Translator: Nguyetmai
Có điều, giúp đỡ là giúp đỡ, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Những loại thảo dược này không tệ nhưng chưa đến mức tuyên truyền công khai như thế, cho dù bọn họ có giúp đi tuyên truyền khắp nơi thì cũng chưa chắc thu hút được bao nhiêu người quan tâm đến.
"Chỉ có chỗ thảo dược này, không cần thiết phải cờ trống rầm rộ đến vậy chứ?" Có người không hiểu được nên hỏi.
"Nghe nói đã có các thương hội lâu đời khó chịu với trường đấu giá Nam Mộc, muốn âm thầm ra tay với bọn họ, đoán rằng trường đấu giá Nam Mộc không chờ được nữa nên tìm cách tạo danh tiếng, củng cố địa vị." Có người suy đoán.
"Ý tưởng thì tốt đấy, có điều kết quả phần lớn sẽ khiến bọn họ thất vọng thôi." Rõ ràng là người nói không đánh giá cao kết quả hành động lần này của trường đấu giá Nam Mộc.
"Không chỉ là thất vọng mà nếu vận may không tốt còn có thể tạo ra kết quả ngược lại, khiến người khác đề phòng cảnh giác trước." Cũng có người mưu tính thâm sâu nói.
"Sách lược sai lầm, sách lược này sai lầm rồi!" Người trước đó nói một cách bi quan.
Đám người Mộc Hàn Yên ít nhiều cũng nghe thấy tiếng bàn luận bên ngoài, mỗi người một biểu cảm khác nhau. Mộc Hàn Yên vẫn bình tĩnh như trước, mặc nhiên không có một chút lay động, Mộc Nam và quản sự Tôn ít nhiều cảm thấy lo âu, thái độ của Khúc Sơn Linh hoàn toàn như đang xem trò vui.
"Đúng rồi Nam công tử, quên mất một chuyện, lần cá cược này của chúng ta phải xác định thời gian chứ! Ba thầy trò bọn ta không thể mất thời gian ở lại thành Hắc Thạch mãi được." Khúc Sơn Linh nhớ ra điều gì, nói.
"Đúng thế, đúng thế, mỗi giờ mỗi khắc của sư phụ bọn ta thu nhập mấy vạn, mấy chục vạn lượng, tiếp tục tốn thời gian như vậy không phải là cách." Đệ tử trẻ tuổi ở phía sau thuận miệng nói theo.
Ngày nào cũng thổi con bò lên tận trời(*), các ngươi không mệt nhưng con bò cũng biết mệt chứ. Mộc Hàn Yên thầm khinh bỉ trong lòng, cũng không biết đường mà đổi kịch bản khác đi, con bò nhà các ngươi thật là mệt mỏi, ngày nào cũng bay lơ lửng trên trời.
(*)Thổi con bò lên tận trời: nói khoác lên đến tận trời.
"Yên tâm đi, nhiều nhất là nửa tháng nữa sẽ có kết quả." Mộc Hàn Yên nói, nếu nàng nhớ không nhầm, chắc chuyện đó sẽ xảy ra trong nửa tháng này.
"Được thôi, vậy chúng ta sẽ đợi nửa tháng." Khúc Sơn Linh lại không hề để ý, vì năm phần của trường đấu giá Nam Mộc, đợi nửa tháng nữa có sao đâu.
Tất nhiên thu nhập của thầy chiêm tinh không được nhiều như đồ đệ của ông ta khoác lác. Người dân bình thường tin tưởng bọn họ nhất, nhưng không trả được nhiều tiền, trả ít thì bọn họ lại cảm thấy tự hạ thấp bản thân, những nhà giàu có thì đúng là có tiền cũng có thể giúp bọn họ nâng cao giá trị của bản thân, nhưng chưa chắc người ta đã tin tưởng bọn họ.
Thật ra cái nghề này có thể nói là ba năm không mở cửa nhưng đã mở cửa là ăn đủ ba năm.
Còn về thu nhập gì mà mỗi giờ mỗi khắc mấy vạn, mấy chục vạn lượng, ồ hãy nhìn xem… bò vẫn đang bay đầy trời.
"Nam công tử, Nam công tử, bên ngoài có người muốn gặp công tử." Hắn đang uống trà thì thấy một hộ vệ tinh thần kích động xông vào. Bởi vì quá kích động, tên hộ vệ còn va đổ cả một chậu hoa, nhưng hắn không hề đỡ lên mà vội vội vàng vàng chạy vào bên trong.
"Là người nào?" Mộc Nam hỏi.
"Học viện Long Nham, là lão sư của học viện Long Nham! Hình như, hình như còn là Đạo sư Thánh Long!" Hộ vệ đó lắp ba lắp bắp nói.
"Cái gì!" Đám người Mộc Nam cùng lúc đứng dậy, cũng kích động theo.
Học viện Long Nham đứng đầu bốn học viện lớn của nước An Vân, địa vị vô cùng cao quý, còn cao hơn học viện Chính Anh đứng thứ tư một bậc.
Triệu Đại thúc – Triệu Tư Ninh chỉ có thực lực kiếm sĩ cấp năm nhưng bởi vì thân phận là đệ tử của học viện Chính Anh nên có thể một bước lên trời ở Triệu gia, đến gia chủ gặp hắn ta cũng phải khách sáo vài phần.
Nếu như đổi là người của học viện Long Nham thì địa vị còn cao đến mức nào nữa? Huống hồ người đến đây còn không phải là người bình thường, mà là lão sư của học viện Long Nham, hình như còn là Đạo sư Thánh Long.
