Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc

Chương 77 - Chương 77

/88


Edit: Preiya

Vũ Nhi, còn đau không? Hắn quan tâm hỏi, giờ phút này vẻ mặt của Yến Vũ Nhi mê ly, đã không nghe rõ hắn nói cái gì rồi, chẳng qua chỉ là bám lấy hắn thật chặt, Lý Thư phối hợp tiến công mãnh liệt, cảm nhận được nàng khẽ run rẩy, Yến Vũ Nhi giống như những chiếc lá bay bay trong gió, thỉnh thoảng xoay lại bay thẳng lên, thỉnh thoảng lại từ đám mây rơi xuống, nàng chỉ có thể dùng sức bám lấy bờ vai của hắn, sợ mình không cẩn thận một chút liền bay xuống đáy cốc.

Đèn dương giác* mờ tối chiếu vào bóng người đang giao nhau, hai trái tim cũng dần dần dây dưa ở cùng một chỗ, thề chết không nghỉ.

*đèn dương giác: xem hình ảnh cuối bài này

Yến Vũ Nhi mệt muốn chết rồi, chỉ có thở ra không có hít vào, nàng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được. Ánh mắt Lý Thư híp lại, nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve nàng, giống như che chở cho một món đồ sứ dễ vỡ, thỉnh thoảng yêu thương cúi người xuống hôn trên người nàng.

Khấu khấu! Chợt tiếng gõ cửa truyền đến, Yến Vũ Nhi giật mình một cái, chẳng lẽ vừa rồi âm thanh quá lớn, nên kinh sợ đến nha hoàn bên ngoài? Lông tơ cả người nàng đều dựng đứng lên rồi, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Vương gia, chủ tử, cần nô tỳ tiến vào hầu hạ không?

Là tiếng nói của Lộng Ngọc!

Vương gia? Nàng nghi ngờ nhìn về phía nam nhân bên cạnh, Lộng Ngọc sớm biết hắn ở đây, phải không?

Không cần, chuẩn bị nước nóng, đi xuống đi! Lý Thư lạnh lùng phân phó, không có một chút biểu tình ngoài ý muốn nào.

Lộng Ngọc lên tiếng đáp vâng liền rời đi, chợt trong lòng Yến Vũ Nhi cực kỳ không thoải mái. Bọn họ ở bên trong làm, các nàng liền ở bên ngoài nghe sao?

Tiểu Vũ Nhi, mệt muốn chết rồi phải không, Bổn vương tự mình hầu hạ nàng! Tâm tình của hắn cực tốt, nói xong liền đứng dậy ôm nàng đi về phía tịnh phòng.

Làm sao Lộng Ngọc biết? Nàng rất để ý, trực tiếp hỏi.

Tiểu Vũ Nhi xấu hổ sao? Hắn vuốt ve sống mũi của nàng, cố ý trêu đùa nàng, Chẳng lẽ nàng nghĩ cứ thế mà ngủ sao?

Yến Vũ Nhi hiểu ý tứ của hắn, nói như vậy, sau khi chủ nhân ở trong phòng bị phang xong, sẽ có hạ nhân chuẩn bị nước nóng, thậm chí còn để cho hạ nhân hầu hạ tắm rửa thân thể, Lý Thư thật sự là suy tính cho nàng, mới không để cho Lộng Ngọc đi vào hầu hạ, nếu để cho nha hoàn nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của nàng, nàng cũng không cần sống.

Thôi, không so đo được nhiều như vậy, Yến Vũ Nhi thật sự mệt mỏi, trực tiếp liền ngủ thiếp đi ở trong thùng tắm.

Ngày kế, Yến Vũ Nhi vẫn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, nàng duỗi thẳng lưng một cái, cả người đau nhức không thôi, tựa như là có mấy chiếc xe ngựa nghiền qua vậy, nàng không khỏi ai oán nhìn về phía bên cạnh, không nhìn còn khá, vừa nhìn thì người bên cạnh đã sớm không còn ở đây, trên giường chỉ có một mình nàng, lòng của nàng lập tức rơi xuống đáy cốc.

Nếu không phải đau đớn trên người và dấu vết vẫn còn, chuyện tối ngày hôm qua phảng phất như là một giấc mộng ngu ngốc.

