Translator: Nguyetmai
Có điều, hiển nhiên đạo lý chỉ có tác dụng đối với kiếm sĩ cùng cấp, nếu cướp Long Huyết Thạch từ trong tay mấy tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như đám người Mộc Hàn Yên, có lẽ ông ta sẽ không có áp lực tâm lý gì. Không phải kẻ mạnh làm vua là đạo lý hiển nhiên sao?
"Lời đó là nói với mấy tên tiểu tử kia chứ không nói với hai người bọn hắn." Khuất Sơn Hải không đồng tình.
"À, hình như quả thật là như vậy." Trần Bình Phong hồi tưởng lại, lúc trước Khuất Sơn Hải hỏi hai người kia có ý kiến gì khác không, quả thực là nhắm vào lời đề nghị của Mộc Hàn Yên. Tuy có chút hiềm nghi chơi xấu nhưng cũng nói cho qua được, thế là ông ta cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc nói lời này, Khuất Sơn Hải không thèm nhìn Mộc Hàn Yên lấy một cái, nếu không phải Trần Bình Phong cướp lời đồng ý với đề nghị của Mộc Hàn Yên trước, ngay cả một cơ hội để thử ông ta cũng sẽ không cho Mộc Hàn Yên. Đương nhiên, cho dù Trần Bình Phong có đồng ý thì theo ông ta thấy kết quả cũng giống nhau mà thôi.
Ông ta không ra tay thì thôi, chỉ cần ra tay thì đâu có chuyện cho bọn họ. Ông ta hoàn toàn tự tin vào thực lực của chính mình, cũng như hoàn toàn coi thường thực lực của đám tiểu tử kia.
Hai người kia đi tới phía trước Long Huyết Thạch, nhìn nhau một cái, hít một hơi thật sâu, cùng lúc sử dụng thực lực mạnh nhất của kiếm sĩ cấp mười, chém về phía lớp kén đỏ bên ngoài.
Bọn họ đều biết mình chỉ có một cơ hội này, một khi thất bại có thể sẽ hối hận cả đời, cho nên không hề xem thường hay đùa giỡn.
Kiếm quang hướng lên trời, mưa gió chợt nổi lên. Một kiếm mà hai người hợp lực đương nhiên mạnh hơn nhiều so với lực của một mình Trần Bình Phong.
Thế nhưng, lại một tiếng sấm nổ vang, hai người bọn họ cũng theo gót Trần Bình Phong, bị cuốn bay lên như chiếc lá khô trong trận cuồng phong.
"Bịch bịch." Hai tiếng vang trầm thấp, hai người một trước một sau rơi xuống đất, bọn họ đều bị rơi đến gân cốt đứt gãy, nhất thời không bò dậy nổi.
Có điều, dưới sự liên thủ tập trung toàn lực của hai người bọn họ, cái kén kia đã trở nên mỏng manh hơn, chỉ còn lại một lớp màu đỏ nhạt cực kỳ mỏng, giống như lớp sương mù sáng sớm đầu thu, thổi một cái là có thể tiêu tán.
"Nhanh, động thủ." Thấy lớp phòng ngự phía ngoài của Long Huyết Thạch sắp vỡ ra, Khuất Sơn Hải khó nén kích động, giọng nói có chút run rẩy, ông ta tiên phong rút trường kiếm ra, phóng thân chém tới.
Mấy người khác luôn sẵn sàng trận địa đón quân địch, không đợi giọng nói Khuất Sơn Hải ngừng lại, bọn họ đều đã chém ra kiếm quang, thoạt nhìn đúng là chẳng phân biệt được trước sau.
Ngay cả Trần Bình Phong cũng bò dậy, phi thân xuất kiếm cùng bọn họ.
Mấy đường kiếm quang gần như chém vào cái kén kia cùng lúc. Khuất Sơn Hải đã giơ tay trái ra, chỉ chờ đến lúc kén vỡ là lập tức cướp lấy Long Huyết Thạch.
Tuy mấy người đồng hành đã có hứa hẹn ngầm với nhau, nhưng đối mặt với kỳ bảo, ai dám cam đoan không có người nào có ý nghĩ gian dối, chỉ có cầm được Long Huyết Thạch trong tay, ông ta mới yên tâm được.
Đáng tiếc, ông ta đắc ý hơi sớm, lúc kiếm quang dường như sắp phá vỡ lớp kén tựa màn sương mỏng kia, Long Huyết Thạch ở phía trung tâm bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng đỏ chói mắt, đậm đến như thật, giống như nham thạch nóng chảy phun trào ra bốn phía, lớp màu đỏ nhạt vốn mỏng manh như sương kia cũng lộ ra màu sắc đỏ rực một lần nữa.
Sức mạnh to lớn truyền lại, xuyên qua trường kiếm, đám người Khuất Sơn Hải bị đánh cực mạnh vào ngực, kêu rên rồi bay ra ngoài.
Bay lên không trung rồi, còn là cả một đám bay lên cùng một lúc.
Sau đó, đám người Khuất Sơn Hải nặng nề rơi xuống mặt đất, mặt mày ai nấy đều đầy bụi, tóc tai bù xù, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Khuất Sơn Hải và Trần Bình Phong còn đỡ một chút, một người thực lực cao hơn một bậc, một người sớm đã có kinh nghiệm nên cũng không bị thương gì nhưng mấy người khác lại không được may mắn như vậy.
Trong lực phản chấn to lớn đó, có người thì xương cổ tay cầm kiếm bị gãy, có người lại chấn động nội tạng, huyết khí đi ngược chiều, đều bị thương không nhẹ. Tình hình hoàn toàn không tốt hơn hai người trước đó là mấy.
