Translator: Nguyetmai
Thanh Hàn Tiêu Kiếm là năm mười hai tuổi, Mộc Hàn Phong tấn thăng kiếm sĩ cấp bốn, sau khi cho thấy thiên phú kinh người, tổ phụ ở kinh thành xa xôi phái người đưa tới cho hắn. Nghe nói thanh kiếm này được làm bởi sư phụ danh tiếng, có thể nói là thần binh đời đầu. Nghĩ lại, tổ phụ rất yêu thương bảo vệ hai tỷ đệ bọn họ, chỉ là xuất phát từ mục đích bảo vệ nàng mới không thể không để Mộc Hàn Phong ở lại thành Hắc Thạch cùng Mộc Hàn Yên.
Mộc Hàn Phong cực kỳ quý trọng Hàn Tiêu Kiếm, không nỡ tùy tiện sử dụng, thế mà hôm nay hắn lại hào phóng đưa cho nàng. Phản ứng đầu tiên của Mộc Hàn Yên chính là từ chối, nàng đã nợ đệ đệ nhiều lắm rồi, làm sao có thể cướp đi vật mà hắn yêu quý được.
"Cho tỷ mượn đó, trở về nhất định phải tự tay trả lại cho ta, nếu không ta không để yên cho tỷ đâu." Mộc Hàn Phong như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, không đợi nàng nói ra miệng đã cướp lời ngăn chặn, nói xong bèn nhét Hàn Tiêu kiếm vào tay nàng, xoay người rời đi, vẫn là bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng như trước.
Đôi mắt Mộc Hàn Yên lập tức trở nên ướt át. tuy bề ngoài đệ đệ vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng trong lời nói có mang ý nghĩa khác, chính là muốn nàng nhất định phải sống sót trở về.
"Ừ." Mộc Hàn Yên nhìn về phía bóng lưng của đệ đệ, gật đầu lia lịa.
…
Thành Long Tu ở dưới chân dãy núi Long Nham cách thành Hắc Thạch ngàn dặm, nếu từ trên cao nhìn xuống, dãy núi Long Nham giống như một con rồng lớn chiếm giữ đại lục Thánh Đình, còn thành Long Tu, dựa vào tên cũng biết được ý nghĩa, chính là nằm ở vị trí râu rồng.
Thành trì này không lớn, nhỏ hơn thành Hắc Thạch một chút, nhưng lại là một trong những thành trì gần dãy núi Long Nham nhất của cả nước An Vân.
Dãy núi Long Nham kéo dài mấy trăm ngàn dặm, gần như bao quanh tất cả các nước của đại lục Thánh Đình. Trong dãy núi có vô số chim thú kỳ lạ, thiên tài địa bảo, có thể nói chính là một kho báu thiên nhiên khổng lồ, đương nhiên thu hút nhiều người tu luyện, thợ săn kho báu, người lịch luyện đến từ các nước, còn có những thương nhân làm kinh doanh.
Sau vài ngày, Mộc Hàn Yên và mấy người Mộc Nam, Tư Dung, Hoa Nguyệt, Xa Hạng ngồi xe ngựa đi tới thành Long Tu, trên đường có rất nhiều người qua lại, trong đó đại đa số đều là người tu luyện đeo trường kiếm trên lưng.
Đừng nói là kiếm sĩ cấp bảy cấp tám, ngay cả Đại kiếm sĩ cấp mười đỉnh phong cũng có thể vinh hạnh nhìn thấy vài người.
Gặp nhiều cao thủ như vậy, hiện tại Tư Dung và Hoa Nguyệt vẫn chưa trưởng thành đều không tự chủ được mà lộ ra vẻ ngưỡng mộ, còn gương mặt của Mộc Nam cũng lộ vẻ kính nể.
Thấy bọn họ ngay cả đi đường cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ bất cẩn đụng vào nhân vật lớn nào đó không chọc vào nổi, trong lòng Mộc Hàn Yên thầm thấy buồn cười. Nhớ năm đó, nàng cũng dừng chân ở thành Long Tu một thời gian ngắn, tu vi của nàng lúc đó đã là Đại kiếm sĩ cấp mười đỉnh phong, đại đa số những người nơi này nhìn thấy nàng còn phải hành lễ.
Đương nhiên, nàng không thể nói cho người ngoài biết những chuyện cũ huy hoàng đó, quen đường thuộc lối tìm một nhà khách để ở trọ. Dù sao nàng cũng không còn là Đại kiếm sĩ như trước, Mộc Hàn Yên rất tự biết lượng sức mình mà duy trì vẻ khiêm tốn, chọn một khách trạm tương đối rẻ cũng tương đối vắng khách.
Vừa mới đưa bạc chuẩn bị về phòng, nàng thấy một ông già mang theo vài tên tùy tùng cũng vào khách trạm.
Đại kiếm sĩ! Mộc Hàn Yên hơi ngẩn ra, vừa mới nghĩ đến cảnh tượng hào nhoáng của bản thân lúc dừng chân ở thành Long Tu trước kia, thế mà lại gặp phải cao thủ thực lực tương đương.
"Đại nhân, khách trạm như vậy làm sao có thể xứng với thân phận của người, hay là tìm một khách trạm khác đi." Một gã tùy tùng nói.
"Không cần, lần này chúng ta tới thành Long Tu là có chính sự cần làm, cố gắng đừng thu hút sự chú ý của người khác." Ông già trầm giọng nói.
"Vâng." Tên tùy tùng kia nhìn xung quanh, dáng vẻ rất cảnh giác.
Đúng lúc này, lại có một nam nhân trung niên đi vào khách trạm.
Lại là một Đại kiếm sĩ! Mộc Hàn Yên lại kinh ngạc lần nữa.
