Translator: Nguyetmai
(*) Cơ tình: Bromance, tình yêu hoặc mối quan hệ gần gũi giữa hai người đàn ông.
"Ngươi muốn cười thì cứ cười đi, cẩn thận kẻo nhịn đến nội thương đấy." Mộc Hàn Yên thở dài, nói với Hoa Nguyệt đang sắp méo mó hết cả mặt. Nói xong, bản thân mình cũng không kiêng nể gì mà cười to lên trước.
"Ha... Ha ha ha ha." Cuối cùng, Hoa Nguyệt không nhịn được mà bật cười lớn.
Khuất Sơn Hải hung hăng trừng mắt nhìn đám người Mộc Hàn Yên một cái nhưng không có ý muốn dạy dỗ. Ông ta là con cháu của gia tộc Khuất thị quyền thế ở kinh thành, danh tiếng vang dội, đương nhiên ông ta không tiện nổi khùng với mấy tên tiểu bối giống như Mộc Hàn Yên được.
Lúc này, Trần Bình Phong đã nhanh chóng rơi xuống, tuy ông ta có tu vi Đại kiếm sĩ nhưng nếu rơi xuống từ độ cao hơn mười trượng vẫn khó tránh khỏi việc bị gãy tay gãy chân. Trần Bình Phong sợ đến nỗi biến đổi sắc mặt, tay chân múa đạp lung tung, giống như một con chim đần độn bị chặt mất cánh.
Khuất Sơn Hải nhảy lên thật cao, dùng kiểu bế công chúa ôm lấy Trần Bình Phong đang sắp rơi xuống mặt đất, lúc đáp xuống đất, thân thể trượt nghiêng ra phía ngoài chừng năm, sáu trượng, lúc này mới hóa giải được lực rơi xuống vô cùng lớn.
"Bình Phong, có bị thương không?" Khuất Sơn Hải quan tâm hỏi Trần Bình Phong.
"Đa tạ Khuất đại ca ra tay cứu giúp, cũng may không bị thương." Trần Bình Phong cảm kích nói.
"Không bị thương là tốt rồi, tốt rồi." Khuất Sơn Hải thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên là huynh đệ tình thâm, tình cảnh như vậy, mấy người Mộc Hàn Yên nhìn thấy mà âm thầm cảm động. Chỉ là, bọn họ không chú ý đến tư thế của mình rất chướng tai gai mắt sao? Một đại nam nhân bế chặt một đại nam nhân khác theo kiểu bế công chúa, bốn mắt nhìn nhau thâm tình, đây là tình huống gì vậy?
Có cơ tình, hơn nữa còn tràn ngập cơ tình a... a... a... Ta nhổ vào! Mộc Hàn Yên vỗ vỗ gáy, xem ra kiếp trước học điều xấu rồi, sao ý nghĩ lại trở nên xấu xa như vậy chứ.
Mộc Hàn Yên nhìn về phía đám người Tư Dung và Hoa Nguyệt, lại thấy mỗi người bọn họ đều giống như có suy nghĩ gì đó, vẻ mặt hiện lên nụ cười gian xảo.
Mộc Hàn Yên bĩu môi: Một đám người dơ bẩn! Đối với loại người có nội tâm dơ bẩn gian xảo như thế, Mộc Đại tiểu thư tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.
"Bình Phong, ngươi nghỉ ngơi, điều tức nội lực trước đi." Tuy Trần Bình Phong không bị thương nhưng Khuất Sơn Hải vẫn cảm nhận được kình khí của ông ta hỗn loạn, sợ sẽ để lại tại họa ngầm gì đó. Thế là, ông ta liền đặt Trần Bình Phong xuống nghỉ ngơi tại chỗ. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn chính là ông ta cũng phát hiện tư thế hiện tại của hai người rất mờ ám, khiến người khác suy đoán linh tinh.
"Khuất đại ca, xem ra cái kén đỏ này đã yếu đi rất nhiều, để bọn ta thử xem sao." Một người đàn ông bên cạnh nói.
