Đói khát, rét lạnh, mệt mỏi không còn chút sức lực, trước khi tỉnh lại một khắc, tất cả các giác quan trở về với Vân Phi Vũ.
Cái rét lạnh thấu tới xương xuyên qua y phục từng trận đánh úp lại, thêm việc mấy ngày di chuyển liên tục đã đem toàn bộ dạ dày y vét sạch. Đói bụng, phía sau lưng đau nhức, đầu óc cũng mờ mịt mơ hồ, mà bát nước phía trước lại hất thẳng lên mặt khiến y không thể không mở to mắt.
“Tốt lắm, tất cả các người lui ra.”
Thoáng nghe thấy thanh âm quen thuộc, Vân Phi Vũ đưa mắt tìm kiếm, cho đến khi mọi vật trước mắt trở nên rõ ràng, đầu óc cũng thanh tỉnh, nhìn vẻ mặt đắc ý của nam nhân ngồi trên ghế, y trầm giọng: “Vân Khoảnh Dương…”
Trí nhớ trước khi hôn mê như thủy triều mạnh mẽ ập tới. Đôi mắt y lạnh như băng nhìn về phía người nọ, ngữ khí tràn ngập sự chán ghét cùng hận ý: “Muốn giết cứ giết, không cần lãng phí thời gian.”
Vân Khoảnh Dương mỉm cười, không để ý tới sự khiêu khích, chống cằm theo dõi y giống như nhìn khỉ diễn xiếc, trên mặt mang theo vẻ trêu tức, ngả ngớn: “Giết ngươi? Muốn giết ngươi thì trước đó ta còn cứu ngươi làm gì? Hơn nữa, giết ngươi quá dễ dàng, cũng quá tiện lợi cho ngươi. Đối với kẻ dám lừa gạt ta, ta sẽ không dễ dàng buông tha, vậy nên… chờ ta chơi đùa đủ rồi thì ngươi chết cũng không muộn.”
“…..” Vân Phi Vũ không hiểu rốt cuộc đầu óc hắn đang suy nghĩ cái gì, bất quá, việc sống chết đối với y lúc này cũng chẳng còn ý nghĩa. Tiểu Nha bị giết hại ngay trước mắt, bản thân mình lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đối với sự vô dụng của bản thân, y cảm thấy chán ghét, đồng thời càng thêm căm hận Vân gia.
“Ta không có thời gian cùng ngươi chơi đùa. Ngươi cùng Vân gia giết người vô số, giết thêm một kẻ như ta thì tính cái gì. Nếu ngươi hiện tại không giết ta, đợi một ngày ta trốn được, ta nhất định sẽ trả Vân gia gấp đôi những gì ta nhận được.”
“Ha ha ha” Vân Khoảnh Dương đột nhiên cười lớn, hơn nửa ngày mới chịu ngừng lại, cực kỳ thích thú chỉ về phía y: “Chẳng lẽ… ngươi không phải người của Vân gia sao?”
Vân Phi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là bị ghép họ Vân thì nhất định sẽ là người của Vân gia sao? Ta lại chưa từng coi mình là người của Vân gia, hơn nữa, ngươi cùng phụ thân của ngươi cũng cho là như vậy cơ mà.”
Vì sao Vân Kính Thiên muốn giết thất đệ, Vân Khoảnh Dương cũng không mấy rõ ràng, nhưng dường như lão tặc này đã sớm biết y là nam nhân mà vẫn giấu diếm hắn, hơn nữa cũng không vạch trần, điều này thực sự khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Vân Khoảnh Dương vội lắc đầu, tạm thời đem vấn đề này bỏ qua một bên, nâng mi nhìn về phía Vân Phi Vũ, thản nhiên nói: “Có phải người của Vân gia hay không cũng không tới lượt ngươi quyết định. Từ khi ngươi được sinh ra ở Vân gia, có huyết thống của Vân gia thì ngươi chính là một phần của Vân gia. Đó là sự thực ngươi không thể phủ nhận.”
