-Tiêêu Đằng,sao vậy?(Lão Bối lo lắng)
theo sau là tụi nó ,trên tay vẫn còn đủ thứ kẹo, vội chạy vào,lo lắng , TĐ lạnh như băng,khuôn mặt sắc lạnh,chắc hẳn lúc này ai đụng vào thì... Xác định rồi đấy.
-...
không nói gì cả,TĐ bỏ ra ngoài,trên tay đang siết chặt những tấm hình gì đó .
-Ơ này, TĐ... (Trọng cùng mọi người khó hiểu nói với theo)
-chắc hẳn có chuyện quan trọng sảy nữa rồi! (Lão Bối chép miệng nhăn nhó lo lắng)
-Ơ... Ơ này Tiểu Nguyệt , em đi đâu đấy.(Tiêu Nại nói sau khi nhìn thấy nó , chạy theo hướng của TĐ)
-Em đi một chút, lát em về!(nó vội nói)
-anh đi cù...(Trường toan chạy theo)
-Đừng, để em ấy làm những gì em ấy nghĩ!(Lão Bối nghiêm giọng có hơi hụt hẫng trong đó)
-Mày nghĩ sao vậy chứ hả? Lúc này thằng TĐ không được bình thường, để Tư nguyệt đi với cậu ta như vậy?(Trọng lo lắng)
-Đủ rồi,tao tin TĐ sẽ tỉnh táo hơn khi thấy nó, tao tin vào tụi nó. Thôi,vào học!
-...
-...
bóng lưng TĐ , lạnh lẽo đi về phía nhà xe , vội vã gọi cho ai đó:
- ...
-Gặp tôi, ngay bây giờ!
- ...
nói rồi, TĐ cúp máy leo lên con mô tô,phóng như điên dại, làm nó phải vận hết công suất,rồi cũng cuống cuồng leo lên con xe của Lão bối đuổi theo hắn.
TĐ, có chuyện gì đáng sợ vậy chứ!
xe của TĐ đi về hướng nhà hàng rất sang trọng, vội dựng xe, chạy lên lầu vip.
... Rụp...
-Ông hành mẹ tôi chưa đủ hả?! Chẳng phải tôi đã làm mọi thứ theo, ý ông rồi sao! Ông đã hứa, không dùng,những trò bỉ ổi này nữa rồi cơ mà. Sao, giờ ông lại muốn làm gì mẹ tôi nữa?(TĐ ném quyển xấp ảnh lên bàn , ánh mắt sắc lạnh găm vào người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn ăn)
-con à, bố thật sự hết cách rồi, nếu không như thế, thì sao, con lại tự giác đến gặp ta thế này chứ! Bố chỉ là muốn tốt cho con thôi , nên mới làm vậy!(Người đàn ông ấy thay vì giận giữ trước lời nói của TĐ , vẫn bình tĩnh nói những lời giả tạo ngọt ngào)
cũng vừa lúc nó đến, mệt thở gấp núp sau cánh cửa .
-hi, tốt cho tôi, vì lòng tốt của ông, ông đem mọi thứ có thể để uy hiếp tôi, đến cả mạng sống của mẹ tôi, người mà tôi chưa một lần được nhìn mặt ông cũng đem ra làm mồi nhử với tôi, tôi đã làm vật thử thuốc cho ông như vậy còn chưa đủ sao. Ông còn muốn gì nữa hả, thả mẹ tôi ra!(TĐ cười nửa miệng, đôi mắt đỏ chỉ muốn trực trào nước mắt tức giận)
nó đứng chết chân ngoài cửa, bịt chặt miệng để không thốt nên lời, trước sự việc không thể chấp nhận được từ chính người bố của TĐ, làm nó dưng dưng nước mắt.
-Con nói gì vậy chứ, mẹ con chả phải là ta sao!(một người phụ nữ nào đó bước ra đứng cạnh ôm lấy vai người đàn ông đó , giọng khinh bỉ)
-lần này ông bà muốn gì? Ông bà hành hạ tôi được rồi, đừng lôi mẹ tôi vào!(TĐ nuốt ngược nước mắt)
-không, ba có làm gì đâu chứ! Chỉ là nhờ mấy người nắn bóp cho bà ta chút thôi mà b(ông ta thốt ra từng lời đau lòng)
-ông câm miệng.(hắn siết chặt tay)
-Đơn giản thôi, thứ cho mẹ vào luôn vấn đề , tối nay, một lô ma túy lớn từ nước ngoài chuyển đến, mà... Mẹ với ba con thì ngại ra mặt quá, con có thể giúp ba mẹ, nhận lô hàng ấy được không!(bà ta khuôn mặt độc ác, thốt ra từng lời)
-...
