- Oáp !!! -Nhi ưỡn người vươn vai một cái rõ mỏi. Cũng phải thôi, chưa gì đã dính tới Liên Châu với mấy tên côn đồ trong trường này thì ngày tháng sau này nó sẽ không yên ổn được đâu.Nhi ngó nghiêng, đảo mắt quanh lớp học, vẫn còn vài nhóm học sinh chưa về xen lẫn cả tên Vũ và Nam, à, còn tên biến thái nữa. Nhi lúi húi, cẩn thận, từ từ, mò mẫn ra ngoài lớp. Thật ra sau khi từ căn tin trở về nó thấy sắc mặt của Vũ hầm hầm, chả biết có chuyện gì. Với cả khi nãy tiếp xúc gần với Nam, giờ nghĩ lại tự dưng đỏ mặt, mắc cỡ quá đi. Thà rằng đi bộ về một mình còn hơn.
Thế là nó cứ lén lút rút quân, gần đến cửa, hí hí, sắp thoát rồi. Còn chút xíu nữa thôi, gắng lên, cố lên! Nhi vui sướng khôn tả thì ngay tức khắc bị quả nặng đè lên người không thương tiếc bằng chất giọng đáng ghét của tên Vũ chết bầm:
- Này, Nhi, đứng lại đã
Nhi đứng đơ như tượng, từ từ xoay xoay người lại, gãi gãi đầu sau đó nhe răng cười
- Chuyện gì thế?
- Lại đây cầm cặp về cho tôi
- Ui, ui ya, bụng tôi đau quá. Aaaaa, không chịu nỗi nữa rồi, tôi đi đây -Cứ la oai oải ôm bụng kêu ca, Nhi vờ đau bụng một cách chuyên nghiệp. Nó chạy vụt ra khỏi lớp trước con mắt lo lắng của Vũ trong khi hắn chưa biết rằng mình đang bị lừa, thốn đến tận rốn.
Xuống tầng một, Nhi ngừng cuộc thi ma - ra - tông lại, chắc Vũ không nghi ngờ gì đâu. Thế té ra ngày nào đi học về nó cũng phải chốn như thế này à? Chắc không đâu, tại hôm nay nó hơi hơi ngượng tí thôi, chứ nó đâu rảnh vác cái cặp rồi co dò đi từ đây về nhà. Trường to thế này đi hết sân đã muốn què dò rồi, "The Key"! "The Kay"! cái trường thiệt là vô duyên, xây cho lắm vô rồi hại học sinh chết mệt chứ có được cái quái gì đâu.
Cứ đi Nhi cứ ngẫm nghĩ những thứ chuyện tùm lum trên trời dưới biển, nó bị mắc cái bệnh hay suy nghĩ nhiều, tiến hóa hay nâng cấp từ chuyện bé xé ra to ấy mà.
"- Cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa
- Em có là gì đâu? sao anh lại tuyệt tình vậy?
- Đơn giản vì tôi chán ghét cái bản mặt của cô rồi."
Hửm? Đâu ra tiếng người ở đây thế? Tan trường rồi còn gì. Tò mò quá Nhi lần theo âm thanh kì lạ đó. Từ phía xa, sau cái bụi rậm chi chít gai, một con nhóc thích lo chuyện bao đồng đang vảnh tai lên nghe lén chuyện đời tư của người khác. Chậc chậc!! Thật là hết nói nổi.
Phía gần vòi phun nước, cặp đôi đang nói chuyện với nhau. À, không đơn giản là nói chuyện đâu, hình như có chút xích mích gì đó thì phải. Chàng trai nhìn thoáng qua cũng tạm, cứ coi như là không xấu không đẹp đi. Bên cạnh là một cô gái, hể?? Người này học cùng lớp với nó nè, Nhi còn nhớ mang máng, tên cô hình như là Nguyễn Huyền Lam. Một cô gái rất đáng yêu, xinh xắn, đôi môi đỏ gần như mếu máo, hai con mắt long lanh nay đã xưng lên ứa ra nước vì cô khóc quá nhiều.
