Translator: Nguyetmai
Nguyên Thiên Ba vốn định tiện thể lấy cây Thủy Cẩm Lan, nhưng nghe những lời này thì ngừng lại. Hắn ta trợn mắt nhìn Mộc Hàn Yên, giậm chân rồi quay người bỏ đi, cũng không thèm nhìn Thủy Cẩm Lan lấy một cái.
Đi ra khỏi cánh cửa lớn, Nguyên Thiên Ba thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi giận vẫn chưa nguôi. Hắn ta chỉ cảm thấy thấp thỏm bực mình, một luồng khí xáo trộn trong người, toàn thân như không bình thường, ngay cả đi đứng cũng không vững, giống như trĩ nội ngoại đều bộc phát ra.
Có lẽ thật sự nên dùng Thủy Cẩm Lan làm thuốc. Trong lòng Nguyên Thiên Ba nảy ra ý định kỳ quặc, sau đó dùng hết sức vả vào mặt mình.
Ngươi bị ngốc à, vừa bị hắn lừa một trận, lại muốn tin lời hắn nữa sao, ngu xuẩn hết cách chữa rồi.
Trong lòng Nguyên Thiên Ba lúc này tràn đầy căm giận, trước đây Mộc Hàn Yên dùng hai kim bài chân chó lừa hắn ta một trận, mất hết mặt mũi, tiếp đến lại bị nàng xỏ mũi, tốn hết bốn ngàn lượng mua một cây Hỏa Cẩm Lan, một tên đại ngốc bị mắc lừa trắng trợn.
Đáng giận hơn là tốn hết số tiền lớn, lại mua về hàng giả, Hỏa Cẩm Lan ấy là giả.
Ngốc ơi là ngốc, ngay cả bản thân Nguyên Thiên Ba cũng nghi ngờ trí thông minh của mình.
Trong sảnh bán đấu giá, mọi người đến xem cũng dần ra về, trước khi đi cũng không quên ngắm nhìn Mộc Hàn Yên. Đệ nhất công tử bột thành Hắc Thạch danh bất hư truyền, vừa hống hách vừa bá đạo, lại vô liêm sỉ. Nàng cho người khác cảm giác khác với suy nghĩ của bọn họ về công tử bột, dường như nàng cũng không làm gì khiến người khác ghét, ngược lại còn có chút thú vị.
Không ai thấy ở một góc trong sảnh đấu giá có mấy người mặc áo đen, đội nón có mành đen che mặt. Dưới mành che màu đen của nam tử đứng đầu ấy là một gương mặt khôi ngô tuấn tú, hắn nở nụ cười nhẹ nhìn về phía Mộc Hàn Yên đang đắc ý tới mức mũi sắp phồng lên, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú không rời.
Nam tử này chính là người mà lúc Mộc Hàn Yên gặp phải mưa sao băng, được nâng cao thực lực rồi quay về thành đã đụng phải. Hắn và thuộc hạ của hắn đều thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra từ đầu đến cuối.
Lúc này, những người ở phía sau nam tử không nhịn nổi mà thốt lên câu cảm thán.
"Tiểu tử này đúng là công tử quyền thế hống hách đấy."
"Có điều, mấu chốt là công tử quyền thế hống hách này lại không khiến người ta ghét bỏ."
"Đúng vậy, còn có chút thú vị nữa chứ."
Mấy người đang thì thầm, đột nhiên nam tử đứng đầu xoay người, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn bọn họ, trong lòng mọi người hồi hộp một phen, tất cả bỗng dưng im lặng, ngậm chặt miệng không dám đáp lại câu nào.
Nam tử tuấn tú đứng đầu lạnh lùng liếc nhìn mọi người, nét mặt không cảm xúc lướt qua vài người rồi đi về phía sau. Nhưng hắn lại đột nhiên mở miệng buông ra hai chữ "đáng yêu", sau đó trực tiếp rời đi.
Mấy người đằng sau nam tử kia như bị sét đánh, đứng đơ ra tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngươi lại nhìn hắn. Mấy người bọn họ thay phiên nhau quan sát một lần, sau đó khẳng định một việc... Bọn họ không nghe nhầm, thật sự không có nghe nhầm.
Đại nhân mặt lạnh như kiếm đã khen công tử bột kia đáng yêu.
Khen người ta cũng không nên mang bộ dạng lạnh lùng không chút biểu cảm gì như thế chứ. Không đúng, đây không phải là trọng điểm, không phải!
Đại nhân khen nam tử kia đáng yêu, trời sắp sập rồi!
Đại nhân, người thật sự không phải là… là… là đồng tính chứ?
Lúc này suy nghĩ kỹ lại, đại nhân thân phận cao quý, thực lực hơn người, dung mạo tuấn tú đến mức khiến người khác phải kinh ngạc. Tuy rằng dùng từ kinh ngạc để miêu tả vẻ đẹp của nam nhân nghe có vẻ không quen, nhưng đại nhân thật sự khiến nam nhân hờn ghét, nữ nhân đố kỵ. Thế mà mấy năm nay đại nhân giữ mình trong sạch, chưa từng nghe đồn người có tư tình gì với nữ tử nào.
Lẽ nào đại nhân đồng tính thật à?