Có điều, giúp đỡ là giúp đỡ, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Những loại thảo dược này không tệ nhưng chưa đến mức tuyên truyền công khai như thế, cho dù bọn họ có giúp đi tuyên truyền khắp nơi thì cũng chưa chắc thu hút được bao nhiêu người quan tâm đến.
"Chỉ có chỗ thảo dược này, không cần thiết phải cờ trống rầm rộ đến vậy chứ?" Có người không hiểu được nên hỏi.
"Nghe nói đã có các thương hội lâu đời khó chịu với trường đấu giá Nam Mộc, muốn âm thầm ra tay với bọn họ, đoán rằng trường đấu giá Nam Mộc không chờ được nữa nên tìm cách tạo danh tiếng, củng cố địa vị." Có người suy đoán.
"Ý tưởng thì tốt đấy, có điều kết quả phần lớn sẽ khiến bọn họ thất vọng thôi." Rõ ràng là người nói không đánh giá cao kết quả hành động lần này của trường đấu giá Nam Mộc.
"Không chỉ là thất vọng mà nếu vận may không tốt còn có thể tạo ra kết quả ngược lại, khiến người khác đề phòng cảnh giác trước." Cũng có người mưu tính thâm sâu nói.
"Sách lược sai lầm, sách lược này sai lầm rồi!" Người trước đó nói một cách bi quan.
Đám người Mộc Hàn Yên ít nhiều cũng nghe thấy tiếng bàn luận bên ngoài, mỗi người một biểu cảm khác nhau. Mộc Hàn Yên vẫn bình tĩnh như trước, mặc nhiên không có một chút lay động, Mộc Nam và quản sự Tôn ít nhiều cảm thấy lo âu, thái độ của Khúc Sơn Linh hoàn toàn như đang xem trò vui.
"Đúng rồi Nam công tử, quên mất một chuyện, lần cá cược này của chúng ta phải xác định thời gian chứ! Ba thầy trò bọn ta không thể mất thời gian ở lại thành Hắc Thạch mãi được." Khúc Sơn Linh nhớ ra điều gì, nói.
"Đúng thế, đúng thế, mỗi giờ mỗi khắc của sư phụ bọn ta thu nhập mấy vạn, mấy chục vạn lượng, tiếp tục tốn thời gian như vậy không phải là cách." Đệ tử trẻ tuổi ở phía sau thuận miệng nói theo.
Ngày nào cũng thổi con bò lên tận trời(*), các ngươi không mệt nhưng con bò cũng biết mệt chứ. Mộc Hàn Yên thầm khinh bỉ trong lòng, cũng không biết đường mà đổi kịch bản khác đi, con bò nhà các ngươi thật là mệt mỏi, ngày nào cũng bay lơ lửng trên trời.
(*)Thổi con bò lên tận trời: nói khoác lên đến tận trời.
"Yên tâm đi, nhiều nhất là nửa tháng nữa sẽ có kết quả." Mộc Hàn Yên nói, nếu nàng nhớ không nhầm, chắc chuyện đó sẽ xảy ra trong nửa tháng này.
"Được thôi, vậy chúng ta sẽ đợi nửa tháng." Khúc Sơn Linh lại không hề để ý, vì năm phần của trường đấu giá Nam Mộc, đợi nửa tháng nữa có sao đâu.
Tất nhiên thu nhập của thầy chiêm tinh không được nhiều như đồ đệ của ông ta khoác lác. Người dân bình thường tin tưởng bọn họ nhất, nhưng không trả được nhiều tiền, trả ít thì bọn họ lại cảm thấy tự hạ thấp bản thân, những nhà giàu có thì đúng là có tiền cũng có thể giúp bọn họ nâng cao giá trị của bản thân, nhưng chưa chắc người ta đã tin tưởng bọn họ.
Thật ra cái nghề này có thể nói là ba năm không mở cửa nhưng đã mở cửa là ăn đủ ba năm.
Còn về thu nhập gì mà mỗi giờ mỗi khắc mấy vạn, mấy chục vạn lượng, ồ hãy nhìn xem… bò vẫn đang bay đầy trời.
"Nam công tử, Nam công tử, bên ngoài có người muốn gặp công tử." Hắn đang uống trà thì thấy một hộ vệ tinh thần kích động xông vào. Bởi vì quá kích động, tên hộ vệ còn va đổ cả một chậu hoa, nhưng hắn không hề đỡ lên mà vội vội vàng vàng chạy vào bên trong.
"Là người nào?" Mộc Nam hỏi.
"Học viện Long Nham, là lão sư của học viện Long Nham! Hình như, hình như còn là Đạo sư Thánh Long!" Hộ vệ đó lắp ba lắp bắp nói.
"Cái gì!" Đám người Mộc Nam cùng lúc đứng dậy, cũng kích động theo.
Học viện Long Nham đứng đầu bốn học viện lớn của nước An Vân, địa vị vô cùng cao quý, còn cao hơn học viện Chính Anh đứng thứ tư một bậc.
Triệu Đại thúc – Triệu Tư Ninh chỉ có thực lực kiếm sĩ cấp năm nhưng bởi vì thân phận là đệ tử của học viện Chính Anh nên có thể một bước lên trời ở Triệu gia, đến gia chủ gặp hắn ta cũng phải khách sáo vài phần.
Nếu như đổi là người của học viện Long Nham thì địa vị còn cao đến mức nào nữa? Huống hồ người đến đây còn không phải là người bình thường, mà là lão sư của học viện Long Nham, hình như còn là Đạo sư Thánh Long.
/297
|