Translator: Nguyetmai
"Nói bậy, ta thấy tuy hắn có ý lợi dụng vi sư, nhưng sự kính trọng đó cũng xuất phát từ tận đáy lòng. Các ngươi phải học hỏi hắn nhiều hơn, cho dù không đi chung một con đường, không cùng chung một mục đích, nhưng cũng không thể tùy tiện coi thường người khác, đừng làm bản thân có suy nghĩ phiến diện như vậy." Khúc Sơn Linh đang được Mộc Hàn Yên nịnh bợ thoải mái hết cả người, tất nhiên sẽ thấy khó chịu khi nghe những lời đó, ông ta nhẹ giọng khiển trách.
"Vâng, vâng đệ tử xin lĩnh giáo. Có điều lúc trước hắn nói muốn dùng những thảo dược này để tạo nên danh tiếng cho trường đấu giá Nam Mộc, còn hiệu quả hơn sư phụ ra mặt, đúng là quá coi thường sư phụ rồi." Tên đệ tử đó thấy dường như Khúc Sơn Linh thích thú với Mộc Hàn Yên nên có chút lo lắng khó mà giữ được vị trí của mình, hắn nhanh nhảu nói với vẻ kích động.
"Ừ, không được quên chuyện này." Cuối cùng Khúc Sơn Linh cũng tỉnh táo lại. Tuy Mộc Hàn Yên nịnh bợ khiến ông ta rất thoải mái, nhưng không thể dễ dàng bỏ qua tội phá hoại chuyện lớn của ông ta.
"Nể tình ngươi thật lòng kính trọng ta, chuyện này lão phu không tính toán với ngươi nữa, coi như giám định miễn phí cho ngươi một lần đi. Nhưng trước đó ngươi nói dùng những thảo dược này để tạo danh tiếng cho trường đấu giá Nam Mộc, hình như vẫn chưa làm được thì phải?" Khúc Sơn Linh nói.
"Yên tâm đi, ông sẽ nhanh chóng thấy được thôi." Mộc Hàn Yên nói với vẻ có đã có dự tính trong lòng.
"Quản sự Tôn, phiền ngươi cho người đi đưa tin rộng rãi, nói trường đấu giá Nam Mộc có bán rất nhiều thảo dược quý hiếm, cuối cùng hãy liệt kê danh sách các loại thảo dược này phát đi cùng lúc, phát cho các tiểu thương tập trung ngoài chợ mỗi người một bản nhờ họ giúp đỡ tuyên truyền thêm." Mộc Hàn Yên nói với quản sự Tôn.
"Nói bậy, ta thấy tuy hắn có ý lợi dụng vi sư, nhưng sự kính trọng đó cũng xuất phát từ tận đáy lòng. Các ngươi phải học hỏi hắn nhiều hơn, cho dù không đi chung một con đường, không cùng chung một mục đích, nhưng cũng không thể tùy tiện coi thường người khác, đừng làm bản thân có suy nghĩ phiến diện như vậy." Khúc Sơn Linh đang được Mộc Hàn Yên nịnh bợ thoải mái hết cả người, tất nhiên sẽ thấy khó chịu khi nghe những lời đó, ông ta nhẹ giọng khiển trách.
"Vâng, vâng đệ tử xin lĩnh giáo. Có điều lúc trước hắn nói muốn dùng những thảo dược này để tạo nên danh tiếng cho trường đấu giá Nam Mộc, còn hiệu quả hơn sư phụ ra mặt, đúng là quá coi thường sư phụ rồi." Tên đệ tử đó thấy dường như Khúc Sơn Linh thích thú với Mộc Hàn Yên nên có chút lo lắng khó mà giữ được vị trí của mình, hắn nhanh nhảu nói với vẻ kích động.
"Ừ, không được quên chuyện này." Cuối cùng Khúc Sơn Linh cũng tỉnh táo lại. Tuy Mộc Hàn Yên nịnh bợ khiến ông ta rất thoải mái, nhưng không thể dễ dàng bỏ qua tội phá hoại chuyện lớn của ông ta.
"Nể tình ngươi thật lòng kính trọng ta, chuyện này lão phu không tính toán với ngươi nữa, coi như giám định miễn phí cho ngươi một lần đi. Nhưng trước đó ngươi nói dùng những thảo dược này để tạo danh tiếng cho trường đấu giá Nam Mộc, hình như vẫn chưa làm được thì phải?" Khúc Sơn Linh nói.
"Yên tâm đi, ông sẽ nhanh chóng thấy được thôi." Mộc Hàn Yên nói với vẻ có đã có dự tính trong lòng.
"Quản sự Tôn, phiền ngươi cho người đi đưa tin rộng rãi, nói trường đấu giá Nam Mộc có bán rất nhiều thảo dược quý hiếm, cuối cùng hãy liệt kê danh sách các loại thảo dược này phát đi cùng lúc, phát cho các tiểu thương tập trung ngoài chợ mỗi người một bản nhờ họ giúp đỡ tuyên truyền thêm." Mộc Hàn Yên nói với quản sự Tôn.