TĐ nhìn bà ta bằng ánh mắt căm ghét, nắm tay muốn bật máu.
-con trai, làm tốt vụ này, bố hứa , sẽ cho mẹ con con được đoàn tụ, không phải điều này con mong ước từ lâu rồi sao!(ông ta , dơ màn hình điện thoại lên trước mặt TĐ trong đó là ảnh mẹ và bản đồ nơi mẹ TĐ bị nhốt)
-Mẹ...(Nước mắt TĐ đã rơi, thật sự nhìn cậu lúc bây giờ rất đáng thương)
-Thôi, đừng uỷ mị thế con trai! hihi được rồi, đây là nơi nhận hàng và chỗ bố mẹ đón hàng của con, đêm nay gặp lại.(bố TĐ cười tươi , nụ cười thật độc ác)
-...
TĐ, găm ánh mắt ướt lệ vào 2 ông bà đó, rồi nắm chặt tờ giấy bước ra ngoài.
nãy giờ, nó như bị trời giáng, không thể tin vào tai mình, TĐ sao lại bất hạnh và đau khổ thế này , vậy mà trước giờ nhìn TĐ nó tưởng, sẽ được gia đình cưng chiều , yêu thương, nên mới có vẻ ngoài bất cần và lạnh lùng đến thế... Mà không phải, đấy chỉ là vỏ bọc của TĐ , để tránh bị người nào nữa, làm tổn thương tâm hồn yếu ớt, mỏng manh của TĐ mà thôi. Lúc này nước mắt nó rơi càng nhiều, thì mới chợt nhận ra, TĐ đã vừa khuất bóng khỏi Lầu vip.
quẹt nước mắt, nó lại vội vã chạy theo sau.
ngoại ô, cách thành phố 15km, một nơi toàn là cỏ phủ kín mặt đất, và những cái cây cổ thụ to lớn, biệt lập thật yên tĩnh, bóng lưng TĐ mới cô đơn và yếu ớt làm sao, một mình ngồi dựa vào một gốc cây , úp mặt xuống, đôi vai TĐ run run.
nó ôm lấy trái tim mình cũng đang đau khổ cùng Hắn, tim nó sao lại xót xa cho hắn thế chứ. em đến giúp anh đây! nó lấy hết bình tĩnh , tiến về phía Hắn.
ngồi sát bên hắn, nó nhẹ ôm lấy cái xác to lớn đang run lên của hắn, khẽ vuốt ve tấm lưng cô đơn của hắn an ủi.
làm hắn bất giác, ngó nhìn xem là ai.
-là em, Tư Nguyệt đây. Anh không cần nói gì cả, cứ im lặng và giải thoát khỏi mớ hỗn độn ấy đi .(giọng ấm áp, nó thì thầm bên tai hắn)
đôi mắt hắn trùng xuống, nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngớt, lúc này đây bên nó, hắn chả còn cảm giác phải cảnh giác hay ngại ngùng, lạnh lùng, hắn đang rũ bỏ tất cả đau khổ trong vòng tay nhỏ bé của nó. Thật bình yên.
nhưng... Ai nào có biết, bóng người nào đó, 2hàng nước mắt cũng đang đau khổ, tuôn rơi phía sau bóng cây gần đó chứ.
TĐ quá mệt mỏi và khóc mệt nhoài, đã gục ngủ trên vai nó lúc nào không hay. Nó nhẹ nhàng, để TĐ gối đầu lên đùi mình, trên nền cỏ xanh rì, giữ im lặng cho Hắn một giấc ngủ bình yên, khẽ nhìn hắn, đôi mắt vừa khô lệ đã nhắm nghiền, khuôn mặt tuấn tú, đôi môi đỏ mọng, sống mũi thẳng tắp, làn da trắng tinh, giờ đây nhìn anh ấy thật cô đơn và yếu đuối chứ chả như thường ngày khi đối với nó lạnh như tờ. tại sao một con người hoàn mĩ về mọi mặt như thế, lại bị chính bố ruột của mình đối sử như thế chứ.
nó lấy sấp giấy đặt bên cạnh đọc qua một lượt địa điểm, giao nhận hàng của bố đưa cho hắn. ông đúng là con người độc ác mà, đẩy con trai ông đến mức đường này sao.
nó vẽ lên một kế hoạch giúp hắn, rút điện thoại ra, nhắn tin cho Lão bối(gia bảo) .