Dừng một chút, hắn khép hờ đôi mắt nhìn Vân Phi Vũ: “Cơ mà cũng thực buồn cười, không nghĩ tới ngươi lại là nam nhân. Vốn tưởng ngươi là nữ nhân thì ta có thể sẽ lo lắng, chăm sóc ngươi cả đời, đáng tiếc ngươi lại là nam nhân, mà ta lại ghét nhất là nam nhân!”
“Lời nói của hắn lộ ra nhiều điểm kỳ quái, nói cái gì nếu ta là nữ nhân thì sẽ chăm sóc cho ta cả đời, nói cái gì ghét nhất nam nhân, cái này thì có quan hệ gì với ta?” Vân Phi Vũ âm thầm nói nhỏ, thuận miệng hỏi một câu: “Vì sao ngươi chán ghét nam nhân? Chẳng phải chính ngươi cũng là nam nhân đó sao?”
Bị chạm tới chỗ đau, Vân Khoảnh Dương khẽ động thân mình, nháy mắt đã tới trước mặt y, nâng tay tát y một cái, hung tợn nói: “Cái gì không nên hỏi, ngươi cũng đừng nên tùy tiện hỏi. Cái tát này coi như sự trừng phạt nho nhỏ, nhớ rồi chứ? Ta còn chưa muốn cho ngươi chết sớm, nếu không ta biết tìm ai để trút giận?”
Bàn tay này tát đủ đau, trước mắt Vân Phi Vũ hiện lên muôn vàn *** tú, choáng váng, ù tai, miệng cũng tràn ra vị sắt thoang thoảng, trong lòng không khỏi thầm mắng Vân gia quả thực là một đám biến thái.
Đem nữ nhân trở thành công cụ sinh dục, đem nữ nhân trở thành hàng hóa, phụ thân giết con, ca ca lấy đệ đệ làm vũ khí, một gia tộc như vậy quả thực là vô cùng biến thái.
Cơn choáng váng dần giảm đi, y trừng mắt nhìn người nọ ngồi trở lại trên ghế, oán hận nói: “Không muốn người khác hỏi thì đừng nói. Còn nữa, ta không phải nơi để ngươi chút giận, không có lý do gì để ta phải gánh chịu tội của người khác. Ai chọc giận ngươi thì cứ việc tìm giết hắn. Tóm lại,Vân gia các ngươi giết người là chuyện rất đơn giản.”
“Đúng vậy.” Vân Khoảnh Dương hoàn toàn không phản bác: “Quả thực Vân gia giết người là chuyện cực kỳ đơn giản, chẳng qua, ta đã nói không muốn cho ngươi chết sớm, đương nhiên hiện tại sẽ không giết ngươi. Hỏa nộ do ngươi đốt lên, tất nhiên sẽ phải do ngươi dập tắt. Nếu không ngươi nghĩ ta nên tìm ai đây?”
“……”
“Che giấu thân phận thật sự của ta… hình như không có lý do gì lại khiến cho hắn tức giận.” Đột nhiên nhớ tới câu nói kỳ quái trước đó ‘nếu ngươi là nữ nhân thì ta sẽ chăm sóc cho ngươi cả đời’…. “Câu nói này, rõ ràng là những lời nói với tình nhân.”
Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn phía hắn, thốt lên: “Chẳng lẽ ngươi thích ta khi ta còn là nữ nhân? Không thể nào, cho dù ta thực sự là nữ nhân… ta cũng là muội muội của ngươi. Tại sao ngươi có thể yêu muội muội của mình chứ… Quả nhiên, Vân gia các người đủ kỳ quái, một đám…biến thái!”
Phun ra hai chữ kia, tâm tình Vân Phi Vũ nhất thời thoải mái không ít, tuy rằng cũng mang mình mắng chung, nhưng có mắng cũng là mắng chủ nhân trước kia của thân xác này chứ không phải y, Kiều Phi Vũ. Nói như vậy, thì ra tính cách Vân Phi Vũ cũng có phần u ám, ít nhất cũng là những điều Bích Nha từng nói.
