Translator: Nguyetmai
Ví dụ như thế còn có thể ác nghiệt hơn được nữa không? Những lời nói có thể đả kích người ta đến chết thế này, chắc chỉ có Tư Dung mới có thể nói ra được?
Mộc Hàn Yên đảo cặp mắt trắng dã, quyết định sau này sẽ không thảo luận bất kỳ vấn đề gì với Tư Dung nữa.
Đương nhiên, bọn họ chỉ hơi chán ghét một chút, nhưng Triệu Tư Ninh thì sắp tức đến hộc máu.
Thật đáng hận, đường đường là cao thủ tinh anh của học viện Chính Anh lại bị ngươi so sánh với quần lót, giấy đi cầu. Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể sỉ nhục! Triệu đại thúc quyết định rồi, cho dù hắn ta chết cũng không chịu để những kẻ bại hoại này khi dễ.
"Công tử, kế tiếp làm thế nào đây?" Hoa Nguyệt thực sự không chịu nổi Tư Dung, sợ rằng hắn lại nói ra những lời khiến người ta chán ghét, liền hỏi trước.
"Bọn họ muốn làm cái gì, chúng ta cũng làm như thế." Mộc Hàn Yên lạnh lùng nói.
Nàng không phải là thánh nhân lấy ơn báo oán, không phải thánh nhân nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Có thù báo thù, có ơn báo ơn, thù ra thù, ơn ra ơn, đây mới là tôn chỉ của Mộc Hàn Yên.
Ánh mắt Tư Dung và Hoa Nguyệt sáng lên, cùng lúc nhìn về phía Triệu Tư Ninh. Vẻ mặt Mộc Nam rất hưng phấn, theo thật sát phía sau, Xa Hạng do dự một lát cũng đi theo.
"Hú..." Loáng thoáng, dường như Mộc Hàn Yên nghe được tiếng gầm nhẹ giống như tiếng sói tru từ miệng Mộc Nam.
Ầy... Trước đây không hề phát hiện tên này lại thích đánh người như vậy, lẽ nào nàng lại nhìn lầm? Cách nghĩ của Mộc Đại tiểu thư hiển nhiên là chưa nhận ra được, sao nàng có thể quên được, trước khi quen biết nàng, Tư Dung và Hoa Nguyệt cũng thực sự là những người văn minh, hiền lành chưa từng ức hiếp ai bao giờ. Từ khi quen biết Mộc Hàn Yên đến nay, ức hiếp người ta cũng là thuận theo nàng, không cấm được. Mộc Đại công tử làm hư đám cận vệ hiền lành, hơn nữa dường như ngày càng nhiều thêm, ngày càng hư thêm.
Một lát sau, một cơn mưa quyền cước rơi xuống người Triệu Tư Ninh, truyền đến tiếng bình bịch như kiểu đánh bao cát vậy.
Không sai, chính là đánh bao cát! Mấy tên này, ra tay cái sau hung ác hơn cái trước, cái sau tàn độc hơn cái trước, tìm kiếm những chỗ mềm yếu nhất có thể chịu được đau đớn mà ra tay, nhưng lại không đến mức đánh chết người tại chỗ. Không phải bọn họ mềm lòng, mà lo lắng là đánh vài cái chết người thì không được.
Đánh kiểu như vậy nào có xem người ta là người, cho dù xem như đánh bao cát cũng không ác độc như thế chứ?
"Độc ác quá, mọi người còn xem hắn ta là người không, tại sao lại có thể ra tay ác như vậy?" Đáng giận nhất là, Tư Dung vừa thu hồi một cước đá vào nửa người phía dưới của Triệu Tư Ninh, vừa dùng giọng điệu thương dân oán trời nói.
Nghe những lời không biết xấu hổ đó, Mộc Hàn Yên hận không thể thu hồi một cước đang đá về phía Triệu Tư Ninh đá vào mặt hắn.
"Tiện nhân này giải quyết thế nào đây?" Mộc Nam đỏ lừ mặt, giống như là máu gà vậy, hắn kích động hỏi Mộc Hàn Yên.
Thực lực của hắn vẫn hơi kém, Hoa Nguyệt và Tư Dung đang trong thế tấn công dồn dập như vậy, hắn không tìm được khe hở để ra tay, bởi thế mới nhìn về mục tiêu là Triệu Tứ tiểu thư.
"Ngươi nói xem nếu như chúng ra rơi vào tay của nàng ta, sẽ có kết quả thế nào?" Mộc Hàn Yên như có điều suy nghĩ mà nói.
"Ta hiểu rồi." Mộc Nam mặt như gà trống ngước lên, hào hứng xông về phía Triệu Tứ tiểu thư, giày trên chân hắn chuẩn xác nhằm thẳng mặt của Triệu tứ tiểu thư, sau đó một tiếng vang lên.
Không đến mức như thế chứ, ta chỉ muốn bảo ngươi cứu tỉnh nàng ta, nghiêm khắc dạy cho nàng ta một bài học là được rồi. Ngươi nói ngươi hiểu, hiểu cái rắm ấy! Khóe miệng Mộc Hàn Yên giật mạnh một hồi, ánh mắt nhìn Mộc Nam cũng đã thay đổi.
