Editor: Nguyetmai
"Khúc tiền bối, không phải ngài đã quên mất cá cược trước đây của chúng ta đấy chứ?" Mộc Hàn Yên cười hì hì hỏi.
Khúc Sơn Linh há miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Ông ta còn có thể nói cái gì, đùa sao? Một phòng đấu giá không có danh tiếng gì, lại ký kết Khế ước Thiên Địa với học viện Long Nham, trở thành đối tác lâu dài, hơn nữa khế ước còn do một Đạo sư Thánh Long, đồng thời cũng là Viện chủ của phân viện Huyễn Long đích thân ký tên. Chuyện này gây ra hiệu quả chấn động, một lão thầy bói như ông ta diễn một trò hay có thể so sánh được sao?
Cho dù ông ta muốn chơi xấu cũng không tìm được lý do!
Tiêu rồi, lần này xong đời rồi. Khúc Sơn Linh vừa bất lực, vừa ai oán.
Thủ đoạn của Mộc Hàn Yên, coi như ông ta đã tận mắt nhìn thấy. Ban đầu lúc mình được hắn tâng bốc đến mức choáng váng vẫn không có gì, chỉ cảm thấy tiểu tử này rất đáng yêu, rất hợp khẩu vị.
Nhưng tận mắt nhìn thấy hắn lại nịnh bợ, khiến Văn Nhân Thanh Thu tôn nghiêm vui vẻ, đầu óc nóng lên bèn chủ động ký kết Khế ước Thiên Địa, ông ta mới biết, sự bợ đỡ này không phải dễ dàng hưởng thụ như vậy, phải trả giá rất lớn mới được. Tiểu tử thối này đáng yêu ở điểm nào? Căn bản chính là một tiểu hồ ly âm hiểm xảo trá! Vẻ đáng yêu thuận mắt trước kia đều là ảo giác, ảo giác thôi.
Tuy rằng hơn nửa đời người làm thầy bói lừa đảo, Khúc Sơn Linh phát hiện, mình có chút không nhìn thấu Mộc Hàn Yên.
Tại sao hắn biết Văn Nhân Thanh Thu cần những dược thảo này, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn vô cùng cấp bách? Khúc Sơn Linh nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.
Càng không nghĩ ra, trong lòng ông ta càng bất an. Ở cùng một kẻ khẩu phật tâm xà, một bụng tâm tư tính toán như vậy, hơn nữa còn là mười năm, mười năm đấy, sợ rằng ngay cả xương cũng bị hắn ăn sạch sẽ không thừa chút nào.
Vừa nghĩ tới bán mạng miễn phí cho người khác trọn vẹn mười năm, không biết sẽ bỏ lỡ bao nhiêu cuộc làm ăn, tổn thất bao nhiêu tiền bạc, trái tim ông ta càng rỉ máu.
"Sao vậy Khúc tiền bối, lấy thân phận lão nhân gia của ông, không phải thua rồi sẽ không nhận đó chứ?" Mộc Hàn Yên thấy ông ta lúc thì đau khổ, lúc lại nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm buồn cười, truy hỏi.
"Khúc Sơn Linh ta thua cược, mười năm sau này sẽ bán cho phòng đấu giá Nam Mộc. Nhưng ta có một việc không nghĩ ra, tại sao ngươi biết Văn Nhân Đạo sư đang cấp bách cần những dược liệu này, lại còn biết ông ấy sẽ đến thành Hắc Thạch?" Bên ngoài Khúc Sơn Linh có danh tiếng, cũng giữ gìn danh dự, không dám làm ra chuyện nói mà không giữ lời, chỉ là lúc thực hiện đánh cược, cũng đồng thời nói ra nghi vấn trong lòng. Nếu như không có được đáp án, cả đời này ông ta đều không thể an tâm.
"Cái này không phải rất đơn giản sao, bởi vì Hàn Yên đại ca cũng là một nhà chiêm tinh mà." Mộc Nam cười ha ha nói.