Tiểu Nha… trong lòng bỗng trở nên ảm đạm. Y mạnh mẽ ngẩng đầu, tức giận trừng người nọ, bỗng nhiên phát giác hắn đang đứng cách mình hơn năm bước, trong tay cầm một cây trường tiên* (roi dài) mảnh, màu đỏ tiên diễm khiến người ta nghĩ tới màu sắc của máu.
Đột nhiên bị quất một roi, Vân Phi Vũ choáng váng. Mặc dù y phục bị nước thấm ướt, lạnh như băng nhưng vẫn thay y đỡ không ít lực đạo đánh tới, đau đớn hiện tại… y còn chịu được.
“Biết vì sao ta đánh ngươi không?” Vân Khoảnh Dương đến gần, nâng cằm bắt y đối diện với mình.
Vân Phi Vũ biết hắn từng có ý nghĩ không thuần khiết với mình lúc còn giả trang nữ nhân, lắc cổ tránh sự đụng chạm của hắn, thanh âm buồn bực khó chịu nói: “Tùy ý, ngươi muốn trút giận lên ta, ta cũng không cần biết lý do.”
“Được, được!” Vân Khoảnh Dương đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười pha lẫn sự tức giận, ngay cả Vân Phi Vũ cũng nhận thấy điều này. Y vừa mới xoay người… nhìn về phía người nọ, cũng không ngờ vạt áo bị hắn nắm lấy. Cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên gương mặt, y khó chịu quay đầu….
“Ngươi… thật sự chẳng coi ta ra gì đúng không? Được thôi, ngay bây giờ ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới thực sự là biến thái.”
Trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng nghĩ cùng lắm là chết thôi. Tóm lại tính mệnh của mình đã nằm trong tay Vân gia, cũng không có ai tới cứu mình… Bóng dáng Tích Vô Nhai bỗng nhiên lướt qua tâm trí. Y lắc đầu thật mạnh: “Hắn… cũng thích ta khi còn là nữ nhân. Biết ta là nam nhân, hắn cũng chán ghét Vân gia, căn bản sẽ không có khả năng tìm ta.” Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Biết bản thân không cách nào thoát khỏi cái chết. Nếu sớm muộn gì cũng chết, Vân Phi Vũ ôm một ý niệm trong đầu… bất kỳ giá nào cũng không nói một lời, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, chờ đợi….
‘Xoẹt’ một tiếng, y phục bị xé thành nhiều mảnh. Những mảnh nhỏ từ trên tay Vân Khoảng Dương rơi xuống. Bản năng muốn hỏi hắn đang làm gì nhưng đột nhiên nghĩ tới trước mặt là nam nhân mình chán ghét, trong lòng thầm nghĩ hắn cũng không khiến mình nhục nhã nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tùy ý hắn xé nát y phục, dẫm đạp dưới chân.
Cúi đầu liền thấy chiếc roi đỏ tươi bên hông Vân Khoảnh Dương, Vân Phi Vũ nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười lạnh nhạt, đại khái cũng hiểu được ý đồ của hắn, thầm nghĩ: “Đánh đi, bị roi quất chết cũng tốt, chết sớm thì sớm siêu thoát, như vậy có thể mau chóng cùng mẫu thân và Bích Nha đoàn tụ.”
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng đáy lòng lại thầm thở dài, phiền muộn, không biết là thở dài cho cuộc sống ngắn ngủi của mình hay thở dài cho vận mệnh đầy gian nan?
Tóm lại tất cả những thứ này, những gì xảy ra ở đây… giật mình ngoảnh lại cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi.
====================================================================================
Trường tiên: Roi dài, là một loại vũ khí cổ hay xuất hiện trong phim cổ trang.
