.... 10pm .....
Trời tối mịt, cái cuộc sống về đêm âm u bao chùm cả quán bar nằm cuối phố, TĐ mang trên mình bộ đồ đen kịt, theo sau là nó cũng bất cần che nửa mặt sau chiếc kính đen.
... Tách....
Nó búng tay , 1 đám người cũng đông đấy, bận đồ y kiểu xã hội đen, đang đứng trước cửa bar quay lại nhìn 2 tụi nó,nở nụ cười rõ tươi đó chính là 1 tập đoàn trai xinh lớp nó.
-Ơ, sao mọi người lại ở đây!(TĐ khó hiểu nhìn nó)
-Hihi chả phải em nói là sẽ giúp anh sao, họ cũng thế đấy.(nó cười mê hồn nhéo cái khuôn mặt đang không biết gì cả của TĐ)
-Em biết là nguy hiểm lắm không? Em đã đành, giờ thêm mọi người nữa ?(TĐ nhăn nhó lo lắng)
-vậy em mới kêu gọi đông đủ thế chứ,mới vui!(nó còn giỡn)
-Em...
-hihi vào thôi , lấy hàng về chứ bố anh đợi. Được rồi, hôm nay ạn chỉ cần làm tốt công việc ngoại giao, đàm phán của mình cho thật tốt thôi. (nó kéo TĐ vào)
-...
-hihi TĐ nhà em, chăm sự nhờ các anh giả vờ làm vệ sĩ cho một bữa nhá!(nó giả bộ nghiêm túc)
-cái con bé này, chỉ khéo pha trò!(trọng xoa đầu nó)
-vậy TĐ biết kế hoạch chưa?(lão bối hỏi)
-Dạ biết rồi, mỗi việc tụi anh cùng đi giúp là không biết thôi!(nó liếc liếc về phía TĐ đang sôi máu kia kìa)
-Em, giỏi lắm!(TĐ liếc yêu nó)
-ấy, em nó không nói là đúng mà, mày mà biết bằng mọi giá, cho tụi tao đi cùng á!(trường liếc xéo hắn, dám liếc yêu nó thế à)
-hihi....
Nói rồi, tụi nó 1 băng đi vào bar ồn ào, đi thẳng lên lầu vip. Trên này toàn là người mặc đồ đen kịt đeo kính mắt đứng bảo vệ từ cầu thang cho tới trung tâm lầu vip.
-dừng lại, chỉ những người liên quan, mời vào!(1tên cản đường ngay trước cửa)
-sao các người được vào đông vậy, mà tụi tôi không được vào hết chứ!(nó giọng như cận vệ nói sau cặp kính che nửa mặt)
-mệnh lệnh!(tên đó lạnh băng)
-Ngươi...(sang giơ nắm đấm laotơí,thì TĐ cản lại)
-Được, tránh ra. Tôi là người đại diện cho ông Kim nhận hàng!(TĐ nói) theo sau là nó giơ tờ giấy hợp đồng có kí tên của bố.
-Mời.
Hắn ta tránh đường, TĐ bước vào cùng nó,sách theo vali tiền phía sau.
-Cậu là Tiêu Đằng!
-Đúng ....
-....
-....
Cả nửa tiếng giao dịch và nhận hàng. Cuối cùng cũng xong,nó nhẹ ấn cái nút gì đó được cất trên vòng tay của mình, rồi sách hàng ra ngoài.
Phù... Tách....
Bước khỏi quán bar, lập tức, xe cảnh sát bao vây lấy quán, và ùa lên lầu vip.
-1/3 kế hoạch.(nó gỡ cặp kính ra, nháy mắt thích thú)
-Em lưu manh lắm tiểu Nguyệt!(Tiêu Nại định dơ tay nhéo má nó)
-Đau em ấy!(Thì bất giác lão bối với Sang đồng thanh và nắm lấy tay TN hất ra)
-A... Đau tay tao!(TN nhăn nhó)
-....
Tiếp theo là nhà kho khu ancol thuộc sở hữu của ông Kim. Tới đây thì chỉ có mình TĐ vào, nó chỉ sách theo máy tính lén núp phía sau khu nhà kho, còn mọi người thì ở trong xe chờ điện thoại của nó sẽ hành động.
Bên trong có một bàn ăn rất thịnh soạn, ông bà ta đang ngồi đó. Nhưng đèn điện có vẻ hơi hạn hẹp. Nền nhà trống trơn.
-Đây, tôi đã làm đúng theo những lời ông bà nói!
