Editor: Nguyetmai
Giáo viên ở học viện Long Nham cũng phân chia theo cấp bậc, cụ thể thế nào người ngoài cũng không rõ lắm, nhưng có một chuyện mà ai cũng biết, cho dù là trong nội bộ của học viện Long Nham thì địa vị của Đạo sư Thánh Long cũng vô cùng tôn quý.
Chẳng trách tên hộ vệ kia lại kích động đến vậy, đám người Mộc Nam cũng thất thố, thậm chí ngay cả Khúc Sơn Linh cũng vô thức đứng dậy, không dám bày ra dáng vẻ cao nhân giả thần giả quỷ nữa.
"Thì ra người đó đã tới, lần này thì tốt rồi, không cần đợi lâu như vậy nữa." Mộc Hàn Yên hoàn toàn bình tĩnh, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
"Người đó đang ở đâu?" Mộc Nam túm lấy tay tên hộ vệ hỏi.
Vừa rồi tên hộ vệ nói quá to, đã làm kinh động đến những người trong đại viện, tất cả thương nhân và khách hàng đều đổ xô về hướng này, khiến cửa viện chật cứng như nêm.
Người nào cũng kích động đến nỗi toàn thân phát run, bọn họ nhìn tên hộ vệ kia bằng ánh mắt tràn ngập mong đợi.
"Ngươi nói có thật không, dược thảo ở bên trên này các người đều có sao?" Lúc này có một ông lão lao rất nhanh đến chỗ tên hộ vệ.
Đây chính là Đạo sư Thánh Long của học viện Long Nham ư? Đám người Mộc Nam đều cảm thấy nghi hoặc.
Xem ra tuổi tác của ông lão này quả thật không còn trẻ, tóc bạc trắng như lông hạc, mặt mũi hồng hảo khiến người khác không thể nào đoán được tuổi thật. Đương nhiên, điều này ngược lại có thể dùng để xác minh thân phận của ông ấy, chứ không phải lý do khiến bọn họ nghi ngờ. Điểm mấu chốt là ông ấy ăn mặc quá luộm thuộm: Trường sam may bằng vải lanh bình thường, trên áo còn vá một miếng, dưới chân đi một đôi giày cỏ, dây bện giày đã mòn hết rồi, mấy sợi dây thắt một cách tùy tiện trên chân. Nhìn thế nào cũng giống một lão nông dân ở quê, khác biệt quá xa so với hình tượng Đạo sư Thánh Long trong lòng mọi người.
Thôi được, bậc thế ngoại cao nhân cũng có mấy trò phong trần, người khác không dễ dàng hiểu được. Nhưng cao nhân thì vẫn nên có phong thái của cao nhân, nhìn dáng vẻ hấp ta hấp tấp của ông ấy thì có chút phong thái cao nhân nào cơ chứ, còn chẳng bằng lão Khúc lừa bịp kia.
Tất cả mọi người đều nhìn ông lão bằng ánh mắt nghi ngờ, những người đứng chen chúc trước cửa cũng quên cả việc nhường đường.
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, sự hoài nghi trong lòng cũng vơi đi phân nửa.
Dường như có một làn sóng vô hình cuồn cuộn cuốn về phía trước theo bước chân ông lão, nhưng nó lại vô cùng nhu hòa, tất cả những người đang đứng chặn đằng trước đều bị làn sóng ấy đẩy nhẹ nhàng sang hai bên, tự động hình thành một lối đi.
Nhưng lại không có ai trong số những người này bị té ngã, thậm chí bọn họ không hề động chạm vào nhau một chút nào, chỉ có cảm giác như được ai đó nhẹ nhàng nhấc lên, rồi lại nhẹ nhàng thả xuống. Sức mạnh vô hình này được điều khiển một cách vô cùng nhuần nhuyễn, nhìn một chút cũng có thể nhận ra được.
Điều khiến người ta khâm phục nhất là, từ đầu đến cuối ông lão đó vẫn tóm chặt không buông tên hộ vệ kia. Ông ấy kích động truy hỏi về chuyện dược thảo, đến nhìn cũng chẳng hề nhìn bọn họ lấy một cái, càng không hề phát hiện ra một chút dấu vết nào thể hiện rằng ông ấy đã ra tay.
Việc này cần thực lực cao tới mức nào mới có thể làm được? Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão bằng vẻ mặt sùng bái.
"Quả nhiên là có, cái gì cũng có, ha ha ha, không ngờ chỉ cần một lần đã tìm đủ hết, thế này thì dễ xử lý rồi, dễ xử lý rồi." Lúc bấy giờ ông lão đã bước vào tiểu viện, ông liếc mắt nhìn các loại dược thảo trên giá, xoa tay vui vẻ cười lớn.
"Vãn bối Mộc Nam, tham kiến vị tiền bối này." Mộc Nam kính cẩn hành lễ nói, tự nhiên quên cả việc che giấu thân phận. May mà sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào ông lão kia nên không ai để ý đến điều này. Cho dù có để ý, có lẽ cũng sẽ cho rằng hắn quá phấn kích nên mới nói năng linh tinh thôi.
Đối với bọn họ, Đạo sư Thánh Long của học viện Long Nham không phải người muốn gặp là có thể gặp được, hắn ta chỉ nói nhầm tên chứ không lắp bắp đã là tốt lắm rồi.
