.... Nhà Bố mẹ Nó.....
xe cộ loạn xỉ, nhạc nhẽo ầm ĩ, tiếng hét hò, la hét quậy phá vang dội.
-chúng mày cứ hết mình đi.tao lo!(Bảo Anh lảo đảo trong men rượu, đang nhảy nhót dẫn bạn về nhà ăn chơi say sỉn, rồi sau đó là quang cả cục tiền vào lũ bạn đầu xanh đầu đỏ)
- mày thật là tốt số mà,làm bạn với mày thật là đúng đắn.
-hiha bạn tốt bạn tốt!
-ây mày , con Tư Nguyệt gì đó sao rồi!
-à,tao chịu,từ đó đến giờ chẳng thấy tin tức,mà tao cũng chả thèm tìm kiếm làm gì!(BA say khướt)
-mày định để nó yên thế à!
-đúng đấy!
-hôm bữa tao về ngoại thấy nó làm việc ở quán cafê gì đó!
-tụi mày muốn chơi?(BA nhếch mép )
-lâu lắm không được khởi động chân tay,thấy buồn quá mày!
-được!
-.....
còn bố mẹ của BA thì đang chạy ngược chạy xuôi, giải quyết mấy hậu quả của Cô ta gây ra có chất thành núi ở ngoài kia. Cô ta phá phách,đánh lộn , vung tiền chóng mặt,làm bố mẹ rơi nước mắt đi giải quyết, tức lắm giận cô ta lắm mà không dám nặng lời với cô ta vì... Sợ cô ta tổn thương.
11h50.....
-tụi tao về đây!
-Ừ cẩn thận!
-mai gặp !(Trung nháy mắt với cô ta )
-Trung, ở lại với em đi!(BA mềm nhũn)
-còn bố mẹ em thì sao!(Đăng khuôn mặt đểu giả)
-ui, ông bà ta còn lâu mới về! Sợ gì!(BA ngả vào lòng hắn)
-Bảo An, đã nói thế thì mày ở lại đi..
...
nói rồi, tụi kia về hết, Trung rìu cô ta lên phòng nở nụ cười kinh tởm.
Vừa được một lúc thì;
-Cậu... Cậu Chủ!(người hầu run rẩy khi thấy Vương đột ngột về nước vào đêm khuya thế này, mà trong nhà thì .... Tất cả đã dấu anh vì anh rất nóng sợ...)
-Chuyện Gì Thế Này !(anh 2 siết chặt tay kéo vali)
-Dạ, dạ...(người hầu toát mồ hôi)
-...
ném vali xuống, Vương đi vào nhà thì, cảnh tượng bừa bộn, hỗn loạn trong nhà, rồi lại thấy tên con trai lạ hoắc kia vừa khuất bóng sau cửa phòng cô ta, làm Anh càng sôi máu tức giận. Mọi người hầu trong nhà vã mồ hôi khi thấy cậu chủ lần đầu tiên như thế.
... Rầm....
-làm loạn nhà tôi như vậy chưa đủ sao, còn bày mấy trò dâm tục này ở đây hả!(Vương quát lớn, khi thấy tên kia đang cởi hết đồ của cô ta)
-Ơ anh... Anh Hai!(cô ta luống cuống, tên kia sợ hãi)
-CÚT!
-anh hai, em làm gì sai đâu chứ!(cô ta vừa kéo lại áo vừa sướt mướt)
... Chát....
-Câm! Cả mày nữa biến!(anh 2 chỉ tay vào mẳt Tên kia, chỉ trực muốn cho 2 người một trận)
-anh... Hức... Anh đánh em.!
-CÚT!
-...
anh tống cổ tụi nhỏ, quần áo còn xộc xệch, ra thẳng cổng.
-Anh Hai!(cô ta gào thét)
... RẦm...
cánh cống,đóng kín. Anh giận sôi máu.
.
.
.
nửa đêm, ba mẹ vẫn chưa về, Vương ngồi đợi ba mẹ đến tận sáng sớm hôm sau .
-Bác Kim, chuyện là sao vậy!(Vương lúc này mới bình tĩnh hỏi quản gia)
-Dạ... Dạ...(Bac ớ ấp úng)
-Nói, đừng để tôi mất bình tĩnh!(Anh đập bàn đứng dậy)
-dạ, chuyện là mấy tháng qua, cô chủ như một bước lên tiên, nên cô chủ đã ăn chơi quá đá, cô ấy đập phá ở ngoài, vung tiền mua bạn, rồi lại lôi kéo rủ rê bạn bè về nhà,... Như hôm qua cậu chủ thấy đấy ạ!(Bác Kìm u buồn kể)
-vậy còn ba mẹ!(Anh siết chặt vai ghế)
-Ông bà chủ do thương cô chủ, nên cũng không có mấy nhắc nhở nặng lời, ông bà nhẹ nhàng nói cô chủ, nhưng cô chủ không nghe lời mà còn nhiều lần sưng hô không phải phép với ông bà chủ, kể từ ngày cô chủ trở về, ông bà phải chạy đôn đáo khắp nơi dàn xếp hậu quả của cô chủ. Mà sức khỏe đã giảm sút và rất nhiều dự án quan trọng bị hủy bỏ!