Cuối cùng nhìn thấy thuật chiêm tinh của Mộc Hàn Yên tỏa sáng rực rỡ, đều là thầy chiêm tinh, hơn nữa khiến cho Khúc lão thầy bói danh tiếng truyền xa cảm thấy buồn bực, còn thảm hơn việc lúc đầu mình thua một vạn lượng bạc, tâm tình của Mộc Nam lại sảng khoái giống như uống nước đá giữa trời hè nóng bức, không kịp chờ đợi mà nói ra ngọn nguồn.
"Cái gì, ngươi thật sự là thầy chiêm tinh?" Khúc Sơn Linh lập tức nhảy dựng lên, đôi mắt trừng trừng nhìn Mộc Hàn Yên.
"Phải, ta là nhà chiêm tinh." Mộc Hàn Yên gật đầu.
Nàng cũng không thể nói cho người khác, kiếp trước, Văn Nhân Thanh Thu bôn ba khắp nơi vì thu mua những thảo dược này, cuối cùng còn tìm được Mộc Duệ An. Có điều, tuy bản thân những thảo dược mà ông ấy cần không tính là hi hữu, yêu cầu về chất lượng cũng không cao, nhưng chủng loại quá mức phức tạp, Mộc gia của thành Hắc Thạch không có chuẩn bị, cũng chỉ đưa ra được mấy loại, cuối cùng ông ấy chỉ có thể quay về không công.
Chuyện này, rất lâu về sau Mộc Hàn Yên mới ngẫu nhiên nghe thấy, hôm nay vừa lúc có đất dụng võ, không những mang lại danh tiếng cho phòng đấu giá Nam Mộc, còn giúp phòng đấu giá Nam Mộc chiêu mộ được một thầy giám định bảo vật có ánh mắt cực kỳ không tầm thường, hơn nữa còn làm công miễn phí lâu dài, cũng coi như một chút bồi thường cho Mộc Nam.
"Khúc tiền bối, không phải ngài đã quên mất cá cược trước đây của chúng ta đấy chứ?" Mộc Hàn Yên cười hì hì hỏi.
Khúc Sơn Linh há miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Ông ta còn có thể nói cái gì, đùa sao? Một phòng đấu giá không có danh tiếng gì, lại ký kết Khế ước Thiên Địa với học viện Long Nham, trở thành đối tác lâu dài, hơn nữa khế ước còn do một Đạo sư Thánh Long, đồng thời cũng là Viện chủ của phân viện Huyễn Long đích thân ký tên. Chuyện này gây ra hiệu quả chấn động, một lão thầy bói như ông ta diễn một trò hay có thể so sánh được sao?
Cho dù ông ta muốn chơi xấu cũng không tìm được lý do!
Tiêu rồi, lần này xong đời rồi. Khúc Sơn Linh vừa bất lực, vừa ai oán.
Thủ đoạn của Mộc Hàn Yên, coi như ông ta đã tận mắt nhìn thấy. Ban đầu lúc mình được hắn tâng bốc đến mức choáng váng vẫn không có gì, chỉ cảm thấy tiểu tử này rất đáng yêu, rất hợp khẩu vị.
Nhưng tận mắt nhìn thấy hắn lại nịnh bợ, khiến Văn Nhân Thanh Thu tôn nghiêm vui vẻ, đầu óc nóng lên bèn chủ động ký kết Khế ước Thiên Địa, ông ta mới biết, sự bợ đỡ này không phải dễ dàng hưởng thụ như vậy, phải trả giá rất lớn mới được. Tiểu tử thối này đáng yêu ở điểm nào? Căn bản chính là một tiểu hồ ly âm hiểm xảo trá! Vẻ đáng yêu thuận mắt trước kia đều là ảo giác, ảo giác thôi.
Tuy rằng hơn nửa đời người làm thầy bói lừa đảo, Khúc Sơn Linh phát hiện, mình có chút không nhìn thấu Mộc Hàn Yên.