*chỉ chỉ* Trên tay Dino cũng là một loại trường tiên
Cái rét lạnh thấu tới xương xuyên qua y phục từng trận đánh úp lại, thêm việc mấy ngày di chuyển liên tục đã đem toàn bộ dạ dày y vét sạch. Đói bụng, phía sau lưng đau nhức, đầu óc cũng mờ mịt mơ hồ, mà bát nước phía trước lại hất thẳng lên mặt khiến y không thể không mở to mắt.
“Tốt lắm, tất cả các người lui ra.”
Thoáng nghe thấy thanh âm quen thuộc, Vân Phi Vũ đưa mắt tìm kiếm, cho đến khi mọi vật trước mắt trở nên rõ ràng, đầu óc cũng thanh tỉnh, nhìn vẻ mặt đắc ý của nam nhân ngồi trên ghế, y trầm giọng: “Vân Khoảnh Dương…”
Trí nhớ trước khi hôn mê như thủy triều mạnh mẽ ập tới. Đôi mắt y lạnh như băng nhìn về phía người nọ, ngữ khí tràn ngập sự chán ghét cùng hận ý: “Muốn giết cứ giết, không cần lãng phí thời gian.”
Vân Khoảnh Dương mỉm cười, không để ý tới sự khiêu khích, chống cằm theo dõi y giống như nhìn khỉ diễn xiếc, trên mặt mang theo vẻ trêu tức, ngả ngớn: “Giết ngươi? Muốn giết ngươi thì trước đó ta còn cứu ngươi làm gì? Hơn nữa, giết ngươi quá dễ dàng, cũng quá tiện lợi cho ngươi. Đối với kẻ dám lừa gạt ta, ta sẽ không dễ dàng buông tha, vậy nên… chờ ta chơi đùa đủ rồi thì ngươi chết cũng không muộn.”
“…..” Vân Phi Vũ không hiểu rốt cuộc đầu óc hắn đang suy nghĩ cái gì, bất quá, việc sống chết đối với y lúc này cũng chẳng còn ý nghĩa. Tiểu Nha bị giết hại ngay trước mắt, bản thân mình lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đối với sự vô dụng của bản thân, y cảm thấy chán ghét, đồng thời càng thêm căm hận Vân gia.
“Ta không có thời gian cùng ngươi chơi đùa. Ngươi cùng Vân gia giết người vô số, giết thêm một kẻ như ta thì tính cái gì. Nếu ngươi hiện tại không giết ta, đợi một ngày ta trốn được, ta nhất định sẽ trả Vân gia gấp đôi những gì ta nhận được.”
“Ha ha ha” Vân Khoảnh Dương đột nhiên cười lớn, hơn nửa ngày mới chịu ngừng lại, cực kỳ thích thú chỉ về phía y: “Chẳng lẽ… ngươi không phải người của Vân gia sao?”
Vân Phi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là bị ghép họ Vân thì nhất định sẽ là người của Vân gia sao? Ta lại chưa từng coi mình là người của Vân gia, hơn nữa, ngươi cùng phụ thân của ngươi cũng cho là như vậy cơ mà.”
Vì sao Vân Kính Thiên muốn giết thất đệ, Vân Khoảnh Dương cũng không mấy rõ ràng, nhưng dường như lão tặc này đã sớm biết y là nam nhân mà vẫn giấu diếm hắn, hơn nữa cũng không vạch trần, điều này thực sự khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Vân Khoảnh Dương vội lắc đầu, tạm thời đem vấn đề này bỏ qua một bên, nâng mi nhìn về phía Vân Phi Vũ, thản nhiên nói: “Có phải người của Vân gia hay không cũng không tới lượt ngươi quyết định. Từ khi ngươi được sinh ra ở Vân gia, có huyết thống của Vân gia thì ngươi chính là một phần của Vân gia. Đó là sự thực ngươi không thể phủ nhận.”