-Ôi... Con trai mẹ giỏi quá. Không hổ danh là cục vàng của gia đình ta!(Bà ta nói như kiểu cưng hắn lắm không bằng ấy)
-Vậy, nơi mẹ tôi ở đâu, đưa tôi bản đồ !(TĐ siết chặt tay, cố nhịn,chỉ còn một chút nữa thôi)
-Hihi ầy ầy,con cứ phải bình tĩnh. Cha con mình ngồi đây ăn uống nói chuyện chút đã!
-....
Còn nó, ở ngoài, trong phạm vi gần nhất, ngón tay thon dài,bắt đầu di chuyển trên bàn phím, đánh sập khóa bảo vệ ở điện thoại của ông ta tìm bản đồ của mẹ TĐ,vì nghe qua những gì TĐ kể,nó đoán chắc rằng ông ta sẽ chẳng dễ dàng gì mà đưa ra, trong khi ham muốn lợi dụng TĐ còn chưa ngừng lại.
Bên trong hắn cố gắng bình tĩnh níu thời gian cho nó.
Yes được rồi! nó mừng rỡ,ấn nút enter cuối cùng, rồi gửi địa điểm cho tụi lão bối ở ngoài đi đón mẹ, có nó và TĐ ở lại, giữ chân ông bà ta, chờ công an tới.
Vừa gập máy tính lại, nó nghe tiếng đổ vỡ và giọng nói quạt tháo.
-Mày tỏ thái độ gì với mẹ mày vậy hả? Sao dám đổ nước lên mẹ mày thế hả!(ông ta quát)
-Hi, tự ông làm đổ mà sao đổ cho tôi vậy!(Hắn thấy nực cười vì trò ăn không nói có cuả ông ta rõ ràng, trên bàn TĐ chả cầm ly nước nào cả)
-Anh, ướt hết em rồi!(bà ta còn hùa theo)
-tôi không có thì giờ ngồi đây xem kịch của ông đâu! Đưa tôi địa chỉ của mẹ, nhanh!(Hắn đẩy ghế đứng dậy)
...chát...
-mày còn ăn nói hàm hồ, mày làm thế này với vợ tao,mà còn muốn địa điểm sao? Cút.(ông ta kiếm được cớ tát TĐ rồi còn không đưa cho hắn)
đúng y dự tính của nó mà! Nghe thấy tiếng tát, nó đẩy cửa xông vào, thì vừa lúc thấy TĐ tức giận cực độ, đang siết chặt nắm đấm đi về phía ổng, ông ta sợ hãi.
-mày mày... Định định làm gì!(ông ta hét lên)
-Tiêu ĐẰng, mình về thôi!(Nó vừa kịp thời ngăn cản Hắn)
-...
Đôi mắt TĐ đỏ ngàu , nước mắt lại muốn trực rơi, nhìn nó.
-Mày, mày là ai! Hả con nhãi!(Ông ta run rẩy chỉ nó)
-Được rồi mình về thôi!(nó liếc xéo qua ôngta sắc bén,rồi nhẹ nhàng nháy mắt với hắn )
nới lỏng bàn tay, cậu bước ra ngoài.
-Này, con Đ* kia,mày chui đâu ra vậy.mày đã nghe được gì hả?(bà ta hét lớn hùng hổ lao về phía nó)
.... Phập....
-Tất cả!(nó phi con dao cầm từ lúc đi, lách qua mặt bà ta rồi găm thẳng vào bàn ăn, giọng nói nhẹ nhàng mà đủ xé toạc bà ta) làm bà ta không đánh mà khóc, khụy xuống sàn, ôm ngực.
Thì... Cũng vừa lúc, công an đã phong tỏa và bắt lấy ông bà ta thật dễ dàng, theo những gì nó chỉ dẫn.
Để lại nụ cười nửa miệng tụi nó leo lên xe và về nhà riêng của TĐ.
Nhà TĐ to lắm luôn, bên ngoài cũng toàn là xe của dàn trai xinh lớp nó, đã yên vị.
TĐ bỗng chùn chân, không nghĩ mình cũng có ngày được nhìn mặt mẹ, được gặp mẹ, như một giấc mơ vậy. hắn sợ, khi bước qua cánh cửa ấy, hắn chợt tỉnh giấc và mẹ lại tan biến , hắn sợ.
-hihi vào thôi anh, mẹ đang chờ kìa!(nó cười tươi)
-Anh sợ...
-em biết mà, đây là sự thật, chứ không phải là mơ đâu! Đã đến lúc anh chở về với những thứ thuộc về mình rồi!(nó nắm lấy tay TĐ khẳng định)
.........
