Translator: Nguyetmai
Nghe xong những lời Mộc Hàn Yên nói, thần sắc của người quản lý kia rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn, ông ta cũng lo lắng vì chuyện ngày hôm nay mà đắc tội với Nguyên gia, sự trượng nghĩa của Mộc Hàn Yên đã giúp giải vây cho trường đấu giá Nam Mộc.
Xa Hạng nhìn Mộc Hàn Yên với ánh mắt càng cảm kích hơn, trước đây Nguyên Thiên Ba không ra tay giết chết hắn, chẳng qua là muốn xây dựng hình ảnh tốt cho bản thân hắn ta mà thôi, nếu thật sự chọc giận hắn ta và Nguyên gia sau lưng hắn ta, hắn ta sẽ dí chết mình chỉ như dí chết một con kiến mà thôi.
Nói cho cùng, người có mặt ở đây có thể trấn áp được Nguyên Thiên Ba chỉ có Mộc Hàn Yên mà thôi, nghe thấy lời nàng nói, Nguyên Thiên ba tình tĩnh lại: Nói cũng phải, chỉ dựa và khả năng của Xa Hạng làm sao có thể nhận ra Hỏa Cẩm Lan là thật hay giả, muốn âm mưu hại mình cũng không có khả năng, còn người quản lý kia ngay từ đầu đã nghĩ trăm phương nghìn kế để hù dọa mình, lôi kéo mình làm giám định, muốn thu chút tiền phí giám định, sao chúng có thể cấu kết để lừa mình.
Đúng rồi, người khác không nhận ra Hỏa Cẩm Lan là giả, nhưng chắc chắn Mộc Hàn Yên đã biết từ trước. Nghĩ lại toàn bộ quá trình đấu giá, rõ ràng là hắn dẫn mình đi vào chỗ chết, thậm chí đúng lúc mình sắp từ bỏ còn cố ý dùng lời lẽ công kích mình, hại mình tăng thêm một nghìn hai trăm lượng bạc nữa vào, mà hắn lại từ bỏ ngay lúc đó, còn cố tình nói ra Hỏa Cẩm Lan là giả để làm bẽ mặt mình.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận lại bùng cháy lên lần nữa trong mắt Nguyên Thiên Ba.
"Mộc Hàn Yên, ta hiểu rồi, là ngươi đang đặt bẫy ta, ngay từ đầu ngươi đã cố ý giăng bẫy để cho ta chui vào." Nguyên Thiên Ba tức giận gầm thét lên.
"Đồ ngu, bây giờ mới hiểu ra." Mộc Hàn Yên bĩu môi nói một cách miệt thị và coi thường.
"Mộc Hàn Yên, ta... ta..."
"Đừng có mà ta ta nữa, không để yên cho ta chứ gì, ta nghe đến mòn lỗ tai rồi. Muốn báo thù thì nhanh làm đi, đừng nói mấy lời vô ích đó nữa. Ta nói thật cho ngươi biết, ta gài bẫy ngươi là vì coi trọng ngươi, nếu không ta trực tiếp bắt nạt ngươi còn dễ dàng hơn nhiều, không cần tìm lý do gì cả." Thấy Nguyên Thiên Ba lại định nói lời dọa dẫm, Mộc Hàn Yên càng khinh thường hơn: Loại người gì không biết, luôn miệng nói không để yên, không để yên, có thủ đoạn gì thì bây giờ ngươi hãy giở hết ra đi, nói những lời vô ích đó làm gì?
Quá kiêu ngạo, quá bá đạo, đó mới là bản sắc của con nhà giàu quyền thế thật sự. Đến những người xem xung quanh vốn luôn coi thường, căm thù bốn chữ con nhà quyền thế, nhìn thấy bản sắc quyền thế kiêu ngạo không kiêng kị gì như vậy cũng có cảm giác nhiệt huyết dâng trào, thậm chí còn ngưỡng mộ cuộc sống hạnh phúc của giới con nhà quyền thế đó.