Tội Lam, Nhi dường như cũng đã hiểu ra mọi chuyện, lúc nãy có nghe sơ qua mà. Cuộc cãi vã cùng lời nói chia tay không chút tình cảm, ngọt ngào. Chàng trai thật quá đáng, thà rằng đẹp trai mà kiêu còn đỡ, đằng này người vầy mà ăn nói cứ như mình là con tỉ phú không bằng, mặc cho cô gái khóc thút thít níu kéo cầu xin nữa chứ. Nhi tức lắm, ghét lắm, không thể để cô thế mãi được, nó vùng vằng như supperman hung hăng đi đến, tay chỉ về phía chàng trai, miệng bép xép
- Này cậu kia, thôi ngay cái trò đó đi.
Cả hai đều đồng loạt quay lại, nhìn Nhi chăm chú như thể nó từ sao Hỏa rơi xuống.Tên gàn dở lúc nãy khó hiểu lên tiếng:
- Chuyện gì?
- Còn hỏi chuyện gì nữa à? Cậu không thấy mình hơi quá đáng à?
- Liên quan đến cậu không?
- Ưm ... có chứ, đây là bạn học cùng lớp với tôi.
- Cũng không mắc phiền cậu phải quan tâm đến chuyện của hai chúng tôi.
Máu Nhi sôi lên rồi đấy, nó nổi sung, khí thế hừng hực:
- Này nhá, tôi nói cho cậu biết, là con trai nên ga - lăng tí nhá, chứ không FA cả đời đấy biết chưa nhóc. Nếu chưa biết cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ tư vấn cách trở thành soái ca trong mắt nữ nhi cho nhóc biết nhá. Ok?!
- Cậu ... Cậu gọi ai là nhóc? HẢ? -Chàng trai tức giận, vành tai đỏ rực
- Cậu chứ ai vào đây nữa -Nhi vẫn tiếp tục bỡn cợt
- Cậu ...
- THÔI!!! HAI NGƯỜI DỪNG LẠI ĐI !!! -Lam nãy giờ đứng nghe, điếc tai, chói tai quá cô hét lên
Dừng!! Cuộc thi đấu khẩu xin tạm dừng tại đây, cảm ơn bạn Lam đã lắng nghe chương trình của chúng tôi, xin chân thành cám ơn và cám ơn!!
- Nếu như đã quyết định như thế thì ... có cố gắng níu kéo cũng chẳng được đâu -Nét mặt buồn bã của nhỏ Lam khiến Nhi thêm rầu
Chàng trai đúng thiệt là gàn dở, đểu giả, nghe Lam nói thế mà cậu ta hừ một tiếng còn đốp thêm phát nữa
- Cô biết thế là tốt, giờ giữa chúng ta - coi - như - xong! Thế nhé! Chào -nói xong với Lam cậu ta quay sang nó -Chào ! Đồ - nhiều - chuyện!
Cái quái gì hả?? Ai nhiều chuyện hả?? Nhi giận giữ bặm môi, cúi xuống lấy thứ gì đó, thì ra là Nhi lấy dép, giơ lên cao nhằm chuẩn mục tiêu phang thì ... nhỏ Lam chợt ngăn lại:
- Thôi, chuyện qua rồi, đừng bận tâm nữa.
Nhi mùi lòng theo Lam, gật đầu cái nhẹ rồi lại mắng xối xả ai đó
- Đúng là loại người thiểu não mà.
Lam cười hì hì
- cảm ơn bà đã nói đỡ giúp tôi, công nhận lúc đó bà giống siêu anh hùng nghê.
- Thế hả? Giống lắm hả? Tất nhiên rồi, tôi mà -Nhi độc thoại một mình, tự trầm trồ khen ngợi mình luôn, tự sướng hết mức
- Giúp đỡ nhau nhé! Tôi là Nguyễn Huyền Lam, chưa có bạn nào cả, bà là người bạn đầu tiên của tôi đấy -Lam xòe bàn tay trắng hồng ra ý chỉ định bắt tay với nó.
- Rất hân hạnh, tôi là Huỳnh Tuệ Nhi, nhìn tôi vậy thôi, tôi nói nhiều chứ tôi ít nói lắm.
- Bà nói chuyện ngộ quá -Cách nói chuyện huề vốn của Nhi khiến nhỏ Lam cười tủm tỉm -Thôi, về thôi bà ơi!
- Ừ!
