Edit: Preiya
Mà vào lúc này Lý Thư đang cưỡi một con báo tuyết màu trắng phi nhanh trên quan đạo, bỏ lại đại đội nhân mã ở phía xa xa đằng sau.
Hắt xì ~ Hắn chợt không hề báo trước hắt hơi một cái, đây là chuyện cho tới bây giờ chưa từng trải qua. Hắn không có ngã bệnh nha!
Giá! Lý Dịch giục ngựa vượt qua, đuôi mắt liếc mắt nhìn chúng tướng sĩ đang ra sức thúc ngựa ở phía sau nhưng vẫn không đuổi kịp, trong mắt thoáng hiện một tia đắc ý.
Vương gia, bọn họ theo sát như vậy không phải là một biện pháp! Phải nghĩ được biện pháp hất những tai mắt này ra, nếu không thì lộ trình của bọn họ sẽ trễ nãi.
Còn nhiều thời gian! Lý Thư lạnh nhạt nói. Vung roi da một cái, báo tuyết nâng chân trước lên gào to một tiếng, lao đi càng thêm mạnh mẽ.
Vương gia, lần đi Giang Châu này, lộ trình cả ngàn dặm, lại thời tiết hiện giờ rất nóng, lúc này hoàng thượng an bài ngài đi trị thủy, chẳng lẽ phát giác được kế hoạch lúc đầu của chúng ta sao? Lý Dịch lo nghĩ sâu xa. Vốn là bọn họ dự đinh tiến hành kế hoạch bí mật hạng nhất, kết quả là hoàng thượng đột nhiên hạ lệnh cho Dụ Vương tiến về lưu vực sông Tần Hoài trị thủy, điều này làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
Bọn họ phải đi tới sông Nghi Hà ở phía nam Giang Châu, nhiều năm qua, sông Nghi Hà hàng năm vỡ đê, mỗi lúc đến kỳ nước lên cũng sẽ làm ngập cánh đồng phì nhiêu, chẳng lẽ hoàng thượng cố ý an bài như vậy, chẳng lẽ là thử dò xét hay là giám thị bọn họ? Nhiều người đi theo như vậy, hành tung của bọn họ sẽ rất khó giữ bí mật, nghĩ tới kế hoạch đi căn cứ thị sát chỉ có thể tạm thời gác lại.
Báo cho Mị Ảnh, điều động ảnh vệ quan sát tỉ mỉ, vừa có gió thổi cỏ lay, có thể tuỳ cơ ứng biến! Sắc mặt Lý Thư nghiêm túc.
Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh! Lý Dịch cung kính hồi đáp.
Lý Thư nhàn nhạt nhìn Lý Dịch một cái, Chuyện này đi qua, ngươi cũng nên thành gia lập thất đi!
Vương gia! Mặt Lý Dịch xoạt một cái đỏ bừng, hắn được Vương gia nhặt về, cho nên vẫn luôn theo họ Lý, mặc dù lúc đó ngài ấy cũng chỉ có hơn mười tuổi, nhưng trên người ngài ấy đã tản mát ra khí phách vương giả làm cho hắn hết sức bội phục, từ đó quyết một lòng đi theo ngài ấy, chưa từng hai lòng.
Thế nào, vẫn xấu hổ sao? Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại*, mặc dù ngươi thất lạc phụ mẫu, thế nhưng cũng có trách nhiệm kế thừa hương khói vì gia tộc. Trong mắt Lý Thư mang theo tiếu ý, thay vì nói là giảng dạy, chẳng bằng nói là trêu ghẹo, nhìn mặt Lý Dịch đỏ bừng đến mang tai, hắn ngửa đầu lên cười ha ha.
*Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại: hành vi bất hiếu có rất nhiều loại, nhưng không có hậu đại là trách nhiệm bất hiếu nhất.
Ngụy tướng quân, Dụ Vương thật sự sẽ không có thủ đoạn gì đó chứ? Làm sao thuộc hạ lại cảm thấy mấy ngày nay mí mắt cứ giật? Đô úy Tiết Kỳ Sơn nhìn Lý Thư phóng ngựa chạy như điên, trong lòng có chút bất an.
Ông ta cũng đã một bó tuổi, liền mong lần này lập công để thăng quan, đừng đến lúc đó bị Dụ Vương liên lụy mới tốt!
