(Thiêu cháy tất cả, thiêu rụi)
Quả nhiên sau khi Vân Khoảnh Dương lột sạch y phục phía trên của y, hắn xoay người ra sau bốn năm bước. Vân Phi Vũ thấy tư thế này cũng không nói lời nào, chỉ hờ hững cúi đâu, liếc hắn một cái cũng lười.
Lúc này Vân Khoảnh Dương đầy một bụng hỏa, nhiều năm luyện thành lực nhẫn nại, vậy mà mỗi lần đứng trước mặt y, hắn luôn không chịu nổi dù chỉ là một chút kích động nhỏ, giống như ô cửa sổ bằng giấy, chọc nhẹ liền rách.
“Y là ma chướng trong lòng ta, là trở ngại trên con đường ta đi. Tuy hiểu được tất cả những điều này nhưng lại không muốn thấy y chết trước mắt. Ít nhất cho tới hiện tại ta vẫn không muốn y chết. Nếu phải chết thì cũng phải chờ cho tới khi ta chơi đủ, chờ ta hết giận….”
Rất nhiều lý do để chần chờ, cũng không biết do bản thân không đành lòng giết y hay đang tự chờ đợi điều gì.
Nắm chặt trường tiên trong tay, quất từng đợt mạnh mẽ, những sợi tóc rũ xuống che toàn bộ gương mặt thiếu niên khiến cho người ta không thể thấy vẻ mặt của y, nhưng y đứng đó, thân ảnh cao ngạo không lúc nào ngừng khiêu khích sự kiên nhẫn của hắn. Y không nhìn hắn, y coi thường cái chết, chính điều này khiến hỏa nộ trong lòng Vân Khoảnh Dương bùng cháy càng giữ dội.
Nghiến răng nói: “Muôn chết? An tâm, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết như ý nguyện. Ta nói rồi, trước khi chết ngươi phải làm ta nguôi giận. Ngươi nên cố gắng nhận lấy đi.”
Vân Phi Vũ nghe xong những lời hắn nói, thân thể hơi run rẩy, vẫn cúi đầu trầm mặc không nói.
Hình ảnh đó của y dừng lại trong mắt Vân Khoảnh Dương chính là im lặng khiêu chiến. Nhìn thân thể trắng mịn không chút tì vết, trường tiên trong tay vẫn không cách nào hạ xuống, nhưng hiện tại, hỏa nộ trong lòng đã mang toàn bộ lý trí của hắn thiêu trụi, chỉ còn lại cơn tức giận không sao vơi bớt.
Trường tiên trong tay cứ từng đợt từng đợt mang theo lửa giận trút xuống thiếu niên, dừng ở thân thể gầy yếu mỏng manh của y. Nhìn vết thương đỏ chói mắt xuất hiện trên cơ thể y, Vân Khoảnh Dương sững sờ, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn kỳ lạ, nhưng nhìn biểu tình hờ hững của thiếu niên, một chút hối hận, không đành lòng lại một lần nữa bị lửa giận thiêu đốt.
Trường tiên vung lên trước mắt, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, không kể từ nơi nào đánh tới, toàn bộ đều dừng lại trên thân thể mảnh khảnh của thiếu niên. Miệng vết thương cũng theo những đợt roi trút xuống mà ngày càng gia tăng, ngày càng đau đớn.
Vân Phi Vũ coi thường cơn tức giận của người nọ, càng coi thường mạng sống của mình, có điều, sự đau đớn do vết thương gây ra không ngừng quét qua thần kinh y, thanh âm rên rỉ sắp thốt ra lại bị y cắn chặt răng ngăn lại chỉ vì bảo hộ chút tự tôn còn sót lại.
Vân Phi Vũ không rên một tiếng, điều này hoàn toàn kích động cơn giận dữ của Vân Khoảnh Dương, roi sau trút xuống còn nặng hơn roi trước, tới lúc phát hiện thân thể y run nhẹ… khoảnh khắc đó, hắn không tự chủ mà dừng lại động tác.
Nhìn những vết roi xanh tím cùng máu tươi nhiễm hồng trước ngực y khiến cho tâm can hắn vô cùng thống khổ.
“Vì sao không lên tiếng, vì sao không cầu xin?”
Vân Khoảnh Dương ném trường tiên trong tay, nhanh chóng đi tới bên thiếu niên, đứng trước mặt y, không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Cảm nhận được hỏa nộ trong lòng dần dần bình ổn, hắn thở dài, cẩn thận nâng cằm thiếu niên, màu đỏ tươi chói mắt ánh vào mi mắt.
