Translator: Nguyetmai
Được một người đường đường là một Đạo sư Thánh Long túm tay, đó là vinh hạnh cỡ nào chứ? Cả người Mộc Nam lâng lâng như sắp bay lên rồi.
Khóe mắt Mộc Hàn Yên lóe lên một tia sáng, nàng vô tình phát hiện, phần cổ tay của Mộc Nam bị Văn Nhân Thanh Thu nắm lấy đột nhiên hiện ra năm dấu tay bóng nhẫy, trong lòng Mộc Hàn Yên rét lạnh: Vị Đạo sư Thánh Long này, đúng là luộm thuộm dơ dáy không tả nổi.
"Bao nhiêu tiền?" Văn Nhân Thanh Thu hỏi liên tục, như thể sợ hắn sẽ đổi ý vậy.
"Việc này..." Mộc Nam vẫn còn hơi choáng váng, vốn dĩ hắn chưa từng nghĩ những thảo dược này có thể bán được giá cao, nên cũng không quan tâm đến việc này. Đợi đến khi Văn Nhân Thanh Thu hỏi tới, tự nhiên đôi mắt hắn tối thui.
"Đừng có việc này việc kia nữa, cho dù là bao nhiêu tiền ta cũng mua hết, ta đặt cọc cho ngươi trước, để ngươi miễn đổi ý." Văn Nhân Thanh Thu vung tay nói một cách dõng dạc khí phách, nói xong bèn thò tay mò mẫm tiền trong người mình.
Mò mãi mò mãi mà không thấy ông ấy rút tay ra, biểu hiện trên gương mặt từ kích động trở thành nghi hoặc, ông ấy cau mày nhăn mặt vắt óc suy nghĩ.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, mới trông thấy ông ấy rút tay ra.
Vỗn nghĩ rằng ông ấy sẽ rút ra một xấp ngân phiếu, nhưng đợi đến khi nhìn rõ thứ mà ông ấy cầm trong tay, những người có mặt ở đó đều đồng thời hóa đá.
Chỉ thấy trên bàn tay bóng nhẫy của ông ấy cầm một cái đùi gà mỡ màng, vừa suy nghĩ, ông ấy vừa đưa đùi gà vào miệng một cách tự nhiên.
"Ta nhớ ra rồi, hình như ngân phiếu đã dùng để mua đùi gà dọc đường hết rồi, trên người ta chẳng còn một xu." Cuối cùng Văn Nhân Thanh Thu cũng nhớ ra ngân phiếu đi đằng nào rồi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn là đã vỗ trán tự trách ngay lập tức, nhưng ông ấy thì vẫn đứng gặm đùi gà ngấu nghiến.
Nói xong câu này ông mới nhớ ra những người khác đều đang nhìn mình. Ông hơi lúng túng liếc nhìn đám người Mộc Hàn Yên một cái, một tay cầm đùi gà gặm ngấu nghiến, tay còn lại thò vào trong người lần mò.
Đám người Mộc Hàn Yên đều cho rằng lần này ông ấy sẽ lấy ra một vật tùy thân có giá trị không rẻ để tạm thay thế cho tiền, nhưng đợi đến lần tiếp theo ông ấy rút tay ra, đám người Mộc Hàn Yên lại há hốc miệng kinh ngạc một lần nữa.
"Ngại quá, ta quên mất chuyện này, ở đây vẫn còn mấy cái đùi gà, các ngươi ăn không?" Trong tay Văn Nhân Thanh Thu cầm mấy cái đùi gà, áy náy hỏi.
Mấy người bọn họ đều ngơ ngác nhìn ông ấy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Sao… sao vị Đạo sư Thánh Long này lại thích ăn đùi gà đến đến thế chứ? Nếu phải nói ra, dựa vào thân phận của ông ấy, chắc chắn tiền trên người cũng không hề ít, vậy mà lại bị ông ấy lấy để mua đùi gà ăn sạch, rốt cuộc là đã mua bao nhiêu cái đùi gà chứ? Một ngày ba bữa đều ăn đùi gà sao? Món ăn vặt cũng là đùi gà? Ăn đêm cũng thế? Đợi chút, ăn nhiều đùi gà như thế mà không ăn rau, thật sự có thể đại tiện dễ dàng sao? Eo ôi! Mộc Hàn Yên lắc đầu nguầy nguậy, nàng đang nghĩ đến những chuyện buồn nôn vớ vẩn gì thế này.