Tiết Đô úy quá lo lắng rồi, hoàng thượng chỉ là có chút lo lắng, Dụ Vương cho tới nay cũng chưa từng để xảy ra sự cố gì, là một người có tính tình sảng khoái, tuyệt đối sẽ không hại chúng ta đâu. Tuy Ngụy Hổ cũng một bó tuổi nhưng nhìn người cũng có một đống kinh nghiệm. Ánh mắt Dụ Vương nhìn người khác rất đoan chính, lão tin tưởng hắn.
Hoàng thượng nhận được tin tức, ngoài mặt phái bọn họ đi theo Dụ Vương trị thủy, trên thực tế giám thị hành động của hắn. Ngụy Hổ lại cảm thấy có chút buồn lo vô cớ. Dụ Vương thật sự trung thành và tận tâm với hoàng thượng, lại hỗ trợ giúp đỡ trông coi chuyện của tổ chức Ám Dạ, đó chính là cẩn thận tỉ mỉ, còn sẽ có dị tâm gì đây?
Tiết Kỳ Sơn đùa cợt cười một tiếng, nhắc nhở: Thuộc hạ nói Ngụy tướng quân à, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Ngài cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác rồi! Ngài đừng quên nhiệm vụ của chúng ta!
Ngụy Hổ không nói lời nào, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, chạy về phía trước. Mặc dù phụng hoàng mệnh, nhưng lão chỉ là giám thị, trước khi Dụ Vương chưa có hành động nào, lão sẽ không có hoài nghi gì đó với hắn, lão có hảo cảm với Dụ Vương, lần này lão chỉ nghĩ tới đi theo Dụ Vương làm một đại sự thật tốt.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, ve sầu trên cây làm cho người ta tâm phiền ý loạn, chúng tướng sĩ cũng có chút không chịu nổi, đường hành quân vừa bôn ba vừa dài, ngay cả người sắt cũng đều bị hành hạ hỏng mất.
Ngụy Hổ nhìn một chút ánh nắng mặt trời vẫn còn gay gắt ở trên cao, lau đi mồ hôi trên trán.
Một tướng sĩ dò đường chạy trở về, bẩm báo: Tướng quân, phía trước là địa phương Nhất Tuyến Thiên, qua nơi đó có một bảo kiển trại.
Trong nội tâm Ngụy Hổ vui vẻ, nói không chừng có thể xin được một bữa cơm nóng, mấy ngày nay đều ăn lương khô, vốn là thời tiết nóng bức, tất cả mọi người ăn đến nuốt không trôi rồi.
Truyền lệnh xuống, qua Nhất Tuyến Thiên, liền hạ trại nghỉ ngơi!
Tinh thần bọn binh lính dâng cao, cũng không để ý tới nóng bức mệt mỏi, gia tăng tốc độ hành quân.
Vào Nhất Tuyến Thiên, lúc này Ngụy Hổ mới phát giác tình huống có chút quỷ dị, đây là một thâm cốc cực kỳ chật hẹp, cự ly giữa hai bên vách núi rất gần, chỉ có thể chứa được một người qua lại, thế núi thẳng tắp cao chót vót, giống như là bị đao bổ gọt xuống từ một ngọn núi ở giữa, ánh sáng gay gắt ở phía trên cũng bị che phủ, tuyến đường lộ vẻ có chút âm lãnh.
Sơn cốc yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng vó ngựa giẫm đạp trên mặt đất, trong lòng Ngụy Hổ bất an, lập tức hạ lệnh gia tăng tốc độ tiến về phía trước, mau chóng đi ra khỏi cái thâm cốc này.
Bỗng nhiên một tiếng còi vang lên dồn dập, ngay sau đó rất nhiều tảng đá lớn lăn xuống từ hai phía trên núi, đám người Ngụy Hổ còn chưa kịp phản ứng lại, tảng đá lớn đã rơi xuống, đập chết rất nhiều binh lính ngay tại chỗ, có một số gãy tay gãy chân, còn lại là chạy trối chết, kêu cha gọi nương, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, vô cùng thảm hại.
Ngụy Hổ trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ đang diễn ra, đây rõ ràng là người khác đã đào xong cạm bẫy trước đó, chờ bọn họ chui vào.
