Editor: Nguyetmai
"Ngại quá, lão hủ không có tiền, không mua nổi những dược thảo này, làm phiền rồi." Văn Nhân Thanh Thu nói xong bèn chắp tay, tuy ánh mắt ông ấy rất không đành lòng, nhưng vẫn quay người bước thẳng ra ngoài.
Thấy ông ấy rời đi một cách gọn gàng dứt khoát như vậy, nhất thời Mộc Nam không kịp phản ứng, sau đó tự nhiên hắn lại nảy sinh lòng tôn kính.
Thực ra dựa vào thân phận của ông ấy, đừng nói là bỏ tiền mua, kể cả có cho không ông ấy thì Mộc Nam cũng bằng lòng, thậm chí có phải bù tiền thì cũng là chuyện hắn cầu còn chẳng được nữa là. Nhưng người này không hề ám chỉ kẻ khác phải tặng cho ông ấy, không hề có suy nghĩ chiếm lợi ích của người khác chút nào.
Mộc Hàn Yên đã nhận ra điều gì đó.
"Đợi chút, Văn Nhân tiền bối, những dược thảo này bọn ta sẽ tặng hết cho ông." Mộc Hàn Yên vội vàng nói.
"Cái gì, tặng cho ta?" Văn Nhân Thanh Thu ngẩn người.
"Vâng, tặng cho tiền bối đó." Mộc Hàn Yên hào phóng nói.
"Thế này... thế này hình như không tốt lắm." Văn Nhân Thanh Thu thoáng chần chừ.
Đám người Mộc Nam đều cảm thấy hơi kỳ lạ, với địa vị của Văn Nhân Thanh Thu ở học viện Long Nham, đáng lẽ đi đến đâu cũng được người ta cung phụng như tổ tông mới phải. Chỉ cần ông ấy bằng lòng thì số người muốn nịnh bợ ông ấy sẽ nhiều đến mức không đếm xuể, ông ấy cũng nên làm quen với tình huống này từ lâu rồi mới đúng. Tại sao nhìn ông ấy có vẻ chậm hiểu về phương diện này vậy?
Mộc Hàn Yên mơ hồ nhận ra được, có lẽ vị Đạo sư Văn Nhân này thuộc kiểu người đọc sách, rất hiếm khi ra ngoài, đương nhiên nếu so sánh với những người đọc sách thông thường thì một thân tu vi của ông ấy cách biệt xa như trời với đất, nhưng ông ấy lại không rành thế sự, tính cách vô cùng đơn thuần chất phác. Bởi vậy, lúc nãy ông ấy không hề có suy nghĩ muốn chiếm lợi ích của người khác.
"Việc này có gì mà không tốt, học viện Long Nham là học viện đứng đầu nước An Vân chúng ta, cho dù so sánh trên khắp đại lục Thánh Đình thì vẫn có uy danh hiển hách. Văn Nhân tiền bối thân là Đạo sư của học viện Long Nham, tài đức vẹn toàn, học trò vô số, chính là tấm gương để những vãn bối như bọn ta noi theo. Có thể góp sức cho Văn Nhân tiền bối và học viện Long Nham chính là niềm tự hào của bọn ta." Mộc Hàn Yên nói một cách nghiêm túc, dõng dạc.
Lại nịnh bợ nữa rồi! Trông thấy vẻ mặt hừng hực khí thế của Mộc Hàn Yên, đám người Mộc Nam không nhịn được mà ngoảnh mặt đi. Có thể tâng bốc cao lên tận mây xanh thế này, có thể nghiêm túc lẫm liệt đến mức này, còn ai có thể làm được ngoài đại công tử bột Mộc Hàn Yên chứ.
Tư Dung thầm than trong lòng, đám quỷ nịnh bợ kia, bao gồm cả chính hắn, đứng trước mặt Đại công tử bột Mộc Hàn Yên đúng thật là múa rìu qua mắt thợ. Mấy câu bốc phét của bọn hắn hoàn toàn không có cửa so sánh. Nhìn Mộc Hàn Yên tâng bốc mà xem, lần nào cũng ở đẳng cấp quá khác biệt, khiến người ta ngoài việc sảng khoái toàn thân ra còn sung sướng như tiên! Những điều hắn phải học hỏi theo Đại công tử thật sự quá quá nhiều rồi! Ngoài việc học cách che giấu tâm trạng ra, bọn họ còn phải khổ công học đại pháp nịnh hót này mới được.