-Nghiệt Chủng!(Anh siết chặt vai ghế, không còn từ nào khác để diễn tả nổi bức súc)
.
.
.
còn nơi nó, đã ngả xế chiều, nó cũng vừa tan ca trở về nhà.thì điện thoại nó rung số lạ.
-Alô!
- Tư Nguyệt ! (là giọng một người con trai rất ấm áp)
-Ơ...ơm ai vậy?
- ... (người ấy chỉ biết im lặng)
-ai vậy, có chuyện gì không, sao không nói gì nữa vậy!(nó cau mày khó hiểu)
- ... (người ấy vẫn im lặng)
-không còn gì thì tôi cúp máy nghe.tam biểt!(nó nhún vai vừa nhấn nút tắt thì nó vừa kỉp nghe câu)
- Anh Yêu Em! (giọng nhẹ nhàng, ấm áp và có chút quen thuộc lắm )
hả, chuyện gì thế này! (nó nhún vai, chắc lại một phần tử nào đó cuồng nó đây mà)
.
.
.
còn ở nơi Triệu Vĩ ....
-Dạ, con nghe ba!
- ...
-Dạ, con biết rồi! Tuần sau con về!
- ...
hình như ba Hắn gỏi Hắn về có chuyện gì quan trọng lắm.
nhưng còn tâm trí đâu mà, để ý chứ, hình ảnh nó đã ôm trọn lấy tâm trí hắn rồi. Hắn không thể, nhún nhường nó cho bất cứ ai nữa. Hắn phải giành lấy nó. Hắn không thể sống mà thiếu nó được.
.
.
.
đêm đến, 3 tiếng anh yêu em cứ vang vọng lặp đi lặp lại trong tâm trí nó.
tại sao chứ, mày bị sao thế, có gì đặc biệt đâu mà nghĩ ngợi về cái giọng bí ẩn đấy chứ nó rúc đầu trong chăn, vò đầu cho rụng hết ý nghĩ ấy đi.
.... Tinh....
lại là số điện thoại đó nhăắn tin đến:
- Tư Nguyệt , em ngủ ngon nhé!
gì vậy quen tôi giữ lắm sao! nó chép miệng vứt điện thoại xuống không thèm trả lời.
xe cộ loạn xỉ, nhạc nhẽo ầm ĩ, tiếng hét hò, la hét quậy phá vang dội.
-chúng mày cứ hết mình đi.tao lo!(Bảo Anh lảo đảo trong men rượu, đang nhảy nhót dẫn bạn về nhà ăn chơi say sỉn, rồi sau đó là quang cả cục tiền vào lũ bạn đầu xanh đầu đỏ)
- mày thật là tốt số mà,làm bạn với mày thật là đúng đắn.
-hiha bạn tốt bạn tốt!
-ây mày , con Tư Nguyệt gì đó sao rồi!
-à,tao chịu,từ đó đến giờ chẳng thấy tin tức,mà tao cũng chả thèm tìm kiếm làm gì!(BA say khướt)
-mày định để nó yên thế à!
-đúng đấy!
-hôm bữa tao về ngoại thấy nó làm việc ở quán cafê gì đó!
-tụi mày muốn chơi?(BA nhếch mép )
-lâu lắm không được khởi động chân tay,thấy buồn quá mày!
-được!
-.....
còn bố mẹ của BA thì đang chạy ngược chạy xuôi, giải quyết mấy hậu quả của Cô ta gây ra có chất thành núi ở ngoài kia. Cô ta phá phách,đánh lộn , vung tiền chóng mặt,làm bố mẹ rơi nước mắt đi giải quyết, tức lắm giận cô ta lắm mà không dám nặng lời với cô ta vì... Sợ cô ta tổn thương.
11h50.....
-tụi tao về đây!
-Ừ cẩn thận!
-mai gặp !(Trung nháy mắt với cô ta )
-Trung, ở lại với em đi!(BA mềm nhũn)
-còn bố mẹ em thì sao!(Đăng khuôn mặt đểu giả)
-ui, ông bà ta còn lâu mới về! Sợ gì!(BA ngả vào lòng hắn)
-Bảo An, đã nói thế thì mày ở lại đi..
...
nói rồi, tụi kia về hết, Trung rìu cô ta lên phòng nở nụ cười kinh tởm.
Vừa được một lúc thì;
-Cậu... Cậu Chủ!(người hầu run rẩy khi thấy Vương đột ngột về nước vào đêm khuya thế này, mà trong nhà thì .... Tất cả đã dấu anh vì anh rất nóng sợ...)