Gương mặt Vân Phi Vũ vì đau đớn mà trở nên nhăn nhó, trên trán ướt đẫm mồ hôi, mày nhíu chặt, ánh mắt vô hồn nửa khép nửa mở, môi dưới mềm mại đã bị y cắn nát, máu tươi nhiễm đỏ cằm dưới, cũng đốt cháy ánh mắt nam nhân.
Nhìn y cắn chặt môi dưới không buông, Vân Khoảnh Dương run giọng hỏi: “Ngươi… chán ghét ta tới vậy sao? Tình nguyện để bản thân biến thành như vậy, cũng không chấp nhận cầu xin ta tha thứ? Vì sao? Nói đi!”
Phẫn nộ lắc mạnh thân thể thiếu niên, nhưng y vẫn mang biểu tình chết cũng không nói một lời. Cơn tức vừa lắng xuống lại đột nhiên bùng cháy dữ dội, mạnh mẽ nắm lấy hai gò má y, đem hàm răng của y mở ra, giải cứu đôi môi tựa cảnh hoa bị y cắn chặt vô cùng thê thảm.
“Coi thường ta, ha ha ha. Được, ngươi muốn dùng phương pháp này coi thường ta, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện… ta sẽ dùng phương pháp của mình khiến ngươi cả đời này đều phải nhớ tới ta, vĩnh viễn không thể quên ta.”
Tuyên ngôn bá đạo tràn ngập tức giận đó cũng chỉ khiến mi mắt Vân Phi Vũ khẽ chớp động, vẫn không chịu liếc nhìn hắn một cái. Thái độ lạnh lùng ấy khiến lý trí của Vân Khoảnh Dương bị thiêu đốt không xót lại một mảnh.
Y phục rách nát lại một lần nữa bị xé tung, không khí rét lạnh kích thích hạ thân trần trụi của Vân Phi Vũ. Hiện tại, y đã có phản ứng. Ngăn chặn cơn ớn lạnh dần dâng lên trong lòng, y lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Nghe thấy câu hỏi của y, Vân Khoảnh Dương dừng động tác, ánh mắt tràn đầy mê loạn điên cuồng cùng dục vọng đang bùng cháy dữ dội.
“Làm cho ngươi vĩnh viễn nhớ tới ta!”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn nhanh như chớp lướt qua tâm trí Vân Phi Vũ, y cũng không biết thanh âm của nam nhân đó lại câu hồn và gợi cảm như vậy, nhưng ý của hắn là…? Không phải hắn chán ghét nam nhân sao? Chẳng lẽ nhìn y không giống nam nhân?
……………
Mảnh y phục rách nát cuối cùng trên người cũng đã bị lột xuống. Nam nhân không chút do dự đem thiếu niên kéo vào lòng.
Lúc này Vân Phi Vũ mới hiểu được điều hắn nói là sự thực, khủng hoảng bắt đầu tăng lên. Nhớ tới kiếp trước mình bị nam nhân này cường bạo, kiếp này sao có thể để hắn tiếp tục toại nguyện.
Trước ngực bị y phục của hắn chạm vào sinh đau, Vân Phi Vũ cắn chặt răng, nâng đầu gối hướng tới hạ thân của hắn, tuy nhiên tốc độ của hắn hơn y rất nhiều. Khi phát hiện ý đồ của y, hai chân hắn kẹp lại, đem tứ chi của y vây hãm.
Giờ phút này, tư thế của hai người cực kỳ ám muội, thân thể cũng tứ chi gắt gao dây dưa, hạ thể chặt chẽ thiếp hợp cùng một chỗ. Cảm giác được phân thân nóng rực mà cứng rắn của nam nhân đặt trên bụng mình, Vân Phi Vũ càng thêm sợ hãi.
Nhịn xuống cảm giác đau đớn như bị hàng vạn mũi kim đâm lên người, y bắt đầu giãy dụa mạnh mẽ. Ngôn từ đối với một nam nhân đã mất đi lý trí cũng chỉ là dư thừa, chỉ có thể dựa vào hành động để biểu đạt mình không muốn. Nhưng chiều cao và sức mạnh cơ thể cách biệt quá lớn, cộng thêm cơn đau đớn trước ngực khiến y nhanh chóng bại trận, chỉ có thể nằm yên trong lòng nam nhân, vô lực thở dốc.