Thật may mắn Nhi và nhỏ Lam cùng đường về nhà, có điều nhà nó xa hơn xíu nữa. Nhưng không sao, có người về chung là vui rồi. Cũng nhờ đi chung đường về mà Nhi mới phát hiện thì ra Lam là tiểu thư con của chủ tịch công ti đá quý rất có uy tín, giàu có trong và ngoài nước. Tuy con nhà giàu nhưng Lam rất thân thiện, không chảnh chọe như bọn Liên Châu, cái miệng lúc nào cũng bép xép mà có làm được trò trống gì đâu. Huyền Lam - Liên Châu! Nghĩ đi nghĩ lại, phải công nhận, khác nhau một trời một vực, trái ngược hoàn toàn luôn. Nhi thật may mắn khi kết bạn được với Lam, cô bạn gái hiền lành, đáng yêu!!
Bỏ qua chuyện đấy đi, Nhi còn phải đối mặt với căn nhà, à không, căn biệt thự quái ác của Vũ và Nam đây này, mới đi được bao lâu đâu đã về đến nhà rồi. Căn biệt thự to chà bá lại hiện lên, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Nhi nữa?
Vón vén đi vào phòng khách, Nhi thấy Vũ đang xem ti vi, lưng quay về phía đối diện nên không thấy có tên khả nghi đang xâm nhập. Nhưng Nam đâu rồi nhỉ? Chắc anh ta lên phòng rồi, đúng khí chất tảng băng mà, ai đời lạnh lùng mà ngồi xem ti vi giống tên Vũ cờ hó này không? Mà còn xem phim hoạt hình mới đau chứ. Mải suy nghĩ mà Nhi quên béng đi chuyện quan trọng rằng mình đang giống tên trộm, phải chạy nhanh chứ để phát hiện thì không biết đào mấy cái lỗ mà chui xuống đây?!
- CÔ!!! Đi đâu về -Không gian yên ắng, Vũ cất tiếng đã to mà còn bất ngờ nữa, làm người khác giật hết cả mình.
- Hề hề, tôi đi lên phòng.
Tự dưng Vũ lao đến chỗ Nhi như bay, phải là bay qua cái ghế luôn, đến gần nó, tay bất giác đưa lên tóc nó, lấy ra mấy chiếc lá khô vụn còn vương vấn. Giơ ra trước mặt suy ngẫm cứ như chiếc lá khô là thứ gì quý hiếm lắm. Nhi thì nhìn chiếc lá, mắt chớp chớp chả biết nói gì. Chả là lúc dòm ngó nghe trộm người khác nói chuyện, Nhi có trốn vô cái bụi gần đó, chắc cứ loáy hoáy nên mấy cái lá khô nó rớt xuống đầu từ khi nào không biết.
- Có cái lá thôi mà, anh có cần ngắm kĩ càng thế không?
- Không, tôi không cần -Nhún vai Vũ quăng chiếc lá xuống nền, quay lại chỗ ngồi lúc nãy - Lên phòng tắm rửa, nhanh xuống nấu cơm cho tôi ăn, 30 phút nữa, cơm canh phải hoàn tất!
Nhi khịt mũi:
- Biết rồiiiii
Chưa nói nhỉ? Về cái khoản nấu ăn thì ... không thể lường trước được hậu quả của những nạn nhân sẽ được nếm mùi vị đặc biệt hiếm có do chính tay Nhi tự biên tự diễn. Từ nhỏ đến giờ, cái gì Nhi cũng giỏi, ngoại trừ nấu ăn, mẹ Nhi không bao giờ cho nó vào bếp, vì một lí do rất đơn giản: Sau công cuộc chiến đấu với đống thức ăn, cái nhà bếp sẽ trở thành bãi chiến trường. À ... quay lại cái nạn nhân thử nghiệm đồ ăn, nhẹ là nôn bửa, nặng bị ngộ độc thực phẩm hoặc cách chế biến có phần "hơi" không hợp lí ví dụ như: tỏi Nhi đem kết hợp với trứng vịt; thịt dê, thịt chó lại chung với nước chè; đậu hũ cùng hành ... bla ... bla ... rất có thể, sau cái hôm phải nhập viện đáng nhớ suốt quãng đời người thì không nạn nhân nào muốn thử lại món ăn quái dị của Nhi thêm lần nữa, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Mặc trên mình bộ đồ bộ trắng tinh khôi với con gấu kuma dễ thương trước ngực, ÔI!!! Nom nó kawaii quá đi mất!