Tại sao hắn biết Văn Nhân Thanh Thu cần những dược thảo này, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn vô cùng cấp bách? Khúc Sơn Linh nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra.
Càng không nghĩ ra, trong lòng ông ta càng bất an. Ở cùng một kẻ khẩu phật tâm xà, một bụng tâm tư tính toán như vậy, hơn nữa còn là mười năm, mười năm đấy, sợ rằng ngay cả xương cũng bị hắn ăn sạch sẽ không thừa chút nào.
Vừa nghĩ tới bán mạng miễn phí cho người khác trọn vẹn mười năm, không biết sẽ bỏ lỡ bao nhiêu cuộc làm ăn, tổn thất bao nhiêu tiền bạc, trái tim ông ta càng rỉ máu.
"Sao vậy Khúc tiền bối, lấy thân phận lão nhân gia của ông, không phải thua rồi sẽ không nhận đó chứ?" Mộc Hàn Yên thấy ông ta lúc thì đau khổ, lúc lại nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm buồn cười, truy hỏi.
"Khúc Sơn Linh ta thua cược, mười năm sau này sẽ bán cho phòng đấu giá Nam Mộc. Nhưng ta có một việc không nghĩ ra, tại sao ngươi biết Văn Nhân Đạo sư đang cấp bách cần những dược liệu này, lại còn biết ông ấy sẽ đến thành Hắc Thạch?" Bên ngoài Khúc Sơn Linh có danh tiếng, cũng giữ gìn danh dự, không dám làm ra chuyện nói mà không giữ lời, chỉ là lúc thực hiện đánh cược, cũng đồng thời nói ra nghi vấn trong lòng. Nếu như không có được đáp án, cả đời này ông ta đều không thể an tâm.
"Cái này không phải rất đơn giản sao, bởi vì Hàn Yên đại ca cũng là một nhà chiêm tinh mà." Mộc Nam cười ha ha nói.
Cuối cùng nhìn thấy thuật chiêm tinh của Mộc Hàn Yên tỏa sáng rực rỡ, đều là thầy chiêm tinh, hơn nữa khiến cho Khúc lão thầy bói danh tiếng truyền xa cảm thấy buồn bực, còn thảm hơn việc lúc đầu mình thua một vạn lượng bạc, tâm tình của Mộc Nam lại sảng khoái giống như uống nước đá giữa trời hè nóng bức, không kịp chờ đợi mà nói ra ngọn nguồn.
"Cái gì, ngươi thật sự là thầy chiêm tinh?" Khúc Sơn Linh lập tức nhảy dựng lên, đôi mắt trừng trừng nhìn Mộc Hàn Yên.
"Phải, ta là nhà chiêm tinh." Mộc Hàn Yên gật đầu.
Nàng cũng không thể nói cho người khác, kiếp trước, Văn Nhân Thanh Thu bôn ba khắp nơi vì thu mua những thảo dược này, cuối cùng còn tìm được Mộc Duệ An. Có điều, tuy bản thân những thảo dược mà ông ấy cần không tính là hi hữu, yêu cầu về chất lượng cũng không cao, nhưng chủng loại quá mức phức tạp, Mộc gia của thành Hắc Thạch không có chuẩn bị, cũng chỉ đưa ra được mấy loại, cuối cùng ông ấy chỉ có thể quay về không công.
Chuyện này, rất lâu về sau Mộc Hàn Yên mới ngẫu nhiên nghe thấy, hôm nay vừa lúc có đất dụng võ, không những mang lại danh tiếng cho phòng đấu giá Nam Mộc, còn giúp phòng đấu giá Nam Mộc chiêu mộ được một thầy giám định bảo vật có ánh mắt cực kỳ không tầm thường, hơn nữa còn làm công miễn phí lâu dài, cũng coi như một chút bồi thường cho Mộc Nam.
/297
|