Translator: Nguyetmai
"Két!" Triệu Tư Ninh đang ở tư thế vung trường kiếm bỗng kêu lên một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Ả này làm cái gì vậy, bảo ngươi ra tay ngươi không ra tay, nhất quyết đòi hành hạ Mộc Hàn Yên. Được rồi ngươi muốn tùy hứng thì cứ tùy hứng đi, lo dăm ba con súc sinh này làm gì? Ta giết vài con thì đã làm sao, ngươi đã sợ đến bất tỉnh, ngất lên ngất xuống rồi. Ngươi chĩa Khóa Hoàng Kim về phía ta làm cái gì, định hãm hại ta sao?
Triệu Tư Ninh không nhảy lên kịp, bởi vì có một chùm kim quang đã mạnh mẽ bao trùm lên hắn ta.
Thảm rồi! Trong đầu Triệu Tư Ninh ong lên một tiếng, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
Lúc này hắn ta cũng đã thấy rõ, thực ra Triệu Tứ tiểu thư ngất đi không phải là vì hắn ta giết mấy con súc sinh kia, mà chỉ là bị con heo kia dọa ngất, bởi vì cho dù đã ngất xỉu, khóe miệng nàng ta cũng không ngừng co quắp, phát ra tiếng kêu sợ hãi: "Heo, heo!"
Có nhầm hay không vậy, nói gì thì ngươi cũng là kiếm sĩ cấp ba, sao lại chỉ vì một con heo mà sợ đến vậy, lẽ nào ngươi cũng không bằng con heo sao?
Không được, không được, suy nghĩ này không nên có, đây chính là nữ thần trong lòng ta, làm sao có thể nói như vậy về nàng? Triệu Tư Ninh nhanh chóng ép buộc mình bỏ suy nghĩ này đi.
Mới vừa rồi còn nhìn thấy Triệu Tứ tiểu thư cuồng ngạo không ai bì nổi, chỉ vì một con heo mà sợ đến mức có bộ dạng như thế, Mộc Hàn Yên không biết nên khóc hay nên cười. Có thể tưởng tượng được bóng ma của con dị thú Phong Trư kia ở trong lòng Triệu Tứ tiểu thư lớn cỡ nào.
Sau đó trên khí vật luyện kim liền phát ra một ánh kim quang, Triệu Tư Ninh bị bao phủ trong đó liền hóa đá ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, ngoại trừ tròng mắt, toàn thân trên dưới không có chỗ nào có thể nhúc nhích được.
Đây chính là cơ hội kẻ thù sa cơ, Mộc Hàn Yên làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này? Nàng tung tới một cước ngăn cản huyết mạch của Triệu Tư Ninh, khi lui về thuận thế đá thêm một cước ngăn cản huyết mạch Triệu Tứ tiểu thư.
Sự xuất hiện của Khóa Hoàng Kim khiến Mộc Hàn Yên không thể xem thường bọn họ.
Thực ra thuật luyện kim cũng không phải là phát minh của đại lục Thánh Đình, nghe nói là đến từ thế giới bên kia. Kiếp trước, mãi đến khi mười sáu tuổi thực lực của Mộc Hàn Yên mới đột nhiên tăng mạnh, chuyên tâm với việc tu luyện, nhưng nàng cũng không hiểu nhiều về loại kỳ môn dị thuật này. Nàng chỉ biết phần lớn khí vật luyện kim đều có thời gian làm lạnh, bắt buộc phải ra tay trước thời gian nó lạnh đi mới được.
Bị Mộc Hàn Yên dùng một cước ngăn huyết mạch lại, tâm trí Triệu Tư Ninh chùng xuống tận đáy, may mắn cuối cùng cũng đã tan biến theo đó. Chuyện này bọn họ vốn đã bàn cách đối phó với thủ đoạn của Mộc Hàn Yên, không ngờ Mộc Hàn Yên lại nhanh nhạy như vậy, đã ra tay trước khi có thời gian chuẩn bị cho Khóa Hoàng Kim.
"Công tử, không cần phải cẩn thận như vậy chứ?" Tư Dung thấy Mộc Hàn Yên thận trọng như vậy, thuận miệng nói.
"Cẩn tắc vô áy náy, ngươi không nghe nói câu này sao, rất nhiều khoảnh khắc trong lịch sử bị thay đổi bởi vì những nhân vật nhỏ." Mộc Hàn Yên nghiêm túc nói.
Ai là nhân vật nhỏ, ngươi nói ta là nhân vật nhỏ, ta chính là cao thủ tinh anh đặc biệt của học viện Chính Anh, dám nói ta là nhân vật nhỏ ư! Triệu Tư Ninh thấy Mộc Hàn Yên khinh thường mình liền cảm thấy giận dữ, đáng tiếc hắn ta đã bị phong bế huyết mạch, không nói ra được câu nào.
"Ầy, công tử nói có lý, ta cũng nghe người ta nói, cho dù là một cái quần lót, một mảnh giấy đi cầu đều có tác dụng không thể thay thế của nó, tuyệt đối không thể xem thường bất cứ ai, hẳn chính là đạo lý này, đúng không công tử?" Tư Dung chống cằm, làm bộ dạng trầm tư, thái độ rất nghiêm túc.
Hoa Nguyệt và Mộc Nam, còn có cả Xa Hạng đều vô cùng ngạc nhiên, tiếp theo đó là gương mặt đầy sự khâm phục.