Nhi hùng dũng bước vào nhà bếp, thật sự thì cái nhà bếp đẹp không chê vào đâu được, rất nhiều đồ dùng phục vụ việc nấu nướng, rất sạch sẽ. Nhưng không biết sau khi nó bước chân ra, Nhà bếp còn sạch sẽ không? Đồ dụng nấu nướng còn nguyên xi không? Đừng nghĩ, sẽ không nghĩ ra hậu quả đâu.
Sắn tay áo lên, thở cái phì, Nhi nhe răng cười:
- Bắt đầu nấu ăn thôi !!
Thế là nó cứ lén lút rút quân, gần đến cửa, hí hí, sắp thoát rồi. Còn chút xíu nữa thôi, gắng lên, cố lên! Nhi vui sướng khôn tả thì ngay tức khắc bị quả nặng đè lên người không thương tiếc bằng chất giọng đáng ghét của tên Vũ chết bầm:
- Này, Nhi, đứng lại đã
Nhi đứng đơ như tượng, từ từ xoay xoay người lại, gãi gãi đầu sau đó nhe răng cười
- Chuyện gì thế?
- Lại đây cầm cặp về cho tôi
- Ui, ui ya, bụng tôi đau quá. Aaaaa, không chịu nỗi nữa rồi, tôi đi đây -Cứ la oai oải ôm bụng kêu ca, Nhi vờ đau bụng một cách chuyên nghiệp. Nó chạy vụt ra khỏi lớp trước con mắt lo lắng của Vũ trong khi hắn chưa biết rằng mình đang bị lừa, thốn đến tận rốn.
Xuống tầng một, Nhi ngừng cuộc thi ma - ra - tông lại, chắc Vũ không nghi ngờ gì đâu. Thế té ra ngày nào đi học về nó cũng phải chốn như thế này à? Chắc không đâu, tại hôm nay nó hơi hơi ngượng tí thôi, chứ nó đâu rảnh vác cái cặp rồi co dò đi từ đây về nhà. Trường to thế này đi hết sân đã muốn què dò rồi, "The Key"! "The Kay"! cái trường thiệt là vô duyên, xây cho lắm vô rồi hại học sinh chết mệt chứ có được cái quái gì đâu.
Cứ đi Nhi cứ ngẫm nghĩ những thứ chuyện tùm lum trên trời dưới biển, nó bị mắc cái bệnh hay suy nghĩ nhiều, tiến hóa hay nâng cấp từ chuyện bé xé ra to ấy mà.
"- Cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa
- Em có là gì đâu? sao anh lại tuyệt tình vậy?
- Đơn giản vì tôi chán ghét cái bản mặt của cô rồi."
Hửm? Đâu ra tiếng người ở đây thế? Tan trường rồi còn gì. Tò mò quá Nhi lần theo âm thanh kì lạ đó. Từ phía xa, sau cái bụi rậm chi chít gai, một con nhóc thích lo chuyện bao đồng đang vảnh tai lên nghe lén chuyện đời tư của người khác. Chậc chậc!! Thật là hết nói nổi.
Phía gần vòi phun nước, cặp đôi đang nói chuyện với nhau. À, không đơn giản là nói chuyện đâu, hình như có chút xích mích gì đó thì phải. Chàng trai nhìn thoáng qua cũng tạm, cứ coi như là không xấu không đẹp đi. Bên cạnh là một cô gái, hể?? Người này học cùng lớp với nó nè, Nhi còn nhớ mang máng, tên cô hình như là Nguyễn Huyền Lam. Một cô gái rất đáng yêu, xinh xắn, đôi môi đỏ gần như mếu máo, hai con mắt long lanh nay đã xưng lên ứa ra nước vì cô khóc quá nhiều.
Tội Lam, Nhi dường như cũng đã hiểu ra mọi chuyện, lúc nãy có nghe sơ qua mà. Cuộc cãi vã cùng lời nói chia tay không chút tình cảm, ngọt ngào. Chàng trai thật quá đáng, thà rằng đẹp trai mà kiêu còn đỡ, đằng này người vầy mà ăn nói cứ như mình là con tỉ phú không bằng, mặc cho cô gái khóc thút thít níu kéo cầu xin nữa chứ. Nhi tức lắm, ghét lắm, không thể để cô thế mãi được, nó vùng vằng như supperman hung hăng đi đến, tay chỉ về phía chàng trai, miệng bép xép
- Này cậu kia, thôi ngay cái trò đó đi.