Lão cảm thấy được vào lúc này hắn quá gấp gáp, Dụ Vương vẫn còn ở phía sau nhưng không chút hoang mang nào, có lẽ toàn bộ chúng tướng sĩ Hổ Uy doanh dưới quyền lão đã vào Nhất Tuyến Thiên. Nhìn thấy thảm trạng này nhưng lại không có biện pháp nào, không nhìn thấy một người nào ở trên núi, kẻ địch ẩn nấp rất xảo diệu, cũng chỉ thấy tảng đá không ngừng rơi xuống, chặn lại đường đi phía trước, đường lui phía sau cũng bị chặt đứt, bọn quân sĩ cứ bị vây khốn như vậy.
Lão chưa bao giờ chịu đả kích như vậy, thầm than thở, chẳng lẽ hôm nay Hổ Uy doanh bọn họ phải chôn vùi ở nơi lùm cỏ hoang này sao?
Lão khóc không ra nước mắt, chợt một tảng lớn lăn về phía lão, hắn không tránh kịp, ngay cả vung đao lên ngăn cản cũng quên mất, tảng đá lớn trực tiếp đập thẳng vào mặt lão, trơ mắt nhìn tảng đá lớn rơi xuống, lão cho là hôm nay sẽ phải táng thân ở chỗ này.
Đúng lúc đó, một bóng dáng màu trắng giống như thiên thần phủ xuống, hắn phi thân nhào tới, một chưởng bổ vỡ tảng đá lớn, Ngụy Hổ cũng chỉ là bị đá vụn văng lên đụng trúng, bị một vài vết thương ngoài da, một cái mạng già được lượm trở về.
Ngụy tướng quân, ngươi còn tốt chứ? Lý Thư hỏi thăm giống như là một tiếng trời với lão, Ngụy Hổ kích động, đại nạn không chết, đều là Dụ Vương cứu mạng của lão.
Vương gia không có sao chứ! Lão biết cái mạng tiện này của mình đã được nhặt lại, vội vàng hỏi thăm Lý Thư.
Lý Thư một thân bạch y đã nhuộm máu, đỏ hồng đến yêu diễm, thế nhưng hắn lại không để ý chút nào lắc đầu một cái, đi tới chỗ bị chặn thì đứng lại, liếc mắt nhìn đống tảng đá lớn chồng lên thật cao một cái, bắt đầu vận khí.
Chợt, hai tay hắn giơ cao, đẩy thật mạnh, một cỗ sóng khí mạnh mẽ tuôn ra ngoài, chỉ nghe mấy tiếng tạc nổ ầm ầm truyền đến, tạo thành từng trận khói mù, tảng đá lớn trước mặt theo tiếng đổ sụp, một lối đi bỗng chốc liền hiện ra.
Chúng ta được cứu rồi! Đường đi được mở ra, bọn lính kích động, nhao nhao hưng phấn.
Ngụy Hổ muốn nói cảm ơn Dụ Vương, lại phát hiện bàn tay và trên ngoại bào của hắn đều nhuộm máu, vội vàng cho người đến xử lý.
Dụ Vương lại lạnh lùng nói: Đi nhanh đi, chẳng lẽ còn chờ đợt vây công thứ hai sao?
Bàn tay vẫn còn đang rỉ máu, thế nhưng hắn lại không thèm để ý tới, dẫn đầu đi ra khỏi Nhất Tuyến Thiên. Hộ vệ chạy tới phía sau cũng đi theo hắn ra ngoài.
Một khắc kia, Ngụy Hổ vô cùng cảm động, Dụ Vương vốn là không bị bao vây, hắn hoàn toàn có thể dẫn người của mình hồi phủ, hoặc là đi đường vòng, nhưng hắn không có, một mình hắn cứu tất cả tướng sĩ.
Cuối cùng, một ngàn nhân mã Hổ Uy doanh chỉ còn lại năm trăm, tổn thất thảm trọng, nhưng Ngụy Hổ kính nể bội phục Lý Thư lại giống như nước sông chảy cuồn cuộn càng không thể ngăn cản.
Ngụy Hổ rút gọn nhân mã còn lại đơn giản một chút, cái chết chôn, trọng thương thì ở lại tìm địa phương phụ cận dưỡng thương, mang theo những nhân mã còn lại đuổi theo Dụ Vương.