... Ánh chiều tà đã buông xuống ánh hoàng hôn đỏ rực lấp ló sau núi....
đôi mắt hắn dần hé mở, đôi mắt trong veo vì vừa được rửa qua biết bao nước mắt, đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh xắn của nó, đang cười lộ núm đồng tiền)
-Anh dậy rồi hở!(nó cừơi tươi nhìn hắn)
-Ơ, Tư Nguyệt , em...(hắn bật dậy hơi ngượng)
-Hihi vâng là em đây!
-Anh xin lỗi, anh lại lãng phí thời gian của em. Anh... (Hắn lại ủ rũ)
-hihi, em không sao mà, tự em theo anh đấy chứ!
-em lại lo cho anh quá rồi!
-hihi anh đừng có để tâm mà đau lòng quá như thế! Anh phải mạnh mẽ lên.
-anh, cũng muốn lắm chứ, nhưng... Thật ra, anh và mẹ bị chia cắt từ lúc anh vừa sinh ra, mẹ yêu ba, khi ba anh chỉ là ông thợ phụ hồ nghèo khổ, vì gia đình mẹ giàu có nhất nhì nước, nên việc xây dựng gia đình cho cô con gái duy nhất cũng được kĩ lưỡng, vậy nên gia đình đã cản, mẹ anh vẫn nhất quyết đòi lấy ba, người đàn ông phụ tình ấy, khi mẹ mang thai anh, ông ta đã ngoại tình và đổi tráo rất nhiều giấy tờ của công ty mà mẹ đứng tên sang cho ông, rồi mẹ bị lừa nhốt ở đâu không ai hay biết chỉ có ông ta rõ.(Hắn u buồn)
-Vậy đáng ra ông ấy phải ghét bỏ anh chứ sao lại nuôi anh? Còn ông ngoại anh nữa, ông đâu rồi.
-ông ấy là con dã thú, ông ta nói dối ong ngoại và anh rằng mẹ đã mất tích, nhưng đến khi anh biết hết sự thật thì, ông ta lại đem những đoạn clip hành hạ đánh đập mẹ, uy hiếp anh không được cho ông biết. Nếu không tính mạng mẹ sẽ...
-trời đất! (nó không thể nào tin vào tai mình nữa rồi)
-rồi mười mấy năm về đây, ông ta chế tạo các loại thuốc kịch độc, chỉ có tác dụng cho những người có cùng huyết thống, và ông ấy đã lấy anh ra thử thuốc, khi mới lên 7, vì anh quá ương bướng, không chịu nghe theo sự chỉ đạo thiếu nhân tính của ông, nên ông đã, dùng rất nhiều bộ phận và đồ dùng của mẹ để uy hiếp anh, và vì một lần anh không nghe lời ông ta, nên... Mẹ anh đã bị ông ấy cắt đứt 1 ngón chân và còn...
-suỵt... Vậy là đủ rồi, anh không cần kể nữa đâu!(tim nó muốn xé vụn rồi)
-hi qua đêm nay, chắc sẽ khó mà được gặp em nữa rồi, anh chịu hết nổi rồi, anh sẽ đi theo mẹ!(TĐ thở dài u buồn, vì việc mình sắp làm là rất nguy hiểm)
...-em cấm anh nói mấy lời như thế nhá, e giận đấy, sau này và có thể là mãi mãi nữa, em còn phải học anh rất nhiều điều đấy, sao có thể không gặp nữa được chứ!(nó đặt ngón tay lên môi anh kg cho nói , cười nhẹ nhàng)
-anh xin lỗi.
-Xin lỗi em gì chứ? Anh mà bị làm sao, em cũng đi theo anh luôn đấy, tối nay, em sẽ đi với anh!
-K-Không được!
-hihi anh yên tâm, em sẽ cùng anh, mang mẹ về ,và trả lại tất cả những gì vốn thuộc về anh.(nó giọng chắc nịch, rất bất bình)
-Em đã làm gì rồi chứ... Nguy hiểm lắm!
-Rồi anh sẽ biết, tất nhiên là em sẽ không đi một mình rồi, nên không sợ gặp nguy hiểm đâu!
-Hihi em đúng là cô nhóc lắm chiêu mà.(anh xoa đầu nó)
-Vâng, rồi sau này anh hứa phải dẫn e đi ăn thật no đấy. Vì anh mà chân em nó dã dời rồi.