-Chuyện Gì Thế Này !(anh 2 siết chặt tay kéo vali)
-Dạ, dạ...(người hầu toát mồ hôi)
-...
ném vali xuống, Vương đi vào nhà thì, cảnh tượng bừa bộn, hỗn loạn trong nhà, rồi lại thấy tên con trai lạ hoắc kia vừa khuất bóng sau cửa phòng cô ta, làm Anh càng sôi máu tức giận. Mọi người hầu trong nhà vã mồ hôi khi thấy cậu chủ lần đầu tiên như thế.
... Rầm....
-làm loạn nhà tôi như vậy chưa đủ sao, còn bày mấy trò dâm tục này ở đây hả!(Vương quát lớn, khi thấy tên kia đang cởi hết đồ của cô ta)
-Ơ anh... Anh Hai!(cô ta luống cuống, tên kia sợ hãi)
-CÚT!
-anh hai, em làm gì sai đâu chứ!(cô ta vừa kéo lại áo vừa sướt mướt)
... Chát....
-Câm! Cả mày nữa biến!(anh 2 chỉ tay vào mẳt Tên kia, chỉ trực muốn cho 2 người một trận)
-anh... Hức... Anh đánh em.!
-CÚT!
-...
anh tống cổ tụi nhỏ, quần áo còn xộc xệch, ra thẳng cổng.
-Anh Hai!(cô ta gào thét)
... RẦm...
cánh cống,đóng kín. Anh giận sôi máu.
.
.
.
nửa đêm, ba mẹ vẫn chưa về, Vương ngồi đợi ba mẹ đến tận sáng sớm hôm sau .
-Bác Kim, chuyện là sao vậy!(Vương lúc này mới bình tĩnh hỏi quản gia)
-Dạ... Dạ...(Bac ớ ấp úng)
-Nói, đừng để tôi mất bình tĩnh!(Anh đập bàn đứng dậy)
-dạ, chuyện là mấy tháng qua, cô chủ như một bước lên tiên, nên cô chủ đã ăn chơi quá đá, cô ấy đập phá ở ngoài, vung tiền mua bạn, rồi lại lôi kéo rủ rê bạn bè về nhà,... Như hôm qua cậu chủ thấy đấy ạ!(Bác Kìm u buồn kể)
-vậy còn ba mẹ!(Anh siết chặt vai ghế)
-Ông bà chủ do thương cô chủ, nên cũng không có mấy nhắc nhở nặng lời, ông bà nhẹ nhàng nói cô chủ, nhưng cô chủ không nghe lời mà còn nhiều lần sưng hô không phải phép với ông bà chủ, kể từ ngày cô chủ trở về, ông bà phải chạy đôn đáo khắp nơi dàn xếp hậu quả của cô chủ. Mà sức khỏe đã giảm sút và rất nhiều dự án quan trọng bị hủy bỏ!
-Nghiệt Chủng!(Anh siết chặt vai ghế, không còn từ nào khác để diễn tả nổi bức súc)
.
.
.
còn nơi nó, đã ngả xế chiều, nó cũng vừa tan ca trở về nhà.thì điện thoại nó rung số lạ.
-Alô!
- Tư Nguyệt ! (là giọng một người con trai rất ấm áp)
-Ơ...ơm ai vậy?
- ... (người ấy chỉ biết im lặng)
-ai vậy, có chuyện gì không, sao không nói gì nữa vậy!(nó cau mày khó hiểu)
- ... (người ấy vẫn im lặng)
-không còn gì thì tôi cúp máy nghe.tam biểt!(nó nhún vai vừa nhấn nút tắt thì nó vừa kỉp nghe câu)
- Anh Yêu Em! (giọng nhẹ nhàng, ấm áp và có chút quen thuộc lắm )
hả, chuyện gì thế này! (nó nhún vai, chắc lại một phần tử nào đó cuồng nó đây mà)
.
.
.
còn ở nơi Triệu Vĩ ....
-Dạ, con nghe ba!
- ...
-Dạ, con biết rồi! Tuần sau con về!
- ...
hình như ba Hắn gỏi Hắn về có chuyện gì quan trọng lắm.
nhưng còn tâm trí đâu mà, để ý chứ, hình ảnh nó đã ôm trọn lấy tâm trí hắn rồi. Hắn không thể, nhún nhường nó cho bất cứ ai nữa. Hắn phải giành lấy nó. Hắn không thể sống mà thiếu nó được.
.
.
.
đêm đến, 3 tiếng anh yêu em cứ vang vọng lặp đi lặp lại trong tâm trí nó.
tại sao chứ, mày bị sao thế, có gì đặc biệt đâu mà nghĩ ngợi về cái giọng bí ẩn đấy chứ nó rúc đầu trong chăn, vò đầu cho rụng hết ý nghĩ ấy đi.
.... Tinh....
lại là số điện thoại đó nhăắn tin đến:
- Tư Nguyệt , em ngủ ngon nhé!
gì vậy quen tôi giữ lắm sao! nó chép miệng vứt điện thoại xuống không thèm trả lời.
/44
|