Đại sảnh Bảo Kiển trại, nghe lâu la* tới báo tin tức, vẻ mặt của Đại Đương gia Hỏa Vân Xung khiếp sợ, vốn là đường cong khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc lại càng thêm nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu. Hắn chợt vỗ bàn một cái, cả giận nói: Thật không ngờ Tề quân này lại lợi hại như vậy, các ngươi đều làm ăn chẳng ra sao cả, chuẩn bị lâu như vậy mà vẫn còn thất bại?
*lâu la: thủ hạ của bọn giặc cướp
Lâu la cúi đầu không dám nói lời nào, Hỏa Vân Xung tức giận đạp hắn mấy cái, Tiếp tục thăm dò! Ngoài ra, phân phó Công Tôn tiên sinh ở Giang Châu sớm chuẩn bị!
Hắn hối hận không có nghe theo đề nghị của Công Tôn tiên sinh, coi thường thực lực Tề quân, xem ra, Tề quân quả nhiên là danh bất hư truyền*, từ nay về sau còn phải làm xong công việc mới được.
*danh bất hư truyền: danh tiếng truyền đi đúng như thực tế
Dạ! Lâu la lập tức ứng tiếng rồi lui ra.
Đại ca, tiểu đệ khinh địch, tiểu đệ nguyện ý nhận phạt! Một gã nam tử mặt đen thui râu quai nón, quỳ xuống đất, một bộ dạng thấy chết không sờn.
Khốn kiếp, vừa thất bại liền muốn chết muốn sống, Bảo Kiển trại lão tử này liền dứt khoát không cần! Hỏa Vân Xung tức giận không muốn tranh cãi, Tề quân đúng là lợi hại, Công Tôn tiên sinh chúng ta cũng không kém, Lão Nhị, đệ mau chạy tới Giang Châu hội hợp với hắn, nhất định phải phá hủy đài của người Tề!
Nhị Đương gia Hỏa Cương lại có chút do dự, Đại ca, mặc dù Công Tôn Chiến này có dũng có mưu, nhưng là người rất âm u, việc đối nhân xử thế cũng không phải cùng một đường chúng ta, chúng ta không thể quá tín nhiệm hắn!
Hỏa Vân Xung luôn luôn tự phụ, tầm mắt lại cao, nhưng tâm tư cũng khá lanh lợi. Ngày đó Công Tôn Chiến tìm đến hắn, hai người nhốt ở trong phòng nói chuyện cả buổi, ăn nhịp với nhau, sau đó Công Tôn Chiến lại làm thêm vài cuộc mua bán, trong mấy tháng ngắn ngủn khiến cho Bảo Kiển trại ở trên đường càng uy phong hơn dĩ vãng, hiện giờ hắn ta đã là phụ tá đắc lực của hắn, tất nhiên không cho phép có người nào nghi ngờ quyết định của hắn.
Về phần Công Tôn Chiến chưa từng có ngoại tâm, vào lúc này hắn không muốn truy cứu, thế nhưng nếu có thuộc hạ phạm tội ở dưới quyền hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vừa nghe Hỏa Cương nói lời này, Hỏa Vân Xung liền có chút không vui, hừ lạnh nói: Lão Nhị, có phải là đệ sợ Công Tôn tiên sinh đoạt công lao của đệ đúng không? Ta cho đệ biết, Hỏa Vân Xung ta quen biết bao người, còn chưa có người nào qua cầu rút ván, nếu người nào dám làm những thủ đoạn mờ ám ở dưới mí mắt lão tử, lão tử đều sẽ không dễ dàng tha thứ. Nhớ chưa?
Trong lòng Hỏa Cương rét lạnh, Lão Đại thật là quá tinh khôn, cái gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của huynh ấy. Bất quá nếu là phải đi Giang Châu, chuyện cũng sẽ không giống nhau.
Hỏa Cương vừa ra khỏi đại sảnh, vẫn còn cảm giác được ánh mắt lợi hại nhìn mình chằm chằm của lão đại, hắn hận không thể đi Giang Châu sớm một chút, chỗ này có huynh ấy ở đây, hắn vĩnh viễn cũng đừng muốn xuất đầu lộ diện.
