Translator: Nguyetmai
Đáng tiếc, đây chính là sự thực! Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ sự thật này!
"Ây da, thật là ngại quá, mấy thứ này đều là của ta. Tuy đều không phải là đồ tốt, thế nhưng dù sao cũng là do ta thắng được. Ta miễn cưỡng nhận lấy vậy." Giọng điệu miễn cưỡng của Mộc Hàn Yên khiến Mộc Thành đang ngây ra liền tỉnh người. Sau đó Mộc Thành thà rằng mình không tỉnh táo lại.
Hai mắt Mộc Thành đỏ ngầu nhìn Mộc Hàn Yên từ từ thu thập những thảo dược quý báu của hắn ta, một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, nuốt vào không được mà nhổ ra cũng không xong. Đồ khốn được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Có tin ta cắn chết ngươi không!
"Tất cả giải tán đi." Trên mặt Việt Phàm Linh hiện lên nụ cười, nhìn Mộc Hàn Yên ẩn chứa ý cười ở khóe miệng, giờ phút này tâm tình của nàng vô cùng tốt.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Mộc Hàn Yên quay lại nhìn Việt Phàm Linh, nàng ngọt ngào cười với bà, sau đó vươn tay ôm lấy Việt Phàm Linh: "Cảm ơn mẫu thân đã bao dung với tính tùy hứng của con." Khi tất cả mọi người đều đang nghĩ mình thua là cái chắc rồi, rõ ràng chính là hành vi phá hoại tài sản gia đình, thế nhưng Việt Phàm Linh không hề có ý định ngăn cản. Làm sao trong lòng Mộc Hàn Yên có thể không cảm động?
Việt Phàm Linh sửng sốt, giờ phút này tim bà suýt chút nữa ngừng đập, nhưng lại vui sướng không ngừng. Bình thường Hàn Yên vẫn nghe lời của bà, nhưng cũng không trực tiếp biểu đạt tình cảm của nàng giống như bây giờ, chưa bao giờ thân mật với bà như vậy, vừa rồi ở trong phòng cũng là lần đầu tiên nàng ôm bà khóc lóc như vậy.
"Hàn Yên nhà ta là tốt nhất, không hề tùy hứng." Việt Phàm Linh vui vẻ nói.
Mộc Hàn Yên lại cười rộ lên, mẫu thân chính là như vậy, trong mắt của mẫu thân, cho dù nàng làm gì đều là có lý do, đều đúng cả.
"Hai người các ngươi, đi theo ta." Mộc Hàn Yên quay đầu nói với Hoa Nguyệt và Tư Dung.
Tuy Hoa Nguyệt bị thương nặng nhưng thân thể gầy yếu vẫn thẳng tắp như trước, sau khi đáp lại một tiếng, hắn đi theo phía sau Mộc Hàn Yên. Ánh mắt Tư Dung có chút phức tạp, cũng đi theo sau.
Việt Phàm Linh cũng muốn đi cùng, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi. Bà luôn cảm giác Hàn Yên của mình có điểm gì đó không giống trước, nhưng rốt cuộc chỗ nào không giống đây? Đợi Mộc Hàn Yên dẫn hai người kia đi xa, Việt Phàm Linh vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên vỗ tay một cái. Đúng rồi! Hàn Yên thay đổi rồi, trở nên hiểu chuyện hơn rồi! Nhìn đi, con bé đã biết cảm ơn mình rồi, lại còn ôm một cái nữa! Thật sự là hiểu chuyện nhiều rồi. Việt Phàm Linh vui mừng vô cùng.
Nếu như Mộc Hàn Phong ở đó, khẳng định sẽ bĩu môi, cái này gọi là quá mức được yêu quý mà kinh ngạc ư? Cũng là vì bình thường mẫu thân cưng chiều hơi quá đáng, tỷ ấy ôm một cái mẫu thân lại cho rằng tỷ ấy đã hiểu chuyện hơn, mẫu thân à, yêu cầu của người đối với Hàn Yên sao lại thấp như vậy chứ.
Mộc Hàn Yên dẫn hai người đến phòng khách trong viện của mình, phòng khách này không lớn thế nhưng bố trí cũng rất phong phú, vật trưng bày cũng có giá trị không nhỏ, có thể thấy được sự quan tâm của Việt Phàm Linh với Mộc Hàn Yên, chỉ cần liên quan đến Mộc Hàn Yên thì cái gì cũng chu đáo đến từng chi tiết.
Mộc Hàn Yên ngồi ở vị trí phía trên, nhìn hai thiếu niên gầy yếu im lặng đứng trong phòng khách, trong lòng rất rõ ràng. Hai người này cũng không ưa gì nàng. Ai bảo nàng là Đại thiếu gia nổi tiếng ăn chơi ở thành Hắc Thạch này, ngoài ăn chơi hưởng lạc ra còn biết cái gì? À, còn có thể gây ra một vài chuyện cùng đám bằng hữu xấu. Nói đến bọn họ, ngay cả Mộc Hàn Yên cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Đáng tiếc, đây chính là sự thực! Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ sự thật này!