Dừng một chút, hắn khép hờ đôi mắt nhìn Vân Phi Vũ: “Cơ mà cũng thực buồn cười, không nghĩ tới ngươi lại là nam nhân. Vốn tưởng ngươi là nữ nhân thì ta có thể sẽ lo lắng, chăm sóc ngươi cả đời, đáng tiếc ngươi lại là nam nhân, mà ta lại ghét nhất là nam nhân!”
“Lời nói của hắn lộ ra nhiều điểm kỳ quái, nói cái gì nếu ta là nữ nhân thì sẽ chăm sóc cho ta cả đời, nói cái gì ghét nhất nam nhân, cái này thì có quan hệ gì với ta?” Vân Phi Vũ âm thầm nói nhỏ, thuận miệng hỏi một câu: “Vì sao ngươi chán ghét nam nhân? Chẳng phải chính ngươi cũng là nam nhân đó sao?”
Bị chạm tới chỗ đau, Vân Khoảnh Dương khẽ động thân mình, nháy mắt đã tới trước mặt y, nâng tay tát y một cái, hung tợn nói: “Cái gì không nên hỏi, ngươi cũng đừng nên tùy tiện hỏi. Cái tát này coi như sự trừng phạt nho nhỏ, nhớ rồi chứ? Ta còn chưa muốn cho ngươi chết sớm, nếu không ta biết tìm ai để trút giận?”
Bàn tay này tát đủ đau, trước mắt Vân Phi Vũ hiện lên muôn vàn *** tú, choáng váng, ù tai, miệng cũng tràn ra vị sắt thoang thoảng, trong lòng không khỏi thầm mắng Vân gia quả thực là một đám biến thái.
Đem nữ nhân trở thành công cụ sinh dục, đem nữ nhân trở thành hàng hóa, phụ thân giết con, ca ca lấy đệ đệ làm vũ khí, một gia tộc như vậy quả thực là vô cùng biến thái.
Cơn choáng váng dần giảm đi, y trừng mắt nhìn người nọ ngồi trở lại trên ghế, oán hận nói: “Không muốn người khác hỏi thì đừng nói. Còn nữa, ta không phải nơi để ngươi chút giận, không có lý do gì để ta phải gánh chịu tội của người khác. Ai chọc giận ngươi thì cứ việc tìm giết hắn. Tóm lại,Vân gia các ngươi giết người là chuyện rất đơn giản.”
“Đúng vậy.” Vân Khoảnh Dương hoàn toàn không phản bác: “Quả thực Vân gia giết người là chuyện cực kỳ đơn giản, chẳng qua, ta đã nói không muốn cho ngươi chết sớm, đương nhiên hiện tại sẽ không giết ngươi. Hỏa nộ do ngươi đốt lên, tất nhiên sẽ phải do ngươi dập tắt. Nếu không ngươi nghĩ ta nên tìm ai đây?”
“……”
“Che giấu thân phận thật sự của ta… hình như không có lý do gì lại khiến cho hắn tức giận.” Đột nhiên nhớ tới câu nói kỳ quái trước đó ‘nếu ngươi là nữ nhân thì ta sẽ chăm sóc cho ngươi cả đời’…. “Câu nói này, rõ ràng là những lời nói với tình nhân.”
Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn phía hắn, thốt lên: “Chẳng lẽ ngươi thích ta khi ta còn là nữ nhân? Không thể nào, cho dù ta thực sự là nữ nhân… ta cũng là muội muội của ngươi. Tại sao ngươi có thể yêu muội muội của mình chứ… Quả nhiên, Vân gia các người đủ kỳ quái, một đám…biến thái!”
Phun ra hai chữ kia, tâm tình Vân Phi Vũ nhất thời thoải mái không ít, tuy rằng cũng mang mình mắng chung, nhưng có mắng cũng là mắng chủ nhân trước kia của thân xác này chứ không phải y, Kiều Phi Vũ. Nói như vậy, thì ra tính cách Vân Phi Vũ cũng có phần u ám, ít nhất cũng là những điều Bích Nha từng nói.