Chủ tử, người đã tỉnh? Lộng Ngọc và Liễu Như đứng ở trước giường, cầm xiêm y trong tay, muốn giúp nàng mặc lên.

Yến Vũ Nhi chợt nghĩ đến kiện trung y bị xé nát tối hôm qua, vẫn còn cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, nàng đoạt lấy xiêm y: Ta tự mình làm! Liền đuổi hai người ra ngoài.

Lộng Ngọc nhìn Liễu Nhứ một cái, không nói gì liền đi ra ngoài. Nhưng Liễu Nhứ lại có chút hưng phấn, nhất định phải giúp Yến Vũ Nhi thay y phục, Yến Vũ Nhi không biết làm sao, chỉ đành phải theo nàng, dù sao thân mình cũng không dễ chịu, để cho nàng làm giúp là được rồi.

Liễu Nhứ thấy khắp nơi trên người Yến Vũ Nhi đều là hồng ngân, biết là tối hôm qua lưu lại, có chút bận tâm. Suy nghĩ một chút, hỏi: Chủ tử, Vương gia đối xử với ngài có tốt không?

Yến Vũ Nhi không ngờ tới nàng sẽ hỏi cái này, cảm thấy rất quẫn bách, cố ý trách mắng: Tiểu hài tử của mọi nhà, cái gì cũng tò mò!

Liễu Nhứ vội vàng nhận sai: Chủ tử, nô tỳ không phải cố ý vượt qua, chẳng qua chỉ là lo lắng cho chủ tử!

Yến Vũ Nhi biết tâm tư của nàng, cũng cảm thấy mình quá mức, hé miệng cười nói: Tốt lắm, không có gì là không tốt, sau này ngươi sẽ biết!

Chuyện giữa nam với nữ ai có thể nói được rõ ràng, không phải là tìm tai vạ sao? Nhìn xem một chút trên người mình sẽ biết, hoàn toàn không thể động đậy, hôm nay sợ là cái gì cũng đừng nghĩ làm.

Hỏng rồi! Nàng kêu lên một tiếng, chợt nhớ tới một chuyện: Ta còn phải tới phòng bếp hỗ trợ đó!

Liễu Nhứ thấy dáng vẻ chợt cả kinh của nàng, cười nói: Vương đia đã phái người qua nói rồi, người cứ yên tâm đi!

Yến Vũ Nhi thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng còn tạm! Nếu không, không biết có thể chịu phạt nữa hay không.

Chủ tử, sau này lão phu nhân sẽ không làm khó người nữa đi! Liễu Nhứ đơn thuần nghĩ.

Yến Vũ Nhi lại đau đầu, trước kia còn tạm, trải qua đêm qua, không biết sẽ lại trở thành cái đinh trong mắt người khác hay không!

Rửa mặt xong, Yến Vũ Nhi dùng chút bữa ăn sáng đơn giản, liền tựa vào trên tháp mỹ nhân, thuận tay cầm một quyển《 Đại Tề du ký 》lên lật xem.

Sau khi tới nơi này, nàng thích nhất chính là một vài quyển sách về dã sử du ký của cái thời đại này, trí nhớ trước kia của khối thân thể này đã có một vài loại Tứ Thư Ngũ Kinh, nàng liền dựa vào sở thích của mình tìm một vài quyển sách tương đối thú vị để xem.

Mới vừa lật được vài tờ sách, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, nàng để sách xuống, Lộng Ảnh bên ngoài liền vén rèm đi vào hồi báo: Chủ tử, là Hà Diệp tỷ tỷ trong viện lão phu nhân tới!

Để cho nàng đi vào đi! Yến Vũ Nhi không quá thích Hà Diệp này, giống như là luôn mang theo một thái độ địch ý đối với nàng, nhưng Ngô thị bảo nàng ta tới đây nhất định là có chuyện.

Hà Diệp vừa vào cửa, nhìn thấy Yến Vũ Nhi còn đang tựa trên tháp, không có nửa điểm ý tứ đứng lên nào, trong mắt liền chứa một tia giễu cợt.