.... 1h30pm.....
Trước cổng nhà nó
-Rồi, anh về đi! (TĐ đưa nó về)
-Tư Nguyệt , cảm ơn em nhiều lắm!(TĐ khuôn mặt điển trai nhẹ nhàng nói)
-Hihi không có gì mà, việc của anh cũng như là của em ơn nghĩa gì chứ ạ!(nó cười lộ núm đồng tiền)
-không có em chắc anh , chẳng bao giờ được gặp mẹ mình!
-Thôi được rồi mà, anh muốn em đột quỵ ở đây hay sao mà nói những lời khách sáo thế chứ! Thôi anh về đi, em vào đã hôm nay em để Tô Lập ở nhà cả ngày rồi!(nó cười híp mắt, nói rồi quay lưng bước vào)
.... Pặc.....
-Em là một cô gái tốt bụng!
TĐ kéo lấy tay nó, rồi ôm lấy nó vào lòng, thì thầm bên tai nó.
-Ơ, Tiêu Đằng...(nó ngơ ngác)
-Cho anh ôm một lát thôi, như vậy là cách anh gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến em.
-....
nó luống cuống chạy vào nhà, thấy Tô Lập còn chưa ngủ đang đứng ngay trước cửa, làm nó giật cả mình.
-Ầy em còn chưa ngủ sao, cô giúp việc đâu!(nó nhanh chóng chở về thực tại, nhéo má cậu em âu yếm hỏi) nhưng sao nét mặt cậu em lại cau có thế..
-Cô ấy về quê rồi!(Tô Lập, kiểu bực tức chị nó chuyện gì đó)
-HẢ, vậy cả ngày nay em ở với ai chứ!(nó hốt hoảng)
-Em ở với...(Thì cậu em khẽ liếc qua gốc cây gần đó, thì nhận được dấu hiệu bảo im lặng của ai đó)
-Em ở một mình!(Tô Lập bực dọc đi vào nhà)
-Ơ Tô Lập, sao giận chị thế, chị xin lỗi đã về trễ mà!(nó lon ton theo sau)
Mà không biết có một bóng người, đang đau khổ đi ra từ gốc cây gần đó.
Trời tối mịt, cái cuộc sống về đêm âm u bao chùm cả quán bar nằm cuối phố, TĐ mang trên mình bộ đồ đen kịt, theo sau là nó cũng bất cần che nửa mặt sau chiếc kính đen.
... Tách....
Nó búng tay , 1 đám người cũng đông đấy, bận đồ y kiểu xã hội đen, đang đứng trước cửa bar quay lại nhìn 2 tụi nó,nở nụ cười rõ tươi đó chính là 1 tập đoàn trai xinh lớp nó.
-Ơ, sao mọi người lại ở đây!(TĐ khó hiểu nhìn nó)
-Hihi chả phải em nói là sẽ giúp anh sao, họ cũng thế đấy.(nó cười mê hồn nhéo cái khuôn mặt đang không biết gì cả của TĐ)
-Em biết là nguy hiểm lắm không? Em đã đành, giờ thêm mọi người nữa ?(TĐ nhăn nhó lo lắng)
-vậy em mới kêu gọi đông đủ thế chứ,mới vui!(nó còn giỡn)
-Em...
-hihi vào thôi , lấy hàng về chứ bố anh đợi. Được rồi, hôm nay ạn chỉ cần làm tốt công việc ngoại giao, đàm phán của mình cho thật tốt thôi. (nó kéo TĐ vào)
-...
-hihi TĐ nhà em, chăm sự nhờ các anh giả vờ làm vệ sĩ cho một bữa nhá!(nó giả bộ nghiêm túc)
-cái con bé này, chỉ khéo pha trò!(trọng xoa đầu nó)
-vậy TĐ biết kế hoạch chưa?(lão bối hỏi)
-Dạ biết rồi, mỗi việc tụi anh cùng đi giúp là không biết thôi!(nó liếc liếc về phía TĐ đang sôi máu kia kìa)
-Em, giỏi lắm!(TĐ liếc yêu nó)
-ấy, em nó không nói là đúng mà, mày mà biết bằng mọi giá, cho tụi tao đi cùng á!(trường liếc xéo hắn, dám liếc yêu nó thế à)
-hihi....
Nói rồi, tụi nó 1 băng đi vào bar ồn ào, đi thẳng lên lầu vip. Trên này toàn là người mặc đồ đen kịt đeo kính mắt đứng bảo vệ từ cầu thang cho tới trung tâm lầu vip.