Phía sau đội ngựa. Đi, nhìn chằm chằm tiểu tử này thật tốt
Mà vào lúc này Lý Thư đang cưỡi một con báo tuyết màu trắng phi nhanh trên quan đạo, bỏ lại đại đội nhân mã ở phía xa xa đằng sau.
Hắt xì ~ Hắn chợt không hề báo trước hắt hơi một cái, đây là chuyện cho tới bây giờ chưa từng trải qua. Hắn không có ngã bệnh nha!
Giá! Lý Dịch giục ngựa vượt qua, đuôi mắt liếc mắt nhìn chúng tướng sĩ đang ra sức thúc ngựa ở phía sau nhưng vẫn không đuổi kịp, trong mắt thoáng hiện một tia đắc ý.
Vương gia, bọn họ theo sát như vậy không phải là một biện pháp! Phải nghĩ được biện pháp hất những tai mắt này ra, nếu không thì lộ trình của bọn họ sẽ trễ nãi.
Còn nhiều thời gian! Lý Thư lạnh nhạt nói. Vung roi da một cái, báo tuyết nâng chân trước lên gào to một tiếng, lao đi càng thêm mạnh mẽ.
Vương gia, lần đi Giang Châu này, lộ trình cả ngàn dặm, lại thời tiết hiện giờ rất nóng, lúc này hoàng thượng an bài ngài đi trị thủy, chẳng lẽ phát giác được kế hoạch lúc đầu của chúng ta sao? Lý Dịch lo nghĩ sâu xa. Vốn là bọn họ dự đinh tiến hành kế hoạch bí mật hạng nhất, kết quả là hoàng thượng đột nhiên hạ lệnh cho Dụ Vương tiến về lưu vực sông Tần Hoài trị thủy, điều này làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
Bọn họ phải đi tới sông Nghi Hà ở phía nam Giang Châu, nhiều năm qua, sông Nghi Hà hàng năm vỡ đê, mỗi lúc đến kỳ nước lên cũng sẽ làm ngập cánh đồng phì nhiêu, chẳng lẽ hoàng thượng cố ý an bài như vậy, chẳng lẽ là thử dò xét hay là giám thị bọn họ? Nhiều người đi theo như vậy, hành tung của bọn họ sẽ rất khó giữ bí mật, nghĩ tới kế hoạch đi căn cứ thị sát chỉ có thể tạm thời gác lại.
Báo cho Mị Ảnh, điều động ảnh vệ quan sát tỉ mỉ, vừa có gió thổi cỏ lay, có thể tuỳ cơ ứng biến! Sắc mặt Lý Thư nghiêm túc.
Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh! Lý Dịch cung kính hồi đáp.
Lý Thư nhàn nhạt nhìn Lý Dịch một cái, Chuyện này đi qua, ngươi cũng nên thành gia lập thất đi!
Vương gia! Mặt Lý Dịch xoạt một cái đỏ bừng, hắn được Vương gia nhặt về, cho nên vẫn luôn theo họ Lý, mặc dù lúc đó ngài ấy cũng chỉ có hơn mười tuổi, nhưng trên người ngài ấy đã tản mát ra khí phách vương giả làm cho hắn hết sức bội phục, từ đó quyết một lòng đi theo ngài ấy, chưa từng hai lòng.
Thế nào, vẫn xấu hổ sao? Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại*, mặc dù ngươi thất lạc phụ mẫu, thế nhưng cũng có trách nhiệm kế thừa hương khói vì gia tộc. Trong mắt Lý Thư mang theo tiếu ý, thay vì nói là giảng dạy, chẳng bằng nói là trêu ghẹo, nhìn mặt Lý Dịch đỏ bừng đến mang tai, hắn ngửa đầu lên cười ha ha.
*Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại: hành vi bất hiếu có rất nhiều loại, nhưng không có hậu đại là trách nhiệm bất hiếu nhất.
Ngụy tướng quân, Dụ Vương thật sự sẽ không có thủ đoạn gì đó chứ? Làm sao thuộc hạ lại cảm thấy mấy ngày nay mí mắt cứ giật? Đô úy Tiết Kỳ Sơn nhìn Lý Thư phóng ngựa chạy như điên, trong lòng có chút bất an.
Ông ta cũng đã một bó tuổi, liền mong lần này lập công để thăng quan, đừng đến lúc đó bị Dụ Vương liên lụy mới tốt!