Giáo viên ở học viện Long Nham cũng phân chia theo cấp bậc, cụ thể thế nào người ngoài cũng không rõ lắm, nhưng có một chuyện mà ai cũng biết, cho dù là trong nội bộ của học viện Long Nham thì địa vị của Đạo sư Thánh Long cũng vô cùng tôn quý.
Chẳng trách tên hộ vệ kia lại kích động đến vậy, đám người Mộc Nam cũng thất thố, thậm chí ngay cả Khúc Sơn Linh cũng vô thức đứng dậy, không dám bày ra dáng vẻ cao nhân giả thần giả quỷ nữa.
"Thì ra người đó đã tới, lần này thì tốt rồi, không cần đợi lâu như vậy nữa." Mộc Hàn Yên hoàn toàn bình tĩnh, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
"Người đó đang ở đâu?" Mộc Nam túm lấy tay tên hộ vệ hỏi.
Vừa rồi tên hộ vệ nói quá to, đã làm kinh động đến những người trong đại viện, tất cả thương nhân và khách hàng đều đổ xô về hướng này, khiến cửa viện chật cứng như nêm.
Người nào cũng kích động đến nỗi toàn thân phát run, bọn họ nhìn tên hộ vệ kia bằng ánh mắt tràn ngập mong đợi.
"Ngươi nói có thật không, dược thảo ở bên trên này các người đều có sao?" Lúc này có một ông lão lao rất nhanh đến chỗ tên hộ vệ.
Đây chính là Đạo sư Thánh Long của học viện Long Nham ư? Đám người Mộc Nam đều cảm thấy nghi hoặc.
Xem ra tuổi tác của ông lão này quả thật không còn trẻ, tóc bạc trắng như lông hạc, mặt mũi hồng hảo khiến người khác không thể nào đoán được tuổi thật. Đương nhiên, điều này ngược lại có thể dùng để xác minh thân phận của ông ấy, chứ không phải lý do khiến bọn họ nghi ngờ. Điểm mấu chốt là ông ấy ăn mặc quá luộm thuộm: Trường sam may bằng vải lanh bình thường, trên áo còn vá một miếng, dưới chân đi một đôi giày cỏ, dây bện giày đã mòn hết rồi, mấy sợi dây thắt một cách tùy tiện trên chân. Nhìn thế nào cũng giống một lão nông dân ở quê, khác biệt quá xa so với hình tượng Đạo sư Thánh Long trong lòng mọi người.
Thôi được, bậc thế ngoại cao nhân cũng có mấy trò phong trần, người khác không dễ dàng hiểu được. Nhưng cao nhân thì vẫn nên có phong thái của cao nhân, nhìn dáng vẻ hấp ta hấp tấp của ông ấy thì có chút phong thái cao nhân nào cơ chứ, còn chẳng bằng lão Khúc lừa bịp kia.
Tất cả mọi người đều nhìn ông lão bằng ánh mắt nghi ngờ, những người đứng chen chúc trước cửa cũng quên cả việc nhường đường.
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, sự hoài nghi trong lòng cũng vơi đi phân nửa.
Dường như có một làn sóng vô hình cuồn cuộn cuốn về phía trước theo bước chân ông lão, nhưng nó lại vô cùng nhu hòa, tất cả những người đang đứng chặn đằng trước đều bị làn sóng ấy đẩy nhẹ nhàng sang hai bên, tự động hình thành một lối đi.
Nhưng lại không có ai trong số những người này bị té ngã, thậm chí bọn họ không hề động chạm vào nhau một chút nào, chỉ có cảm giác như được ai đó nhẹ nhàng nhấc lên, rồi lại nhẹ nhàng thả xuống. Sức mạnh vô hình này được điều khiển một cách vô cùng nhuần nhuyễn, nhìn một chút cũng có thể nhận ra được.
Điều khiến người ta khâm phục nhất là, từ đầu đến cuối ông lão đó vẫn tóm chặt không buông tên hộ vệ kia. Ông ấy kích động truy hỏi về chuyện dược thảo, đến nhìn cũng chẳng hề nhìn bọn họ lấy một cái, càng không hề phát hiện ra một chút dấu vết nào thể hiện rằng ông ấy đã ra tay.
Việc này cần thực lực cao tới mức nào mới có thể làm được? Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông lão bằng vẻ mặt sùng bái.
"Quả nhiên là có, cái gì cũng có, ha ha ha, không ngờ chỉ cần một lần đã tìm đủ hết, thế này thì dễ xử lý rồi, dễ xử lý rồi." Lúc bấy giờ ông lão đã bước vào tiểu viện, ông liếc mắt nhìn các loại dược thảo trên giá, xoa tay vui vẻ cười lớn.
"Vãn bối Mộc Nam, tham kiến vị tiền bối này." Mộc Nam kính cẩn hành lễ nói, tự nhiên quên cả việc che giấu thân phận. May mà sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào ông lão kia nên không ai để ý đến điều này. Cho dù có để ý, có lẽ cũng sẽ cho rằng hắn quá phấn kích nên mới nói năng linh tinh thôi.
Đối với bọn họ, Đạo sư Thánh Long của học viện Long Nham không phải người muốn gặp là có thể gặp được, hắn ta chỉ nói nhầm tên chứ không lắp bắp đã là tốt lắm rồi.
/297
|