Cả hai đều đồng loạt quay lại, nhìn Nhi chăm chú như thể nó từ sao Hỏa rơi xuống.Tên gàn dở lúc nãy khó hiểu lên tiếng:
- Chuyện gì?
- Còn hỏi chuyện gì nữa à? Cậu không thấy mình hơi quá đáng à?
- Liên quan đến cậu không?
- Ưm ... có chứ, đây là bạn học cùng lớp với tôi.
- Cũng không mắc phiền cậu phải quan tâm đến chuyện của hai chúng tôi.
Máu Nhi sôi lên rồi đấy, nó nổi sung, khí thế hừng hực:
- Này nhá, tôi nói cho cậu biết, là con trai nên ga - lăng tí nhá, chứ không FA cả đời đấy biết chưa nhóc. Nếu chưa biết cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ tư vấn cách trở thành soái ca trong mắt nữ nhi cho nhóc biết nhá. Ok?!
- Cậu ... Cậu gọi ai là nhóc? HẢ? -Chàng trai tức giận, vành tai đỏ rực
- Cậu chứ ai vào đây nữa -Nhi vẫn tiếp tục bỡn cợt
- Cậu ...
- THÔI!!! HAI NGƯỜI DỪNG LẠI ĐI !!! -Lam nãy giờ đứng nghe, điếc tai, chói tai quá cô hét lên
Dừng!! Cuộc thi đấu khẩu xin tạm dừng tại đây, cảm ơn bạn Lam đã lắng nghe chương trình của chúng tôi, xin chân thành cám ơn và cám ơn!!
- Nếu như đã quyết định như thế thì ... có cố gắng níu kéo cũng chẳng được đâu -Nét mặt buồn bã của nhỏ Lam khiến Nhi thêm rầu
Chàng trai đúng thiệt là gàn dở, đểu giả, nghe Lam nói thế mà cậu ta hừ một tiếng còn đốp thêm phát nữa
- Cô biết thế là tốt, giờ giữa chúng ta - coi - như - xong! Thế nhé! Chào -nói xong với Lam cậu ta quay sang nó -Chào ! Đồ - nhiều - chuyện!
Cái quái gì hả?? Ai nhiều chuyện hả?? Nhi giận giữ bặm môi, cúi xuống lấy thứ gì đó, thì ra là Nhi lấy dép, giơ lên cao nhằm chuẩn mục tiêu phang thì ... nhỏ Lam chợt ngăn lại:
- Thôi, chuyện qua rồi, đừng bận tâm nữa.
Nhi mùi lòng theo Lam, gật đầu cái nhẹ rồi lại mắng xối xả ai đó
- Đúng là loại người thiểu não mà.
Lam cười hì hì
- cảm ơn bà đã nói đỡ giúp tôi, công nhận lúc đó bà giống siêu anh hùng nghê.
- Thế hả? Giống lắm hả? Tất nhiên rồi, tôi mà -Nhi độc thoại một mình, tự trầm trồ khen ngợi mình luôn, tự sướng hết mức
- Giúp đỡ nhau nhé! Tôi là Nguyễn Huyền Lam, chưa có bạn nào cả, bà là người bạn đầu tiên của tôi đấy -Lam xòe bàn tay trắng hồng ra ý chỉ định bắt tay với nó.
- Rất hân hạnh, tôi là Huỳnh Tuệ Nhi, nhìn tôi vậy thôi, tôi nói nhiều chứ tôi ít nói lắm.
- Bà nói chuyện ngộ quá -Cách nói chuyện huề vốn của Nhi khiến nhỏ Lam cười tủm tỉm -Thôi, về thôi bà ơi!
- Ừ!
Thật may mắn Nhi và nhỏ Lam cùng đường về nhà, có điều nhà nó xa hơn xíu nữa. Nhưng không sao, có người về chung là vui rồi. Cũng nhờ đi chung đường về mà Nhi mới phát hiện thì ra Lam là tiểu thư con của chủ tịch công ti đá quý rất có uy tín, giàu có trong và ngoài nước. Tuy con nhà giàu nhưng Lam rất thân thiện, không chảnh chọe như bọn Liên Châu, cái miệng lúc nào cũng bép xép mà có làm được trò trống gì đâu. Huyền Lam - Liên Châu! Nghĩ đi nghĩ lại, phải công nhận, khác nhau một trời một vực, trái ngược hoàn toàn luôn. Nhi thật may mắn khi kết bạn được với Lam, cô bạn gái hiền lành, đáng yêu!!