Vân Khoảnh Dương hưng phấn dị thường. Hắn biết người trong lòng thực sự là nam nhân, và từ trước tới nay hắn luôn ghét bị nam nhân đụng chạm, sự kháng cự xuất phát từ nội tâm… khi chạm tới thân thể thiếu niên đã hoàn toàn biến mất.
Thân thể kêu gào, dục vọng bành trướng, thuận theo nội tâm của mình, hắn hôn lên đôi môi mềm mại mà mình đã khao khát từ lâu, càng lúc càng không thể vãn hồi.
Nước bọt trong miệng thiếu niên so với mật lại càng thêm ngọt, khiến hắn không ngừng xâm nhập, thăm dò, càng muốn nhiều hơn. Khi hắn đang ở trong miệng thiếu niên, công thành chiếm đoạt bốn phía, liếm lộng, đầu lưỡi bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn khiến hắn ngừng động tác.
“Dám cắn ta?” Vân Khoảnh Dương trợn mắt lộ vẻ nguy hiểm. Nếu không phải bản thân phản ứng nhanh chóng, chỉ sợ hiện tại đã thiếu đi một nửa chiếc lưỡi.
Đầu lưỡi ẩn ẩn đau, vị tanh bao trùm trong miệng, bản tính tàn nhẫn bộc phát, nhìn khóe môi thiếu niên chảy ra một sợi chỉ bạc, bên trong mang theo màu đỏ như ẩn như hiện. Nam nhân nhe răng cười, không chút do dự cắn xuống, đem đôi môi đỏ mọng của Vân Phi Vũ tàn phá, cắn cho tới khi máu tươi tràn đầy khóe miệng.
Mùi vị huyết *** kích thích nam nhân, rốt cuộc không kiềm giữ nổi, nhanh chóng đem y phục trên người thoát hết, không để ý tới sự giãy dụa chống cự của Vân Phi Vũ, đưa hai chân y nâng lên cao, trực tiếp đem phân thân nóng rực kiềm chế đã lâu tiến mạnh vào mật huyệt mềm mại mà chặt chẽ.
Nhìn vẻ mặt đau đớn khổ sở của Vân Phi Vũ cùng thân thể không ngừng run rẩy, Vân Khoảnh Dương càng thêm hưng phấn, ôm chặt vòng eo của y, điên cuồng tàn bạo mà xâm nhập bốn phía.
===================================================================================
Quả nhiên sau khi Vân Khoảnh Dương lột sạch y phục phía trên của y, hắn xoay người ra sau bốn năm bước. Vân Phi Vũ thấy tư thế này cũng không nói lời nào, chỉ hờ hững cúi đâu, liếc hắn một cái cũng lười.
Lúc này Vân Khoảnh Dương đầy một bụng hỏa, nhiều năm luyện thành lực nhẫn nại, vậy mà mỗi lần đứng trước mặt y, hắn luôn không chịu nổi dù chỉ là một chút kích động nhỏ, giống như ô cửa sổ bằng giấy, chọc nhẹ liền rách.
“Y là ma chướng trong lòng ta, là trở ngại trên con đường ta đi. Tuy hiểu được tất cả những điều này nhưng lại không muốn thấy y chết trước mắt. Ít nhất cho tới hiện tại ta vẫn không muốn y chết. Nếu phải chết thì cũng phải chờ cho tới khi ta chơi đủ, chờ ta hết giận….”
Rất nhiều lý do để chần chờ, cũng không biết do bản thân không đành lòng giết y hay đang tự chờ đợi điều gì.
Nắm chặt trường tiên trong tay, quất từng đợt mạnh mẽ, những sợi tóc rũ xuống che toàn bộ gương mặt thiếu niên khiến cho người ta không thể thấy vẻ mặt của y, nhưng y đứng đó, thân ảnh cao ngạo không lúc nào ngừng khiêu khích sự kiên nhẫn của hắn. Y không nhìn hắn, y coi thường cái chết, chính điều này khiến hỏa nộ trong lòng Vân Khoảnh Dương bùng cháy càng giữ dội.
Nghiến răng nói: “Muôn chết? An tâm, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết như ý nguyện. Ta nói rồi, trước khi chết ngươi phải làm ta nguôi giận. Ngươi nên cố gắng nhận lấy đi.”
Vân Phi Vũ nghe xong những lời hắn nói, thân thể hơi run rẩy, vẫn cúi đầu trầm mặc không nói.
Hình ảnh đó của y dừng lại trong mắt Vân Khoảnh Dương chính là im lặng khiêu chiến. Nhìn thân thể trắng mịn không chút tì vết, trường tiên trong tay vẫn không cách nào hạ xuống, nhưng hiện tại, hỏa nộ trong lòng đã mang toàn bộ lý trí của hắn thiêu trụi, chỉ còn lại cơn tức giận không sao vơi bớt.
