Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc

Chương 76 - Chương 76

/88


Edit: Preiya

Là ta, đừng kêu! Một tiếng nói nam tử trầm thấp vang lên, có chút quen thuộc, trái tim Yến Vũ Nhi đang lơ lửng mới để xuống, dùng hết sức lực toàn thân đẩy hắn ra, rốt cuộc kéo ra một khoảng cách nhỏ.

Mượn ánh trăng lờ mờ, Yến Vũ Nhi miễn cưỡng nhìn thấy rõ người trước mặt, vuốt ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm.

Khuôn mặt chỉ cách nàng mấy li, không phải Lý Thư còn có người nào chứ? Mặc dù không phải nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng hai tròng mắt kia vẫn sáng quắc lên trong đêm tối, giống như hắc thạch được mài rửa đặc biệt bóng loáng, đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng đột nhiên cảm thấy tựa hồ như là trước kia đã gặp qua ở chỗ nào đó, ở chỗ nào chứ?

Thì ra là Tiểu Vũ Nhi của ta cũng muốn ta đó? Lý Thư cúi đầu cười ra tiếng, hơi thở ấm nóng lại phun về phía cổ của nàng, chọc cho nàng run rẩy một trận.

Yến Vũ Nhi cảm thấy mình luống cuống, làm sao nàng lại lộ vẻ háo sắc với loại đầu heo như hắn chứ? Nhất thời vừa giận vừa xấu hổ, vội vàng dời đi tầm mắt.

Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chạy đến phòng ta dọa người à, ngươi bị bệnh thần kinh sao? Sau khi hết kinh sợ, trong lòng Yến Vũ Nhi tức giận, trực tiếp liền mắng.

Lý Thư không có một chút ý tứ tức giận nào, ngược lại duỗi cánh ra ôm Yến Vũ Nhi vào trong ngực, dáng vẻ hết sức thân mật.

Ha ha, nếu không phải là nửa đêm, sao Bổn vương có thể thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Vũ Nhi đây? Cái này có tính là một kinh hỉ hay không đây? Tiếng nói trầm thấp nghe giống như tiếng đàn êm tai, tràn đầy từ tính ở giữa đêm tối yên tĩnh tại nơi này.

Thế nhưng lại bị hắn phát hiện ra rồi!

Ngươi, đại sắc lang! Còn không mau đi ra ngoài! Nàng theo bản năng cự tuyệt sự trói buộc của hắn, hô nhỏ một tiếng, miệng lại bị che kín lần nữa.

Xuỵt, nhỏ giọng một chút, nàng muốn dẫn tất cả mọi người tới sao? Lý Thư nhỏ giọng cảnh cáo, nàng mới vội vàng ngừng nói.

Đúng vào giờ phút này, liền nghe được Liễu Nhứ đang hỏi ngoài cửa: Chủ tử, làm sao vậy?

Không có việc gì không có việc gì, ta nằm mơ, bị dọa sợ! Nàng chỉ sợ Liễu Nhứ đẩy cửa đi vào, vội vàng nói dối.

Người lại nằm mơ sao? Nếu không thì nô tỳ đi vào bồi người? Liễu Nhứ vô cùng lo lắng, nàng thường xuyên gặp ác mộng.

Sao Yến Vũ Nhi có thể để cho nàng đi vào chứ? Vội vàng nói: Không cần, ta đang muốn ngủ đây, chớ quấy rầy ta!

Chuyện cười, nếu Liễu Nhứ đi vào nhìn thấy trong phòng cất giấu một đại nam nhân, không biết người nào đó sẽ có suy nghĩ không đứng đắn gì đấy. Trong tâm không muốn dây dưa không rõ với hắn.

Liễu Nhứ không lên tiếng, có lẽ còn đang do dự, trái tim Yến Vũ Nhi nhảy lên tới cổ họng, qua một lúc lâu rốt cuộc mới nghe được tiếng bước chân xa dần, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Này, ngươi đứng lên đi! Yến Vũ Nhi quay đầu lại nhìn sang, Lý Thư đang giang rộng tay chân nằm ở trên giường, không có chút ý tứ rời đi nào. Vì vậy vừa kéo vừa đẩy vừa túm, thế nhưng hắn lại vẫn không nhúc nhích, cuối cùng cúi người xuống, cắn một cái thật mạnh trên cánh tay của hắn.

A! Nàng mưu sát phu quân à! Lý Thư bị đau, thu cánh tay về.

Phi! Ngươi cũng không phải là phu quân của ta, chúng ta đã sớm nói rồi, vẫn còn ước pháp tam chương đó, ngươi muốn đổi ý sao? Không có cửa đâu! Yến Vũ Nhi kiên quyết kéo ra khoảng cách với hắn.

Ha ha, Vũ Nhi, nàng nói sai rồi, sao Bổn vương không nhớ rõ có chuyện như vậy chứ? Hắn nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt không có một chút dao động nào.

Này ngươi đừng có chối chứ! Yến Vũ Nhi cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, đường đường là Dụ Vương gia, thế nên nói lời không giữ lời à? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Sao nói khó nghe như vậy! Lý Thư không vui nhíu mày, Bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể chối chứ? Chỉ là nàng nói chuyện cần phải lấy ra chứng cứ, Bổn vương quả thật không nhớ rõ.

Hai tay hắn mở ra, Yến Vũ Nhi cảm thấy không ổn, chẳng lẽ, hắn len lén lấy chứng từ đi?