Tuy Trần Bình Phong không thể phá được lớp phòng ngự bên ngoài của Long Huyết Thạch, còn làm bản thân bay lên không trung, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn uổng công, chí ít lớp kén màu đỏ kia đã yếu đi không ít.
"Khuất trưởng lão, chắc bây giờ đến lượt của bọn ta rồi chứ?" Hai người chạy tới lúc trước cướp lời, nếu để Khuất Sơn Hải sử dụng Xa Luân Chiến Pháp, cái kén kia sớm muộn gì cũng bị phá vỡ, bọn họ đâu còn có cơ hội.
"Cũng được, vậy nhường các ngươi thử lại lần nữa vậy." Khuất Sơn Hải hơi do dự, nói.
"Khuất đại ca." Bên cạnh, Trần Bình Phong có chút nóng ruột kêu lên.
Ông ta phải trả cái giá là bị bay lên không trung mới làm suy yếu lớp phòng ngự của Long Huyết Thạch, sao có thể để người ngoài được lợi chứ?
Khuất Sơn Hải khoát khoát tay, không cho ông ta nói tiếp, đợi hai người kia xoay người đi về phía Long Huyết Thạch, lúc này mới hạ giọng nói với bọn họ: "Long Huyết Thạch này không dễ có được như ngươi nghĩ, dựa vào hai người bọn họ chưa chắc có thể phá vỡ lớp phòng ngự, cho dù phá được cũng khó tránh khỏi việc thực lực bị tổn hại lớn, đến lúc đó không cần tốn nhiều sức cũng có thể có được Long Huyết Thạch, không phải càng tốt sao?"
"Nhưng mà, không phải lúc trước đã nói là người có duyên sẽ có được thiên tài địa bảo sao? Đến lúc đó chúng ta ra tay cướp đoạt sẽ không có đạo lý, bị truyền ra không tốt lắm đâu." Tính tình Trần Bình Phong ngay thẳng, nghe thấy vậy thì lo lắng nói.
(*) Cơ tình: Bromance, tình yêu hoặc mối quan hệ gần gũi giữa hai người đàn ông.
"Ngươi muốn cười thì cứ cười đi, cẩn thận kẻo nhịn đến nội thương đấy." Mộc Hàn Yên thở dài, nói với Hoa Nguyệt đang sắp méo mó hết cả mặt. Nói xong, bản thân mình cũng không kiêng nể gì mà cười to lên trước.
"Ha... Ha ha ha ha." Cuối cùng, Hoa Nguyệt không nhịn được mà bật cười lớn.
Khuất Sơn Hải hung hăng trừng mắt nhìn đám người Mộc Hàn Yên một cái nhưng không có ý muốn dạy dỗ. Ông ta là con cháu của gia tộc Khuất thị quyền thế ở kinh thành, danh tiếng vang dội, đương nhiên ông ta không tiện nổi khùng với mấy tên tiểu bối giống như Mộc Hàn Yên được.
Lúc này, Trần Bình Phong đã nhanh chóng rơi xuống, tuy ông ta có tu vi Đại kiếm sĩ nhưng nếu rơi xuống từ độ cao hơn mười trượng vẫn khó tránh khỏi việc bị gãy tay gãy chân. Trần Bình Phong sợ đến nỗi biến đổi sắc mặt, tay chân múa đạp lung tung, giống như một con chim đần độn bị chặt mất cánh.
Khuất Sơn Hải nhảy lên thật cao, dùng kiểu bế công chúa ôm lấy Trần Bình Phong đang sắp rơi xuống mặt đất, lúc đáp xuống đất, thân thể trượt nghiêng ra phía ngoài chừng năm, sáu trượng, lúc này mới hóa giải được lực rơi xuống vô cùng lớn.
"Bình Phong, có bị thương không?" Khuất Sơn Hải quan tâm hỏi Trần Bình Phong.
"Đa tạ Khuất đại ca ra tay cứu giúp, cũng may không bị thương." Trần Bình Phong cảm kích nói.
