Translator: Nguyetmai
"Ừm! Có điều ta vẫn chưa học hết được thuật luyện kim, khóa Hoàng Kim này còn có chút thiếu sót, chỉ có hiệu lực trong vòng mười bước, hơn nữa muốn khởi động, nhất định phải tiêu hao hết toàn bộ kình khí, với thực lực của ta, thời gian kéo dài cũng chỉ được mười hơi thở." Triệu Tư Ninh cũng không hoàn toàn ngu ngốc, không bị đôi mắt lấp lánh như sao của nàng ta mê hoặc, hắn ta giải thích.
"Mười hơi thở, thời gian ngắn như vậy à, hơn nữa còn phải tiêu hao hết toàn bộ kình khí, cái này có thể có ích lợi gì?" Nghe Triệu Tư Ninh nói như vậy, Triệu Tứ tiểu thư không khỏi có chút thất vọng.
"Nếu như một mình ta đương nhiên không đủ nhưng nàng cũng có thể giúp đỡ mà. Đến lúc đó nàng khởi động Khóa Hoàng Kim, với thực lực của nàng, chỉ cần có thể vây khốn bọn họ trong thời gian năm hơi thở là ta có thể phong bế huyết mạch của bọn họ, khiến bọn họ không thể phát huy thực lực, đến lúc đó muốn giết hay róc thịt còn không phải đều do đường muội quyết định hay sao?" Triệu Tư Ninh cười độc ác nói.
"Được." Triệu Tứ tiểu thư đáp lại không chút do dự. Nàng ta nằm mơ cũng muốn giẫm Mộc Hàn Yên dưới chân, nghĩ mọi biện pháp ức hiếp nhục mạ nàng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
"Bây giờ chúng ta phải canh chừng ngoài cửa Mộc gia, chỉ cần Mộc Hàn Yên ra ngoài, chúng ta sẽ tìm cơ hội ra tay." Tưởng tượng đến cảnh Mộc Hàn Yên giống như chó vẫy đuôi mừng chủ dưới chân mình, tim Triệu Tứ tiểu thư đã đập rộn lên, không muốn chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Hai người quyết định kế sách xong bèn đi về phía Mộc gia.
Cùng lúc đó, Mộc Thành ôm một bụng nghi ngờ quay về Mộc gia.
Chuyện xảy ra ở phòng đấu giá Nam Mộc, hắn ta trốn trong đám đông nhìn từ đầu tới cuối, ngoại trừ chuyện cuối cùng về cỏ Hoa Lung Thất Tinh, tất cả đều được thu vào mắt hắn ta. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, đối với sự tính toán và các hành động kinh người của Mộc Hàn Yên, cảm xúc của hắn ta còn khắc sâu hơn mấy người Tư Dung và Hoa Nguyệt.
"Đây đúng là tên công tử bột bất tài vô dụng sao? Không đúng, hoàn toàn không đúng, hắn căn bản đã biến thành người khác mất rồi? Rốt cuộc nguyên nhân là gì mà có thể khiến công tử quần là áo lượt thay đổi đến một trăm tám mươi độ như vậy?" Mộc Thành suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đáp án.
Hắn ta chỉ biết một việc, nếu như thay đổi như vậy xảy ra với bản thân mình, dựa vào việc tư chất của mình khác biệt một trời một vực với kẻ vô dụng kia, nhất định thành tựu sẽ là không tưởng tượng được.
Mộc Thành càng nghĩ càng kích động, cũng càng lúc càng kiên định, tiếp tục đi sau mấy người Mộc Hàn Yên.
Dãy núi Long Nham cách thành Hắc Thạch chừng một nghìn dặm, đối với mấy nam nữ thiếu niên mười mấy tuổi, đó là lộ trình không ngắn. Trước tiên, Mộc Hàn Yên chuẩn bị hành trang, sau khi nói vài lời từ biệt ngắn gọn với người nhà nàng mới rời khỏi Mộc gia.
Vốn dĩ, thái độ của Mộc Duệ An đối với Mộc Hàn Yên là bề ngoài nuông chiều nhưng âm thầm bảo vệ, biết được tu vi hiện tại của nàng, ngoài vui mừng ra thì ông càng mong chờ hơn. Ông giữ thái độ ngọc không giũa không sáng bóng, hy vọng nàng có thể lịch luyện nhiều hơn một chút, cho nên cũng không phản đối.
Suy cho cùng Việt Phàm Linh vẫn mềm yếu, lúc sắp chia tay còn dặn dò một lần. Bà lấy ba ngàn lượng bạc riêng của mình đưa cho Mộc Hàn Yên, sợ nàng chịu khổ trên đường.
"Nghe nói tỷ muốn đi lịch luyện vài ngày?" Đi ra khỏi cửa, nàng lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Mộc Hàn Phong, trông hắn giống như đúc ra từ một khuôn với phụ thân. Vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng sự quan tâm và lo lắng chợt lóe lên trong mắt hắn đã bị Mộc Hàn Yên bắt được trong nháy mắt.
"Ừ, lịch luyện là con đường tắt tốt nhất giúp thực lực tăng lên." Mộc Hàn Yên nói.
Mộc Hàn Phong hơi ngẩn ra, Mộc Hàn Yên của trước kia ngoài ăn chơi hưởng lạc gây chuyện thị phi, sẽ không nói ra được những lời như vậy.
"Kiếm của tỷ không tốt, cầm lấy cái này đi." Mộc Hàn Phong đưa một thanh trường kiếm cho Mộc Hàn Yên.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, Mộc Hàn Yên lại có thể cảm nhận được từng cơn ớn lạnh.
"Hàn Tiêu Kiếm!" Mộc Hàn Yên thốt lên.