Giống như suy đoán của Mộc Hàn Yên, ngay từ nhỏ Văn Nhân Thanh Thu đã được học viện Long Nham chọn trúng, mấy chục năm sau đó ông ấy đều khổ luyện ở học viện Long Nham, vốn dĩ chưa từng bước chân ra khỏi cổng lớn của học viện. Sau này trở thành Đạo sư Thánh Long, ông ấy cũng chỉ dốc lòng dạy dỗ các đệ tử trong học viện, càng không hề đi đâu, làm sao mà gặp được đại pháp nịnh bợ như thế này chứ.
Lẽ đương nhiên, Văn Nhân Thanh Thu đã bị một chiêu nịnh bợ của Mộc Hàn Yên nịnh đến mức mặt mày hớn hở rạng rỡ. Học viện Long Nham là niềm kiêu ngạo của ông, có thể trở thành Đạo sư Thánh Long cũng là việc khiến ông tự hào nhất, mãn nguyện nhất trong cuộc đời.
Văn Nhân Thanh Thu càng nhìn Mộc Hàn Yên càng cảm thấy thuận mắt, tiếc là học viện Long Nham thu nhận đệ tử rất nghiêm ngặt, nếu không, ông chỉ hận không thể đưa Mộc Hàn Yên gia nhập vào học viện ngay lập tức.
"Nếu như ngay cả chút dược thảo không đáng tiền này mà tiền bối cũng không chịu nhận, vậy có nghĩa là cũng không chấp nhận tâm ý của vãn bối, không chấp nhận để bọn ta góp chút sức mọn cho học viện Long Nham. Về sau nếu để chuyện này truyền ra ngoài, làm sao bọn ta có thể ưỡn ngực làm người, bây giờ dứt khoát lấy dây thừng treo cổ chết cho xong." Mộc Hàn Yên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, bèn nói tiếp.
"Ngại quá, lão hủ không có tiền, không mua nổi những dược thảo này, làm phiền rồi." Văn Nhân Thanh Thu nói xong bèn chắp tay, tuy ánh mắt ông ấy rất không đành lòng, nhưng vẫn quay người bước thẳng ra ngoài.
Thấy ông ấy rời đi một cách gọn gàng dứt khoát như vậy, nhất thời Mộc Nam không kịp phản ứng, sau đó tự nhiên hắn lại nảy sinh lòng tôn kính.
Thực ra dựa vào thân phận của ông ấy, đừng nói là bỏ tiền mua, kể cả có cho không ông ấy thì Mộc Nam cũng bằng lòng, thậm chí có phải bù tiền thì cũng là chuyện hắn cầu còn chẳng được nữa là. Nhưng người này không hề ám chỉ kẻ khác phải tặng cho ông ấy, không hề có suy nghĩ chiếm lợi ích của người khác chút nào.
Mộc Hàn Yên đã nhận ra điều gì đó.
"Đợi chút, Văn Nhân tiền bối, những dược thảo này bọn ta sẽ tặng hết cho ông." Mộc Hàn Yên vội vàng nói.
"Cái gì, tặng cho ta?" Văn Nhân Thanh Thu ngẩn người.
"Vâng, tặng cho tiền bối đó." Mộc Hàn Yên hào phóng nói.
"Thế này... thế này hình như không tốt lắm." Văn Nhân Thanh Thu thoáng chần chừ.
Đám người Mộc Nam đều cảm thấy hơi kỳ lạ, với địa vị của Văn Nhân Thanh Thu ở học viện Long Nham, đáng lẽ đi đến đâu cũng được người ta cung phụng như tổ tông mới phải. Chỉ cần ông ấy bằng lòng thì số người muốn nịnh bợ ông ấy sẽ nhiều đến mức không đếm xuể, ông ấy cũng nên làm quen với tình huống này từ lâu rồi mới đúng. Tại sao nhìn ông ấy có vẻ chậm hiểu về phương diện này vậy?