Trường tiên trong tay cứ từng đợt từng đợt mang theo lửa giận trút xuống thiếu niên, dừng ở thân thể gầy yếu mỏng manh của y. Nhìn vết thương đỏ chói mắt xuất hiện trên cơ thể y, Vân Khoảnh Dương sững sờ, trong lòng dâng lên cảm giác đau đớn kỳ lạ, nhưng nhìn biểu tình hờ hững của thiếu niên, một chút hối hận, không đành lòng lại một lần nữa bị lửa giận thiêu đốt.
Trường tiên vung lên trước mắt, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, không kể từ nơi nào đánh tới, toàn bộ đều dừng lại trên thân thể mảnh khảnh của thiếu niên. Miệng vết thương cũng theo những đợt roi trút xuống mà ngày càng gia tăng, ngày càng đau đớn.
Vân Phi Vũ coi thường cơn tức giận của người nọ, càng coi thường mạng sống của mình, có điều, sự đau đớn do vết thương gây ra không ngừng quét qua thần kinh y, thanh âm rên rỉ sắp thốt ra lại bị y cắn chặt răng ngăn lại chỉ vì bảo hộ chút tự tôn còn sót lại.
Vân Phi Vũ không rên một tiếng, điều này hoàn toàn kích động cơn giận dữ của Vân Khoảnh Dương, roi sau trút xuống còn nặng hơn roi trước, tới lúc phát hiện thân thể y run nhẹ… khoảnh khắc đó, hắn không tự chủ mà dừng lại động tác.
Nhìn những vết roi xanh tím cùng máu tươi nhiễm hồng trước ngực y khiến cho tâm can hắn vô cùng thống khổ.
“Vì sao không lên tiếng, vì sao không cầu xin?”
Vân Khoảnh Dương ném trường tiên trong tay, nhanh chóng đi tới bên thiếu niên, đứng trước mặt y, không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Cảm nhận được hỏa nộ trong lòng dần dần bình ổn, hắn thở dài, cẩn thận nâng cằm thiếu niên, màu đỏ tươi chói mắt ánh vào mi mắt.
Gương mặt Vân Phi Vũ vì đau đớn mà trở nên nhăn nhó, trên trán ướt đẫm mồ hôi, mày nhíu chặt, ánh mắt vô hồn nửa khép nửa mở, môi dưới mềm mại đã bị y cắn nát, máu tươi nhiễm đỏ cằm dưới, cũng đốt cháy ánh mắt nam nhân.
Nhìn y cắn chặt môi dưới không buông, Vân Khoảnh Dương run giọng hỏi: “Ngươi… chán ghét ta tới vậy sao? Tình nguyện để bản thân biến thành như vậy, cũng không chấp nhận cầu xin ta tha thứ? Vì sao? Nói đi!”
Phẫn nộ lắc mạnh thân thể thiếu niên, nhưng y vẫn mang biểu tình chết cũng không nói một lời. Cơn tức vừa lắng xuống lại đột nhiên bùng cháy dữ dội, mạnh mẽ nắm lấy hai gò má y, đem hàm răng của y mở ra, giải cứu đôi môi tựa cảnh hoa bị y cắn chặt vô cùng thê thảm.
“Coi thường ta, ha ha ha. Được, ngươi muốn dùng phương pháp này coi thường ta, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện… ta sẽ dùng phương pháp của mình khiến ngươi cả đời này đều phải nhớ tới ta, vĩnh viễn không thể quên ta.”
Tuyên ngôn bá đạo tràn ngập tức giận đó cũng chỉ khiến mi mắt Vân Phi Vũ khẽ chớp động, vẫn không chịu liếc nhìn hắn một cái. Thái độ lạnh lùng ấy khiến lý trí của Vân Khoảnh Dương bị thiêu đốt không xót lại một mảnh.
Y phục rách nát lại một lần nữa bị xé tung, không khí rét lạnh kích thích hạ thân trần trụi của Vân Phi Vũ. Hiện tại, y đã có phản ứng. Ngăn chặn cơn ớn lạnh dần dâng lên trong lòng, y lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi muốn làm cái gì?”
Nghe thấy câu hỏi của y, Vân Khoảnh Dương dừng động tác, ánh mắt tràn đầy mê loạn điên cuồng cùng dục vọng đang bùng cháy dữ dội.