"Không bị thương là tốt rồi, tốt rồi." Khuất Sơn Hải thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên là huynh đệ tình thâm, tình cảnh như vậy, mấy người Mộc Hàn Yên nhìn thấy mà âm thầm cảm động. Chỉ là, bọn họ không chú ý đến tư thế của mình rất chướng tai gai mắt sao? Một đại nam nhân bế chặt một đại nam nhân khác theo kiểu bế công chúa, bốn mắt nhìn nhau thâm tình, đây là tình huống gì vậy?
Có cơ tình, hơn nữa còn tràn ngập cơ tình a... a... a... Ta nhổ vào! Mộc Hàn Yên vỗ vỗ gáy, xem ra kiếp trước học điều xấu rồi, sao ý nghĩ lại trở nên xấu xa như vậy chứ.
Mộc Hàn Yên nhìn về phía đám người Tư Dung và Hoa Nguyệt, lại thấy mỗi người bọn họ đều giống như có suy nghĩ gì đó, vẻ mặt hiện lên nụ cười gian xảo.
Mộc Hàn Yên bĩu môi: Một đám người dơ bẩn! Đối với loại người có nội tâm dơ bẩn gian xảo như thế, Mộc Đại tiểu thư tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.
"Bình Phong, ngươi nghỉ ngơi, điều tức nội lực trước đi." Tuy Trần Bình Phong không bị thương nhưng Khuất Sơn Hải vẫn cảm nhận được kình khí của ông ta hỗn loạn, sợ sẽ để lại tại họa ngầm gì đó. Thế là, ông ta liền đặt Trần Bình Phong xuống nghỉ ngơi tại chỗ. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn chính là ông ta cũng phát hiện tư thế hiện tại của hai người rất mờ ám, khiến người khác suy đoán linh tinh.
"Khuất đại ca, xem ra cái kén đỏ này đã yếu đi rất nhiều, để bọn ta thử xem sao." Một người đàn ông bên cạnh nói.
Tuy Trần Bình Phong không thể phá được lớp phòng ngự bên ngoài của Long Huyết Thạch, còn làm bản thân bay lên không trung, thế nhưng cũng không phải hoàn toàn uổng công, chí ít lớp kén màu đỏ kia đã yếu đi không ít.
"Khuất trưởng lão, chắc bây giờ đến lượt của bọn ta rồi chứ?" Hai người chạy tới lúc trước cướp lời, nếu để Khuất Sơn Hải sử dụng Xa Luân Chiến Pháp, cái kén kia sớm muộn gì cũng bị phá vỡ, bọn họ đâu còn có cơ hội.
"Cũng được, vậy nhường các ngươi thử lại lần nữa vậy." Khuất Sơn Hải hơi do dự, nói.
"Khuất đại ca." Bên cạnh, Trần Bình Phong có chút nóng ruột kêu lên.
Ông ta phải trả cái giá là bị bay lên không trung mới làm suy yếu lớp phòng ngự của Long Huyết Thạch, sao có thể để người ngoài được lợi chứ?
Khuất Sơn Hải khoát khoát tay, không cho ông ta nói tiếp, đợi hai người kia xoay người đi về phía Long Huyết Thạch, lúc này mới hạ giọng nói với bọn họ: "Long Huyết Thạch này không dễ có được như ngươi nghĩ, dựa vào hai người bọn họ chưa chắc có thể phá vỡ lớp phòng ngự, cho dù phá được cũng khó tránh khỏi việc thực lực bị tổn hại lớn, đến lúc đó không cần tốn nhiều sức cũng có thể có được Long Huyết Thạch, không phải càng tốt sao?"
"Nhưng mà, không phải lúc trước đã nói là người có duyên sẽ có được thiên tài địa bảo sao? Đến lúc đó chúng ta ra tay cướp đoạt sẽ không có đạo lý, bị truyền ra không tốt lắm đâu." Tính tình Trần Bình Phong ngay thẳng, nghe thấy vậy thì lo lắng nói.
/297
|