Mộc Hàn Yên mơ hồ nhận ra được, có lẽ vị Đạo sư Văn Nhân này thuộc kiểu người đọc sách, rất hiếm khi ra ngoài, đương nhiên nếu so sánh với những người đọc sách thông thường thì một thân tu vi của ông ấy cách biệt xa như trời với đất, nhưng ông ấy lại không rành thế sự, tính cách vô cùng đơn thuần chất phác. Bởi vậy, lúc nãy ông ấy không hề có suy nghĩ muốn chiếm lợi ích của người khác.
"Việc này có gì mà không tốt, học viện Long Nham là học viện đứng đầu nước An Vân chúng ta, cho dù so sánh trên khắp đại lục Thánh Đình thì vẫn có uy danh hiển hách. Văn Nhân tiền bối thân là Đạo sư của học viện Long Nham, tài đức vẹn toàn, học trò vô số, chính là tấm gương để những vãn bối như bọn ta noi theo. Có thể góp sức cho Văn Nhân tiền bối và học viện Long Nham chính là niềm tự hào của bọn ta." Mộc Hàn Yên nói một cách nghiêm túc, dõng dạc.
Lại nịnh bợ nữa rồi! Trông thấy vẻ mặt hừng hực khí thế của Mộc Hàn Yên, đám người Mộc Nam không nhịn được mà ngoảnh mặt đi. Có thể tâng bốc cao lên tận mây xanh thế này, có thể nghiêm túc lẫm liệt đến mức này, còn ai có thể làm được ngoài đại công tử bột Mộc Hàn Yên chứ.
Tư Dung thầm than trong lòng, đám quỷ nịnh bợ kia, bao gồm cả chính hắn, đứng trước mặt Đại công tử bột Mộc Hàn Yên đúng thật là múa rìu qua mắt thợ. Mấy câu bốc phét của bọn hắn hoàn toàn không có cửa so sánh. Nhìn Mộc Hàn Yên tâng bốc mà xem, lần nào cũng ở đẳng cấp quá khác biệt, khiến người ta ngoài việc sảng khoái toàn thân ra còn sung sướng như tiên! Những điều hắn phải học hỏi theo Đại công tử thật sự quá quá nhiều rồi! Ngoài việc học cách che giấu tâm trạng ra, bọn họ còn phải khổ công học đại pháp nịnh hót này mới được.
Giống như suy đoán của Mộc Hàn Yên, ngay từ nhỏ Văn Nhân Thanh Thu đã được học viện Long Nham chọn trúng, mấy chục năm sau đó ông ấy đều khổ luyện ở học viện Long Nham, vốn dĩ chưa từng bước chân ra khỏi cổng lớn của học viện. Sau này trở thành Đạo sư Thánh Long, ông ấy cũng chỉ dốc lòng dạy dỗ các đệ tử trong học viện, càng không hề đi đâu, làm sao mà gặp được đại pháp nịnh bợ như thế này chứ.
Lẽ đương nhiên, Văn Nhân Thanh Thu đã bị một chiêu nịnh bợ của Mộc Hàn Yên nịnh đến mức mặt mày hớn hở rạng rỡ. Học viện Long Nham là niềm kiêu ngạo của ông, có thể trở thành Đạo sư Thánh Long cũng là việc khiến ông tự hào nhất, mãn nguyện nhất trong cuộc đời.
Văn Nhân Thanh Thu càng nhìn Mộc Hàn Yên càng cảm thấy thuận mắt, tiếc là học viện Long Nham thu nhận đệ tử rất nghiêm ngặt, nếu không, ông chỉ hận không thể đưa Mộc Hàn Yên gia nhập vào học viện ngay lập tức.
"Nếu như ngay cả chút dược thảo không đáng tiền này mà tiền bối cũng không chịu nhận, vậy có nghĩa là cũng không chấp nhận tâm ý của vãn bối, không chấp nhận để bọn ta góp chút sức mọn cho học viện Long Nham. Về sau nếu để chuyện này truyền ra ngoài, làm sao bọn ta có thể ưỡn ngực làm người, bây giờ dứt khoát lấy dây thừng treo cổ chết cho xong." Mộc Hàn Yên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, bèn nói tiếp.
/297
|