“Làm cho ngươi vĩnh viễn nhớ tới ta!”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn nhanh như chớp lướt qua tâm trí Vân Phi Vũ, y cũng không biết thanh âm của nam nhân đó lại câu hồn và gợi cảm như vậy, nhưng ý của hắn là…? Không phải hắn chán ghét nam nhân sao? Chẳng lẽ nhìn y không giống nam nhân?
……………
Mảnh y phục rách nát cuối cùng trên người cũng đã bị lột xuống. Nam nhân không chút do dự đem thiếu niên kéo vào lòng.
Lúc này Vân Phi Vũ mới hiểu được điều hắn nói là sự thực, khủng hoảng bắt đầu tăng lên. Nhớ tới kiếp trước mình bị nam nhân này cường bạo, kiếp này sao có thể để hắn tiếp tục toại nguyện.
Trước ngực bị y phục của hắn chạm vào sinh đau, Vân Phi Vũ cắn chặt răng, nâng đầu gối hướng tới hạ thân của hắn, tuy nhiên tốc độ của hắn hơn y rất nhiều. Khi phát hiện ý đồ của y, hai chân hắn kẹp lại, đem tứ chi của y vây hãm.
Giờ phút này, tư thế của hai người cực kỳ ám muội, thân thể cũng tứ chi gắt gao dây dưa, hạ thể chặt chẽ thiếp hợp cùng một chỗ. Cảm giác được phân thân nóng rực mà cứng rắn của nam nhân đặt trên bụng mình, Vân Phi Vũ càng thêm sợ hãi.
Nhịn xuống cảm giác đau đớn như bị hàng vạn mũi kim đâm lên người, y bắt đầu giãy dụa mạnh mẽ. Ngôn từ đối với một nam nhân đã mất đi lý trí cũng chỉ là dư thừa, chỉ có thể dựa vào hành động để biểu đạt mình không muốn. Nhưng chiều cao và sức mạnh cơ thể cách biệt quá lớn, cộng thêm cơn đau đớn trước ngực khiến y nhanh chóng bại trận, chỉ có thể nằm yên trong lòng nam nhân, vô lực thở dốc.
Vân Khoảnh Dương hưng phấn dị thường. Hắn biết người trong lòng thực sự là nam nhân, và từ trước tới nay hắn luôn ghét bị nam nhân đụng chạm, sự kháng cự xuất phát từ nội tâm… khi chạm tới thân thể thiếu niên đã hoàn toàn biến mất.
Thân thể kêu gào, dục vọng bành trướng, thuận theo nội tâm của mình, hắn hôn lên đôi môi mềm mại mà mình đã khao khát từ lâu, càng lúc càng không thể vãn hồi.
Nước bọt trong miệng thiếu niên so với mật lại càng thêm ngọt, khiến hắn không ngừng xâm nhập, thăm dò, càng muốn nhiều hơn. Khi hắn đang ở trong miệng thiếu niên, công thành chiếm đoạt bốn phía, liếm lộng, đầu lưỡi bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn khiến hắn ngừng động tác.
“Dám cắn ta?” Vân Khoảnh Dương trợn mắt lộ vẻ nguy hiểm. Nếu không phải bản thân phản ứng nhanh chóng, chỉ sợ hiện tại đã thiếu đi một nửa chiếc lưỡi.
Đầu lưỡi ẩn ẩn đau, vị tanh bao trùm trong miệng, bản tính tàn nhẫn bộc phát, nhìn khóe môi thiếu niên chảy ra một sợi chỉ bạc, bên trong mang theo màu đỏ như ẩn như hiện. Nam nhân nhe răng cười, không chút do dự cắn xuống, đem đôi môi đỏ mọng của Vân Phi Vũ tàn phá, cắn cho tới khi máu tươi tràn đầy khóe miệng.
Mùi vị huyết *** kích thích nam nhân, rốt cuộc không kiềm giữ nổi, nhanh chóng đem y phục trên người thoát hết, không để ý tới sự giãy dụa chống cự của Vân Phi Vũ, đưa hai chân y nâng lên cao, trực tiếp đem phân thân nóng rực kiềm chế đã lâu tiến mạnh vào mật huyệt mềm mại mà chặt chẽ.
Nhìn vẻ mặt đau đớn khổ sở của Vân Phi Vũ cùng thân thể không ngừng run rẩy, Vân Khoảnh Dương càng thêm hưng phấn, ôm chặt vòng eo của y, điên cuồng tàn bạo mà xâm nhập bốn phía.
===================================================================================
/290
|