cảm. Nếu đã vậy, ác niệm mạnh đến mức có thể ảnh hưởng đến tiểu thần là từ đâu mà ra?”
“Tiêu Nhiên!” Thiên Triệt lắc đầu cười khổ: “Lúc này đây, ta thật sự nghi ngờ ngươi có phải chỉ là một con người thôi hay không… Không sai, quả thật có ác niệm từ bên ngoài đến, chỉ là…”
/24
|