Yến Cơ tỷ tỷ thật là tốt số nha, ngủ thẳng đến trễ như thế mới dậy. Nàng ta cũng không hành lễ, liền trực tiếp chế giễu.

Lúc này Yến Vũ Nhi mới nghĩ đến thân phận hiện giờ của mình, chết tiệt, nàng đã quen hết ăn lại nằm, chính là phải tới phòng bếp hỗ trợ cũng không có tự giác của một hạ nhân, vội vàng đứng lên.

Hà Diệp tỷ tỷ có chuyện à? Thân thể ta có chút không khỏe, chưa từng phải nghênh đón từ xa, mong rằng ngươi đừng để ý!

Nàng tận lực để cho mình hiền hòa một chút, nhưng một câu thân thể không khỏe khiến cho trong lòng Hà Diệp càng thêm khó chịu. Nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười quan sát liếc nhìn Yến Vũ Nhi một cái, chế giễu nói:

Ơ, ta quên mất, nghe nói tối hôm qua Vương gia tới đây, Yến cơ à, làm sao ngươi cũng không biết hầu hạ Vương gia thật tốt, nói không chừng một ngày kia cũng có thể bay lên đầu cành đó!

Yến Vũ Nhi có chút không lần tới được môn đạo, tối hôm qua nàng không làm cái gì nha, làm sao lại nói không có hầu hạ Vương gia thật tốt? Lúc đầu nàng có chút mâu thuẫn, nhưng đến cuối cùng còn không phải là bị ăn sạch sành sanh sao, còn muốn hầu hạ thế nào nữa? Với lại, đây là chuyện khuê phòng của hai người nàng và Lý Thư, một nha hoàn trong viện lão phu nhân như nàng ta chạy tới đây nói những gì? Thật sự là không biết thẹn thùng không biết xấu hổ!

Đúng rồi, lão phu nhân nói, hôm nay Vương gia đã đi xa nhà đi, một mình ngài ấy bực bội hoảng sợ, từ nay về sau, tất cả tiểu bối đều phải tới thỉnh an. Lúc này Hà Diệp tựa như là mới nhớ tới chính sự, bỗng nhiên nói: Yến cơ à, ta thiếu chút nữa đã quên mất, ngươi nhanh lên một chút, Hồ phu nhân các nàng đã chờ rất lâu rồi!

Nói đoan chính cái đấm. Nê mã! Lý Thư thật sự đi xa nhà rồi sao? Sau khi làm xong chuyện liền phủi mông chạy lấy người, ngay cả một câu nói cũng không để lại, coi nàng như cái gì? Còn nữa, cái Hà Diệp này có lời gì cũng không nói hết một lần, đây không phải là cố ý chỉnh nàng sao? Nàng rất muốn chửi tục.

Chỉ là không sao, dù cho Hà Diệp này không cố ý trì hoãn, Ngô thị cũng sẽ không dùng vẻ mặt ôn hòa đối đãi với nàng, dù sao giáp dày không sợ ngứa, thích trách thì trách đi!

Nàng sờ sờ gương mặt của mình, cũng may, hôm nay Liễu Nhứ nhắc nhở nàng, những nốt ban đỏ trên mặt vẫn còn, nếu không thì còn không biết lấy cái gì để nói đó!

Lúc vội vàng đi tới viện Thúy Lan, Ngô thị đã chờ đến mức không kiên nhẫn, Hồ Mi Nhi một bên cũng không nhịn được vừa dùng khăn quạt vừa trách móc, Liễu Tưởng Dung dịu dàng đấm chân cho Ngô thị, thỉnh thoảng nói vài lời thân thiết. Ngược lại người khác không nói một lời, mỗi người đều ngồi ở vị trí của mình.

Trừ mấy thiếp thất của Lý Thư ra, mấy thiếp thất của Lão Đại Hạ Cẩm và Lão Nhị Hạ Luân, cũng đều là lần đầu tiên tới thỉnh an.

Yến Vũ Nhi vào phòng, quét mắt liếc nhìn mỗi người một lần, chợt phát hiện một chuyện rất buồn cười.

Đây là một nhà người nào? Ở đây là phủ đệ Dụ Vương, Dụ Vương họ Lý, tất




/88

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status