Translator: Nguyetmai
Kiếp trước, sự lạnh nhạt của phụ thân khiến trong lòng nàng rất khó chịu, nàng hết lần này đến lần khác đều muốn biểu hiện tốt một chút, nhưng cho dù mình làm cái gì, cho dù làm tốt đến mấy, phụ thân cũng vô cùng thờ ơ, đừng nói đến khen ngợi, cho dù phạm sai lầm ông ấy cũng lười trách cứ. Đó là nguyên nhân dẫn tới sau này nàng có chút tùy ý, sống phóng túng ăn chơi hưởng lạc cùng với đám công tử bột chính cống, gây ra một số chuyện. Đó không phải là vì hy vọng phụ thân để ý tới mình hơn một chút, cho dù trách mắng nàng cũng được. Thế nhưng, không có, không có gì cả. Phụ thân vĩnh viễn lạnh lùng đối với nàng như vậy, không quan tâm đến nàng như vậy.
Nàng từng cho rằng phụ thân không thương nàng, chán ghét mà vứt bỏ nàng, không muốn nhìn thấy nàng. Thế nhưng, khi phụ thân dùng tính mạng của mình để tranh thủ thời gian chạy trốn cuối cùng cho nàng, nàng mới hiểu được tình thương của người như núi. Chỉ là, kiếp trước nàng hiểu ra quá muộn.
Cho nên, kiếp này nàng muốn nắm trong tay tất cả những điều này, không muốn tuột mất lần nữa! Tuyệt đối không!
Sau khi ngồi xuống, trước tiên Mộc Hàn Yên phân phó nha hoàn lấy thuốc trị thương bôi cho Hoa Nguyệt, lúc này mới nói đến chuyện chính.
"Hoa Nguyệt, cỏ Băng Tâm này ta cho ngươi, là ngươi thắng được, còn cả hoa Thất Diệp này ngươi cũng mang về đi. Tư Dung, ta cho ngươi khóm Thanh Trúc Đằng này." Mộc Hàn Yên nói xong lấy các thứ ra, đưa tới trước mặt hai người.
Thế nhưng hai người bọn họ lại không đưa tay ra nhận.
"Đại công tử, không có công không hưởng lộc." Tư Dung mở miệng nói, Hoa Nguyệt còn đỡ, dù sao vừa rồi cũng thắng một trận cọ xát cho Đại công tử, nhưng mình không làm gì cả mà Đại công tử lại ban thưởng lớn như vậy. Mặc dù khóm Thanh Trúc Đằng này là thứ mà hắn đang rất cần, thế nhưng hắn cũng không thể nhận như vậy.
Mộc Hàn Yên cười cười, quả nhiên tâm tư của Tư Dung này rất nặng. Có điều, nàng vẫn đang cần người như vậy. "Vừa nãy Hoa Nguyệt giúp ta thắng một trận đẹp đẽ như vậy, cái này coi như phần thưởng của ta. Còn về Tư Dung ngươi cần một lý do, vậy thì coi như ta mua chuộc ngươi. Lý do này đã được chưa?"
Tư Dung hơi mở miệng, có chút kinh ngạc nhìn Mộc Hàn Yên, hắn hoàn toàn không ngờ Mộc Hàn Yên lại có thể nói trắng ra như vậy. Đối diện với đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia của Mộc Hàn Yên, trong lòng hắn không ngừng đánh giá, Mộc Hàn Yên thực sự là một công tử bột vô dụng không biết gì như bên ngoài đồn đại hay sao? Thực sự như vậy sao?
Không thể không nói, Mộc Hàn Yên nói thẳng như vậy, ngược lại khiến Tư Dung có thêm một chút thiện cảm với nàng.
"Ta không muốn nói nhảm, cũng đừng ngạc nhiên vì sao ta lại chọn hai người các ngươi. Nếu ta đã chọn các ngươi, chứng minh ta tin tưởng các ngươi, tin tưởng nhân phẩm và thực lực của các ngươi. Điều ta cần chính là, trong trường hợp không chạm đến giới hạn cuối cùng của các ngươi, các ngươi hãy nghe theo mệnh lệnh của ta là được." Mộc Hàn Yên lời ít ý nhiều nói.
Nghe xong lời này, hai người đều sửng sốt, tiếp đó trong lòng nhắc lại một lần những lời Mộc Hàn Yên vừa nói, hai người liền tiếp nhận mà không có áp lực gì. Yêu cầu này thực sự không cao, ngược lại đã rất khoan dung rồi. Điều kiện tiên quyết là không chạm đến giới hạn cuối cùng, đây là đặt sự tự nguyện của bọn họ lên hàng đầu. Trở thành cận vệ của Đại công tử, tiền công mỗi tháng cũng được tăng lên, hơn nữa còn không có yêu cầu gì quá đáng. Tính ra, làm cận vệ của Đại công tử thật đúng là một chuyện tốt.
"Vâng, Đại công tử." Hoa Nguyệt cũng không do dự thêm nữa, sau khi nhận dược liệu, hắn hơi khom mình hành lễ nói lời cảm ơn: "Cảm tạ dược liệu của Đại công tử. Về sau xin kính cẩn tuân theo sự phân phó của Đại công tử."
"Nghe theo Đại công tử." Khóe miệng Tư Dung nhếch lên ý cười bất cần đời. Hắn đột nhiên cảm giác được, đi theo vị Đại thiếu gia ăn chơi trác táng trong tin đồn này cũng không xấu, hơn nữa, dường như cuộc sống sau này còn rất thú vị.