Nguyên Thiên Ba vốn định tiện thể lấy cây Thủy Cẩm Lan, nhưng nghe những lời này thì ngừng lại. Hắn ta trợn mắt nhìn Mộc Hàn Yên, giậm chân rồi quay người bỏ đi, cũng không thèm nhìn Thủy Cẩm Lan lấy một cái.
Đi ra khỏi cánh cửa lớn, Nguyên Thiên Ba thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi giận vẫn chưa nguôi. Hắn ta chỉ cảm thấy thấp thỏm bực mình, một luồng khí xáo trộn trong người, toàn thân như không bình thường, ngay cả đi đứng cũng không vững, giống như trĩ nội ngoại đều bộc phát ra.
Có lẽ thật sự nên dùng Thủy Cẩm Lan làm thuốc. Trong lòng Nguyên Thiên Ba nảy ra ý định kỳ quặc, sau đó dùng hết sức vả vào mặt mình.
Ngươi bị ngốc à, vừa bị hắn lừa một trận, lại muốn tin lời hắn nữa sao, ngu xuẩn hết cách chữa rồi.
Trong lòng Nguyên Thiên Ba lúc này tràn đầy căm giận, trước đây Mộc Hàn Yên dùng hai kim bài chân chó lừa hắn ta một trận, mất hết mặt mũi, tiếp đến lại bị nàng xỏ mũi, tốn hết bốn ngàn lượng mua một cây Hỏa Cẩm Lan, một tên đại ngốc bị mắc lừa trắng trợn.
Đáng giận hơn là tốn hết số tiền lớn, lại mua về hàng giả, Hỏa Cẩm Lan ấy là giả.
Ngốc ơi là ngốc, ngay cả bản thân Nguyên Thiên Ba cũng nghi ngờ trí thông minh của mình.
Trong sảnh bán đấu giá, mọi người đến xem cũng dần ra về, trước khi đi cũng không quên ngắm nhìn Mộc Hàn Yên. Đệ nhất công tử bột thành Hắc Thạch danh bất hư truyền, vừa hống hách vừa bá đạo, lại vô liêm sỉ. Nàng cho người khác cảm giác khác với suy nghĩ của bọn họ về công tử bột, dường như nàng cũng không làm gì khiến người khác ghét, ngược lại còn có chút thú vị.
Không ai thấy ở một góc trong sảnh đấu giá có mấy người mặc áo đen, đội nón có mành đen che mặt. Dưới mành che màu đen của nam tử đứng đầu ấy là một gương mặt khôi ngô tuấn tú, hắn nở nụ cười nhẹ nhìn về phía Mộc Hàn Yên đang đắc ý tới mức mũi sắp phồng lên, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú không rời.
Nam tử này chính là người mà lúc Mộc Hàn Yên gặp phải mưa sao băng, được nâng cao thực lực rồi quay về thành đã đụng phải. Hắn và thuộc hạ của hắn đều thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra từ đầu đến cuối.
Lúc này, những người ở phía sau nam tử không nhịn nổi mà thốt lên câu cảm thán.
"Tiểu tử này đúng là công tử quyền thế hống hách đấy."
"Có điều, mấu chốt là công tử quyền thế hống hách này lại không khiến người ta ghét bỏ."
"Đúng vậy, còn có chút thú vị nữa chứ."
Mấy người đang thì thầm, đột nhiên nam tử đứng đầu xoay người, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm nhìn bọn họ, trong lòng mọi người hồi hộp một phen, tất cả bỗng dưng im lặng, ngậm chặt miệng không dám đáp lại câu nào.
Nam tử tuấn tú đứng đầu lạnh lùng liếc nhìn mọi người, nét mặt không cảm xúc lướt qua vài người rồi đi về phía sau. Nhưng hắn lại đột nhiên mở miệng buông ra hai chữ "đáng yêu", sau đó trực tiếp rời đi.
Mấy người đằng sau nam tử kia như bị sét đánh, đứng đơ ra tại chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngươi lại nhìn hắn. Mấy người bọn họ thay phiên nhau quan sát một lần, sau đó khẳng định một việc... Bọn họ không nghe nhầm, thật sự không có nghe nhầm.
Đại nhân mặt lạnh như kiếm đã khen công tử bột kia đáng yêu.
Khen người ta cũng không nên mang bộ dạng lạnh lùng không chút biểu cảm gì như thế chứ. Không đúng, đây không phải là trọng điểm, không phải!
Đại nhân khen nam tử kia đáng yêu, trời sắp sập rồi!
Đại nhân, người thật sự không phải là… là… là đồng tính chứ?
Lúc này suy nghĩ kỹ lại, đại nhân thân phận cao quý, thực lực hơn người, dung mạo tuấn tú đến mức khiến người khác phải kinh ngạc. Tuy rằng dùng từ kinh ngạc để miêu tả vẻ đẹp của nam nhân nghe có vẻ không quen, nhưng đại nhân thật sự khiến nam nhân hờn ghét, nữ nhân đố kỵ. Thế mà mấy năm nay đại nhân giữ mình trong sạch, chưa từng nghe đồn người có tư tình gì với nữ tử nào.
Lẽ nào đại nhân đồng tính thật à?
/297
|