"Ngươi... ngươi..." Nguyên Thiên Ba bị Mộc Hàn Yên mắng đến mức không kịp phản ứng lại, thật sự muốn xông lên liều mạng, nhưng hắn ta lại rất rõ ràng, liều cũng chỉ có thể liều mạng của mình, có Hoa Nguyệt và Tư Dung là hai hộ vệ đắc lực ở đó, bản thân mình căn bản không thể làm tổn thương mảy may gì đến hắn ta, hắn ta chỉ có thể nén cơn tức giận này trong lòng.
Nín nhịn, nín nhịn, nín nhịn đến mức đỏ mặt tía tai, lại có cảm giác đau đớn như trĩ nội, trĩ ngoại, trĩ hỗn hợp phát tác cùng một lúc.
"Đừng có mà ngươi, ngươi, ngươi nữa, nhanh chóng trả tiền rồi cút đi, đừng đứng đây mà mất mặt thêm." Mộc Hàn Yên chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái, nói rồi xua tay đuổi hắn ta như đuổi ruồi.
"Chúng ta đi." Nguyên Thiên Ba hung hăng ném mấy tờ ngân phiếu trong người lên trên bàn, đứng dậy định bỏ đi.
"Đợi đã, hãy cầm Thủy Cẩm Lan của ngươi đi, tuy không đáng giá bốn nghìn hai trăm lượng bạc nhưng có tác dụng trị bệnh cho ngươi." Mộc Hàn Yên nói.
"Bệnh gì?" Nguyên Thiên Ba nói theo bản năng.
"Trĩ nội, trĩ ngoại, trĩ hỗn hợp đấy, thấy bộ dạng ngươi đi đại tiện khó khăn, e rằng tức giận đến phát bệnh mất rồi chứ gì, hãy uống sớm cho khỏi sớm, để muộn là ăn dao đấy." Mộc Hàn Yên ra vẻ quan tâm nói.
Nghe xong những lời Mộc Hàn Yên nói, thần sắc của người quản lý kia rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn, ông ta cũng lo lắng vì chuyện ngày hôm nay mà đắc tội với Nguyên gia, sự trượng nghĩa của Mộc Hàn Yên đã giúp giải vây cho trường đấu giá Nam Mộc.
Xa Hạng nhìn Mộc Hàn Yên với ánh mắt càng cảm kích hơn, trước đây Nguyên Thiên Ba không ra tay giết chết hắn, chẳng qua là muốn xây dựng hình ảnh tốt cho bản thân hắn ta mà thôi, nếu thật sự chọc giận hắn ta và Nguyên gia sau lưng hắn ta, hắn ta sẽ dí chết mình chỉ như dí chết một con kiến mà thôi.
Nói cho cùng, người có mặt ở đây có thể trấn áp được Nguyên Thiên Ba chỉ có Mộc Hàn Yên mà thôi, nghe thấy lời nàng nói, Nguyên Thiên ba tình tĩnh lại: Nói cũng phải, chỉ dựa và khả năng của Xa Hạng làm sao có thể nhận ra Hỏa Cẩm Lan là thật hay giả, muốn âm mưu hại mình cũng không có khả năng, còn người quản lý kia ngay từ đầu đã nghĩ trăm phương nghìn kế để hù dọa mình, lôi kéo mình làm giám định, muốn thu chút tiền phí giám định, sao chúng có thể cấu kết để lừa mình.
Đúng rồi, người khác không nhận ra Hỏa Cẩm Lan là giả, nhưng chắc chắn Mộc Hàn Yên đã biết từ trước. Nghĩ lại toàn bộ quá trình đấu giá, rõ ràng là hắn dẫn mình đi vào chỗ chết, thậm chí đúng lúc mình sắp từ bỏ còn cố ý dùng lời lẽ công kích mình, hại mình tăng thêm một nghìn hai trăm lượng bạc nữa vào, mà hắn lại từ bỏ ngay lúc đó, còn cố tình nói ra Hỏa Cẩm Lan là giả để làm bẽ mặt mình.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận lại bùng cháy lên lần nữa trong mắt Nguyên Thiên Ba.