Kiếp trước, sự lạnh nhạt của phụ thân khiến trong lòng nàng rất khó chịu, nàng hết lần này đến lần khác đều muốn biểu hiện tốt một chút, nhưng cho dù mình làm cái gì, cho dù làm tốt đến mấy, phụ thân cũng vô cùng thờ ơ, đừng nói đến khen ngợi, cho dù phạm sai lầm ông ấy cũng lười trách cứ. Đó là nguyên nhân dẫn tới sau này nàng có chút tùy ý, sống phóng túng ăn chơi hưởng lạc cùng với đám công tử bột chính cống, gây ra một số chuyện. Đó không phải là vì hy vọng phụ thân để ý tới mình hơn một chút, cho dù trách mắng nàng cũng được. Thế nhưng, không có, không có gì cả. Phụ thân vĩnh viễn lạnh lùng đối với nàng như vậy, không quan tâm đến nàng như vậy.
Nàng từng cho rằng phụ thân không thương nàng, chán ghét mà vứt bỏ nàng, không muốn nhìn thấy nàng. Thế nhưng, khi phụ thân dùng tính mạng của mình để tranh thủ thời gian chạy trốn cuối cùng cho nàng, nàng mới hiểu được tình thương của người như núi. Chỉ là, kiếp trước nàng hiểu ra quá muộn.
Cho nên, kiếp này nàng muốn nắm trong tay tất cả những điều này, không muốn tuột mất lần nữa! Tuyệt đối không!
Sau khi ngồi xuống, trước tiên Mộc Hàn Yên phân phó nha hoàn lấy thuốc trị thương bôi cho Hoa Nguyệt, lúc này mới nói đến chuyện chính.
"Hoa Nguyệt, cỏ Băng Tâm này ta cho ngươi, là ngươi thắng được, còn cả hoa Thất Diệp này ngươi cũng mang về đi. Tư Dung, ta cho ngươi khóm Thanh Trúc Đằng này." Mộc Hàn Yên nói xong lấy các thứ ra, đưa tới trước mặt hai người.
Thế nhưng hai người bọn họ lại không đưa tay ra nhận.
"Đại công tử, không có công không hưởng lộc." Tư Dung mở miệng nói, Hoa Nguyệt còn đỡ, dù sao vừa rồi cũng thắng một trận cọ xát cho Đại công tử, nhưng mình không làm gì cả mà Đại công tử lại ban thưởng lớn như vậy. Mặc dù khóm Thanh Trúc Đằng này là thứ mà hắn đang rất cần, thế nhưng hắn cũng không thể nhận như vậy.
Mộc Hàn Yên cười cười, quả nhiên tâm tư của Tư Dung này rất nặng. Có điều, nàng vẫn đang cần người như vậy. "Vừa nãy Hoa Nguyệt giúp ta thắng một trận đẹp đẽ như vậy, cái này coi như phần thưởng của ta. Còn về Tư Dung ngươi cần một lý do, vậy thì coi như ta mua chuộc ngươi. Lý do này đã được chưa?"
Tư Dung hơi mở miệng, có chút kinh ngạc nhìn Mộc Hàn Yên, hắn hoàn toàn không ngờ Mộc Hàn Yên lại có thể nói trắng ra như vậy. Đối diện với đôi mắt xinh đẹp trong suốt kia của Mộc Hàn Yên, trong lòng hắn không ngừng đánh giá, Mộc Hàn Yên thực sự là một công tử bột vô dụng không biết gì như bên ngoài đồn đại hay sao? Thực sự như vậy sao?
Không thể không nói, Mộc Hàn Yên nói thẳng như vậy, ngược lại khiến Tư Dung có thêm một chút thiện cảm với nàng.
"Ta không muốn nói nhảm, cũng đừng ngạc nhiên vì sao ta lại chọn hai người các ngươi. Nếu ta đã chọn các ngươi, chứng minh ta tin tưởng các ngươi, tin tưởng nhân phẩm và thực lực của các ngươi. Điều ta cần chính là, trong trường hợp không chạm đến giới hạn cuối cùng của các ngươi, các ngươi hãy nghe theo mệnh lệnh của ta là được." Mộc Hàn Yên lời ít ý nhiều nói.
Nghe xong lời này, hai người đều sửng sốt, tiếp đó trong lòng nhắc lại một lần những lời Mộc Hàn Yên vừa nói, hai người liền tiếp nhận mà không có áp lực gì. Yêu cầu này thực sự không cao, ngược lại đã rất khoan dung rồi. Điều kiện tiên quyết là không chạm đến giới hạn cuối cùng, đây là đặt sự tự nguyện của bọn họ lên hàng đầu. Trở thành cận vệ của Đại công tử, tiền công mỗi tháng cũng được tăng lên, hơn nữa còn không có yêu cầu gì quá đáng. Tính ra, làm cận vệ của Đại công tử thật đúng là một chuyện tốt.
"Vâng, Đại công tử." Hoa Nguyệt cũng không do dự thêm nữa, sau khi nhận dược liệu, hắn hơi khom mình hành lễ nói lời cảm ơn: "Cảm tạ dược liệu của Đại công tử. Về sau xin kính cẩn tuân theo sự phân phó của Đại công tử."
"Nghe theo Đại công tử." Khóe miệng Tư Dung nhếch lên ý cười bất cần đời. Hắn đột nhiên cảm giác được, đi theo vị Đại thiếu gia ăn chơi trác táng trong tin đồn này cũng không xấu, hơn nữa, dường như cuộc sống sau này còn rất thú vị.
/297
|