Tiết Đô úy quá lo lắng rồi, hoàng thượng chỉ là có chút lo lắng, Dụ Vương cho tới nay cũng chưa từng để xảy ra sự cố gì, là một người có tính tình sảng khoái, tuyệt đối sẽ không hại chúng ta đâu. Tuy Ngụy Hổ cũng một bó tuổi nhưng nhìn người cũng có một đống kinh nghiệm. Ánh mắt Dụ Vương nhìn người khác rất đoan chính, lão tin tưởng hắn.
Hoàng thượng nhận được tin tức, ngoài mặt phái bọn họ đi theo Dụ Vương trị thủy, trên thực tế giám thị hành động của hắn. Ngụy Hổ lại cảm thấy có chút buồn lo vô cớ. Dụ Vương thật sự trung thành và tận tâm với hoàng thượng, lại hỗ trợ giúp đỡ trông coi chuyện của tổ chức Ám Dạ, đó chính là cẩn thận tỉ mỉ, còn sẽ có dị tâm gì đây?
Tiết Kỳ Sơn đùa cợt cười một tiếng, nhắc nhở: Thuộc hạ nói Ngụy tướng quân à, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Ngài cũng quá dễ dàng tin tưởng người khác rồi! Ngài đừng quên nhiệm vụ của chúng ta!
Ngụy Hổ không nói lời nào, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, chạy về phía trước. Mặc dù phụng hoàng mệnh, nhưng lão chỉ là giám thị, trước khi Dụ Vương chưa có hành động nào, lão sẽ không có hoài nghi gì đó với hắn, lão có hảo cảm với Dụ Vương, lần này lão chỉ nghĩ tới đi theo Dụ Vương làm một đại sự thật tốt.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, ve sầu trên cây làm cho người ta tâm phiền ý loạn, chúng tướng sĩ cũng có chút không chịu nổi, đường hành quân vừa bôn ba vừa dài, ngay cả người sắt cũng đều bị hành hạ hỏng mất.
Ngụy Hổ nhìn một chút ánh nắng mặt trời vẫn còn gay gắt ở trên cao, lau đi mồ hôi trên trán.
Một tướng sĩ dò đường chạy trở về, bẩm báo: Tướng quân, phía trước là địa phương Nhất Tuyến Thiên, qua nơi đó có một bảo kiển trại.
Trong nội tâm Ngụy Hổ vui vẻ, nói không chừng có thể xin được một bữa cơm nóng, mấy ngày nay đều ăn lương khô, vốn là thời tiết nóng bức, tất cả mọi người ăn đến nuốt không trôi rồi.
Truyền lệnh xuống, qua Nhất Tuyến Thiên, liền hạ trại nghỉ ngơi!
Tinh thần bọn binh lính dâng cao, cũng không để ý tới nóng bức mệt mỏi, gia tăng tốc độ hành quân.
Vào Nhất Tuyến Thiên, lúc này Ngụy Hổ mới phát giác tình huống có chút quỷ dị, đây là một thâm cốc cực kỳ chật hẹp, cự ly giữa hai bên vách núi rất gần, chỉ có thể chứa được một người qua lại, thế núi thẳng tắp cao chót vót, giống như là bị đao bổ gọt xuống từ một ngọn núi ở giữa, ánh sáng gay gắt ở phía trên cũng bị che phủ, tuyến đường lộ vẻ có chút âm lãnh.
Sơn cốc yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng vó ngựa giẫm đạp trên mặt đất, trong lòng Ngụy Hổ bất an, lập tức hạ lệnh gia tăng tốc độ tiến về phía trước, mau chóng đi ra khỏi cái thâm cốc này.
Bỗng nhiên một tiếng còi vang lên dồn dập, ngay sau đó rất nhiều tảng đá lớn lăn xuống từ hai phía trên núi, đám người Ngụy Hổ còn chưa kịp phản ứng lại, tảng đá lớn đã rơi xuống, đập chết rất nhiều binh lính ngay tại chỗ, có một số gãy tay gãy chân, còn lại là chạy trối chết, kêu cha gọi nương, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn, vô cùng thảm hại.
Ngụy Hổ trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ đang diễn ra, đây rõ ràng là người khác đã đào xong cạm bẫy trước đó, chờ bọn họ chui vào.