"Vâng, cảm ơn tiền bối, bọn ta không đói." Mộc Nam đã hồi phục lại tinh thần, nói với Văn Nhân Thanh Thu.
Sắp tới giữa trưa, nói không đói là giả đó. Nhìn thấy cái đùi gà vàng ruộm bóng nhẫy, Mộc Nam âm thầm nuốt nước miếng. Nhưng cứ trông thấy đôi tay nhớp nháp dầu mỡ của ông ấy, rồi lại nhớ đến việc cái đùi gà này trực tiếp cọ sát vào người ông ấy, cơn thèm ăn của Mộc Nam lập tức biến mất sạch.
"Không đói thì thôi, tiền ăn hết rồi, ta giữ lại để lúc về ăn chống đói cũng được." Văn Nhân Thanh Thu không hề khách sáo chút nào, nói xong liền nhét đùi gà vào trong lòng.
Đám người Mộc Hàn Yên cùng lúc mặc niệm cho bộ trường bào Thánh Long không biết đã truyền qua mấy trăm năm, mấy nghìn năm kia: Bên ngoài đã bẩn đến mức này, vốn cho rằng bên trong ít nhiều cũng sạch hơn một chút, nhưng trông kiểu này thì chẳng biết bên trong còn bẩn đến mức độ nào. Hơn nữa, đã bẩn như thế mà vị Đạo sư Thánh Long vẫn có thể ăn một cách ngon lành, đúng là quá luộm thuộm và khẩu vị nặng. Không hổ là Đạo sư Thánh Long, làm sao mà người bình thường có thể đạt đến cảnh giới này chứ!
Được một người đường đường là một Đạo sư Thánh Long túm tay, đó là vinh hạnh cỡ nào chứ? Cả người Mộc Nam lâng lâng như sắp bay lên rồi.
Khóe mắt Mộc Hàn Yên lóe lên một tia sáng, nàng vô tình phát hiện, phần cổ tay của Mộc Nam bị Văn Nhân Thanh Thu nắm lấy đột nhiên hiện ra năm dấu tay bóng nhẫy, trong lòng Mộc Hàn Yên rét lạnh: Vị Đạo sư Thánh Long này, đúng là luộm thuộm dơ dáy không tả nổi.
"Bao nhiêu tiền?" Văn Nhân Thanh Thu hỏi liên tục, như thể sợ hắn sẽ đổi ý vậy.
"Việc này..." Mộc Nam vẫn còn hơi choáng váng, vốn dĩ hắn chưa từng nghĩ những thảo dược này có thể bán được giá cao, nên cũng không quan tâm đến việc này. Đợi đến khi Văn Nhân Thanh Thu hỏi tới, tự nhiên đôi mắt hắn tối thui.
"Đừng có việc này việc kia nữa, cho dù là bao nhiêu tiền ta cũng mua hết, ta đặt cọc cho ngươi trước, để ngươi miễn đổi ý." Văn Nhân Thanh Thu vung tay nói một cách dõng dạc khí phách, nói xong bèn thò tay mò mẫm tiền trong người mình.
Mò mãi mò mãi mà không thấy ông ấy rút tay ra, biểu hiện trên gương mặt từ kích động trở thành nghi hoặc, ông ấy cau mày nhăn mặt vắt óc suy nghĩ.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, mới trông thấy ông ấy rút tay ra.
Vỗn nghĩ rằng ông ấy sẽ rút ra một xấp ngân phiếu, nhưng đợi đến khi nhìn rõ thứ mà ông ấy cầm trong tay, những người có mặt ở đó đều đồng thời hóa đá.