"Mộc Hàn Yên, ta hiểu rồi, là ngươi đang đặt bẫy ta, ngay từ đầu ngươi đã cố ý giăng bẫy để cho ta chui vào." Nguyên Thiên Ba tức giận gầm thét lên.
"Đồ ngu, bây giờ mới hiểu ra." Mộc Hàn Yên bĩu môi nói một cách miệt thị và coi thường.
"Mộc Hàn Yên, ta... ta..."
"Đừng có mà ta ta nữa, không để yên cho ta chứ gì, ta nghe đến mòn lỗ tai rồi. Muốn báo thù thì nhanh làm đi, đừng nói mấy lời vô ích đó nữa. Ta nói thật cho ngươi biết, ta gài bẫy ngươi là vì coi trọng ngươi, nếu không ta trực tiếp bắt nạt ngươi còn dễ dàng hơn nhiều, không cần tìm lý do gì cả." Thấy Nguyên Thiên Ba lại định nói lời dọa dẫm, Mộc Hàn Yên càng khinh thường hơn: Loại người gì không biết, luôn miệng nói không để yên, không để yên, có thủ đoạn gì thì bây giờ ngươi hãy giở hết ra đi, nói những lời vô ích đó làm gì?
Quá kiêu ngạo, quá bá đạo, đó mới là bản sắc của con nhà giàu quyền thế thật sự. Đến những người xem xung quanh vốn luôn coi thường, căm thù bốn chữ con nhà quyền thế, nhìn thấy bản sắc quyền thế kiêu ngạo không kiêng kị gì như vậy cũng có cảm giác nhiệt huyết dâng trào, thậm chí còn ngưỡng mộ cuộc sống hạnh phúc của giới con nhà quyền thế đó.
"Ngươi... ngươi..." Nguyên Thiên Ba bị Mộc Hàn Yên mắng đến mức không kịp phản ứng lại, thật sự muốn xông lên liều mạng, nhưng hắn ta lại rất rõ ràng, liều cũng chỉ có thể liều mạng của mình, có Hoa Nguyệt và Tư Dung là hai hộ vệ đắc lực ở đó, bản thân mình căn bản không thể làm tổn thương mảy may gì đến hắn ta, hắn ta chỉ có thể nén cơn tức giận này trong lòng.
Nín nhịn, nín nhịn, nín nhịn đến mức đỏ mặt tía tai, lại có cảm giác đau đớn như trĩ nội, trĩ ngoại, trĩ hỗn hợp phát tác cùng một lúc.
"Đừng có mà ngươi, ngươi, ngươi nữa, nhanh chóng trả tiền rồi cút đi, đừng đứng đây mà mất mặt thêm." Mộc Hàn Yên chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái, nói rồi xua tay đuổi hắn ta như đuổi ruồi.
"Chúng ta đi." Nguyên Thiên Ba hung hăng ném mấy tờ ngân phiếu trong người lên trên bàn, đứng dậy định bỏ đi.
"Đợi đã, hãy cầm Thủy Cẩm Lan của ngươi đi, tuy không đáng giá bốn nghìn hai trăm lượng bạc nhưng có tác dụng trị bệnh cho ngươi." Mộc Hàn Yên nói.
"Bệnh gì?" Nguyên Thiên Ba nói theo bản năng.
"Trĩ nội, trĩ ngoại, trĩ hỗn hợp đấy, thấy bộ dạng ngươi đi đại tiện khó khăn, e rằng tức giận đến phát bệnh mất rồi chứ gì, hãy uống sớm cho khỏi sớm, để muộn là ăn dao đấy." Mộc Hàn Yên ra vẻ quan tâm nói.
/297
|