Lão cảm thấy được vào lúc này hắn quá gấp gáp, Dụ Vương vẫn còn ở phía sau nhưng không chút hoang mang nào, có lẽ toàn bộ chúng tướng sĩ Hổ Uy doanh dưới quyền lão đã vào Nhất Tuyến Thiên. Nhìn thấy thảm trạng này nhưng lại không có biện pháp nào, không nhìn thấy một người nào ở trên núi, kẻ địch ẩn nấp rất xảo diệu, cũng chỉ thấy tảng đá không ngừng rơi xuống, chặn lại đường đi phía trước, đường lui phía sau cũng bị chặt đứt, bọn quân sĩ cứ bị vây khốn như vậy.
Lão chưa bao giờ chịu đả kích như vậy, thầm than thở, chẳng lẽ hôm nay Hổ Uy doanh bọn họ phải chôn vùi ở nơi lùm cỏ hoang này sao?
Lão khóc không ra nước mắt, chợt một tảng lớn lăn về phía lão, hắn không tránh kịp, ngay cả vung đao lên ngăn cản cũng quên mất, tảng đá lớn trực tiếp đập thẳng vào mặt lão, trơ mắt nhìn tảng đá lớn rơi xuống, lão cho là hôm nay sẽ phải táng thân ở chỗ này.
Đúng lúc đó, một bóng dáng màu trắng giống như thiên thần phủ xuống, hắn phi thân nhào tới, một chưởng bổ vỡ tảng đá lớn, Ngụy Hổ cũng chỉ là bị đá vụn văng lên đụng trúng, bị một vài vết thương ngoài da, một cái mạng già được lượm trở về.
Ngụy tướng quân, ngươi còn tốt chứ? Lý Thư hỏi thăm giống như là một tiếng trời với lão, Ngụy Hổ kích động, đại nạn không chết, đều là Dụ Vương cứu mạng của lão.
Vương gia không có sao chứ! Lão biết cái mạng tiện này của mình đã được nhặt lại, vội vàng hỏi thăm Lý Thư.
Lý Thư một thân bạch y đã nhuộm máu, đỏ hồng đến yêu diễm, thế nhưng hắn lại không để ý chút nào lắc đầu một cái, đi tới chỗ bị chặn thì đứng lại, liếc mắt nhìn đống tảng đá lớn chồng lên thật cao một cái, bắt đầu vận khí.
Chợt, hai tay hắn giơ cao, đẩy thật mạnh, một cỗ sóng khí mạnh mẽ tuôn ra ngoài, chỉ nghe mấy tiếng tạc nổ ầm ầm truyền đến, tạo thành từng trận khói mù, tảng đá lớn trước mặt theo tiếng đổ sụp, một lối đi bỗng chốc liền hiện ra.
Chúng ta được cứu rồi! Đường đi được mở ra, bọn lính kích động, nhao nhao hưng phấn.
Ngụy Hổ muốn nói cảm ơn Dụ Vương, lại phát hiện bàn tay và trên ngoại bào của hắn đều nhuộm máu, vội vàng cho người đến xử lý.
Dụ Vương lại lạnh lùng nói: Đi nhanh đi, chẳng lẽ còn chờ đợt vây công thứ hai sao?
Bàn tay vẫn còn đang rỉ máu, thế nhưng hắn lại không thèm để ý tới, dẫn đầu đi ra khỏi Nhất Tuyến Thiên. Hộ vệ chạy tới phía sau cũng đi theo hắn ra ngoài.
Một khắc kia, Ngụy Hổ vô cùng cảm động, Dụ Vương vốn là không bị bao vây, hắn hoàn toàn có thể dẫn người của mình hồi phủ, hoặc là đi đường vòng, nhưng hắn không có, một mình hắn cứu tất cả tướng sĩ.
Cuối cùng, một ngàn nhân mã Hổ Uy doanh chỉ còn lại năm trăm, tổn thất thảm trọng, nhưng Ngụy Hổ kính nể bội phục Lý Thư lại giống như nước sông chảy cuồn cuộn càng không thể ngăn cản.
Ngụy Hổ rút gọn nhân mã còn lại đơn giản một chút, cái chết chôn, trọng thương thì ở lại tìm địa phương phụ cận dưỡng thương, mang theo những nhân mã còn lại đuổi theo Dụ Vương.