Chỉ thấy trên bàn tay bóng nhẫy của ông ấy cầm một cái đùi gà mỡ màng, vừa suy nghĩ, ông ấy vừa đưa đùi gà vào miệng một cách tự nhiên.
"Ta nhớ ra rồi, hình như ngân phiếu đã dùng để mua đùi gà dọc đường hết rồi, trên người ta chẳng còn một xu." Cuối cùng Văn Nhân Thanh Thu cũng nhớ ra ngân phiếu đi đằng nào rồi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn là đã vỗ trán tự trách ngay lập tức, nhưng ông ấy thì vẫn đứng gặm đùi gà ngấu nghiến.
Nói xong câu này ông mới nhớ ra những người khác đều đang nhìn mình. Ông hơi lúng túng liếc nhìn đám người Mộc Hàn Yên một cái, một tay cầm đùi gà gặm ngấu nghiến, tay còn lại thò vào trong người lần mò.
Đám người Mộc Hàn Yên đều cho rằng lần này ông ấy sẽ lấy ra một vật tùy thân có giá trị không rẻ để tạm thay thế cho tiền, nhưng đợi đến lần tiếp theo ông ấy rút tay ra, đám người Mộc Hàn Yên lại há hốc miệng kinh ngạc một lần nữa.
"Ngại quá, ta quên mất chuyện này, ở đây vẫn còn mấy cái đùi gà, các ngươi ăn không?" Trong tay Văn Nhân Thanh Thu cầm mấy cái đùi gà, áy náy hỏi.
Mấy người bọn họ đều ngơ ngác nhìn ông ấy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Sao… sao vị Đạo sư Thánh Long này lại thích ăn đùi gà đến đến thế chứ? Nếu phải nói ra, dựa vào thân phận của ông ấy, chắc chắn tiền trên người cũng không hề ít, vậy mà lại bị ông ấy lấy để mua đùi gà ăn sạch, rốt cuộc là đã mua bao nhiêu cái đùi gà chứ? Một ngày ba bữa đều ăn đùi gà sao? Món ăn vặt cũng là đùi gà? Ăn đêm cũng thế? Đợi chút, ăn nhiều đùi gà như thế mà không ăn rau, thật sự có thể đại tiện dễ dàng sao? Eo ôi! Mộc Hàn Yên lắc đầu nguầy nguậy, nàng đang nghĩ đến những chuyện buồn nôn vớ vẩn gì thế này.
"Vâng, cảm ơn tiền bối, bọn ta không đói." Mộc Nam đã hồi phục lại tinh thần, nói với Văn Nhân Thanh Thu.
Sắp tới giữa trưa, nói không đói là giả đó. Nhìn thấy cái đùi gà vàng ruộm bóng nhẫy, Mộc Nam âm thầm nuốt nước miếng. Nhưng cứ trông thấy đôi tay nhớp nháp dầu mỡ của ông ấy, rồi lại nhớ đến việc cái đùi gà này trực tiếp cọ sát vào người ông ấy, cơn thèm ăn của Mộc Nam lập tức biến mất sạch.
"Không đói thì thôi, tiền ăn hết rồi, ta giữ lại để lúc về ăn chống đói cũng được." Văn Nhân Thanh Thu không hề khách sáo chút nào, nói xong liền nhét đùi gà vào trong lòng.
Đám người Mộc Hàn Yên cùng lúc mặc niệm cho bộ trường bào Thánh Long không biết đã truyền qua mấy trăm năm, mấy nghìn năm kia: Bên ngoài đã bẩn đến mức này, vốn cho rằng bên trong ít nhiều cũng sạch hơn một chút, nhưng trông kiểu này thì chẳng biết bên trong còn bẩn đến mức độ nào. Hơn nữa, đã bẩn như thế mà vị Đạo sư Thánh Long vẫn có thể ăn một cách ngon lành, đúng là quá luộm thuộm và khẩu vị nặng. Không hổ là Đạo sư Thánh Long, làm sao mà người bình thường có thể đạt đến cảnh giới này chứ!
/297
|