-dừng lại, chỉ những người liên quan, mời vào!(1tên cản đường ngay trước cửa)
-sao các người được vào đông vậy, mà tụi tôi không được vào hết chứ!(nó giọng như cận vệ nói sau cặp kính che nửa mặt)
-mệnh lệnh!(tên đó lạnh băng)
-Ngươi...(sang giơ nắm đấm laotơí,thì TĐ cản lại)
-Được, tránh ra. Tôi là người đại diện cho ông Kim nhận hàng!(TĐ nói) theo sau là nó giơ tờ giấy hợp đồng có kí tên của bố.
-Mời.
Hắn ta tránh đường, TĐ bước vào cùng nó,sách theo vali tiền phía sau.
-Cậu là Tiêu Đằng!
-Đúng ....
-....
-....
Cả nửa tiếng giao dịch và nhận hàng. Cuối cùng cũng xong,nó nhẹ ấn cái nút gì đó được cất trên vòng tay của mình, rồi sách hàng ra ngoài.
Phù... Tách....
Bước khỏi quán bar, lập tức, xe cảnh sát bao vây lấy quán, và ùa lên lầu vip.
-1/3 kế hoạch.(nó gỡ cặp kính ra, nháy mắt thích thú)
-Em lưu manh lắm tiểu Nguyệt!(Tiêu Nại định dơ tay nhéo má nó)
-Đau em ấy!(Thì bất giác lão bối với Sang đồng thanh và nắm lấy tay TN hất ra)
-A... Đau tay tao!(TN nhăn nhó)
-....
Tiếp theo là nhà kho khu ancol thuộc sở hữu của ông Kim. Tới đây thì chỉ có mình TĐ vào, nó chỉ sách theo máy tính lén núp phía sau khu nhà kho, còn mọi người thì ở trong xe chờ điện thoại của nó sẽ hành động.
Bên trong có một bàn ăn rất thịnh soạn, ông bà ta đang ngồi đó. Nhưng đèn điện có vẻ hơi hạn hẹp. Nền nhà trống trơn.
-Đây, tôi đã làm đúng theo những lời ông bà nói!
-Ôi... Con trai mẹ giỏi quá. Không hổ danh là cục vàng của gia đình ta!(Bà ta nói như kiểu cưng hắn lắm không bằng ấy)
-Vậy, nơi mẹ tôi ở đâu, đưa tôi bản đồ !(TĐ siết chặt tay, cố nhịn,chỉ còn một chút nữa thôi)
-Hihi ầy ầy,con cứ phải bình tĩnh. Cha con mình ngồi đây ăn uống nói chuyện chút đã!
-....
Còn nó, ở ngoài, trong phạm vi gần nhất, ngón tay thon dài,bắt đầu di chuyển trên bàn phím, đánh sập khóa bảo vệ ở điện thoại của ông ta tìm bản đồ của mẹ TĐ,vì nghe qua những gì TĐ kể,nó đoán chắc rằng ông ta sẽ chẳng dễ dàng gì mà đưa ra, trong khi ham muốn lợi dụng TĐ còn chưa ngừng lại.
Bên trong hắn cố gắng bình tĩnh níu thời gian cho nó.
Yes được rồi! nó mừng rỡ,ấn nút enter cuối cùng, rồi gửi địa điểm cho tụi lão bối ở ngoài đi đón mẹ, có nó và TĐ ở lại, giữ chân ông bà ta, chờ công an tới.
Vừa gập máy tính lại, nó nghe tiếng đổ vỡ và giọng nói quạt tháo.
-Mày tỏ thái độ gì với mẹ mày vậy hả? Sao dám đổ nước lên mẹ mày thế hả!(ông ta quát)
-Hi, tự ông làm đổ mà sao đổ cho tôi vậy!(Hắn thấy nực cười vì trò ăn không nói có cuả ông ta rõ ràng, trên bàn TĐ chả cầm ly nước nào cả)
-Anh, ướt hết em rồi!(bà ta còn hùa theo)
-tôi không có thì giờ ngồi đây xem kịch của ông đâu! Đưa tôi địa chỉ của mẹ, nhanh!(Hắn đẩy ghế đứng dậy)
...chát...