"Ừm! Có điều ta vẫn chưa học hết được thuật luyện kim, khóa Hoàng Kim này còn có chút thiếu sót, chỉ có hiệu lực trong vòng mười bước, hơn nữa muốn khởi động, nhất định phải tiêu hao hết toàn bộ kình khí, với thực lực của ta, thời gian kéo dài cũng chỉ được mười hơi thở." Triệu Tư Ninh cũng không hoàn toàn ngu ngốc, không bị đôi mắt lấp lánh như sao của nàng ta mê hoặc, hắn ta giải thích.
"Mười hơi thở, thời gian ngắn như vậy à, hơn nữa còn phải tiêu hao hết toàn bộ kình khí, cái này có thể có ích lợi gì?" Nghe Triệu Tư Ninh nói như vậy, Triệu Tứ tiểu thư không khỏi có chút thất vọng.
"Nếu như một mình ta đương nhiên không đủ nhưng nàng cũng có thể giúp đỡ mà. Đến lúc đó nàng khởi động Khóa Hoàng Kim, với thực lực của nàng, chỉ cần có thể vây khốn bọn họ trong thời gian năm hơi thở là ta có thể phong bế huyết mạch của bọn họ, khiến bọn họ không thể phát huy thực lực, đến lúc đó muốn giết hay róc thịt còn không phải đều do đường muội quyết định hay sao?" Triệu Tư Ninh cười độc ác nói.
"Được." Triệu Tứ tiểu thư đáp lại không chút do dự. Nàng ta nằm mơ cũng muốn giẫm Mộc Hàn Yên dưới chân, nghĩ mọi biện pháp ức hiếp nhục mạ nàng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
"Bây giờ chúng ta phải canh chừng ngoài cửa Mộc gia, chỉ cần Mộc Hàn Yên ra ngoài, chúng ta sẽ tìm cơ hội ra tay." Tưởng tượng đến cảnh Mộc Hàn Yên giống như chó vẫy đuôi mừng chủ dưới chân mình, tim Triệu Tứ tiểu thư đã đập rộn lên, không muốn chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Hai người quyết định kế sách xong bèn đi về phía Mộc gia.
Cùng lúc đó, Mộc Thành ôm một bụng nghi ngờ quay về Mộc gia.
Chuyện xảy ra ở phòng đấu giá Nam Mộc, hắn ta trốn trong đám đông nhìn từ đầu tới cuối, ngoại trừ chuyện cuối cùng về cỏ Hoa Lung Thất Tinh, tất cả đều được thu vào mắt hắn ta. Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, đối với sự tính toán và các hành động kinh người của Mộc Hàn Yên, cảm xúc của hắn ta còn khắc sâu hơn mấy người Tư Dung và Hoa Nguyệt.
"Đây đúng là tên công tử bột bất tài vô dụng sao? Không đúng, hoàn toàn không đúng, hắn căn bản đã biến thành người khác mất rồi? Rốt cuộc nguyên nhân là gì mà có thể khiến công tử quần là áo lượt thay đổi đến một trăm tám mươi độ như vậy?" Mộc Thành suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra đáp án.
Hắn ta chỉ biết một việc, nếu như thay đổi như vậy xảy ra với bản thân mình, dựa vào việc tư chất của mình khác biệt một trời một vực với kẻ vô dụng kia, nhất định thành tựu sẽ là không tưởng tượng được.
Mộc Thành càng nghĩ càng kích động, cũng càng lúc càng kiên định, tiếp tục đi sau mấy người Mộc Hàn Yên.
Dãy núi Long Nham cách thành Hắc Thạch chừng một nghìn dặm, đối với mấy nam nữ thiếu niên mười mấy tuổi, đó là lộ trình không ngắn. Trước tiên, Mộc Hàn Yên chuẩn bị hành trang, sau khi nói vài lời từ biệt ngắn gọn với người nhà nàng mới rời khỏi Mộc gia.
Vốn dĩ, thái độ của Mộc Duệ An đối với Mộc Hàn Yên là bề ngoài nuông chiều nhưng âm thầm bảo vệ, biết được tu vi hiện tại của nàng, ngoài vui mừng ra thì ông càng mong chờ hơn. Ông giữ thái độ ngọc không giũa không sáng bóng, hy vọng nàng có thể lịch luyện nhiều hơn một chút, cho nên cũng không phản đối.
Suy cho cùng Việt Phàm Linh vẫn mềm yếu, lúc sắp chia tay còn dặn dò một lần. Bà lấy ba ngàn lượng bạc riêng của mình đưa cho Mộc Hàn Yên, sợ nàng chịu khổ trên đường.
"Nghe nói tỷ muốn đi lịch luyện vài ngày?" Đi ra khỏi cửa, nàng lập tức nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Mộc Hàn Phong, trông hắn giống như đúc ra từ một khuôn với phụ thân. Vẻ mặt lạnh lùng, thế nhưng sự quan tâm và lo lắng chợt lóe lên trong mắt hắn đã bị Mộc Hàn Yên bắt được trong nháy mắt.
"Ừ, lịch luyện là con đường tắt tốt nhất giúp thực lực tăng lên." Mộc Hàn Yên nói.
Mộc Hàn Phong hơi ngẩn ra, Mộc Hàn Yên của trước kia ngoài ăn chơi hưởng lạc gây chuyện thị phi, sẽ không nói ra được những lời như vậy.
"Kiếm của tỷ không tốt, cầm lấy cái này đi." Mộc Hàn Phong đưa một thanh trường kiếm cho Mộc Hàn Yên.
Kiếm chưa ra khỏi vỏ, Mộc Hàn Yên lại có thể cảm nhận được từng cơn ớn lạnh.
"Hàn Tiêu Kiếm!" Mộc Hàn Yên thốt lên.
/297
|