Tiểu Nha… trong lòng bỗng trở nên ảm đạm. Y mạnh mẽ ngẩng đầu, tức giận trừng người nọ, bỗng nhiên phát giác hắn đang đứng cách mình hơn năm bước, trong tay cầm một cây trường tiên* (roi dài) mảnh, màu đỏ tiên diễm khiến người ta nghĩ tới màu sắc của máu.
Đột nhiên bị quất một roi, Vân Phi Vũ choáng váng. Mặc dù y phục bị nước thấm ướt, lạnh như băng nhưng vẫn thay y đỡ không ít lực đạo đánh tới, đau đớn hiện tại… y còn chịu được.
“Biết vì sao ta đánh ngươi không?” Vân Khoảnh Dương đến gần, nâng cằm bắt y đối diện với mình.
Vân Phi Vũ biết hắn từng có ý nghĩ không thuần khiết với mình lúc còn giả trang nữ nhân, lắc cổ tránh sự đụng chạm của hắn, thanh âm buồn bực khó chịu nói: “Tùy ý, ngươi muốn trút giận lên ta, ta cũng không cần biết lý do.”
“Được, được!” Vân Khoảnh Dương đột nhiên nở nụ cười, trong tiếng cười pha lẫn sự tức giận, ngay cả Vân Phi Vũ cũng nhận thấy điều này. Y vừa mới xoay người… nhìn về phía người nọ, cũng không ngờ vạt áo bị hắn nắm lấy. Cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên gương mặt, y khó chịu quay đầu….
“Ngươi… thật sự chẳng coi ta ra gì đúng không? Được thôi, ngay bây giờ ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới thực sự là biến thái.”
Trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng nghĩ cùng lắm là chết thôi. Tóm lại tính mệnh của mình đã nằm trong tay Vân gia, cũng không có ai tới cứu mình… Bóng dáng Tích Vô Nhai bỗng nhiên lướt qua tâm trí. Y lắc đầu thật mạnh: “Hắn… cũng thích ta khi còn là nữ nhân. Biết ta là nam nhân, hắn cũng chán ghét Vân gia, căn bản sẽ không có khả năng tìm ta.” Tuy rằng nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở.
Biết bản thân không cách nào thoát khỏi cái chết. Nếu sớm muộn gì cũng chết, Vân Phi Vũ ôm một ý niệm trong đầu… bất kỳ giá nào cũng không nói một lời, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, chờ đợi….
‘Xoẹt’ một tiếng, y phục bị xé thành nhiều mảnh. Những mảnh nhỏ từ trên tay Vân Khoảng Dương rơi xuống. Bản năng muốn hỏi hắn đang làm gì nhưng đột nhiên nghĩ tới trước mặt là nam nhân mình chán ghét, trong lòng thầm nghĩ hắn cũng không khiến mình nhục nhã nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tùy ý hắn xé nát y phục, dẫm đạp dưới chân.
Cúi đầu liền thấy chiếc roi đỏ tươi bên hông Vân Khoảnh Dương, Vân Phi Vũ nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười lạnh nhạt, đại khái cũng hiểu được ý đồ của hắn, thầm nghĩ: “Đánh đi, bị roi quất chết cũng tốt, chết sớm thì sớm siêu thoát, như vậy có thể mau chóng cùng mẫu thân và Bích Nha đoàn tụ.”
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng đáy lòng lại thầm thở dài, phiền muộn, không biết là thở dài cho cuộc sống ngắn ngủi của mình hay thở dài cho vận mệnh đầy gian nan?
Tóm lại tất cả những thứ này, những gì xảy ra ở đây… giật mình ngoảnh lại cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi.
====================================================================================
Trường tiên: Roi dài, là một loại vũ khí cổ hay xuất hiện trong phim cổ trang.
*chỉ chỉ* Trên tay Dino cũng là một loại trường tiên
/290
|