"Ây da, thật là ngại quá, mấy thứ này đều là của ta. Tuy đều không phải là đồ tốt, thế nhưng dù sao cũng là do ta thắng được. Ta miễn cưỡng nhận lấy vậy." Giọng điệu miễn cưỡng của Mộc Hàn Yên khiến Mộc Thành đang ngây ra liền tỉnh người. Sau đó Mộc Thành thà rằng mình không tỉnh táo lại.
Hai mắt Mộc Thành đỏ ngầu nhìn Mộc Hàn Yên từ từ thu thập những thảo dược quý báu của hắn ta, một ngụm máu nghẹn ở cổ họng, nuốt vào không được mà nhổ ra cũng không xong. Đồ khốn được tiện nghi lại còn khoe mẽ! Có tin ta cắn chết ngươi không!
"Tất cả giải tán đi." Trên mặt Việt Phàm Linh hiện lên nụ cười, nhìn Mộc Hàn Yên ẩn chứa ý cười ở khóe miệng, giờ phút này tâm tình của nàng vô cùng tốt.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Mộc Hàn Yên quay lại nhìn Việt Phàm Linh, nàng ngọt ngào cười với bà, sau đó vươn tay ôm lấy Việt Phàm Linh: "Cảm ơn mẫu thân đã bao dung với tính tùy hứng của con." Khi tất cả mọi người đều đang nghĩ mình thua là cái chắc rồi, rõ ràng chính là hành vi phá hoại tài sản gia đình, thế nhưng Việt Phàm Linh không hề có ý định ngăn cản. Làm sao trong lòng Mộc Hàn Yên có thể không cảm động?
Việt Phàm Linh sửng sốt, giờ phút này tim bà suýt chút nữa ngừng đập, nhưng lại vui sướng không ngừng. Bình thường Hàn Yên vẫn nghe lời của bà, nhưng cũng không trực tiếp biểu đạt tình cảm của nàng giống như bây giờ, chưa bao giờ thân mật với bà như vậy, vừa rồi ở trong phòng cũng là lần đầu tiên nàng ôm bà khóc lóc như vậy.
"Hàn Yên nhà ta là tốt nhất, không hề tùy hứng." Việt Phàm Linh vui vẻ nói.
Mộc Hàn Yên lại cười rộ lên, mẫu thân chính là như vậy, trong mắt của mẫu thân, cho dù nàng làm gì đều là có lý do, đều đúng cả.
"Hai người các ngươi, đi theo ta." Mộc Hàn Yên quay đầu nói với Hoa Nguyệt và Tư Dung.
Tuy Hoa Nguyệt bị thương nặng nhưng thân thể gầy yếu vẫn thẳng tắp như trước, sau khi đáp lại một tiếng, hắn đi theo phía sau Mộc Hàn Yên. Ánh mắt Tư Dung có chút phức tạp, cũng đi theo sau.
Việt Phàm Linh cũng muốn đi cùng, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi. Bà luôn cảm giác Hàn Yên của mình có điểm gì đó không giống trước, nhưng rốt cuộc chỗ nào không giống đây? Đợi Mộc Hàn Yên dẫn hai người kia đi xa, Việt Phàm Linh vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên vỗ tay một cái. Đúng rồi! Hàn Yên thay đổi rồi, trở nên hiểu chuyện hơn rồi! Nhìn đi, con bé đã biết cảm ơn mình rồi, lại còn ôm một cái nữa! Thật sự là hiểu chuyện nhiều rồi. Việt Phàm Linh vui mừng vô cùng.
Nếu như Mộc Hàn Phong ở đó, khẳng định sẽ bĩu môi, cái này gọi là quá mức được yêu quý mà kinh ngạc ư? Cũng là vì bình thường mẫu thân cưng chiều hơi quá đáng, tỷ ấy ôm một cái mẫu thân lại cho rằng tỷ ấy đã hiểu chuyện hơn, mẫu thân à, yêu cầu của người đối với Hàn Yên sao lại thấp như vậy chứ.
Mộc Hàn Yên dẫn hai người đến phòng khách trong viện của mình, phòng khách này không lớn thế nhưng bố trí cũng rất phong phú, vật trưng bày cũng có giá trị không nhỏ, có thể thấy được sự quan tâm của Việt Phàm Linh với Mộc Hàn Yên, chỉ cần liên quan đến Mộc Hàn Yên thì cái gì cũng chu đáo đến từng chi tiết.
Mộc Hàn Yên ngồi ở vị trí phía trên, nhìn hai thiếu niên gầy yếu im lặng đứng trong phòng khách, trong lòng rất rõ ràng. Hai người này cũng không ưa gì nàng. Ai bảo nàng là Đại thiếu gia nổi tiếng ăn chơi ở thành Hắc Thạch này, ngoài ăn chơi hưởng lạc ra còn biết cái gì? À, còn có thể gây ra một vài chuyện cùng đám bằng hữu xấu. Nói đến bọn họ, ngay cả Mộc Hàn Yên cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
/297
|