Ví dụ như thế còn có thể ác nghiệt hơn được nữa không? Những lời nói có thể đả kích người ta đến chết thế này, chắc chỉ có Tư Dung mới có thể nói ra được?
Mộc Hàn Yên đảo cặp mắt trắng dã, quyết định sau này sẽ không thảo luận bất kỳ vấn đề gì với Tư Dung nữa.
Đương nhiên, bọn họ chỉ hơi chán ghét một chút, nhưng Triệu Tư Ninh thì sắp tức đến hộc máu.
Thật đáng hận, đường đường là cao thủ tinh anh của học viện Chính Anh lại bị ngươi so sánh với quần lót, giấy đi cầu. Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể sỉ nhục! Triệu đại thúc quyết định rồi, cho dù hắn ta chết cũng không chịu để những kẻ bại hoại này khi dễ.
"Công tử, kế tiếp làm thế nào đây?" Hoa Nguyệt thực sự không chịu nổi Tư Dung, sợ rằng hắn lại nói ra những lời khiến người ta chán ghét, liền hỏi trước.
"Bọn họ muốn làm cái gì, chúng ta cũng làm như thế." Mộc Hàn Yên lạnh lùng nói.
Nàng không phải là thánh nhân lấy ơn báo oán, không phải thánh nhân nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Có thù báo thù, có ơn báo ơn, thù ra thù, ơn ra ơn, đây mới là tôn chỉ của Mộc Hàn Yên.
Ánh mắt Tư Dung và Hoa Nguyệt sáng lên, cùng lúc nhìn về phía Triệu Tư Ninh. Vẻ mặt Mộc Nam rất hưng phấn, theo thật sát phía sau, Xa Hạng do dự một lát cũng đi theo.
"Hú..." Loáng thoáng, dường như Mộc Hàn Yên nghe được tiếng gầm nhẹ giống như tiếng sói tru từ miệng Mộc Nam.
Ầy... Trước đây không hề phát hiện tên này lại thích đánh người như vậy, lẽ nào nàng lại nhìn lầm? Cách nghĩ của Mộc Đại tiểu thư hiển nhiên là chưa nhận ra được, sao nàng có thể quên được, trước khi quen biết nàng, Tư Dung và Hoa Nguyệt cũng thực sự là những người văn minh, hiền lành chưa từng ức hiếp ai bao giờ. Từ khi quen biết Mộc Hàn Yên đến nay, ức hiếp người ta cũng là thuận theo nàng, không cấm được. Mộc Đại công tử làm hư đám cận vệ hiền lành, hơn nữa dường như ngày càng nhiều thêm, ngày càng hư thêm.
Một lát sau, một cơn mưa quyền cước rơi xuống người Triệu Tư Ninh, truyền đến tiếng bình bịch như kiểu đánh bao cát vậy.
Không sai, chính là đánh bao cát! Mấy tên này, ra tay cái sau hung ác hơn cái trước, cái sau tàn độc hơn cái trước, tìm kiếm những chỗ mềm yếu nhất có thể chịu được đau đớn mà ra tay, nhưng lại không đến mức đánh chết người tại chỗ. Không phải bọn họ mềm lòng, mà lo lắng là đánh vài cái chết người thì không được.
Đánh kiểu như vậy nào có xem người ta là người, cho dù xem như đánh bao cát cũng không ác độc như thế chứ?
"Độc ác quá, mọi người còn xem hắn ta là người không, tại sao lại có thể ra tay ác như vậy?" Đáng giận nhất là, Tư Dung vừa thu hồi một cước đá vào nửa người phía dưới của Triệu Tư Ninh, vừa dùng giọng điệu thương dân oán trời nói.
Nghe những lời không biết xấu hổ đó, Mộc Hàn Yên hận không thể thu hồi một cước đang đá về phía Triệu Tư Ninh đá vào mặt hắn.
"Tiện nhân này giải quyết thế nào đây?" Mộc Nam đỏ lừ mặt, giống như là máu gà vậy, hắn kích động hỏi Mộc Hàn Yên.
Thực lực của hắn vẫn hơi kém, Hoa Nguyệt và Tư Dung đang trong thế tấn công dồn dập như vậy, hắn không tìm được khe hở để ra tay, bởi thế mới nhìn về mục tiêu là Triệu Tứ tiểu thư.
"Ngươi nói xem nếu như chúng ra rơi vào tay của nàng ta, sẽ có kết quả thế nào?" Mộc Hàn Yên như có điều suy nghĩ mà nói.
"Ta hiểu rồi." Mộc Nam mặt như gà trống ngước lên, hào hứng xông về phía Triệu Tứ tiểu thư, giày trên chân hắn chuẩn xác nhằm thẳng mặt của Triệu tứ tiểu thư, sau đó một tiếng vang lên.
Không đến mức như thế chứ, ta chỉ muốn bảo ngươi cứu tỉnh nàng ta, nghiêm khắc dạy cho nàng ta một bài học là được rồi. Ngươi nói ngươi hiểu, hiểu cái rắm ấy! Khóe miệng Mộc Hàn Yên giật mạnh một hồi, ánh mắt nhìn Mộc Nam cũng đã thay đổi.
/297
|