Đại sảnh Bảo Kiển trại, nghe lâu la* tới báo tin tức, vẻ mặt của Đại Đương gia Hỏa Vân Xung khiếp sợ, vốn là đường cong khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc lại càng thêm nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu. Hắn chợt vỗ bàn một cái, cả giận nói: Thật không ngờ Tề quân này lại lợi hại như vậy, các ngươi đều làm ăn chẳng ra sao cả, chuẩn bị lâu như vậy mà vẫn còn thất bại?
*lâu la: thủ hạ của bọn giặc cướp
Lâu la cúi đầu không dám nói lời nào, Hỏa Vân Xung tức giận đạp hắn mấy cái, Tiếp tục thăm dò! Ngoài ra, phân phó Công Tôn tiên sinh ở Giang Châu sớm chuẩn bị!
Hắn hối hận không có nghe theo đề nghị của Công Tôn tiên sinh, coi thường thực lực Tề quân, xem ra, Tề quân quả nhiên là danh bất hư truyền*, từ nay về sau còn phải làm xong công việc mới được.
*danh bất hư truyền: danh tiếng truyền đi đúng như thực tế
Dạ! Lâu la lập tức ứng tiếng rồi lui ra.
Đại ca, tiểu đệ khinh địch, tiểu đệ nguyện ý nhận phạt! Một gã nam tử mặt đen thui râu quai nón, quỳ xuống đất, một bộ dạng thấy chết không sờn.
Khốn kiếp, vừa thất bại liền muốn chết muốn sống, Bảo Kiển trại lão tử này liền dứt khoát không cần! Hỏa Vân Xung tức giận không muốn tranh cãi, Tề quân đúng là lợi hại, Công Tôn tiên sinh chúng ta cũng không kém, Lão Nhị, đệ mau chạy tới Giang Châu hội hợp với hắn, nhất định phải phá hủy đài của người Tề!
Nhị Đương gia Hỏa Cương lại có chút do dự, Đại ca, mặc dù Công Tôn Chiến này có dũng có mưu, nhưng là người rất âm u, việc đối nhân xử thế cũng không phải cùng một đường chúng ta, chúng ta không thể quá tín nhiệm hắn!
Hỏa Vân Xung luôn luôn tự phụ, tầm mắt lại cao, nhưng tâm tư cũng khá lanh lợi. Ngày đó Công Tôn Chiến tìm đến hắn, hai người nhốt ở trong phòng nói chuyện cả buổi, ăn nhịp với nhau, sau đó Công Tôn Chiến lại làm thêm vài cuộc mua bán, trong mấy tháng ngắn ngủn khiến cho Bảo Kiển trại ở trên đường càng uy phong hơn dĩ vãng, hiện giờ hắn ta đã là phụ tá đắc lực của hắn, tất nhiên không cho phép có người nào nghi ngờ quyết định của hắn.
Về phần Công Tôn Chiến chưa từng có ngoại tâm, vào lúc này hắn không muốn truy cứu, thế nhưng nếu có thuộc hạ phạm tội ở dưới quyền hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vừa nghe Hỏa Cương nói lời này, Hỏa Vân Xung liền có chút không vui, hừ lạnh nói: Lão Nhị, có phải là đệ sợ Công Tôn tiên sinh đoạt công lao của đệ đúng không? Ta cho đệ biết, Hỏa Vân Xung ta quen biết bao người, còn chưa có người nào qua cầu rút ván, nếu người nào dám làm những thủ đoạn mờ ám ở dưới mí mắt lão tử, lão tử đều sẽ không dễ dàng tha thứ. Nhớ chưa?
Trong lòng Hỏa Cương rét lạnh, Lão Đại thật là quá tinh khôn, cái gì cũng không thoát khỏi ánh mắt của huynh ấy. Bất quá nếu là phải đi Giang Châu, chuyện cũng sẽ không giống nhau.
Hỏa Cương vừa ra khỏi đại sảnh, vẫn còn cảm giác được ánh mắt lợi hại nhìn mình chằm chằm của lão đại, hắn hận không thể đi Giang Châu sớm một chút, chỗ này có huynh ấy ở đây, hắn vĩnh viễn cũng đừng muốn xuất đầu lộ diện.
Phía sau đội ngựa. Đi, nhìn chằm chằm tiểu tử này thật tốt
/88
|