"Két!" Triệu Tư Ninh đang ở tư thế vung trường kiếm bỗng kêu lên một tiếng, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Ả này làm cái gì vậy, bảo ngươi ra tay ngươi không ra tay, nhất quyết đòi hành hạ Mộc Hàn Yên. Được rồi ngươi muốn tùy hứng thì cứ tùy hứng đi, lo dăm ba con súc sinh này làm gì? Ta giết vài con thì đã làm sao, ngươi đã sợ đến bất tỉnh, ngất lên ngất xuống rồi. Ngươi chĩa Khóa Hoàng Kim về phía ta làm cái gì, định hãm hại ta sao?
Triệu Tư Ninh không nhảy lên kịp, bởi vì có một chùm kim quang đã mạnh mẽ bao trùm lên hắn ta.
Thảm rồi! Trong đầu Triệu Tư Ninh ong lên một tiếng, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
Lúc này hắn ta cũng đã thấy rõ, thực ra Triệu Tứ tiểu thư ngất đi không phải là vì hắn ta giết mấy con súc sinh kia, mà chỉ là bị con heo kia dọa ngất, bởi vì cho dù đã ngất xỉu, khóe miệng nàng ta cũng không ngừng co quắp, phát ra tiếng kêu sợ hãi: "Heo, heo!"
Có nhầm hay không vậy, nói gì thì ngươi cũng là kiếm sĩ cấp ba, sao lại chỉ vì một con heo mà sợ đến vậy, lẽ nào ngươi cũng không bằng con heo sao?
Không được, không được, suy nghĩ này không nên có, đây chính là nữ thần trong lòng ta, làm sao có thể nói như vậy về nàng? Triệu Tư Ninh nhanh chóng ép buộc mình bỏ suy nghĩ này đi.
Mới vừa rồi còn nhìn thấy Triệu Tứ tiểu thư cuồng ngạo không ai bì nổi, chỉ vì một con heo mà sợ đến mức có bộ dạng như thế, Mộc Hàn Yên không biết nên khóc hay nên cười. Có thể tưởng tượng được bóng ma của con dị thú Phong Trư kia ở trong lòng Triệu Tứ tiểu thư lớn cỡ nào.
Sau đó trên khí vật luyện kim liền phát ra một ánh kim quang, Triệu Tư Ninh bị bao phủ trong đó liền hóa đá ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, ngoại trừ tròng mắt, toàn thân trên dưới không có chỗ nào có thể nhúc nhích được.
Đây chính là cơ hội kẻ thù sa cơ, Mộc Hàn Yên làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này? Nàng tung tới một cước ngăn cản huyết mạch của Triệu Tư Ninh, khi lui về thuận thế đá thêm một cước ngăn cản huyết mạch Triệu Tứ tiểu thư.
Sự xuất hiện của Khóa Hoàng Kim khiến Mộc Hàn Yên không thể xem thường bọn họ.
Thực ra thuật luyện kim cũng không phải là phát minh của đại lục Thánh Đình, nghe nói là đến từ thế giới bên kia. Kiếp trước, mãi đến khi mười sáu tuổi thực lực của Mộc Hàn Yên mới đột nhiên tăng mạnh, chuyên tâm với việc tu luyện, nhưng nàng cũng không hiểu nhiều về loại kỳ môn dị thuật này. Nàng chỉ biết phần lớn khí vật luyện kim đều có thời gian làm lạnh, bắt buộc phải ra tay trước thời gian nó lạnh đi mới được.
Bị Mộc Hàn Yên dùng một cước ngăn huyết mạch lại, tâm trí Triệu Tư Ninh chùng xuống tận đáy, may mắn cuối cùng cũng đã tan biến theo đó. Chuyện này bọn họ vốn đã bàn cách đối phó với thủ đoạn của Mộc Hàn Yên, không ngờ Mộc Hàn Yên lại nhanh nhạy như vậy, đã ra tay trước khi có thời gian chuẩn bị cho Khóa Hoàng Kim.
"Công tử, không cần phải cẩn thận như vậy chứ?" Tư Dung thấy Mộc Hàn Yên thận trọng như vậy, thuận miệng nói.
"Cẩn tắc vô áy náy, ngươi không nghe nói câu này sao, rất nhiều khoảnh khắc trong lịch sử bị thay đổi bởi vì những nhân vật nhỏ." Mộc Hàn Yên nghiêm túc nói.
Ai là nhân vật nhỏ, ngươi nói ta là nhân vật nhỏ, ta chính là cao thủ tinh anh đặc biệt của học viện Chính Anh, dám nói ta là nhân vật nhỏ ư! Triệu Tư Ninh thấy Mộc Hàn Yên khinh thường mình liền cảm thấy giận dữ, đáng tiếc hắn ta đã bị phong bế huyết mạch, không nói ra được câu nào.
"Ầy, công tử nói có lý, ta cũng nghe người ta nói, cho dù là một cái quần lót, một mảnh giấy đi cầu đều có tác dụng không thể thay thế của nó, tuyệt đối không thể xem thường bất cứ ai, hẳn chính là đạo lý này, đúng không công tử?" Tư Dung chống cằm, làm bộ dạng trầm tư, thái độ rất nghiêm túc.
Hoa Nguyệt và Mộc Nam, còn có cả Xa Hạng đều vô cùng ngạc nhiên, tiếp theo đó là gương mặt đầy sự khâm phục.
/297
|