Thanh Hàn Tiêu Kiếm là năm mười hai tuổi, Mộc Hàn Phong tấn thăng kiếm sĩ cấp bốn, sau khi cho thấy thiên phú kinh người, tổ phụ ở kinh thành xa xôi phái người đưa tới cho hắn. Nghe nói thanh kiếm này được làm bởi sư phụ danh tiếng, có thể nói là thần binh đời đầu. Nghĩ lại, tổ phụ rất yêu thương bảo vệ hai tỷ đệ bọn họ, chỉ là xuất phát từ mục đích bảo vệ nàng mới không thể không để Mộc Hàn Phong ở lại thành Hắc Thạch cùng Mộc Hàn Yên.
Mộc Hàn Phong cực kỳ quý trọng Hàn Tiêu Kiếm, không nỡ tùy tiện sử dụng, thế mà hôm nay hắn lại hào phóng đưa cho nàng. Phản ứng đầu tiên của Mộc Hàn Yên chính là từ chối, nàng đã nợ đệ đệ nhiều lắm rồi, làm sao có thể cướp đi vật mà hắn yêu quý được.
"Cho tỷ mượn đó, trở về nhất định phải tự tay trả lại cho ta, nếu không ta không để yên cho tỷ đâu." Mộc Hàn Phong như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, không đợi nàng nói ra miệng đã cướp lời ngăn chặn, nói xong bèn nhét Hàn Tiêu kiếm vào tay nàng, xoay người rời đi, vẫn là bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng như trước.
Đôi mắt Mộc Hàn Yên lập tức trở nên ướt át. tuy bề ngoài đệ đệ vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng trong lời nói có mang ý nghĩa khác, chính là muốn nàng nhất định phải sống sót trở về.
"Ừ." Mộc Hàn Yên nhìn về phía bóng lưng của đệ đệ, gật đầu lia lịa.
…
Thành Long Tu ở dưới chân dãy núi Long Nham cách thành Hắc Thạch ngàn dặm, nếu từ trên cao nhìn xuống, dãy núi Long Nham giống như một con rồng lớn chiếm giữ đại lục Thánh Đình, còn thành Long Tu, dựa vào tên cũng biết được ý nghĩa, chính là nằm ở vị trí râu rồng.
Thành trì này không lớn, nhỏ hơn thành Hắc Thạch một chút, nhưng lại là một trong những thành trì gần dãy núi Long Nham nhất của cả nước An Vân.
Dãy núi Long Nham kéo dài mấy trăm ngàn dặm, gần như bao quanh tất cả các nước của đại lục Thánh Đình. Trong dãy núi có vô số chim thú kỳ lạ, thiên tài địa bảo, có thể nói chính là một kho báu thiên nhiên khổng lồ, đương nhiên thu hút nhiều người tu luyện, thợ săn kho báu, người lịch luyện đến từ các nước, còn có những thương nhân làm kinh doanh.
Sau vài ngày, Mộc Hàn Yên và mấy người Mộc Nam, Tư Dung, Hoa Nguyệt, Xa Hạng ngồi xe ngựa đi tới thành Long Tu, trên đường có rất nhiều người qua lại, trong đó đại đa số đều là người tu luyện đeo trường kiếm trên lưng.
Đừng nói là kiếm sĩ cấp bảy cấp tám, ngay cả Đại kiếm sĩ cấp mười đỉnh phong cũng có thể vinh hạnh nhìn thấy vài người.
Gặp nhiều cao thủ như vậy, hiện tại Tư Dung và Hoa Nguyệt vẫn chưa trưởng thành đều không tự chủ được mà lộ ra vẻ ngưỡng mộ, còn gương mặt của Mộc Nam cũng lộ vẻ kính nể.
Thấy bọn họ ngay cả đi đường cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ bất cẩn đụng vào nhân vật lớn nào đó không chọc vào nổi, trong lòng Mộc Hàn Yên thầm thấy buồn cười. Nhớ năm đó, nàng cũng dừng chân ở thành Long Tu một thời gian ngắn, tu vi của nàng lúc đó đã là Đại kiếm sĩ cấp mười đỉnh phong, đại đa số những người nơi này nhìn thấy nàng còn phải hành lễ.
Đương nhiên, nàng không thể nói cho người ngoài biết những chuyện cũ huy hoàng đó, quen đường thuộc lối tìm một nhà khách để ở trọ. Dù sao nàng cũng không còn là Đại kiếm sĩ như trước, Mộc Hàn Yên rất tự biết lượng sức mình mà duy trì vẻ khiêm tốn, chọn một khách trạm tương đối rẻ cũng tương đối vắng khách.
Vừa mới đưa bạc chuẩn bị về phòng, nàng thấy một ông già mang theo vài tên tùy tùng cũng vào khách trạm.
Đại kiếm sĩ! Mộc Hàn Yên hơi ngẩn ra, vừa mới nghĩ đến cảnh tượng hào nhoáng của bản thân lúc dừng chân ở thành Long Tu trước kia, thế mà lại gặp phải cao thủ thực lực tương đương.
"Đại nhân, khách trạm như vậy làm sao có thể xứng với thân phận của người, hay là tìm một khách trạm khác đi." Một gã tùy tùng nói.
"Không cần, lần này chúng ta tới thành Long Tu là có chính sự cần làm, cố gắng đừng thu hút sự chú ý của người khác." Ông già trầm giọng nói.
"Vâng." Tên tùy tùng kia nhìn xung quanh, dáng vẻ rất cảnh giác.
Đúng lúc này, lại có một nam nhân trung niên đi vào khách trạm.
Lại là một Đại kiếm sĩ! Mộc Hàn Yên lại kinh ngạc lần nữa.
/297
|