Nàng vội vàng xoay người xuống giường, đốt sáng lên đèn lồng dương giác trên đầu giường, mở từng cái rương hòm ra, hoàn hảo, tờ chứng từ được xếp thành hình dạng mảnh dài đang nằm êm đẹp ở bên trong.

Này này, xem đi! Nàng hả hê cười một tiếng với hắn, ném chứng từ cho hắn.

Lý Thư lại không nhúc nhích, Đêm khuya trời quá tối, không nhìn thấy rõ, nếu không Vũ Nhi đọc thay Bổn vương đi!

Yến Vũ Nhi phỉ nhổ hắn một cái, kéo tờ chứng từ qua mở ra vừa xem, chỉ là trong nháy mắt, nụ cười hả hê trên mặt không còn nữa.

Này này… Tại sao có thể như vậy? Chứng từ đâu? Nàng trừng mắt nhìn hắn, chất vấn. Đích thân hắn viết ra ước pháp tam chương đó? Làm sao lại không có một chữ nào? Chỉ còn dư lại một tờ giấy trắng!

Lý Thư bày ra dáng vẻ vô tội nhìn nàng, có chút ủy khuất nhỏ nhỏ.

Thế nhưng ngay cả đụng ta cũng chưa từng đụng tới, chứng từ là nàng thu, cũng là nàng mở ra, tại sao có thể hỏi ta chứ? Trên mặt Lý Thư chợt hiện ra nụ cười, đến gần nàng, vẻ mặt chờ mong. Thật sự chẳng lẽ theo như lời Bổn vương từng nói, vốn là cũng không có chứng từ nào?

Yến Vũ Nhi oán hận trừng mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp vô song đều là tức giận: Không đúng, ngươi cũng đã thừa nhận có viết ra chứng từ, nhất định là ngươi động tay động chân!

Lúc này Lý Thư thế mới phát giác mình lỡ miệng, thế nhưng không đánh đã khai, vội vàng giơ tay lên thề:

Không có, tuyệt đối không có! Bổn vương cam đoan, tuyệt đối không phải là ta!

Dĩ nhiên không phải là hắn, những chuyện này còn cần hắn phải tự thân động thủ sao? Rất nhiều giấy trong thư phòng của hắn đều được ngâm qua thuốc, bởi vì thường xuyên phải đưa mật thư ra ngoài, những nội dung trong thư sẽ biến mất trong một khoảng thời gian ngắn, làm như vậy là để phòng ngừa bị người khác bán đứng, không thể lưu lại chứng cớ.

Chỉ là, những chuyện này đều là trước kia đã xử lý tốt, theo thời điểm hai người bọn họ viết chứng từ, hắn thật sự không có động tay động chân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Vũ Nhi sung huyết đến đỏ bừng, hôm nay, giấy trắng mực đen đã không còn, nàng phải làm thế nào mới có thể ngăn cản người nam nhân này, hơn nữa, bây giờ diện mạo thật sự đã bị hắn phát hiện, tối nay thật sự rất là kỳ lạ, chẳng lẽ, sẽ bị hắn ăn sao?

Trong lòng nàng rất là mâu thuẫn, cũng không phải là bởi vì không bỏ được Tạ Hàn Phong, nàng có hảo cảm với Tạ Hàn Phong, chán ghét Công Tôn Chiến, tuy bọn họ có hôn ước, nhưng vẫn chưa cử hành hôn lễ, kiếp này cũng không chừng còn có cơ hội gặp nhau, nàng không cần phải vì hắn thủ thân như ngọc.

Chỉ là, nàng và Lý Thư cũng không có tình cảm với nhau, miễn cưỡng OOXX với một người mình không thích, nàng không tiếp nhận được!

Vũ Nhi, nào có chứng từ gì đâu, ** một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta nghỉ ngơi đi! Hắn nhìn chằm chằm nàng, trong mắt thoát ra từng ngọn từng ngọn lửa.

Tầm mắt nhìn xuống miệng nàng. Nàng bỏ đi dáng vẻ ngụy trang là mê người như thế, làn da như ngọc, môi anh đào, hàm răng trắng tinh, dù là khuôn mặt trắng như tuyết hiện giờ đều là vẻ xinh đẹp động lòng người khó có thể tin, hắn cảm giác tiết tấu nhịp tim của mình chợt rối loạn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

Đương nhiên Yến Vũ Nhi cũng nhận ra được biến hóa của hắn, cố gắng thuyết phục hắn: Dụ Vương, trước đó ta đã nói rất rõ ràng, ta sẽ không tiến thêm một bước quan hệ với ngươi. Dù là không có tờ chứng từ kia, ta cũng sẽ không để cho ngươi được như nguyện.

Nàng cố ý tự mình bảo trì một khoảng cách, làm Lý Thư cực kỳ khó chịu, hắn lấn đến gần nàng, một tay bóp chặt cằm của nàng, ép hỏi: Sở dĩ nàng bài xích ta như vậy, nhất định không chỉ là bởi vì đám nữ nhân hậu viện kia, nói, rốt cuộc là tại sao?

Trong mắt hắn mang theo một tầng lạnh lẽo, Yến Vũ Nhi có chút sợ sệt, hắn chưa từng đáng sợ như vậy, vào giờ phút này nàng chợt có chút hoảng sợ.

Không có, ta




/88

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status