-mày còn ăn nói hàm hồ, mày làm thế này với vợ tao,mà còn muốn địa điểm sao? Cút.(ông ta kiếm được cớ tát TĐ rồi còn không đưa cho hắn)
đúng y dự tính của nó mà! Nghe thấy tiếng tát, nó đẩy cửa xông vào, thì vừa lúc thấy TĐ tức giận cực độ, đang siết chặt nắm đấm đi về phía ổng, ông ta sợ hãi.
-mày mày... Định định làm gì!(ông ta hét lên)
-Tiêu ĐẰng, mình về thôi!(Nó vừa kịp thời ngăn cản Hắn)
-...
Đôi mắt TĐ đỏ ngàu , nước mắt lại muốn trực rơi, nhìn nó.
-Mày, mày là ai! Hả con nhãi!(Ông ta run rẩy chỉ nó)
-Được rồi mình về thôi!(nó liếc xéo qua ôngta sắc bén,rồi nhẹ nhàng nháy mắt với hắn )
nới lỏng bàn tay, cậu bước ra ngoài.
-Này, con Đ* kia,mày chui đâu ra vậy.mày đã nghe được gì hả?(bà ta hét lớn hùng hổ lao về phía nó)
.... Phập....
-Tất cả!(nó phi con dao cầm từ lúc đi, lách qua mặt bà ta rồi găm thẳng vào bàn ăn, giọng nói nhẹ nhàng mà đủ xé toạc bà ta) làm bà ta không đánh mà khóc, khụy xuống sàn, ôm ngực.
Thì... Cũng vừa lúc, công an đã phong tỏa và bắt lấy ông bà ta thật dễ dàng, theo những gì nó chỉ dẫn.
Để lại nụ cười nửa miệng tụi nó leo lên xe và về nhà riêng của TĐ.
Nhà TĐ to lắm luôn, bên ngoài cũng toàn là xe của dàn trai xinh lớp nó, đã yên vị.
TĐ bỗng chùn chân, không nghĩ mình cũng có ngày được nhìn mặt mẹ, được gặp mẹ, như một giấc mơ vậy. hắn sợ, khi bước qua cánh cửa ấy, hắn chợt tỉnh giấc và mẹ lại tan biến , hắn sợ.
-hihi vào thôi anh, mẹ đang chờ kìa!(nó cười tươi)
-Anh sợ...
-em biết mà, đây là sự thật, chứ không phải là mơ đâu! Đã đến lúc anh chở về với những thứ thuộc về mình rồi!(nó nắm lấy tay TĐ khẳng định)
.........
.... 1h30pm.....
Trước cổng nhà nó
-Rồi, anh về đi! (TĐ đưa nó về)
-Tư Nguyệt , cảm ơn em nhiều lắm!(TĐ khuôn mặt điển trai nhẹ nhàng nói)
-Hihi không có gì mà, việc của anh cũng như là của em ơn nghĩa gì chứ ạ!(nó cười lộ núm đồng tiền)
-không có em chắc anh , chẳng bao giờ được gặp mẹ mình!
-Thôi được rồi mà, anh muốn em đột quỵ ở đây hay sao mà nói những lời khách sáo thế chứ! Thôi anh về đi, em vào đã hôm nay em để Tô Lập ở nhà cả ngày rồi!(nó cười híp mắt, nói rồi quay lưng bước vào)
.... Pặc.....
-Em là một cô gái tốt bụng!
TĐ kéo lấy tay nó, rồi ôm lấy nó vào lòng, thì thầm bên tai nó.
-Ơ, Tiêu Đằng...(nó ngơ ngác)
-Cho anh ôm một lát thôi, như vậy là cách anh gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến em.
-....
nó luống cuống chạy vào nhà, thấy Tô Lập còn chưa ngủ đang đứng ngay trước cửa, làm nó giật cả mình.
-Ầy em còn chưa ngủ sao, cô giúp việc đâu!(nó nhanh chóng chở về thực tại, nhéo má cậu em âu yếm hỏi) nhưng sao nét mặt cậu em lại cau có thế..
-Cô ấy về quê rồi!(Tô Lập, kiểu bực tức chị nó chuyện gì đó)
-HẢ, vậy cả ngày nay em ở với ai chứ!(nó hốt hoảng)
-Em ở với...(Thì cậu em khẽ liếc qua gốc cây gần đó, thì nhận được dấu hiệu bảo im lặng của ai đó)
-Em ở một mình!(Tô Lập bực dọc đi vào nhà)
-Ơ Tô Lập, sao giận chị thế, chị xin lỗi đã về trễ mà!(nó lon ton theo sau)
Mà không biết có một bóng người, đang đau khổ đi ra từ gốc cây gần đó.
/44
|