Có điều, hiển nhiên đạo lý chỉ có tác dụng đối với kiếm sĩ cùng cấp, nếu cướp Long Huyết Thạch từ trong tay mấy tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như đám người Mộc Hàn Yên, có lẽ ông ta sẽ không có áp lực tâm lý gì. Không phải kẻ mạnh làm vua là đạo lý hiển nhiên sao?
"Lời đó là nói với mấy tên tiểu tử kia chứ không nói với hai người bọn hắn." Khuất Sơn Hải không đồng tình.
"À, hình như quả thật là như vậy." Trần Bình Phong hồi tưởng lại, lúc trước Khuất Sơn Hải hỏi hai người kia có ý kiến gì khác không, quả thực là nhắm vào lời đề nghị của Mộc Hàn Yên. Tuy có chút hiềm nghi chơi xấu nhưng cũng nói cho qua được, thế là ông ta cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc nói lời này, Khuất Sơn Hải không thèm nhìn Mộc Hàn Yên lấy một cái, nếu không phải Trần Bình Phong cướp lời đồng ý với đề nghị của Mộc Hàn Yên trước, ngay cả một cơ hội để thử ông ta cũng sẽ không cho Mộc Hàn Yên. Đương nhiên, cho dù Trần Bình Phong có đồng ý thì theo ông ta thấy kết quả cũng giống nhau mà thôi.
Ông ta không ra tay thì thôi, chỉ cần ra tay thì đâu có chuyện cho bọn họ. Ông ta hoàn toàn tự tin vào thực lực của chính mình, cũng như hoàn toàn coi thường thực lực của đám tiểu tử kia.
Hai người kia đi tới phía trước Long Huyết Thạch, nhìn nhau một cái, hít một hơi thật sâu, cùng lúc sử dụng thực lực mạnh nhất của kiếm sĩ cấp mười, chém về phía lớp kén đỏ bên ngoài.
Bọn họ đều biết mình chỉ có một cơ hội này, một khi thất bại có thể sẽ hối hận cả đời, cho nên không hề xem thường hay đùa giỡn.
Kiếm quang hướng lên trời, mưa gió chợt nổi lên. Một kiếm mà hai người hợp lực đương nhiên mạnh hơn nhiều so với lực của một mình Trần Bình Phong.
Thế nhưng, lại một tiếng sấm nổ vang, hai người bọn họ cũng theo gót Trần Bình Phong, bị cuốn bay lên như chiếc lá khô trong trận cuồng phong.
"Bịch bịch." Hai tiếng vang trầm thấp, hai người một trước một sau rơi xuống đất, bọn họ đều bị rơi đến gân cốt đứt gãy, nhất thời không bò dậy nổi.
Có điều, dưới sự liên thủ tập trung toàn lực của hai người bọn họ, cái kén kia đã trở nên mỏng manh hơn, chỉ còn lại một lớp màu đỏ nhạt cực kỳ mỏng, giống như lớp sương mù sáng sớm đầu thu, thổi một cái là có thể tiêu tán.
"Nhanh, động thủ." Thấy lớp phòng ngự phía ngoài của Long Huyết Thạch sắp vỡ ra, Khuất Sơn Hải khó nén kích động, giọng nói có chút run rẩy, ông ta tiên phong rút trường kiếm ra, phóng thân chém tới.
Mấy người khác luôn sẵn sàng trận địa đón quân địch, không đợi giọng nói Khuất Sơn Hải ngừng lại, bọn họ đều đã chém ra kiếm quang, thoạt nhìn đúng là chẳng phân biệt được trước sau.
Ngay cả Trần Bình Phong cũng bò dậy, phi thân xuất kiếm cùng bọn họ.
Mấy đường kiếm quang gần như chém vào cái kén kia cùng lúc. Khuất Sơn Hải đã giơ tay trái ra, chỉ chờ đến lúc kén vỡ là lập tức cướp lấy Long Huyết Thạch.
Tuy mấy người đồng hành đã có hứa hẹn ngầm với nhau, nhưng đối mặt với kỳ bảo, ai dám cam đoan không có người nào có ý nghĩ gian dối, chỉ có cầm được Long Huyết Thạch trong tay, ông ta mới yên tâm được.
Đáng tiếc, ông ta đắc ý hơi sớm, lúc kiếm quang dường như sắp phá vỡ lớp kén tựa màn sương mỏng kia, Long Huyết Thạch ở phía trung tâm bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng đỏ chói mắt, đậm đến như thật, giống như nham thạch nóng chảy phun trào ra bốn phía, lớp màu đỏ nhạt vốn mỏng manh như sương kia cũng lộ ra màu sắc đỏ rực một lần nữa.
Sức mạnh to lớn truyền lại, xuyên qua trường kiếm, đám người Khuất Sơn Hải bị đánh cực mạnh vào ngực, kêu rên rồi bay ra ngoài.
Bay lên không trung rồi, còn là cả một đám bay lên cùng một lúc.
Sau đó, đám người Khuất Sơn Hải nặng nề rơi xuống mặt đất, mặt mày ai nấy đều đầy bụi, tóc tai bù xù, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Khuất Sơn Hải và Trần Bình Phong còn đỡ một chút, một người thực lực cao hơn một bậc, một người sớm đã có kinh nghiệm nên cũng không bị thương gì nhưng mấy người khác lại không được may mắn như vậy.
Trong lực phản chấn to lớn đó, có người thì xương cổ tay cầm kiếm bị gãy, có người lại chấn động nội tạng, huyết khí đi ngược chiều, đều bị thương không nhẹ. Tình hình hoàn toàn không tốt hơn hai người trước đó là mấy.
/297
|