-hihi cái con bé này.
theo sau là tụi nó ,trên tay vẫn còn đủ thứ kẹo, vội chạy vào,lo lắng , TĐ lạnh như băng,khuôn mặt sắc lạnh,chắc hẳn lúc này ai đụng vào thì... Xác định rồi đấy.
-...
không nói gì cả,TĐ bỏ ra ngoài,trên tay đang siết chặt những tấm hình gì đó .
-Ơ này, TĐ... (Trọng cùng mọi người khó hiểu nói với theo)
-chắc hẳn có chuyện quan trọng sảy nữa rồi! (Lão Bối chép miệng nhăn nhó lo lắng)
-Ơ... Ơ này Tiểu Nguyệt , em đi đâu đấy.(Tiêu Nại nói sau khi nhìn thấy nó , chạy theo hướng của TĐ)
-Em đi một chút, lát em về!(nó vội nói)
-anh đi cù...(Trường toan chạy theo)
-Đừng, để em ấy làm những gì em ấy nghĩ!(Lão Bối nghiêm giọng có hơi hụt hẫng trong đó)
-Mày nghĩ sao vậy chứ hả? Lúc này thằng TĐ không được bình thường, để Tư nguyệt đi với cậu ta như vậy?(Trọng lo lắng)
-Đủ rồi,tao tin TĐ sẽ tỉnh táo hơn khi thấy nó, tao tin vào tụi nó. Thôi,vào học!
-...
-...
bóng lưng TĐ , lạnh lẽo đi về phía nhà xe , vội vã gọi cho ai đó:
- ...
-Gặp tôi, ngay bây giờ!
- ...
nói rồi, TĐ cúp máy leo lên con mô tô,phóng như điên dại, làm nó phải vận hết công suất,rồi cũng cuống cuồng leo lên con xe của Lão bối đuổi theo hắn.
TĐ, có chuyện gì đáng sợ vậy chứ!
xe của TĐ đi về hướng nhà hàng rất sang trọng, vội dựng xe, chạy lên lầu vip.
... Rụp...
-Ông hành mẹ tôi chưa đủ hả?! Chẳng phải tôi đã làm mọi thứ theo, ý ông rồi sao! Ông đã hứa, không dùng,những trò bỉ ổi này nữa rồi cơ mà. Sao, giờ ông lại muốn làm gì mẹ tôi nữa?(TĐ ném quyển xấp ảnh lên bàn , ánh mắt sắc lạnh găm vào người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn ăn)
-con à, bố thật sự hết cách rồi, nếu không như thế, thì sao, con lại tự giác đến gặp ta thế này chứ! Bố chỉ là muốn tốt cho con thôi , nên mới làm vậy!(Người đàn ông ấy thay vì giận giữ trước lời nói của TĐ , vẫn bình tĩnh nói những lời giả tạo ngọt ngào)
cũng vừa lúc nó đến, mệt thở gấp núp sau cánh cửa .
-hi, tốt cho tôi, vì lòng tốt của ông, ông đem mọi thứ có thể để uy hiếp tôi, đến cả mạng sống của mẹ tôi, người mà tôi chưa một lần được nhìn mặt ông cũng đem ra làm mồi nhử với tôi, tôi đã làm vật thử thuốc cho ông như vậy còn chưa đủ sao. Ông còn muốn gì nữa hả, thả mẹ tôi ra!(TĐ cười nửa miệng, đôi mắt đỏ chỉ muốn trực trào nước mắt tức giận)
nó đứng chết chân ngoài cửa, bịt chặt miệng để không thốt nên lời, trước sự việc không thể chấp nhận được từ chính người bố của TĐ, làm nó dưng dưng nước mắt.
-Con nói gì vậy chứ, mẹ con chả phải là ta sao!(một người phụ nữ nào đó bước ra đứng cạnh ôm lấy vai người đàn ông đó , giọng khinh bỉ)
-lần này ông bà muốn gì? Ông bà hành hạ tôi được rồi, đừng lôi mẹ tôi vào!(TĐ nuốt ngược nước mắt)
-không, ba có làm gì đâu chứ! Chỉ là nhờ mấy người nắn bóp cho bà ta chút thôi mà b(ông ta thốt ra từng lời đau lòng)
-ông câm miệng.(hắn siết chặt tay)
-Đơn giản thôi, thứ cho mẹ vào luôn vấn đề , tối nay, một lô ma túy lớn từ nước ngoài chuyển đến, mà... Mẹ với ba con thì ngại ra mặt quá, con có thể giúp ba mẹ, nhận lô hàng ấy được không!(bà ta khuôn mặt độc ác, thốt ra từng lời)
-...