Bỏ qua chuyện đấy đi, Nhi còn phải đối mặt với căn nhà, à không, căn biệt thự quái ác của Vũ và Nam đây này, mới đi được bao lâu đâu đã về đến nhà rồi. Căn biệt thự to chà bá lại hiện lên, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Nhi nữa?
Vón vén đi vào phòng khách, Nhi thấy Vũ đang xem ti vi, lưng quay về phía đối diện nên không thấy có tên khả nghi đang xâm nhập. Nhưng Nam đâu rồi nhỉ? Chắc anh ta lên phòng rồi, đúng khí chất tảng băng mà, ai đời lạnh lùng mà ngồi xem ti vi giống tên Vũ cờ hó này không? Mà còn xem phim hoạt hình mới đau chứ. Mải suy nghĩ mà Nhi quên béng đi chuyện quan trọng rằng mình đang giống tên trộm, phải chạy nhanh chứ để phát hiện thì không biết đào mấy cái lỗ mà chui xuống đây?!
- CÔ!!! Đi đâu về -Không gian yên ắng, Vũ cất tiếng đã to mà còn bất ngờ nữa, làm người khác giật hết cả mình.
- Hề hề, tôi đi lên phòng.
Tự dưng Vũ lao đến chỗ Nhi như bay, phải là bay qua cái ghế luôn, đến gần nó, tay bất giác đưa lên tóc nó, lấy ra mấy chiếc lá khô vụn còn vương vấn. Giơ ra trước mặt suy ngẫm cứ như chiếc lá khô là thứ gì quý hiếm lắm. Nhi thì nhìn chiếc lá, mắt chớp chớp chả biết nói gì. Chả là lúc dòm ngó nghe trộm người khác nói chuyện, Nhi có trốn vô cái bụi gần đó, chắc cứ loáy hoáy nên mấy cái lá khô nó rớt xuống đầu từ khi nào không biết.
- Có cái lá thôi mà, anh có cần ngắm kĩ càng thế không?
- Không, tôi không cần -Nhún vai Vũ quăng chiếc lá xuống nền, quay lại chỗ ngồi lúc nãy - Lên phòng tắm rửa, nhanh xuống nấu cơm cho tôi ăn, 30 phút nữa, cơm canh phải hoàn tất!
Nhi khịt mũi:
- Biết rồiiiii
Chưa nói nhỉ? Về cái khoản nấu ăn thì ... không thể lường trước được hậu quả của những nạn nhân sẽ được nếm mùi vị đặc biệt hiếm có do chính tay Nhi tự biên tự diễn. Từ nhỏ đến giờ, cái gì Nhi cũng giỏi, ngoại trừ nấu ăn, mẹ Nhi không bao giờ cho nó vào bếp, vì một lí do rất đơn giản: Sau công cuộc chiến đấu với đống thức ăn, cái nhà bếp sẽ trở thành bãi chiến trường. À ... quay lại cái nạn nhân thử nghiệm đồ ăn, nhẹ là nôn bửa, nặng bị ngộ độc thực phẩm hoặc cách chế biến có phần "hơi" không hợp lí ví dụ như: tỏi Nhi đem kết hợp với trứng vịt; thịt dê, thịt chó lại chung với nước chè; đậu hũ cùng hành ... bla ... bla ... rất có thể, sau cái hôm phải nhập viện đáng nhớ suốt quãng đời người thì không nạn nhân nào muốn thử lại món ăn quái dị của Nhi thêm lần nữa, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Mặc trên mình bộ đồ bộ trắng tinh khôi với con gấu kuma dễ thương trước ngực, ÔI!!! Nom nó kawaii quá đi mất!
Nhi hùng dũng bước vào nhà bếp, thật sự thì cái nhà bếp đẹp không chê vào đâu được, rất nhiều đồ dùng phục vụ việc nấu nướng, rất sạch sẽ. Nhưng không biết sau khi nó bước chân ra, Nhà bếp còn sạch sẽ không? Đồ dụng nấu nướng còn nguyên xi không? Đừng nghĩ, sẽ không nghĩ ra hậu quả đâu.
Sắn tay áo lên, thở cái phì, Nhi nhe răng cười:
- Bắt đầu nấu ăn thôi !!
/35
|