TĐ nhìn bà ta bằng ánh mắt căm ghét, nắm tay muốn bật máu.
-con trai, làm tốt vụ này, bố hứa , sẽ cho mẹ con con được đoàn tụ, không phải điều này con mong ước từ lâu rồi sao!(ông ta , dơ màn hình điện thoại lên trước mặt TĐ trong đó là ảnh mẹ và bản đồ nơi mẹ TĐ bị nhốt)
-Mẹ...(Nước mắt TĐ đã rơi, thật sự nhìn cậu lúc bây giờ rất đáng thương)
-Thôi, đừng uỷ mị thế con trai! hihi được rồi, đây là nơi nhận hàng và chỗ bố mẹ đón hàng của con, đêm nay gặp lại.(bố TĐ cười tươi , nụ cười thật độc ác)
-...
TĐ, găm ánh mắt ướt lệ vào 2 ông bà đó, rồi nắm chặt tờ giấy bước ra ngoài.
nãy giờ, nó như bị trời giáng, không thể tin vào tai mình, TĐ sao lại bất hạnh và đau khổ thế này , vậy mà trước giờ nhìn TĐ nó tưởng, sẽ được gia đình cưng chiều , yêu thương, nên mới có vẻ ngoài bất cần và lạnh lùng đến thế... Mà không phải, đấy chỉ là vỏ bọc của TĐ , để tránh bị người nào nữa, làm tổn thương tâm hồn yếu ớt, mỏng manh của TĐ mà thôi. Lúc này nước mắt nó rơi càng nhiều, thì mới chợt nhận ra, TĐ đã vừa khuất bóng khỏi Lầu vip.
quẹt nước mắt, nó lại vội vã chạy theo sau.
ngoại ô, cách thành phố 15km, một nơi toàn là cỏ phủ kín mặt đất, và những cái cây cổ thụ to lớn, biệt lập thật yên tĩnh, bóng lưng TĐ mới cô đơn và yếu ớt làm sao, một mình ngồi dựa vào một gốc cây , úp mặt xuống, đôi vai TĐ run run.
nó ôm lấy trái tim mình cũng đang đau khổ cùng Hắn, tim nó sao lại xót xa cho hắn thế chứ. em đến giúp anh đây! nó lấy hết bình tĩnh , tiến về phía Hắn.
ngồi sát bên hắn, nó nhẹ ôm lấy cái xác to lớn đang run lên của hắn, khẽ vuốt ve tấm lưng cô đơn của hắn an ủi.
làm hắn bất giác, ngó nhìn xem là ai.
-là em, Tư Nguyệt đây. Anh không cần nói gì cả, cứ im lặng và giải thoát khỏi mớ hỗn độn ấy đi .(giọng ấm áp, nó thì thầm bên tai hắn)
đôi mắt hắn trùng xuống, nước mắt cứ thế mà tuôn ra không ngớt, lúc này đây bên nó, hắn chả còn cảm giác phải cảnh giác hay ngại ngùng, lạnh lùng, hắn đang rũ bỏ tất cả đau khổ trong vòng tay nhỏ bé của nó. Thật bình yên.
nhưng... Ai nào có biết, bóng người nào đó, 2hàng nước mắt cũng đang đau khổ, tuôn rơi phía sau bóng cây gần đó chứ.
TĐ quá mệt mỏi và khóc mệt nhoài, đã gục ngủ trên vai nó lúc nào không hay. Nó nhẹ nhàng, để TĐ gối đầu lên đùi mình, trên nền cỏ xanh rì, giữ im lặng cho Hắn một giấc ngủ bình yên, khẽ nhìn hắn, đôi mắt vừa khô lệ đã nhắm nghiền, khuôn mặt tuấn tú, đôi môi đỏ mọng, sống mũi thẳng tắp, làn da trắng tinh, giờ đây nhìn anh ấy thật cô đơn và yếu đuối chứ chả như thường ngày khi đối với nó lạnh như tờ. tại sao một con người hoàn mĩ về mọi mặt như thế, lại bị chính bố ruột của mình đối sử như thế chứ.
nó lấy sấp giấy đặt bên cạnh đọc qua một lượt địa điểm, giao nhận hàng của bố đưa cho hắn. ông đúng là con người độc ác mà, đẩy con trai ông đến mức đường này sao.
nó vẽ lên một kế hoạch giúp hắn, rút điện thoại ra, nhắn tin cho Lão bối(gia bảo) .
... Ánh chiều tà đã buông xuống ánh hoàng hôn đỏ rực lấp ló sau núi....
đôi mắt hắn dần hé mở, đôi mắt trong veo vì vừa được rửa qua biết bao nước mắt, đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh xắn của nó, đang cười lộ núm đồng tiền)
-Anh dậy rồi hở!(nó cừơi tươi nhìn hắn)
-Ơ, Tư Nguyệt , em...(hắn bật dậy hơi ngượng)
-Hihi vâng là em đây!
-Anh xin lỗi, anh lại lãng phí thời gian của em. Anh... (Hắn lại ủ rũ)
-hihi, em không sao mà, tự em theo anh đấy chứ!
-em lại lo cho anh quá rồi!
-hihi anh đừng có để tâm mà đau lòng quá như thế! Anh phải mạnh mẽ lên.
-anh, cũng muốn lắm chứ, nhưng... Thật ra, anh và mẹ bị chia cắt từ lúc anh vừa sinh ra, mẹ yêu ba, khi ba anh chỉ là ông thợ phụ hồ nghèo khổ, vì gia đình mẹ giàu có nhất nhì nước, nên việc xây dựng gia đình cho cô con gái duy nhất cũng được kĩ lưỡng, vậy nên gia đình đã cản, mẹ anh vẫn nhất quyết đòi lấy ba, người đàn ông phụ tình ấy, khi mẹ mang thai anh, ông ta đã ngoại tình và đổi tráo rất nhiều giấy tờ của công ty mà mẹ đứng tên sang cho ông, rồi mẹ bị lừa nhốt ở đâu không ai hay biết chỉ có ông ta rõ.(Hắn u buồn)
-Vậy đáng ra ông ấy phải ghét bỏ anh chứ sao lại nuôi anh? Còn ông ngoại anh nữa, ông đâu rồi.
-ông ấy là con dã thú, ông ta nói dối ong ngoại và anh rằng mẹ đã mất tích, nhưng đến khi anh biết hết sự thật thì, ông ta lại đem những đoạn clip hành hạ đánh đập mẹ, uy hiếp anh không được cho ông biết. Nếu không tính mạng mẹ sẽ...
-trời đất! (nó không thể nào tin vào tai mình nữa rồi)
-rồi mười mấy năm về đây, ông ta chế tạo các loại thuốc kịch độc, chỉ có tác dụng cho những người có cùng huyết thống, và ông ấy đã lấy anh ra thử thuốc, khi mới lên 7, vì anh quá ương bướng, không chịu nghe theo sự chỉ đạo thiếu nhân tính của ông, nên ông đã, dùng rất nhiều bộ phận và đồ dùng của mẹ để uy hiếp anh, và vì một lần anh không nghe lời ông ta, nên... Mẹ anh đã bị ông ấy cắt đứt 1 ngón chân và còn...
-suỵt... Vậy là đủ rồi, anh không cần kể nữa đâu!(tim nó muốn xé vụn rồi)
-hi qua đêm nay, chắc sẽ khó mà được gặp em nữa rồi, anh chịu hết nổi rồi, anh sẽ đi theo mẹ!(TĐ thở dài u buồn, vì việc mình sắp làm là rất nguy hiểm)
...-em cấm anh nói mấy lời như thế nhá, e giận đấy, sau này và có thể là mãi mãi nữa, em còn phải học anh rất nhiều điều đấy, sao có thể không gặp nữa được chứ!(nó đặt ngón tay lên môi anh kg cho nói , cười nhẹ nhàng)
-anh xin lỗi.
-Xin lỗi em gì chứ? Anh mà bị làm sao, em cũng đi theo anh luôn đấy, tối nay, em sẽ đi với anh!
-K-Không được!
-hihi anh yên tâm, em sẽ cùng anh, mang mẹ về ,và trả lại tất cả những gì vốn thuộc về anh.(nó giọng chắc nịch, rất bất bình)
-Em đã làm gì rồi chứ... Nguy hiểm lắm!
-Rồi anh sẽ biết, tất nhiên là em sẽ không đi một mình rồi, nên không sợ gặp nguy hiểm đâu!
-Hihi em đúng là cô nhóc lắm chiêu mà.(anh xoa đầu nó)
-Vâng, rồi sau này anh hứa phải dẫn e đi ăn thật no đấy. Vì anh mà chân em nó dã dời rồi.
-hihi cái con bé này.
/44
|